Ấn Công Đức

Chương 7 : TẰM CON



“Ném lão già kia xuống, đứa nhỏ thì để lại.”

Trương Lạc Y quét mắt về phía ông lão, tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt phượng xinh đẹp, ngữ khí lại kiêu căng ngạo mạn, chẳng xem mạng người là chuyện gì to tát.

Bé gái vốn bị vứt trên mặt đất đột nhiên bộc phát ra một tầng linh khí. Bé gái dùng linh khí mỏng manh yếu ớt đó dựng nên một kết giới phòng ngự. Bé gái muốn bảo vệ ông của mình, nhưng hành động này lại khiến người của Trương gia cười ầm lên.

“Tu vi Luyện Khí tầng hai mà lại còn dám múa rìu qua mắt thợ trước mắt chúng ta cơ đấy...”

Thấy đám người đó chuẩn bị ra tay, Tô Lâm An biết tình hình rất khẩn cấp, vội vàng nói, “Ta biết một chiêu kiếm có lực sát thương rất mạnh, nhưng không tốn nhiều linh khí, tên là Trích Diệp Phi Hoa.”

Lúc nàng ở Ma giáo, muốn gì được đó, công pháp bí tịch nhiều vô số kể, hôm nào rảnh rỗi đều tiện tay tu luyện. Cũng chính vì tu vi cao thâm, đọc rộng hiểu nhiều, nên khi ông nàng tu luyện đến phát điên, Ma giáo sụp đổ, nàng chạy trốn ra ngoài rồi bị tu sĩ chính đạo truy sát, nàng vẫn có thể thong dong tự tại nhiều năm tới vậy.

Mãi cho tới khi Khương Chỉ Khanh trở lại nhân gian, cuộc sống nhàn nhã của nàng mới chấm dứt.

“Cũng không khó, ta xem hai ba lần là luyện được.” Nói xong, Tô Lâm An lại biến ra một thanh kiếm trong tay.

Nàng nói rất nhanh, giảng giải điểm mấu chốt của kiếm pháp, linh khí vận chuyển trong cơ thể ra sao. Sau đó lại làm mẫu động tác một lần, đang định hỏi Mục Cẩm Vân đã nhìn rõ chưa, đã thấy Mục Cẩm Vân phóng vút ra ngoài...

Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã ở sau lưng Trương Trọng Hàng, chém một kiếm về đôi chân của hắn.

Ánh kiếm lạnh lùng đâm tới, khí thế bức người, kiếm khí tựa như băng sương xẹt qua khiến xung quanh lạnh lẽo. Tô Lâm An phát hiện, những nơi mà kiếm khí của hắn đi qua, từng ngọn cỏ trên mặt đất đều dính một lớp băng mỏng.

Trương Trọng Hàng vốn chẳng hề phòng bị, đột nhiên cảm nhận được một trận kình phong truyền tới ở ngay sau lưng mình.

Chỉ có điều, đối phương tới quá nhanh, gã không kịp tránh.

Ngay sau đó, cơn đau đớn ập tới hai chân gã, làm gã phải gào rú thảm thiết.

Nhưng không hề có máu chảy ra, bởi vì đã bị hàn khí đóng băng lại!

Trường côn trong tay vừa mới vung lên, gã đã thấy nơi lồng ngực ớn lạnh, cúi đầu nhìn, trước ngực đã bị một mũi kiếm nhọn xuyên qua từ bao giờ...

Gã chẳng kịp nói lời nào đã gục ngay tại chỗ.

Tất cả chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, những người còn lại của Trương gia đều không kịp phản ứng. Cho tới khi Trương Trọng Hàng chết ngã lăn ra đất, họ mới kinh ngạc thét lên.

“Cẩn thận, bảo vệ tiểu thư!”

Trương Lạc Y được bảo vệ ở giữa vòng vây không hề sợ hãi, đôi mày liễu nhíu lại, tức giận quát lớn:

“To gan, ngươi không biết ta là ai hả?”

