Ấn Công Đức

Chương 586 : Chương 586ĐÊM HÔM TRƯỚC



Chương 586ĐÊM HÔM TRƯỚC

Theo chỉ dẫn trong túi thơm, chẳng mấy chốc Mục Cẩm Vân đã tìm thấy chỗ ở tạm thời của mình.

Căn nhà đó được mây trắng nâng ở giữa không trung. Cầu thang xoay tròn đi lên ẩn mình sau làn nước, trong nước có những viên đá sáng lấp lánh giống như những ngôi sao điểm xuyết trên dải ngân hà. Căn nhà chỉ có hai gian, một gian thư phòng và một gian phòng ngủ. Trên bức tường ở thư phòng treo đủ loại tranh vẽ, trong đó nhiều nhất là tranh mỹ nữ. Gian phòng ngủ ở bên cạnh rất rộng, giường thì to đến bất ngờ.

Mục Cẩm Vân nhìn qua một lượt rồi quay lại thư phòng. Hắn vừa mới ngồi xuống trước bàn sách thì có ngay mấy người đẹp bước ra từ trong tranh, bưng rượu thịt đến cho hắn.

Năm người đẹp, một người ôm đàn, một người thổi sáo, hai người nhảy múa, người còn lại thì ngồi bên cạnh Mục Cẩm Vân, khẽ khàng nói: “Để nô tỳ hầu hạ công tử.”

Đôi tay mềm mại, trắng nõn như ngó sen thò ra khỏi ống tay áo. Nàng ta đang định bóp vai cho Mục Cẩm Vân, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, ngăn nàng ta giơ tay chạm gần hơn nữa.

Mục Cẩm Vân nói: “Không cần.”

Nói xong, ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, một ngọn lửa màu trắng hiện ra ngay trên đầu ngón tay. Nó rõ ràng là lửa, nhưng sau khi xuất hiện lại khiến nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống, trở nên lạnh lẽo.

Đôi mắt trong trẻo của người đẹp nhìn chằm chằm vào Mục Cẩm Vân: “Công tử làm thế là có ý gì?”

“Nếu còn không quay về thì không cần về nữa.” Ngọn lửa bỗng bùng lên mạnh mẽ, suýt chút nữa ngọn lửa đã liếm vào mặt người đẹp. Nàng ta khiếp sợ lùi lại phía sau, giậm chân tức giận: “Hứ, không thèm để ý đến ngươi, không biết tốt xấu.”

Năm người đẹp vừa bước từ trong tranh ra nay lại quay về trong tranh. Đợi đến khi bọn họ đi hết rồi, ánh nhìn dò xét bằng thần thức lờ mờ kia mới biến mất. Tuy nhiên Mục Cẩm Vân lại chẳng vì thế mà lơ là. Trông có vẻ như hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực tế hắn lại đang kết nối thần thức với Tô Lâm An, đồng thời luôn cảnh giác với xung quanh.

Tô Lâm An có bản đồ Sơn Hà, lúc này nàng đã bước vào thành Họa nên có thể nhìn thấy nơi phong ấn trên bản đồ càng rõ hơn, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ phong ấn khiến người ta chẳng thể làm ngơ. Hơn nữa, hiện giờ đến gần, dường như trong tiềm thức có một sự dẫn dắt của huyết mạch, khiến nàng vô thức chú ý đến hướng ấy, tâm trạng cũng trở nên nôn nóng bất an.

Nàng hận không thể đánh thẳng tới đó, phá giải phong ấn, mặc kệ trời long đất lở.

Nàng nôn nóng bất an nhưng Mục Cẩm Vân lại không chịu ảnh hưởng gì. Hắn chỉ chau mày, nói: “Phía dưới thành Họa chính là nơi phong ấn Thiên Ma. Khí huyết Thiên Ma gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với sinh linh, kẻ bị khí huyết sát chi phối sẽ biến thành quái vật chỉ biết tàn sát giết chóc. Vậy mà thành Họa này lại hết sức yên vui, khắp nơi ngập tiếng nói cười.”

