Ấn Công Đức

Chương 616 : Chương 616QUA ẢI TRẢM TƯỚNG



Chương 616QUA ẢI TRẢM TƯỚNG

Thời gian trôi qua từng ngày, việc chuẩn bị cho hôn lễ được tiến hành đâu vào đấy.

Chớp mắt đã đến mồng mười.

Trời vẫn chưa sáng mà hoàng thành Thất Tinh đã náo nhiệt vô cùng.

Tô Lâm An mặc áo giáp màu đỏ, mũ giáp kín đầu, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn. Bộ giáp trên người nàng lóe lên ánh sáng lạnh lùng và cứng cỏi. Chỉ thế thôi thì ít ra cũng có thể nói là anh dũng uy phong, nhưng vì muốn thể hiện mối quan hệ với linh mộc bảo vệ nên trên mũ giáp và vai của Tô Lâm An còn được cài thêm mấy nhành hoa, tạo hình thật sự hơi khó ngấm.

Nếu không phải khuôn mặt nàng đẹp sẵn, môi đỏ, răng trắng, mày cong, thì theo lời của huynh đệ Trữ gia, đúng là nhìn đau cả mắt.

Đương nhiên, thẩm mỹ của võ giả ngoại vực không thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Trong mắt bọn họ, ngũ quan của tiểu Công chúa quả thật không thể coi là đẹp. Nhưng người ngoài đều khen ngợi, bọn họ sao có thể thua kém nên đương nhiên cũng ra sức khen lấy khen để.

Tô Lâm An bước lên quảng trường trung tâm của hoàng thành trong tiếng reo hò.

Trước mặt nàng là mười hai tướng sĩ mặc áo giáp, ai nấy đều cầm khiên chắn và giáo dài, đứng hiên ngang như những cây tùng cây bách.

Sau lưng nàng, một cái tháp ba chân khá cao được dựng lên, trên tháp có đặt một cái trống lớn được sơn màu đỏ. Phía sau cái trống còn có một lầu trúc cao ngang ngửa, Nữ vương mặc đồ đỏ đang ngồi trên đó. Bên cạnh bà còn có một cây cung. Đợi đến giờ, bà sẽ giương cung bắn tên gõ trống, mở màn cho chuyện vui này.

Khi tia nắng đầu tiên ló rạng, Nữ vương giương cung, bắn tên. Đầu của mũi tên vàng trong tay Nữ vương được bọc vải đỏ, bên trong có chứa quả lựu đã được xử lý qua, ngụ ý là nhiều con nhiều cháu. Mũi tên được bắn ra, quả lựu ở đầu mũi tên đập lên mặt trống tạo ra một tiếng “thùng” cực vang dội.

Tiếng trống vang vọng khắp hoàng thành Thất Tinh, vọng lại rất lâu giữa trời đất.

Tiếp đó phía cổng hoàng thành lập tức có hồi đáp, tiếng trống chiêng rộn rã, pháo nổ vang trời. Cửa thành đang đóng chặt được mở rộng sang hai phía, phát ra tiếng kẽo kẹt. Tiếp ngay đó mặt đất khẽ rung chuyển, đó là cơn chấn động khi đoàn thú khổng lồ cất bước. Từng bước chân như từng tiếng sấm vang rền làm cho tim mọi người cũng đập theo nhịp.

Mục Cẩm Vân cưỡi thú vào thành. Hắn đứng trên lưng con thú khổng lồ, rõ ràng cơ thể hắn không hề cao to chút nào nhưng lại không có ai dám khinh thường.

Vì con hung thú bị hắn đạp dưới chân là một con sói ngao cảnh giới Hoàng Huyết hậu kỳ. Con sói ngao này rất nổi tiếng ở ngoại vực. Nó bình thường trốn trong rừng sâu, cứ cách mấy trăm năm lại ra ngoài làm loạn một lần, sau khi ăn uống no say rồi thì biến mất, không ai có thể bắt được nó.

Khoảng cách từ cổng thành đến trung tâm tòa thành rất xa. Trước đây, khi có người thuộc hoàng tộc thành thân, tân lang đều ngoan ngoãn đi bộ từ cổng thành vào trung tâm, cần đến gần hai canh giờ. Nhưng trước giờ Mục Cẩm Vân chưa từng là người thành thật, rõ ràng mọi người chỉ vừa thấy hắn xuất hiện ở cổng thành, vậy mà chớp mắt một cái thì người và thú đã đi được một đoạn khá xa. Đây chính là công pháp rút ngắn khoảng cách mà tu sĩ giới tu chân hay dùng.

