Ấn Công Đức

Chương 580 : Chương 580TRỒNG HOA



Chương 580TRỒNG HOA

Nam Cung Ly cười khan, tự cầm ly trà lên uống. Hắn và Thiệu Lưu Tiên quen biết nhau nhiều năm như vậy, nên cũng biết rõ tính khí của bà ta như loài chó, điên lên là thấy ai cũng cắn. Không để ý đến bà ta mới là cách ứng phó hay nhất.

Thiệu Lưu Tiên thấy không thú vị thì cũng không nói chuyện nữa. Bà ta tựa lưng trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Bà ta và Nam Cung Ly đã đấu với nhau hơn nửa cuộc đời, không ai làm khó được ai, đến cuối cùng thì chia đôi thiên hạ. Đã nhiều năm như vậy đều bình yên, không có chuyện gì, có thể nói cả hai đều là người hiểu đối phương nhất.

Không phải kẻ thù cũng chẳng phải bạn, hợp tác với nhau lại đề phòng nhau.

Chúc Phụng Thiên hỏi: “Ta có thể gặp người đó được không?”

Thiệu Lưu Tiên trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: “Đợi hắn vượt qua được khảo nghiệm, ngày bọn ta thành thân ta sẽ mở thành Họa, mời người khắp thiên hạ đến dự lễ. Đến lúc đó ngươi tới chẳng phải được rồi sao” Chén trà bị bà ta đập nát lại trở về tình trạng ban đầu, xuất hiện trong lòng bàn tay bà ta.

Bà ta híp một mắt, nhắm thẳng chén trà về phía trán của Chúc Phụng Thiên, “Chẳng phải ngươi biết tiên tri sao. Ngươi nói thử xem, bữa tiệc cưới đó của ta có thể tiến hành thuận lợi được không?”

Chúc Phụng Thiên cười nhạt, không trả lời. Nụ cười đó làm Thiệu Lưu Tiên cảm thấy rất gai mắt, vì vậy cậu bé lại bị bà ta đập chết một lần nữa. Chỉ có điều một lát sau, Chúc Phụng Thiên đã lại hồi phục như ban đầu. Nó không để tâm chuyện sống chết, cái kiểu chết đi sống lại hết lần này đến lần khác làm Thiệu Lưu Tiên cảm thấy quá vô vị, cũng chẳng buồn để ý đến nó nữa. Bà ta tựa lưng lên ghế, mắt lim dim, nghe Nam Cung Ly nói chuyện, thỉnh thoảng thì đáp lại một câu.

“Đá Thiên Vẫn đã đập thủng mười mấy hạ giới rồi. Ngươi sai người đi bố trí kết giới đi.”

Bọn họ vốn dĩ chỉ dùng tu sĩ của hạ giới để thanh lọc khí bẩn, từ đó đạt được mục đích cung cấp linh khí cho thượng giới. Đối với các tu sĩ thượng giới mà nói, tu sĩ hạ giới chỉ là đối tượng lợi dụng của bọn họ, trước đây đương nhiên họ chưa từng nghĩ đến việc tiêu tốn một đống tài nguyên để bố trí kết giới phòng thiên tai cho hạ giới.

“Sẽ tốn không ít đâu.”

“Có hàng nghìn hàng vạn hạ giới, muốn bảo vệ toàn bộ là chuyện không thực tế. Dựa theo phân loại trước đây, từ cấp ba trở xuống thì không để ý nữa.”

“Ta đã đi kiểm tra chỗ cầu gãy, đến cầu cũng không còn nữa rồi.”

“Những chỗ phong ấn Thiên Ma cũng cần kiểm tra lại.” Nam Cung Ly tiếp tục nói.

Thiệu Lưu Tiên nói với giọng khó chịu: “Không lâu trước đây, chẳng phải chúng ta đều đã kiểm tra từng chỗ một rồi sao.”