Tu vi của phần lớn người dân trong thành đều không cao, thậm chí cũng có khá nhiều người thường không có tu vi. Nhìn qua thì thành Họa có phần tương tự với trấn Thanh Thủy của Tô Lâm An, đều có thể xem là một cõi yên lành trong giới tu chân này.

Một cõi yên lành được dựng lên ngay phía trên nơi phong ấn Thiên Ma?

Thiệu Lưu Tiên thật sự có bản lĩnh lớn đến mức có thể hoàn toàn áp chế khí huyết sát phát ra từ một phần thân thể Thiên Ma ư? Mục Cẩm Vân hơi nghi ngờ. Theo thời gian, phần thân thể tàn khuyết của Thiên Ma sẽ ngày càng suy yếu, nhưng khí huyết sát phát tán ra cũng sẽ ngày càng mạnh. Vùng đất ở châu Vân Lai năm xưa chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nếu Thiệu Lưu Tiên thực sự không bị ảnh hưởng thì thực lực của bà ta đã vượt ra khỏi giới này rồi, nhưng vượt ra khỏi giới này thì sẽ bị giới hạn bởi quy tắc thiên đạo. Vì vậy bà ta vẫn ở cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh, điều này là chắc chắn.

“Thật muốn đánh thẳng tới đó.” Tô Lâm An lầm bầm.

Mục Cẩm Vân cười nhẹ, nói: “Ta có thể.” Hắn thậm chí còn đứng dậy, bước về phía cửa.

Tô Lâm An đành phải ngăn cản hắn, “Chờ đã.”

Nàng vừa dứt lời đã thấy Mục Cẩm Vân xuất hiện bên cửa sổ, mở toang cánh cửa đang khép hờ, để ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng. Căn nhà này lơ lửng trên mây, vầng trăng giống như treo ngay trên đỉnh đầu, vươn tay là có thể bắt lấy. Ánh trăng sáng vằng vặc đổ đầy khung cửa sổ, phủ cả lên người Mục Cẩm Vân đang đứng đó một quầng sáng trong veo.

Hắn không muốn đi thật mà chỉ đang cố ý trêu đùa nàng thôi. Ý thức được điều này, Tô Lâm An tức giận trợn mắt nhìn hắn, trái lại nỗi nôn nóng trong lòng nàng cũng vơi đi ít nhiều.

“Ngày mai vào lúc đại lễ diễn ra, chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch.” Mục Cẩm Vân nói.

Tô Lâm An đã bình tĩnh hơn, uể oải đáp lại một tiếng “Được”.

Nửa đêm, bên ngoài mưa rơi rả rích. Nước mưa rơi xuống lá cây “tí tách” không ngừng.

“Trời sáng là tiệc cưới sẽ diễn ra. Thiệu Lưu Tiên làm một trận mưa góp vui chắc?” Bình thường thì ngay cả tu sĩ có tu vi không cao cũng có bản lĩnh hô mưa gọi gió. Nhưng nếu chính Thiệu Lưu Tiên không muốn thì một giọt nước mưa cũng không rơi xuống thành Họa được.

Mưa càng lúc càng lớn, gió thổi mạnh tới nỗi, cánh cửa sổ đang mở đập cành cạch, nước mưa hắt vào, dập tắt hết đèn dầu trong thư phòng. Có người con gái bước từ trong tranh ra định đóng cửa sổ lại, nhưng vừa mới bước đến bên cửa sổ thì đã bị một bóng đen xuất hiện ở phía ngoài quấn ngay lấy. Toàn thân nàng ta tức thời bùng lên ánh lửa và khói xanh. Sau một tiếng kêu gào thảm thiết, nàng ta biến mất, bức tranh mà nàng ta vẫn trú ngụ cũng bị cháy thành tro. Trục của bức tranh rơi từ trên tường xuống đất cái “cạch”.

Khi Mục Cẩm Vân ngồi dậy, một đốm đen đã lao từ ngoài vào, thoắt cái đã đến sát ấn đường của hắn.