Chưa qua mấy nhịp thở mà hắn đã đến nơi.

Đám võ giả ở các cửa ải được bố trí dọc đường đều trợn tròn mắt.

Sao tân lang lại không nói lý thế này!

Hắn đã đến quảng trường rồi, chẳng phải chỉ còn lại một cửa ải cuối cùng thôi sao?

“A a a, mau ngăn hắn lại!” Mọi người đều hét lên, hét to đến mức cổ họng sắp rách luôn.

Người của trấn Thanh Thủy thì lắc đầu, “Không ngăn được đâu, sao mà ngăn được. Nào, uống ngụm trà cho nhuận giọng.” Nghi thức đón tân lang của người ngoại vực thú vị thật, tân lang muốn đón được tân nương thì phải vượt ải chém tướng. Sau này bọn họ cũng có thể tham khảo. Chẳng qua lần này người của thành Thất Tinh gọi bọn họ đến bố trí ải, không ai trong bọn họ đồng ý mà chỉ đứng bên cười hô hố, hóng chuyện chơi.

Mục Cẩm Vân muốn cưới vợ, các người còn dám làm chướng ngại vật, đúng là gan to bằng trời. Nếu là trước đây, không cần biết ngươi là ai, dám ngăn cản hắn thì đều bị chém hết.

Bây giờ ư, tên nhóc này đã thay đổi nhiều rồi, đều nhờ Củ cải đại tiên cảm hóa.

Mục Cẩm Vân dịch chuyển tức thời đến bên rìa quảng trường. Hắn mặc áo giáp, bước đến trong ánh sáng. Lúc nhìn thấy Tô Lâm An mặc bộ giáp tương tự đứng cách đó không xa thì khóe môi mím chặt của Mục Cẩm Vân mới từ từ cong lên, toát ra một nụ cười khẽ.

Tân nương của hắn đang ở đó, đợi hắn đến đón nàng.

Đến lúc nhìn sang những tướng sĩ chặn đường phía trước Tô Lâm An thì Mục Cẩm Vân nhíu mày, nụ cười chợt vụt tắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng trước giờ.

“Xông lên!” Hắn quát khẽ.

Vốn dĩ sói ngao đã được thu nhỏ kích thước lại rồi, nếu không thì hình thể nó quá to, không tiện để vào thành. Nhưng dù đã thu nhỏ lại thì nó cũng bằng cả một ngọn núi nhỏ. Nó hùng hổ xông qua làm các tướng sĩ trấn thủ ở đó đều hơi hoảng hốt.

Hoảng hốt thì hoảng hốt, nhưng dù có thế nào thì bọn họ cũng tuyệt đối không thể run sợ.

Nữ tướng dẫn đầu chính là Mộc Tường Vi. Nàng ta hét lớn: “Thức tỉnh, dàn trận!”

Cơ thể của các tướng sĩ bỗng trở nên to lớn, không hề thua kém con sói đã thu nhỏ kia.

“Xoảng.” Khiên chắn chạm đất, tạo nên một bức tường thép ở phía trước.

“Muốn đón Công chúa, còn phải vượt qua cửa ải của bọn ta.” Mộc Tường Vi hét lên.

Giáo dài đâm xuyên qua các kẽ hở, mũi giáo sáng loáng chĩa thẳng vào Mục Cẩm Vân, “Thể hiện bản lĩnh của ngươi đi! Để bọn ta xem ngươi có xứng với điện hạ của bọn ta hay không.”

Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An bằng ánh mắt sâu thẳm.

Tô Lâm An mím môi cười. Nàng bất đắc dĩ nhún vai, “Quy trình đón dâu của võ giả ngoại vực là như thế, ta cũng hết cách.” Nàng còn tiện thể chắp tay lại, “Nương tay chút, đừng làm mọi người bị thương.”

Mục Cẩm Vân nhón mũi chân, cơ thể đột nhiên mất hút giữa không trung. Không ngờ hắn còn chẳng cần đến sói ngao, cứ thế một mình xông lên.

“Muốn bay qua từ trên không, đâu dễ vậy.” Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông vang lên.

Tiếp đó, một mũi tên được bắn ra từ trong trận. Mũi tên vàng đó biến thành vô số bóng tên dày đặc giữa không trung, nhằm về phía Mục Cẩm Vân ở trên.

