Ấn Công Đức

Chương 600 : Chương 600KIẾM TUẪN TÁNG



Chương 600KIẾM TUẪN TÁNG

“Ta mở thành Họa, các ngươi đi đi.” Thiệu Lưu Tiên nói.

Chỉ là ngay sau đó, bà ta đã phát hiện bản thân mình đã chẳng thể nào điều khiển được linh khí trong cơ thể nữa. Vừa rồi để Thiên Ma bước vào, đánh bay Khương Chỉ Khanh, mấy việc này đã khiến bà ta đã chạm đến cực hạn.

Sức mạnh trong người hoàn toàn mất kiểm soát, điên cuồng xé rách cơ thể bà ta. Còn có vô số bóng quỷ kêu gào thảm thiết khiến tầm mắt của bà ta hơi mơ hồ đi. Xung quanh là một vùng u ám mù mịt, đến đám người Tô Lâm An đứng cách đó không xa bà ta cũng không nhìn rõ, chỉ duy có mầm xanh trong tay là nguồn sáng duy nhất trong mắt bà ta.

Bà ta là nghi chủ.

Trước đây, khi thực lực mạnh mẽ, bà ta có thể chịu đựng được sự cắn trả của niệm lực. Nhưng hiện giờ cơ thể đang dần suy yếu, nỗi đau đớn do niệm lực cắn trả còn nhiều hơn người khác gấp ngàn vạn lần.

Tu hành đến ngày hôm nay, số niệm châu mà bà ta đã dùng nhiều không đếm xuể.

Niệm nô bị bóc lột đến chết lại càng nhiều không kể xiết. Những oán khí đó đã ngưng tụ lại thành vô số cái miệng, điên cuồng cắn xe nguyên thần của bà ta, muốn lôi bà ta xuống địa ngục. Mỗi lúc đau đớn lại gia tăng gấp bội, chỉ trong một thời gian ngắn, bà ta chẳng còn dư chút sức lực nào.

Thiệu Lưu Tiên, người khống chế trận pháp ở thành Họa, giờ đã không còn khả năng chủ động dẫn dắt linh khí mở những đường mạch trận pháp đó ra nữa.

“Vậy chỉ có thể chờ ta chết đi, các ngươi mới có thể ra ngoài được.”

Bà ta ngập ngừng, “Cũng tốt. Tòa thành này của ta, tặng cho các ngươi.”

“Nó được treo ở trên tường.”

Bà ta chết rồi, trận pháp ở thành Họa cũng biến mất, nó hoàn toàn trở thành một vật vô chủ.

Thành Họa là một bán thần khí chứ chưa trở thành thần khí. Thiệu Lưu Tiên luôn cảm thấy đó là bởi vì tòa thành này không có khí linh.

Bà ta chẳng tin ai, cũng không muốn thành trì của mình bị một khí linh khống chế. Đây là mạch sống của bà ta, bà ta chỉ muốn giữ nó trong tay mình, kể cả khí linh đã lập khế ước ràng buộc cũng không được. Thế này thì sau khi bà ta chết đi, người khác có thể dễ dàng lấy tòa thành này đi. Nếu về sau dùng linh khí nuôi dưỡng dần dần, không giết khí linh mới sinh ra, thành Họa sẽ có khả năng trở thành thần khí.

Tâm huyết cả đời của bà ta đều nằm ở trong đây, bảo vật hiếm có nhiều vô số. Nếu có được tòa thành này, cũng đồng nghĩa với việc có được một nửa giang sơn của giới tu chân.

Bà ta không thể chung sống cả đời cùng Quân Nặc trong tòa thành này, nên bây giờ, bà ta tặng nó cho đôi tình nhân kia. Có điều bà ta không mang tranh bên người mà treo nó ở một ngôi nhà trong thành, muốn tìm được thì cần có chút duyên phận. Đây cũng coi như là sự tôn trọng đối với bán thần khí, một thử thách để kiểm tra.

Nói xong, Thiệu Lưu Tiên từ từ dựa vào tảng đá rồi bất động.

Bà ta vẫn ôm mầm cây trong tay. Dưới sự tẩm bổ của Sơn Hà Long Linh, mầm hoa tình đó lại bén rễ đâm chồi nảy lộc, tràn đầy sức sống.

Có điều bà ta biết, mầm hoa tình của hiện tại đã không còn là người trước kia nữa rồi.

Hoa có thể nở lần nữa, nhưng người sẽ không quay lại.

Chẳng qua cho dù biết như vậy, Thiệu Lưu Tiên vẫn không nỡ buông tay.

