Ấn Công Đức

Chương 637 : Chương 637ÍCH KỶ



Chương 637ÍCH KỶ

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc bên tai, Tô Lâm An lập tức hoàn hồn.

Nàng mở mắt ra thì thấy Mục Cẩm Vân đã ngồi bên giường, cúi đầu nhìn nàng. Đầu nàng đang gối trên đùi Mục Cẩm Vân, lúc mở mắt ra vừa hay đối diện với hắn.

Hiếm khi hắn mặc đồ đen, trên quần áo không có màu sắc hay hoa văn gì khác, trông chẳng khác gì mới lấy ra khỏi chảo nhuộm.

Khuôn mặt của hắn sinh ra đã không có khuyết điểm nào, dù nhìn từ góc độ ma quỷ này vẫn vô cùng anh tuấn. Làn da hắn trắng nõn như đang phát sáng, nàng vừa mở mắt ra đã thấy hoa cả mắt. Nhìn da dẻ hắn có vẻ trắng hơi quá, lẽ nào ở trong địa bàn của trùng Huyết Duyên còn có thể dưỡng trắng sao?

Thật ra khi thi triển niệm lực, Tô Lâm An không cảm thấy mệt mỏi. Chẳng qua vì nàng chưa vận dụng niệm lực bao giờ nên phải không ngừng thử nghiệm, do đó đã lơ là những thứ khác. Cũng vì thế, khi Mục Cẩm Vân quay về nàng đã không cảm nhận được ngay. Giờ đột nhiên nhìn thấy Mục Cẩm Vân, nàng sửng sốt chốc lát rồi cười nói: “Chàng về rồi.”

Mặc dù áp lực trong lòng rất lớn, trăm nỗi muộn phiền, nhưng giây phút nàng nhìn thấy Mục Cẩm Vân thì nụ cười cứ thế xuất hiện rất tự nhiên, như hoa mới nở nơi đầu cành.

Cười xong, Tô Lâm An lại nói: “Chàng đợi chút.”

Nàng tiếp tục dùng niệm lực bao bọc lấy Khang Khang, sau khi xác nhận lớp bảo vệ đối với Khang Khang vẫn còn thì nàng mới nói: “Tình hình bên chỗ chàng thế nào rồi? Ta nghe lời chàng, không đi đâu hết, chỉ dùng niệm lực giáng lâm vào một cái móc treo củ cải. Vừa rồi ta đã nhìn thấy Khang Khang.”

Nàng chớp chớp mắt nhìn Mục Cẩm Vân, như muốn nói.

Chàng bảo đừng chạy lung tung, ta thực sự không chạy lung tung, ngoan ngoãn ở trong nhà không đi đâu cả.

“Chàng đã cắn nuốt rất nhiều nguyên thần thuộc thượng giới đúng không, chàng dạy ta cách dùng niệm lực được không?”

Tô Lâm An nói một hồi rồi mới nghĩ đến việc ngồi dậy, mà mới ngồi dậy được nửa chừng thì Mục Cẩm Vân đã áp sát mặt xuống, hơi thở nóng hổi phà vào mặt nàng. Nàng vô thức nhắm mắt lại, nhưng lại không ngờ hắn chỉ cụng nhẹ trán vào trán nàng, nụ hôn không hề xuất hiện như trong tưởng tượng.

Tô Lâm An: “...”

Mặt nàng hơi ửng đỏ, tim cũng đập thình thịch, nàng cảm thấy da mặt mình đã không dày như trước nữa.

Mục Cẩm Vân trêu ghẹo: “Nhớ ta đến vậy sao?”

Tiếp đó, hắn đỡ sau gáy nàng, để nàng ngồi tựa vào ngực hắn.

“Tình hình bên ngoài vẫn ổn.” Mục Cẩm Vân giơ tay lên, bản đồ Sơn Hà tức khắc xuất hiện. Tiếp đó, đầu ngón tay hắn khều nhẹ, bản đồ dần mở rộng ra trước mắt bọn họ.

Trời đất mênh mông, tất cả đều hiện ra trước mắt.

Trước đây chỉ được nghe Mục Cẩm Vân miêu tả, bây giờ tận mắt nhìn thấy sự thay đổi trên bản đồ Sơn Hà, Tô Lâm An càng thấy chấn động hơn. Tu sĩ nhấc tay là có thể dời non lấp biển, tin chắc rằng con người có thể thắng được ông trời. Nhưng trước sức mạnh đích thực của thiên địa, ngàn vạn sinh linh căn bản cũng không đủ sức ngăn cản.

Gió bão kẽ nứt như vô số hố đen trên bản đồ, không ngừng nuốt chửng xung quanh, làm người ta nhìn mà không khỏi khiếp sợ. Đại nạn trước mắt, ý nghĩ muốn thân mật lúc nãy cũng đã tan biến hoàn toàn.