Bà ta xem nhẹ việc sống chết của mình nên không để tâm đến chuyện phong ấn Thiên Ma như trước đây nữa, chỉ cảm thấy mỗi lần đi kiểm tra đều rất phiền phức. Dù cho Thiên Ma phá bỏ phong ấn, muốn hủy diệt cả giới tu chân thì cũng có liên quan gì đến bà ta đâu.

Trong lòng bà ta còn có chút mong đợi mờ hồ, muốn dùng thanh kiếm trong tay mình, đấu với nữ Thiên Ma đó thêm một trận nữa. Một là sống hai là chết, dù sống hay chết, đối với bà ta của hiện tại đều sẽ là một sự lột xác.

Đương nhiên, bà ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi, vẫn chưa điên tới mức đi phá giải phong ấn của Thiên Ma.

“Nhưng ta chưa xem phong ấn ở chỗ ngươi.” Nam Cung Ly nói với vẻ nghiêm túc: “Ngươi để tâm hơn đi.”

Thiệu Lưu Tiên đáp lại một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc.

Trong hai ngày chuyện phiếm này, đã có rất nhiều chuyện được làm rõ. Chúc Phụng Thiên muốn chen miệng vào nói vài câu nhưng lại phát hiện bây giờ nó không thể mở miệng được. Trước sức mạnh to lớn tuyệt đối đó, đến tư cách mở miệng nó cũng không có. Họ cho phép nó nói chuyện thì nó mới có thể nói chuyện, lúc không được cho phép, đến mở miệng nó cũng không làm được.

Sau khi thử một hồi, Chúc Phụng Thiên đã bỏ cuộc. Nó quyết định nhắm mắt, khoanh chân ngồi thiền.

Thiệu Lưu Tiên nghe Nam Cung Ly nói chuyện với tốc độ đều đều, cảm thấy như tiếng muỗi kêu vo ve. Bà ta đã hơi chán, nhưng vẫn còn rất nhiều điều khúc mắc nên chỉ đành cố chịu đựng mà thôi.

Chẳng qua, phần lớn sự chú ý của bà ta đều đặt ở phân thân trong thành Họa.

Thời gian trôi qua từng chút một, trời dần tối.

Tình Nhi cõng Khương Chỉ Khanh, từ từ tiến gần đến lối vào của cốc Lục Tâm.

Ở cốc Lục Tâm có trận pháp, dùng pháp thuật linh khí sẽ làm trận pháp phản ứng lại. Trận pháp vừa chấn động thì sẽ đánh động đến người khác ngay.

Cô không dùng chút pháp thuật nào, cứ vậy cõng Khương Chỉ Khanh đang ngủ say, men theo con đường nhỏ đầy cây gai ở bên ngoài cốc Lục Tâm, trèo lên từng chút một. Đế giày cô bị đâm rách, gót chân đầy bọng máu, chỉ bước một bước thôi là đã có thể để lại một dấu chân máu.

May mà cây gai hút máu, dấu chân máu biến mất chỉ trong chớp mắt, không hề để lại bất kỳ dấu vết gì.

Muốn đến cốc Lục Tâm thì phải leo lên đỉnh núi trước. Sau khi lên đó, sẽ có một vách núi dựng đứng và trơn trượt. Dùng kiếm khí chém lên trên vách núi để tạo ra từng bậc thang, men theo những nấc thang, xuống đến phía bên kia của chân núi. Sau đó đi tiếp về phía trước, bơi qua một cái động ngập nước ở dưới lòng đất. Sau khi ra khỏi nước thì mới thực sự đến được cốc Lục Tâm.

Lúc cô đi xuống từ trên vách núi, dược tính trên mình Khương Chỉ Khanh đã giảm bớt rồi.

Hắn đã có được một phần ý thức, nhưng chỉ có thể nhìn, không thể nói chuyện, không thể cử động.

Hắn có thể nhìn thấy tất cả những gì Tình Nhi đã làm.