Bà ta ôm lấy mầm hoa, nén chịu nỗi đau, cơ thế chốc chốc lại co giật, rồi cứ nằm như thế chờ chết. Nam Cung Ly vẫn muốn liên hệ với bà ta, muốn biết tình hình bên này thế nào, có điều bà ta chẳng buồn để ý đến, còn đập tan cả đá lưu ảnh.

Cách đó không xa, sắc mặt Mục Cẩm Vân tối sầm, có điều cho dù như vậy, hắn vẫn xốc lại tinh thần, chủ động giúp Nữ vương Thiên Ma trị thương.

Tô Lâm An đưa cho hắn rất nhiều đan dược, nhưng chỉ uống thuốc thôi thì không ổn, cần phải sử dụng linh khí để chữa trị. Cơ thể Nữ vương bị tổn thương nặng nề, không thể khỏi ngay trong chốc lát được.

Hơn nữa Tô Lâm An lại không thể tự mình thực hiện. Nếu nàng tiếp tục ra tay thì trời sẽ thủng nhanh hơn nữa. Vì thế chỉ có thể để hắn làm. Vốn dĩ sắc mặt hắn đã rất khó coi, càng chữa trị thì lông mày càng nhíu chặt, trong mắt dường như đang ẩn chứa một cơn giông bão, cực kỳ u ám.

Toàn thân hắn đều đang tỏ vẻ người sống chớ lại gần, ngay cả Tô Lâm An muốn tiếp cận cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Chắc chắn là người này tức giận rồi.

Hắn tức giận mà vẫn chủ động giúp nàng chăm sóc cho mẹ, Tô Lâm An thấy rất hổ thẹn. Nàng luôn cảm thấy mình giống như một kẻ phụ bạc, đùa cợt với tình cảm của người khác.

Mục Cẩm Vân thì chính là cô vợ bé bỏng, rõ ràng là đã chịu uất ức lại còn phải nén nước mắt, chăm sóc cha mẹ chồng. Nàng hơi chột dạ, cẩn thận giải thích: “Cho dù có nói thế nào, Khương Chỉ Khanh cũng từng cứu ta.” Mặc dù nàng rất phản cảm với ấn Công Đức nhưng dẫu sao nếu không nhờ có nó, mạng sống của nàng cũng đã không kéo dài đến bây giờ.

Nàng cũng sẽ không gặp được những người đã sưởi ấm trái tim nàng.

“Phải thế nào thì chàng mới không giận nữa?” Nói ra thì trừ thứ tình cảm giả dối ban đầu, về sau khi đã thật sự yêu rồi, nàng vẫn chưa từng chủ động dỗ dành hắn.

“Ta không giận.” Mục Cẩm Vân lạnh nhạt nói.

Còn nói không giận?

Cái mặt còn đen hơn mực này, rõ ràng là giận rồi mà còn cứng miệng, tưởng nàng không hiểu hắn là người như thế này.

“Nàng biết ta không thích chạm vào vết bẩn.” Muốn trị thương thì bắt buộc phải tiếp xúc với Nữ vương Thiên Ma. Miệng Mục Cẩm Vân nói không muốn chạm vào, nhưng động tác trên tay lại chẳng hề dừng lại.

“Cảm ơn.” Tô Lâm An nhẹ nhàng kéo lấy tay áo của Mục Cẩm Vân, không dám chạm vào da hắn. Dù sao thì đối với Mục Cẩm Vân, mùi vị của Yên La Bạch Ngọc trên người nàng không khác gì chất độc.

Nàng vắt óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể dỗ được đối phương. Hôn trộm thì không thực tế cho lắm. Vốn dĩ sắc mặt của Mục Cẩm Vân đã khó coi như vậy, nếu hôn thật, nàng sợ sẽ làm người ta nôn ra mất.

Hơn nữa, mùi vị trên người nàng thế này, muốn lén lút tiếp cận hắn cũng là chuyện không thể nào.

“Nói lời ngon ngọt? Tặng quà? Ra sức khen hắn?” Tô Lâm An đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng của Mục Cẩm Vân: “Vậy bây giờ nàng cũng cứu hắn rồi.”

“Ừ. Mối ân tình trước đây đã trả xong.” Tô Lâm An nhanh nhảu nói.

“Được.” Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, nói: “Hãy nhớ kỹ lời nàng nói.”

Tô Lâm An gật đầu lia lịa. Lúc này cho dù Mục Cẩm Vân có nói gì nàng đều đồng ý hết.

Thấy Tô Lâm An gật đầu như giã gạo, sắc mặt Mục Cẩm Vân mới thoải mái hơn chút.