Vừa dứt lời đã thấy cả trời đầy hoa tuyết, lá cây và muôn loài hoa ào ào rơi xuống, kết thành màn sương giữa không trung.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho những người khác sửng sốt không thôi, ngay cả Trương Lạc Y kia cũng ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn lên trời, trong đôi mắt xinh đẹp kia là vẻ hoảng sợ chưa từng thấy.

Có điều, chỉ tới khi những cánh hoa rơi trên người, bọn họ mới cảm nhận được sát ý lạnh lẽo, những nơi da thịt bị chúng chạm vào giống như bị kim châm, ngay lập tức, lại có kiếm khí xuyên vào trong da, thấm vào kinh mạch, cắt nát từng đoạn kinh mạch...

“A!”

Trương Lạc Y gào thảm thiết một tiếng, sau đó, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Chỉ trong giây lát, cô ta và đám gia đinh của mình biến thành tượng băng.

Trên gương mặt của họ vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt trước khi chết, ai nấy đều mang vẻ hoảng sợ, vô cùng sống động.

Tô Lâm An cũng có chút khiếp sợ, không ngờ thằng nhóc này tu vi mới chỉ ở ngưỡng Ngưng Thần sơ kỳ mà lại có thể khiến Trích Diệp Phi Hoa phát huy được uy lực lớn đến vậy. Hàn khí trong người hắn cũng lợi hại thật đấy, chẳng cần chú pháp hệ băng trợ giúp gì cả, kiếm của hắn cũng không phải Hàn Sương kiếm mà?

Nghĩ tới đây Tô Lâm An theo bản năng hỏi: “Cổ Phệ Tâm trong người ngươi là hàn độc?”

Cổ Phệ Tâm có nhiều loại, có những loại biến dị mang trong mình kỳ độc, đại đa số là là hỏa độc, khi phát tác có thể thiêu rụi da thịt con người. Một loại khác hiếm gặp hơn là hàn độc, có thể sử dụng hàn độc như thế thì vẫn là lần đầu Tô Lâm An được chứng kiến, trong lòng không khỏi thán phục tên nhóc này.

Mục Cẩm Vân không lên tiếng, cũng chẳng để tâm tới một già một trẻ đang dè dặt nói lời cảm ơn, chỉ dùng chuôi kiếm gõ gõ mấy khối băng.

Vừa gõ, khối băng kia đã vỡ nát, trong khối băng đó còn có tứ chi của con người, nhìn có chút buồn nôn.

Ông lão co rúm đứng ở một bên, một mực che chở cho bé gái, chẳng dám ho he gì.

Mục Cẩm Vân đổ túi trữ vật của Trương Lạc Y ra rồi vơ vét sạch đồ trên người của những kẻ còn lại. Sau đó tìm được tằm Phù Dung đã bị đóng băng trong túi áo của Trương Trọng Hàng.

Hàn khí trên thân tằm Phù Dung được hắn thu vào trong cơ thể mình, để lộ ra một con tằm con.

Con tằm đó trắng đến mức trong suốt, nhưng lại chẳng cảm nhận được bao nhiêu linh khí.

Bé gái bị giấu ở sau lưng ông lão khóc òa lên, “Bảo bảo, bảo bảo chết rồi.”

Ông lão vội bịt miệng bé lại, nói: “Tiểu Thiền, đừng khóc.”

Không hiểu vì sao, Tô Lâm An cứ luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Thế nhưng, nàng lượn quanh một già một trẻ này vài vòng cũng chẳng phát hiện có gì lạ, cũng chẳng nghĩ nhiều, hỏi: “Giờ phải xử lý sao đây?”

Mục Cẩm Vân ném hai viên linh châu xám xịt còn lại của mình cho ông lão, xoay người nói: “Xuống núi.”

“Hàn khí này có thể khiến thời gian chết của chúng muộn hơn hai canh giờ so với thực tế, tu sĩ dưới Kim Đan kỳ không thể nhận ra được.” Mục Cẩm Vân không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Ông lão ở phía sau cũng chẳng phải kẻ ngốc, nghe xong liền liên tục nói cảm ơn, thu dọn lại cái gùi rồi dắt cháu gái xuống núi bằng con đường nhỏ.