Nhìn thấy hai chân cô bê bết máu vì bị kiếm khí cắt lên, nước mắt chảy dài vì đau đớn mà vẫn cứ cõng hắn, đi về phía dưới vách núi, từng bước một, không hề nao núng.

Hắn muốn ngăn cản nhưng lại không làm được.

Đầu óc Khương Chỉ Khanh nặng trĩu. Thật ra hắn hơi buồn bực, cũng không hề tán thành với việc mà Tình Nhi làm. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm thương của cô lúc này, hắn lại cảm thấy mối ân tình này quá lớn. Cả đời này hắn xem kiếm như bạn, trước đây hoàn toàn phớt lờ việc phụ nữ lấy lòng mình. Người duy nhất làm hắn động lòng cũng chỉ có Tô Lâm An.

Thái độ của Tô Lâm An đối với hắn hoàn toàn khác với người trước mặt. Cũng không biết bây giờ nàng thế nào, có biết hắn sắp thành thân với Thiệu Lưu Tiên rồi không. Nàng có đến cứu hắn không?

Khương Chỉ Khanh chưa từng gặp phải thứ tình cảm sâu đậm thế này, mặc dù không thích nhưng cũng cảm thấy nặng nề. Lại phải nợ nhân quả này sao? Năm đó, hắn tặng Tô Lâm An chiếc mũ bằng lá trúc, được nàng giúp đỡ thoát khỏi Ma giáo, từ đó nảy sinh đủ mối liên hệ. Những mối liên hệ đó gần như đã thay đổi cuộc đời hắn. Bây giờ, hắn lại phải nợ ân tình sâu nặng của cô gái này nữa sao?

Hắn thở dài cam chịu trong lòng, muốn ngăn cản nhưng lại không làm được, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn.

Thấy cô bị kiếm khí làm bị thương khắp người, thấy lòng bàn chân cô bê bết máu, từ đầu gối trở xuống, hai cẳng chân cô đang run lên. Nhìn cô bước từng bước lảo đảo đi xuống vách núi, đặt hắn ở bên cửa động để nghỉ ngơi, miệng thở hồng hộc.

Tình Nhi nhìn sắc trời, lẩm bẩm: “Sắp đến lúc rồi.”

Cắn chặt răng, cô quyết định kiên trì thêm chút nữa.

Cô cõng Khương Chỉ Khanh bước xuống nước. Nước trong cái động ngầm đó lạnh thấu xương, sau khi Tình Nhi bước xuống thì răng trên răng dưới đánh vào nhau lập cập. Khương Chỉ Khanh cũng cảm thấy dường như nguyên thần đã tỉnh táo hơn. Hắn tập trung tinh thần, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, tập hợp tất cả sức mạnh có được bây giờ vào đầu ngón tay, không ngừng ra hiệu cho bản thân tỉnh lại và cử động.

Hai người đã chui qua cái động ngập nước. Lúc bò ra từ trong động, Tình Nhi kiệt sức, tay nắm không chắc, làm Khương Chỉ Khanh rơi xuống nước.

Cô nóng ruột đến mức rớt nước mắt, suýt chút nữa đã dùng đến linh khí, may mà cô phản ứng kịp thời, lại lặn xuống kéo hắn lên. Một tay cô nắm lấy hòn đá ở cửa động, một tay kéo lấy Khương Chỉ Khanh đang ở phía dưới, nhưng lại không đủ sức để kéo Khương Chỉ Khanh lên. Cô chỉ có thể cắn răng túm chặt lấy hắn, ngũ quan cũng vì vậy mà trở nên vặn vẹo.

Thường ngày Tình Nhi cũng vô cùng xinh đẹp, mắt mày thanh tú, không giống với kiểu của Tô Lâm An. Cô đã bao giờ phải chịu đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi thế này. Nhưng giờ đây, khuôn mặt này lại khiến hắn hơi rung động, làm hắn cuối cùng cũng sinh ra được chút sức lực. Hắn mượn sức kéo từ cánh tay cô, nhảy vọt lên trên.