Hắn híp mắt lại, liếc nhìn Khương Chỉ Khanh rồi cười mỉa mai. Năm đó suýt chút nữa thì bị Khương Chỉ Khanh cắn nuốt, hắn vẫn chưa bao giờ quên việc này.



Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thiệu Lưu Tiên đang nằm dưới đất co giật khe khẽ, rồi bỗng chốc có động tĩnh lớn. Bà ta nôn ra từng bãi máu lớn, thứ nôn ra lại không chỉ là máu loãng mà còn có một rất nhiều máu cục. Dường như toàn bộ phủ tạng trong cơ thể đều bị nghiền nát, hóa thành từng cục máu thịt, bị bà ta nôn ra ngoài.

Cùng lúc đó, bà ta nhanh chóng già đi, chỉ trong nháy mắt tóc đen đã biến thành tóc trắng.

Khi Thiệu Lưu Tiên suy yếu đến cực hạn, Khương Chỉ Khanh từng có suy nghĩ tiếp cận.

Có điều khi đó hắn phát hiện, những thanh kiếm trên núi kiếm trước đó bắt đầu rung nhẹ.

Trong đó có mấy thanh kiếm bay đến bên cạnh Thiêu Lưu Tiên, hợp thành một trận kiếm bao quanh bà ta, bảo vệ một cách vững vàng.

Bà ta là kẻ cuồng kiếm, là đại năng trong kiếm đạo. Kiếm theo bà ta suốt cuộc đời, khi sống có kiếm làm bạn, khi chết cũng có kiếm tháp tùng.

Chờ đến khi cả tòa thành Họa rung lên kịch liệt, chẳng cần dùng thần thức đi thăm dò, Tô Lâm An cũng biết rằng Thiệu Lưu Tiên chết rồi.

Lúc còn sống thì uy phong lẫm liệt, khi chết rồi lại biến thành một đống máu thịt bầy nhầy. Sau khi thần hồn của bà ta biến mất, vô số thanh kiếm than khóc, âm thanh vang vọng khắp trời đất, ngay cả Mục Cẩm Vân và Khương Chỉ Khanh cũng bị ảnh hưởng, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Mục Cẩm Vân nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, ánh mắt hắn tràn ngập sự lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt. Kiếm ý của hắn tự do tách ra khỏi đám kiếm kia, cao ngạo và thờ ơ. Thiệu Lưu Tiên là vua của chúng, với hắn thì không.

Hắn chưa từng thần phục, tất nhiên sẽ chẳng đau lòng vì cái chết của bà ta. .

Nếu so sánh ra thì Khương Chỉ Khanh còn chìm đắm sâu hơn. Hắn đã luyện kiếm trên núi kiếm đó một quãng thời gian rất dài, kiếm pháp kiếm đạo đều chịu ảnh hưởng của Thiệu Lưu Tiên, vào lúc này, bất giác hắn cũng chịu ảnh hưởng, đôi mắt đã lấp loáng ánh nước.

Hắn bước vài bước về phía trước, giống như một thanh kiếm hình người, vô thức đến gần Thiệu Lưu Tiên.

Sau khi từng thanh kiếm đến gần Thiệu Lưu Tiên, chúng tự mình đứt đoạn. Tiếng rắc rắc vang lên không ngừng, kiếm gãy rơi xuống đầy mặt đất, dần vùi lấp cơ thể của Thiệu Lưu Tiên.

Vạn kiếm làm bia mộ, che lấp thân thể tàn tạ của bà ta.

Khương Chỉ Khanh cũng tiến lại gần, lâu chủ Thiên Cơ Lâu cố gắng giữ hắn lại nhưng không giữ được.

Tô Lâm An biết rằng sau khi Thiệu Lưu Tiên chết, vạn kiếm đều muốn chôn theo, Khương Chỉ Khanh là kẻ luyện kiếm thì tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng từ đó. Nàng muốn hét lên đánh thức hắn, nhưng nghĩ lại thì không dám mở miệng ra.

Nàng luôn cảm thấy một khi mình mở miệng nhắc nhở, chẳng cần Khương Chỉ Khanh tự tìm đến chỗ chết thì Mục Cẩm Vân cũng sẽ xách kiếm đâm xuyên hắn luôn.

Đến khi đó, nàng nên ngăn cản hay không đây?

Dù sao bây giờ ấn Công Đức đang ở chỗ Khương Chỉ Khanh, chắc chắn nó sẽ không để Khương Chỉ Khanh đi chôn cùng. Nàng không nên nhiều chuyện thì tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status