Ở trên không, Mục Cẩm Vân giẫm mạnh xuống.

Hắn đạp một chân xuống, ngàn vạn mũi tên như đụng phải một bức tường vô hình, mà bức tường đó còn mềm mại và có tính đàn hồi, khiến những mũi tên sau khi bị giữ lại thì bắn ngược trở về. May mà mười hai tướng sĩ ở dưới đã có chuẩn bị từ sớm, lật khiên chắn lại tạo thành một bức tường, chặn hết tên lại.

Tên bắn lên khiên chắn phát ra những tiếng bụp bụp liên hồi, làm những người đứng xem xung quanh đều nổi da gà.

“Sức mạnh lớn như vậy, nếu bắn lên người thật thì chắc sẽ xuyên thủng cả người.”

Người ta cưới vợ, cùng lắm thì bị làm khó một chút.



Còn cưới Công chúa này thì phải liều cả mạng!

Mục Cẩm Vân đạp một cú xong thì không hề nhìn xuống nữa. Dường như hắn đang đi dạo giữa không trung, cứ thế ung dung bước từng bước đến quảng trường trung tâm.

Mười hai tướng sĩ bên dưới sao có thể để hắn vượt qua nhẹ nhàng như vậy? Một người trong số đó gầm lên giận dữ, trong tiếng gầm ẩn chứa sức mạnh huyết mạch hùng hậu làm rung chuyển cả mặt đất. Mặc dù xung quanh đã được bố trí kết giới, nhưng những người ở gần vẫn cảm giác thấy khí huyết cuộn trào, tai hơi ù lên.

“Phép thần thông huyết mạch của Lục tướng quân là thú gầm. Nghe nói, người ở cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh cũng bị một tiếng gầm của y nghiền nát.”

Kết quả, chưa cần Mục Cẩm Vân đáp lại thì con sói đang nằm rạp bên ngoài đã kêu lên. Tiếng hú động trời át hẳn tiếng gầm của Lục tướng quân. Lục tướng quân tức thì lảo đảo, lùi về sau mấy bước, thoáng cái sắc mặt đã trắng bệch như giấy.

Có người phóng cây giáo dài trong tay lên không trung, nhưng vẫn đụng phải một vách ngăn vô hình. Bọn họ ở dưới thì liều sống liều chết, còn Mục Cẩm Vân ở bên trên thì chẳng hề bị ảnh hưởng gì, điều này khiến họ đều rất uất nghẹn.

“Người của giới tu chân đều giỏi trận pháp, chắc chắn Mục Cẩm Vân đã bố trí trận pháp gì đó để chặn đòn đánh của chúng ta lại.” Mộc Tường Vi hạ giọng nói, “Thời gian quá cấp bách, muốn tìm ra mắt trận để phá trận là chuyện không thực tế, chỉ có thể dùng bạo lực để phá trận thôi.”

“Kết trận, tập trung sức mạnh vào một chỗ, phá vỡ kết giới đó!”

Mười một người phía dưới nhanh chóng thay đổi vị trí, hình thành một tấm lưới.

Mộc Tường Vi đạp lên trên lưới, mượn sức mạnh khí huyết tích tụ của mười một người bên dưới để bay vọt lên không trung. Nàng ta mặc áo giáp vàng, giơ cao cây giáo dài trong tay, đâm thẳng lên trời.

Tùng Trúc Kiếm nói với vẻ mặt tự hào: “Nhìn thấy chưa, đó chính là vợ chưa cưới của ta.” Mộc Tường Vi bay giữa không trung, thân phủ ánh vàng rạng rỡ hệt như nữ thần đang bay lên trời.

Sơn Thu Đường thoáng ngơ ra, rồi nói với vẻ thông cảm: “Vậy lúc ngươi cưới nàng ấy, e là phải lột một lớp da.”

Tùng Trúc Kiếm tỉnh hồn lại, lập tức trợn tròn mắt.

Phải rồi, sao gã lại quên mất chuyện này. Đến lúc đó dù gã có nhắc đến ông nội thì cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nhắm mắt ăn đòn thôi!

Rõ ràng mọi người đều vui mừng hớn hở, nhưng lúc này Tùng Trúc Kiếm lại chẳng thể vui nổi.

Tùng Trúc Kiếm: “Rầu quá. Ta muốn khóc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status