Trên mặt Tình Nhi lập tức lộ vẻ bất ngờ và vui mừng. Ánh mắt vốn dĩ đã tuyệt vọng lại lóe sáng, một lần nữa sinh ra một luồng sức mạnh, kéo người đến bên cửa động. Đợi đến khi hai người đều nằm bên cạnh động nước của cốc Lục Tâm, cuối cùng cô cũng mỉm cười.

“Sắp đến lúc rồi.” Giọng của Tình Nhi khá thản nhiên, có phần không giống với thường ngày, “Chàng đã nhìn thấy hoa trải khắp sườn núi chưa?”

“Chúng là hoa tình.”

Đã ăn no máu và nước mắt của người tình, mỗi đóa đều là tiên phẩm. Linh khí trong cả sơn cốc vô cùng đậm đặc. Linh khí như nước, mặc sức chui qua làn da của bọn họ. Chỉ trong phút chốc, nỗi mệt mỏi khắp toàn thân đều tan biến.

“Vết nứt vừa hé ra, ta sẽ đưa chàng ra ngoài.” Cô đỡ Khương Chỉ Khanh ngồi dậy đàng hoàng, rồi lấy một chiếc túi thơm ra, cột lên hông hắn.

“Bên trong có thuốc giải, cũng có pháp bảo và đan dược.”

“Vào trong vết nứt, chàng sẽ có thể hành động lại như thường.”

Tình Nhi cột túi thơm cho hắn xong thì mỉm cười, “Cái này do ta tự thêu, gom góp tơ mây mấy trăm năm.”

“Tơ mây, được làm từ mây trên trời đấy.”

Cuối cùng, cô kề môi sát bên tai của Khương Chỉ Khanh, “Ta tên là Thiệu Lưu Tình.”

Mặt cô đỏ ửng lên, “Chàng không cần cảm thấy áp lực trong lòng. Thật ra, ta là kiếm linh.”

Khương Chỉ Khanh bất ngờ ra mặt. Hắn quả thật không biết, Tình Nhi vốn dĩ không phải là người. Tu vi của hắn vẫn còn quá kém, thêm việc Tình Nhi trông có vẻ chẳng khác gì người thật, cho nên hắn không hề biết đối phương chính là khí linh của tiên kiếm.

Hèn gì, Thiệu Lưu Tiên lại để cô đến đọ kiếm với hắn.

“Cơ thể của ta ở trong núi kiếm trên núi Tiên Âm.” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, “Là một thanh kiếm ngọc, rất dễ nhận ra.”

“Nếu sau này có cơ hội, nhớ đến tìm ta.”

Nói xong, cô cõng Khương Chỉ Khanh đến giữa khóm hoa tình, dùng tay nhặt đất lên rồi đặt trước mũi ngửi thử, sau đó lại lắc đầu bước đến nơi tiếp theo.

Sau khi làm thế vài lần, Tình Nhi đã xác định được địa điểm.

“Chính là ở đây.”

Cô thầm nói thêm trong lòng: “Trồng huynh ở đây, có được không?”

“Còn một khắc nữa.”

Chính vào lúc đó, có tiếng nước rào rào vang lên ở phía hang động. Cô nhìn thấy một người chui ra từ trong động nước, còn mang theo một cái lồng chim. Trong cái lồng chim đó có một con chim nhỏ vô cùng xấu xí, lúc này nó đang phát ra tiếng hót quang quác, khó nghe đến mức như tiếng ma quỷ xuyên qua đầu óc, làm Khương Chỉ Khanh choáng váng.

“Ca, ca không thể đi!”

Người đến chính là Đại cô nương của thành Họa, đồ đệ duy nhất của Thiệu Lưu Tiên, Tiểu Thiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status