Khi đã đến gần, trong đốm đen đó hiện ra vô số bóng người dữ tợn đang quấn lấy nhau, tựa như địa ngục tu la. Oán khí vô tận và những tiếng gào đau đớn không ngừng tràn ra từ trong đốm đen đó, giống như một tấm lưới cực lớn muốn tóm lấy hắn, khiến hắn trở thành một trong vô số những bóng người đó. Nhưng chính vào lúc này, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Mục Cẩm Vân, chém đốm đen đó làm đôi. Chẳng cần chờ đến lúc đốm đen đó ngưng tụ lại, vô số đường kiếm khí đã bắn ra từ trên người hắn, chém nát nó. Sau những tiếng kêu gào thảm thiết, đốm đen đó biến mất không còn dấu vết.

Bên ngoài tiếng sấm vẫn đùng đoàng, Mục Cẩm Vân thừa dịp này phóng thần thức ra. Hắn bất ngờ khi thấy có rất nhiều nơi trong thành Họa cũng xuất hiện những đốm sáng đen như vậy, ngay cả những khu vực của người thường cũng không ngoại lệ. Hắn tranh thủ tập trung thần thức quan sát chỗ phong ấn, có điều khu vực đó bị kết giới bao phủ, thần thức của hắn lướt qua cũng chỉ thấy một mớ hỗn độn, không thể biết được tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào.

Mà ngay lúc này, một người con gái trong tranh vội vàng bước ra, khom mình nói với Mục Cẩm Vân: “Bên ngoài xảy ra chút chuyện, công tử không cần lo lắng. Xin công tử cứ yên tâm chờ đợi, đừng dùng thần thức bừa bãi.”

Mục Cẩm Vân hơi giật mình. Hắn chỉ mới nhìn lướt qua phong ấn thôi mà đã khiến bọn họ chú ý tới.

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Có cần ta giúp đỡ không?” Mục Cẩm Vân giả vờ nhiệt tình hỏi thăm.

“Cảm ơn công tử, công tử cứ yên tâm chờ ở đây là được.” Nói rồi nàng ta bước đến đóng chặt cửa sổ lại, tiếp đến ngón tay búng ra một đốm sáng, phủ thêm một lớp kết giới nữa trong căn nhà. Đến khi sắp xếp xong xuôi, nàng ta lại biến mất, nhưng không phải đi vào bức tranh mà là biến mất không còn dấu vết.

Không chỉ riêng nàng ta, mà tất cả người và thú trong những bức tranh trong phòng đều biết mất, chỉ còn chừa lại sông nước núi non, cảnh sắc hiu quạnh.

Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Mục Cẩm Vân chau mày, dùng thần thức thăm dò thêm lần nữa thì thấy thần thức thi triển ra ngoài giống như đụng phải nước hồ lạnh ngắt. Luồng thần thức của hắn chỉ như viên đá nhỏ ném xuống lòng hồ, tạo ra vài gợn sóng lăn tăn rồi hoàn toàn bị nuốt chửng, chẳng còn tạo nên chút động tĩnh nào nữa.

Giọng nói của tỳ nữ lại vang lên giữa không trung, vừa kỳ ảo vừa lạnh lùng: “Công tử, quá tam ba bận.” Giọng nói đó, nghe có vẻ nhẹ nhàng, êm ái nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén buốt lạnh, tỏ rõ ý cảnh cáo của chủ nhân giọng nói đối với hắn.

Nếu còn tiếp tục, chắc chắn hắn sẽ bị giết không tha.

Mục Cẩm Vân quay về giường, khoanh chân ngồi xuống, không thèm để ý đến phong ba bão táp bên ngoài nữa.

Trên vùng trời của thành Họa, Thiệu Lưu Tiên đứng trên thanh kiếm dài lơ lửng giữa không trung. Thanh kiếm dưới chân bà ta lóe sáng giống như một tia chớp xé toạc bầu trời đêm, ánh kiếm bắn xuống, chém tan những khối sát khí. Chẳng bao lâu, thành Họa đã yên bình trở lại.