“Nàng xem trước đi, ta sắp xếp lại những phương pháp tu luyện niệm lực đã.” Mục Cẩm Vân đã cắn nuốt quá nhiều thứ, phần lớn chúng đều bị niêm phong lại, chỉ những lúc cần mới bỏ ra xem lại. Mục Cẩm Vân cũng không tu niệm lực, vì vậy, mặc dù hắn có được rất nhiều phương pháp từ việc cắn nuốt nhưng hắn cũng không hề am hiểu.

“Được.” Tô Lâm An gật đầu đồng ý, nhìn bản đồ Sơn Hà không chớp mắt.

Tô Lâm An nhìn bản đồ Sơn Hà, Mục Cẩm Vân thì nhìn Tô Lâm An. Hắn thấy nụ cười và vẻ quyến rũ trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là nỗi ưu tư, sắc mặt dần nặng nề.

Nàng đang lo cho thiên hạ này.

Nụ cười trên mặt Mục Cẩm Vân vụt tắt. Hắn mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm trở nên tối tăm.

Hắn bảo Tô Lâm An đừng chạy lung tung, đợi hắn trở về. Lần này, ngoài mặt thì nàng nghe lời, không xông thẳng vào hư không, chạy tới giới tu chân, nhưng nàng vẫn âm thầm thi triển niệm lực, giáng lâm nơi đó. Lòng nàng vẫn hướng cả về Khang Khang và Nam Ly Nguyệt ở giới tu chân.

Mặc dù thần hồn của hắn đã mạnh lên và luyện được thuật mê hoặc nguyên thần cao thâm hơn, che đậy hơi thở để Tô Lâm An không phát hiện ra việc mình bị thương, nhưng lúc nàng thực sự không để ý đến thì Mục Cẩm Vân lại bỗng cảm thấy không cam lòng.

Trên đường trở về, hắn bị một con trùng Huyết Duyên cấp lãnh chúa khác đánh úp, suýt nữa là nguyên thần tan nát. May mà cuối cùng hắn đã cắn nuốt được đối phương. Hắn sống sót, nguyên thần còn được tẩm bổ nên mới có thể thi triển thuật mê hoặc nguyên thần, tạm thời che mắt Tô Lâm An.

Đến lúc giấu được nàng thật, tâm trạng hắn lại cực kỳ uất ức.

Hắn không vui chút nào.

Họ đã lập khế ước, thần hồn có mối liên hệ mật thiết, chỉ cần nàng để ý kỹ hơn một chút thì cũng có thể nhìn ra chỗ khác thường của hắn.

Nhưng nàng không hề. Vì cơ thể không khỏe mà hắn không hôn nàng, chỉ cụng nhẹ vào trán nàng, nàng lại không nhận ra có gì không ổn.

Nàng quan tâm đến Nam Ly Nguyệt và Khang Khang hơn cả quan tâm đến hắn. Suy nghĩ này khiến trong lòng Mục Cẩm Vân càng thêm tăm tối, dường như có một con quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối, há to cái miệng tanh tưởi chỉ chực nuốt chửng ánh sáng trong lòng hắn. Hắn nhìn Tô Lâm An ở trước mặt, ham muốn chiếm hữu mãnh liệt bén rễ nảy mầm và lớn lên nhanh chóng trong lòng hắn, quấn chặt lấy trái tim hắn, cũng hiện rõ mồn một trong mắt hắn.

...

Tô Lâm An nhìn bản đồ Sơn Hà chằm chằm, không bỏ qua một ngóc ngách nào.

Chỉ trong một thời gian ngắn, vùng trời đất này đã có sự thay đổi khủng khiếp. Với sức mạnh thần thức của nàng, nàng có thể chú ý thấy những thay đổi rất nhỏ khi ngoại vực tiến gần đến giới tu chân. Mỗi một khắc thiên địa đều đang thay đổi, mỗi một nơi đều xảy ra biến hóa đến long trời lở đất.

Chẳng qua nhìn mãi, Tô Lâm An lại có cảm giác như có gai đâm sau lưng. Nàng quay đầu lại thì thấy Mục Cẩm Vân cụp mắt xuống, nói: “Ta đã sắp xếp và khắc ra một thẻ ngọc, nàng xem thử xem.”

“Nếu chỉ thi triển niệm lực, chỉ cần người kia càng tin nàng thì uy lực nàng có thể phát huy ra sẽ càng lớn.”

Tô Lâm An gật đầu, “Nhưng khoảng cách quá xa, trước mắt ta chỉ có thể giáng lâm vào trong móc treo củ cải của Khang Khang. Không biết bên chỗ Nam Ly Nguyệt có kim thân của ta không, rồi làm sao để qua đó.”

