Ấn Công Đức

Chương 6 : LÒNG DẠ ĐỘC ÁC



Ởphía bên kia, một già một trẻ đã bị dồn tới vách núi. Trên người ông lão không có linh khí, là một người bình thường. Còn đứa trẻ cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, là một bé gái giả trai, trông rất sáng dạ, tu vi đã là Luyện Khí tầng hai, tư chất xem như không tồi.

Lúc này, bé gái được ông lão bảo vệ sít sao sau người.

Phía trước họ là một cái gùi trúc bị đạp đổ, ở trong có chút thảo dược và vài gốc linh thảo không bắt mắt lẫn vào.

Trên gương mặt hiền lành của ông lão lộ ra sự tức giận, “Tứ cô nương, tằm Phù Dung đã cho các người rồi, cầu xin giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng.”

Linh thú cấp năm - tằm Phù Dung?

Tằm Phù Dung có thể ăn lá cây rồi nhả linh tơ, khó trách ông lão bình thường này lại có thể nuôi được một đứa bé Luyện Khí tầng hai.

“Ha ha.” Người được ông lão gọi là Tứ cô nương, chính là tiểu mỹ nữ mặc áo đỏ cưỡi ngựa mà Tô Lâm An nhìn thấy vào buổi sáng, con gái của gia chủ Trương gia - Trương Lạc Y. Vừa nhìn thấy cô ta, Tô Lâm An liền đoán được đại khái chuyện xảy ra ở đây.

Còn chẳng phải là Trương Lạc Y ỷ thế hiếp người, cướp đoạt linh thú của người khác sao.

Trương Lạc Y vẫn còn nhỏ mà lòng dạ độc ác, chẳng biết trên tay đã lấy đi bao mạng người rồi.

“Đó là người của Trương gia - Trương Lạc Y, là cô con gái mà gia chủ Trương gia yêu thương nhất. Bên người chắc chắn có một cao thủ cuối kỳ Ngưng Thần.” Tô Lâm An quét mắt rồi nói: “Chính là người trung niên mặc áo choàng xám nhìn không mấy bắt mắt kia kìa, Ngưng Thần tầng sáu.”

Nàng nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Nếu là ngươi, muốn đối phó được thì có chút khó.” Không biết lấy thân phận đại sư huynh Tàng Kiếm Sơn của hắn ra thì có thể khiến tên kia nể tình mà giữ lại mạng của một già một trẻ kia không.

Nàng vừa nói xong liền thấy Mục Cẩm Vân lấy một miếng vải trắng từ trong tay nải ra, yên lặng che lên mặt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh như sao mờ giữa đêm đông.

Đại hiệp ở thế gian che mặt đều dùng vải đen, Tô Lâm An chưa gặp ai dùng khăn trắng che mặt bao giờ, bèn lấy làm lạ hỏi, “Tu vi ngươi cũng đã là Ngưng Thần tầng một rồi, chắc cũng phải biết lớp vải trắng bình thường này chẳng có tác dụng che mặt nhỉ?”

Người đàn ông trung niên Ngưng Thần tầng sáu kia muốn vạch trần dung mạo thật của hắn quả thực dễ như trở bàn tay.

Mục Cẩm Vân không để ý đến Tô Lâm An, nhẹ nhàng mở từng lớp vải bọc trên trường kiếm ra. Động tác của hắn chậm rãi, nâng niu cứ như thể thanh kiếm trong tay là báu vật hiếm có.

Có điều, sau khi thân kiếm được lộ ra hoàn toàn, Tô Lâm An không thể không khinh bỉ.

Pháp bảo dưới mức tiên phẩm được chia làm ba cấp thấp, trung, cao. Mỗi cấp lại có ba phẩm lần lượt là thượng, trung, hạ. Nhìn chất liệu và thủ pháp chế tạo thanh kiếm này của Mục Cẩm Vân, có lẽ cũng chỉ được coi là trung phẩm cấp thấp. Thế nhưng hắn dùng kiếm khí của mình để nuôi kiếm, khiến phi kiếm có linh vận và bảo quang của thượng phẩm cấp thấp, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thanh kiếm như vậy mà cũng coi là bảo bối, thực sự là...

Từ trước tới nay chưa thấy kiếm tu nào nghèo nàn đến vậy.

“Ngươi định làm gì?” Tô Lâm An lại hỏi.

Mục Cẩm Vân liếc nàng một cái, sau đó lấy tay chỉ vào môi mình.

Tô Lâm An là hồn thể, nàng thích nói thế nào cũng được, dù sao cũng chỉ có mình Mục Cẩm Vân nghe thấy. Thế nhưng Mục Cẩm Vân thì không như vậy, nếu như hắn nói chuyện sẽ để lộ vị trí của mình, vậy nên giờ hắn không thể mở miệng.

“Ngươi đã biết dùng quyết ẩn thân rồi, chẳng lẽ không tạo được kết giới che giấu?” Thấy Mục Cẩm Vân vẫn không nói gì, Tô Lâm An cười hề hề nói, “Đừng nói là ngươi không làm được nhé?”

Im lặng.

Tô Lâm An không biết nên nói gì cho phải, nàng im lặng một hồi rồi nói: “Thực ra rất đơn giản.”

Nói xong nàng niệm một đoạn khẩu quyết, sau đó khoanh chân ngồi xuống, biểu diễn cho Mục Cẩm Vân xem thủ ấn chỉ pháp(*) một lần: “Chỉ pháp có sáu tầng ấn, lần này ta sẽ làm chậm hơn chút...”

(*) Thủ ấn chỉ pháp: có thể hiểu là động tác, hình thù tay khi làm phép.