Chờ đến khi dọn dẹp xong xuôi, bà ta nói với người ở phía sau: “Có chút sát khí mà các ngươi đã bị dọa thành ra thế này sao?”

Có ba người đứng ngay phía sau, cách bà ta không xa, trong đó lâu chủ Thiên Cơ Lâu - Thiên Sinh có sắc mặt tái nhợt, nhìn cực kỳ yếu ớt, chẳng hề có vẻ phơi phới khỏe mạnh mà một thiếu niên nên có.



“Để tiến được vào thành Họa thì cần phải vượt qua nhiều vòng thử thách, đúng không?” Thiên Sinh chau mày hỏi.

“Đúng thì sao?”

“Đám khí huyết sát này có thể tránh khỏi tai mắt của Thiên Tôn đi vào đến thành Họa, việc này đã cho thấy rõ chỗ lợi hại của chúng.”

“Chúng trốn trong người của tu sĩ vào thành, ngay cả ngài cũng không thể phát hiện ra.”

Thiệu Lưu Tiên thờ ơ chém một kiếm xuống, “Chẳng phải đều bị kiếm của ta chém cho tan tác rồi sao?”

Thật ra không phải bà ta không nhận thấy mối nguy hiểm trong đó, mà căn bản là bà ta chẳng thèm để ý. Sự sống chết của muôn dân thiên hạ có liên quan gì đến bà ta? Bản thân bà ta còn đang bị mắc kẹt bởi tâm ma, không thể đột phá thì nói gì đến chuyện sống chết của người khác?

“Sát khí ở đây chỉ là một góc của núi băng.” Vẻ mặt Thiên Sinh hiện đầy nỗi thương xót bi ai, “Hơn nữa, sát khí này có nguồn gốc chính là niệm lực.” Số niệm lực mà bọn họ không ngừng bóc lột trong nghìn vạn năm qua, cuối cùng sẽ biến thành đám quái thú hung dữ, nuốt trọn tất cả.

Rốt cuộc nó phải nói đến tính nghiêm trọng của vấn đề này bao nhiêu lần thì mới có thể thu hút sự chú ý của hai vị nghi chủ đây? Bây giờ Huyết Nguyệt giới đã trở thành một nơi quỷ ám. Yêu ma quỷ quái tung hoành, chẳng có ai dám vào bước chân tới đó.

“Ngày đại hỉ, nói mấy thứ giời ơi đất hỡi này làm gì?” Thiệu Lưu Tiên khoát tay, “Sát khí đã bị diệt trừ, đừng đến làm phiền ta nữa.”

Thiên Sinh vẫn còn muốn nói nữa, nhưng Thiệu Lưu Tiên đã liếc mắt sang, “Ta thấy bộ dạng ngươi hơi bất thường, lẽ nào trên người ngươi có giấu thứ khí huyết sát đó?” Kiếm chưa rút khỏi vỏ đã khiến Thiên Sinh thấy trong lòng lạnh buốt.

Nếu còn nhiều lời chỉ e nó sẽ lãnh đủ.

“Cút.” Thiệu Lưu Tiên phất tay áo.

Đám Thiên Sinh bị một luồng gió thổi bay, rơi xuống đất rồi cũng không thể đứng vững mà ngã lộn nhào.

Đợi đến khi hai người phía sau bước tới đỡ Thiên Sinh dậy, nó “ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, có vẻ như bị nội thương không nhẹ.

“Lâu chủ, chi bằng chúng ta rời khỏi nơi này đi.”

Nếu đã không thuyết phục được Thiệu Lưu Tiên, vậy người cứu thế căn bản không phải là bà ta.

Thiên Sinh lắc đầu, nói: “Người chúng ta cần tìm đang ở ngay đây.”

Chẳng qua không phải Thiệu Lưu Tiên thì là ai? Trong lễ đại hôn ngày mai, họ sẽ biết được đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status