Niệm lực cần vật dẫn để giáng lâm, vật dẫn này chính là những thứ mà các tín đồ thờ phụng như tượng thần, tranh, vật điêu khắc vân vân... Trước mắt nàng chỉ có thể đến được chỗ của Khang Khang, nếu có thể đến được bên cạnh Nam Ly Nguyệt thì không gì hay bằng.

“Ừ.” Mục Cẩm Vân đưa thẻ ngọc ra, tay vừa chạm vào đầu ngón tay của Tô Lâm An lại vội vàng rụt về.

Cùng lúc Tô Lâm An nhận lấy thẻ ngọc thì thần thức của nàng cũng bao trùm lên người Mục Cẩm Vân.

Nàng cảm thấy Mục Cẩm Vân hơi bất thường, thần thức phóng ra lại không phát hiện ra có gì không ổn. Tô Lâm An chau mày, lại muốn vào thẳng biển ý thức của Mục Cẩm Vân. Có điều nàng vừa hành động thì Mục Cẩm Vân đã hơi cúi người, tiếp đó nghiêng đầu sang một bên và nói: “Ta đến trường xem thử đám đệ tử đó luyện kiếm thế nào rồi.”

Mục Cẩm Vân quay người định đi.

Tô Lâm An vươn tay nắm chặt lấy cánh tay Mục Cẩm Vân, nàng vừa kéo nhẹ một cái thì hắn đã lảo đảo suýt ngã.

“Chàng bị thương sao?”

Trùng Huyết Duyên giỏi tấn công vào nguyên thần. Nguyên thần của hai người họ liên kết với nhau, vì vậy khi Mục Cẩm Vân lén thi triển thuật mê hoặc nguyên thần, nàng đã bị đánh lừa trong khi không hề phòng bị. Bây giờ nàng cảm thấy không ổn, cẩn thận xem xét lại thì lớp mê hoặc đó đã bị xé rách dễ dàng. Tô Lâm An nhìn thấy cả người Mục Cẩm Vân dày đặc vết thương, hẳn là đã bị bầy trùng cắn xé.

Vết thương vẫn đang rỉ máu làm quần áo hắn ướt đẫm. Nếu hắn mặc đồ trắng như thường ngày thì giờ nhất định quần áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Lẽ nào đây là nguyên nhân hắn mặc đồ đen sao?

Nàng vội vã đỡ lấy Mục Cẩm Vân, đang định dìu hắn đến giường ngồi xuống thì lại nghĩ, lúc này, tốt nhất nàng không nên tiếp xúc với Mục Cẩm Vân. Vì vậy Tô Lâm An lại chỉ có thể buông tay và nói: “Sao lại bị thương nặng đến vậy? Chàng giấu ta làm gì?”

“Trên đường quay về bị mấy con trùng cỏn con mai phục, không chết được.” Hắn chầm chậm bước đến bên bàn rồi ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên, “Nàng không cần lo lắng.”

Hắn nói nhẹ nhàng như không, nhưng nhìn vết thương trên người hắn thì Tô Lâm An biết, trên đường trở về hắn đã gặp phải trận chiến nguy hiểm thế nào. Nói là thập tử nhất sinh cũng không quá. Nhưng một phép che mắt thần hồn đơn giản mà nàng cũng không chú ý đến.

Hắn là người mà nàng nên quan tâm nhất, nhưng nàng lại lơ là với hắn.

Tô Lâm An nhìn Mục Cẩm Vân với sắc mặt tái nhợt thì cảm thấy khóe mắt cay xè, đau lòng tột độ. Nàng ngồi bên bàn, đối diện với hắn, nói khe khẽ: “Xin lỗi!”

Mục Cẩm Vân nghiêng đầu, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Tô Lâm An: “Ta đã không nhận ra chàng bị thương.”

“Không đáng ngại.” Mục Cẩm Vân mỉm cười, “Ta còn từng bị thương nặng hơn, thân xác còn từng bị hủy diệt sạch sẽ, vết thương thế này có đáng là gì.”

“Vốn dĩ nàng đã sầu lo khôn nguôi, ta không muốn khiến nàng buồn thêm nữa vì ta.”

Nói đến đây, Mục Cẩm Vân còn tỏ vẻ ảo não ra mặt: “Đáng tiếc thực lực của ta không đủ, không thể giấu được nàng.”

“Phu nhân, sao nàng lợi hại vậy.”

Hắn vốn dĩ định che giấu.

Nhưng sau đó, hắn cảm thấy hắn phải để nàng biết.

Nếu không thì lòng dạ của nàng sẽ mãi đặt ở chỗ người khác.

Hắn ích kỷ, chỉ muốn nàng nhìn một mình hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status