Tô Lâm An lại kiểm tra đại thụ trong ấn Công Đức, phát hiện có một phiến lá tỏa ra ánh sáng xanh lục, nàng vô cùng kích động. Hóa ra không cần nhận chủ cũng có thể tích đức được. Vậy thì dễ hơn nhiều rồi, nàng thật sự chẳng muốn lập quan hệ nguyên thần gì đó với tên nhóc nham hiểm này.

Sau khi xuống núi, Mục Cẩm Vân vẫn chưa lấy đồ của Trương gia ra, ngay cả linh thạch cũng không lấy ra dùng. Hắn đường đường chính chính đem một phần linh thảo hái được bán cho hiệu thuốc trong trấn, sau đó lại đi mua mấy thứ đồ mà Tô Lâm An nói, làm xong cũng chỉ tốn nửa canh giờ. Sau đó lại vào khách điếm Tiên Lai trông vô cùng bình thường ở cuối phố.

Giá cả ở khách điếm Tiên Lai khá đắt, chưởng quỹ nói chuyện cứ hếch mũi lên trời. Mục Cẩm Vân cũng tốt tính chẳng lắm lời với người ta, còn hỏi thăm tin tức về Trương gia từ tiểu nhị của khách điếm.

Vẻ mặt tiểu nhị cực kì thiếu kiên nhẫn đi trước dẫn đường, nghe tới Trương gia liền hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Mục Cẩm Vân một cái, “Trương gia, trấn Thanh Thủy chúng ta ai mà không biết chứ? Người ngoài như ngươi đi dò hỏi Trương gia của chúng ta làm gì?”

“Tại hạ là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, phụng mệnh sư môn tới thăm hỏi gia chủ Trương gia.”

Vừa dứt lời, tên tiểu nhị kia liền sầm mặt lại, vốn đã tới phòng sắp xếp, lại cứ vậy mà đi qua, hắn nói: “Vừa rồi chúng ta nhìn nhầm, phòng này đã có người đặt trước, ngươi đi đến phòng khác với ta.”

Khách điếm này là sản nghiệp của Trương gia, tiểu nhị trong này cũng tạm coi như là gia nô của Trương gia, nên tất nhiên là biết Tàng Kiếm Sơn ngày trước là chỗ dựa của Trương gia. Giờ đã ba năm không cống linh châu, gia nô ở dưới đương nhiên cũng chẳng coi Tàng Kiếm Sơn ra gì, nghe thấy đệ tử của Tàng Kiếm Sơn tự mình tới cửa, lẽ nào lại không ra uy.

Tiểu nhị đưa Mục Cẩm Vân tới một căn phòng cũ kỹ nằm trong góc, đẩy cửa còn nghe thấy tiếng kêu cọt kẹt, lạnh lùng nói: “Là phòng này.”

Mục Cẩm Vân hơi nhăn mày, vừa định mở miệng, tên tiểu nhị kia đã lớn giọng mắng mỏ: “Làm sao? Có ở hay không! Mỗi một viên linh châu hạ phẩm còn muốn ở phòng tốt?”

Mục Cẩm Vân xoay người muốn rời đi, nói: “Vậy ta không ở đây nữa.”

Tiểu nhị liền vênh mặt lên, “Không ở thì cút, linh châu này chúng ta không hoàn trả lại đâu.”

Mục Cẩm Vân dừng bước.

Sắc mặt hắn có chút khó coi, khẽ cắn môi dưới, sau đó xoay người bước vào phòng, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng.

Tiểu nhị kia thấy vậy liền cười đắc ý, lúc xoay người rời đi còn mắng thêm một câu, “Hừ, quỷ nghèo.”

Mục Cẩm Vân đóng cửa “rầm” một tiếng, nét mặt vốn đang đầy vẻ nhẫn nhục chịu đựng đã biến mất trong nháy mắt. Hắn tiện tay thiết đặt một trận pháp che giấu đơn giản, sau đó dùng quyết chú tẩy sạch, dọn dẹp căn phòng một lần nữa. Sau khi làm xong mọi chuyện mới đặt tay nải xuống, nói: “Nhìn đủ chưa? Bao giờ thì bắt đầu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status