(*)

Nàng vẫn còn đang liến thoắng nói đã thấy Mục Cẩm Vân nhanh chóng bấm quyết. Chỉ lát sau, linh khí khẽ chập chờn, xung quanh xuất hiện một kết giới che giấu.

Chỉ là cái kết giới này đã tiêu tốn một phần ba linh khí trong người hắn, khiến hắn vô cùng không vui.

“Linh khí trong người ta vốn không nhiều, giờ linh khí còn lại chỉ đủ để đánh ba nhát kiếm!”

Rada bắt sóng của Tô Lâm An lại lệch rồi, nàng khiếp sợ nhìn Mục Cẩm Vân, “Ngươi không biết thật hay giả vờ?”

Mới một lần đã học được? Lừa nàng à?

Mục Cẩm Vân nhíu mày nói: “Tu sĩ Ngưng Thần tầng sáu kia là Trương Trọng Hàng, tâm pháp tu luyện là Bá Thể quyết. Mấy năm trước đánh nhau bị thương ở chân, làm chân yếu đi. Trong lúc tu luyện, kinh mạch ở chân bị chặn khiến cho linh khí không thông, khó vận hành tâm pháp. Cô xem lúc hắn đứng toàn dựa vào pháp bảo trong tay để chống đỡ, dáng vẻ như xem náo nhiệt.”

Pháp bảo có hình dạng rất dài, trông như một cái đòn gánh, cộng thêm cách ăn mặc giản dị, trông Trương Trọng Hàng giống hệt như một nông dân bình thường đang chống đòn gánh hóng chuyện. Người như vậy, bề ngoài rất có tính đánh lừa, khiến người ta cảm thấy hắn là kẻ yếu nhất.



Lúc này, hắn ta đã lừa được ông lão, ánh mắt của ông lão không ngừng liếc về phía Trương Trọng Hàng. Có lẽ là đang đợi chớp lấy cơ hội, để đứa bé thừa dịp trốn đi.

“Ngươi thế mà lại biết rõ ràng?”

“Hừ.” Mục Cẩm Vân cười khẩy một tiếng, “Ta đi đòi nợ, nếu ngay cả thực lực và nhược điểm của tay sai đối phương còn không nắm rõ, thì khác gì mặc người ta chém giết?”

“Ta có thể đánh ra được ba kiếm, kiếm thứ nhất chặt đứt hai chân hắn, kiếm thứ hai lấy mạng hắn...” Mục Cẩm Vân nói tiếp.

Tô Lâm An thầm nghĩ, tên ác độc này đúng là tự tin thật.

“Nhưng bọn chúng còn tám người nữa.”

Đợi chút, tám người?

Tô Lâm An ngây ra, nổi giận đùng đùng mắng: “Ngươi tính cả một già một trẻ kia vào?”

“Ta đã nói với ngươi, chúng ta tới là để cứu người. Ngươi còn định hốt trọn một ổ, ngươi làm vậy là không được, ta...” Tô Lâm An thực sự nóng nảy, muốn tích chút công đức sao lại khó khăn vậy chứ!

“Ta muốn tằm Phù Dung.” Hắn lạnh lùng cắt đứt lời Tô Lâm An, “Người ta sẽ cứu, đồ ta cũng muốn, cái khăn này không phải để che mắt người của Trương gia, mà là một già một trẻ kia.”

“Họ hiểu chuyện, ta sẽ chỉ lấy tằm Phù Dung. Nếu không hiểu chuyện, vậy thì đừng trách ta.”

Lòng dạ hắn ác độc tới nhường nào chứ, thực ra ngay từ đầu nàng đã rõ.

Tô Lâm An im lặng, có điều cũng chỉ yên tĩnh một giây, thanh kiếm gãy mà nàng đang nương thân đã bị Mục Cẩm Vân dùng kiếm của mình gõ lên một cái.

Nàng tức giận lườm qua, liền nghe thấy Mục Cẩm Vân dặn dò: “Còn một kiếm, phe chúng nhiều người đến vậy, cô nghĩ cách đi.”

Ta có thể nghĩ cách gì đây? Nếu như ta có thể giết người, cứu người, chạm vào người khác chẳng lẽ còn ở đây lăn lộn với ngươi chắc?

“Mau lên, họ sắp ra tay rồi.” Mục Cẩm Vân liếc về phía kia, lạnh lùng nói.

Bên vách núi, Trương Lạc Y cầm một chiếc roi mềm màu đỏ.

Cô ta quất roi vào không khí, hai tiếng roi xé không khí vang lên. Roi bay vào khoảng không, như có mắt mà vòng qua ông lão ở đằng trước, quấn lấy cổ tay của bé gái phía sau. Trương Lạc Y kéo một cái, vứt cô bé trên mặt đất, sau đó híp mắt cười nói, “Cô bé đáng yêu sao lại bôi bùn lên mặt nhiều như vậy làm gì.”

Gia đinh bên cạnh cô ta thi triển pháp thuật hệ thủy, rửa sạch mặt của bé gái. Làn da vàng như nến của cô bé biến mất, nước da trắng ngần như ngọc sáng hiện ra và cả đôi mắt sáng long lanh ngập nước kia nữa.

Đứa bé bảy tuổi, ngũ quan đẹp đẽ xinh xắn, ánh mắt linh động, là một tiểu mỹ nhân. Tô Lâm An biết Trương Lạc Y không thể chịu được khi thấy người khác xinh đẹp hơn mình, vì vậy đã “sửa” dung mạo của không ít thiếu nữ. Nhưng thật không ngờ, giờ ngay cả bé gái mới có bảy tám tuổi mà cô ta cũng không bỏ qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status