Ấn Công Đức

Chương 80 : Chương 80LÒ RÈN



Tô Lâm An lạnh lùng quét mắt nhìn các tu sĩ xung quanh, “Tuy ta không phải cường giả gì, nhưng để đối phó với đám các ngươi thì còn dư sức. Đừng có chọc vào ta...” Ánh mắt nàng nhìn sang mấy người phụ nữ khác, “Có muốn mặt trở nên giống ta không?”

Lời này vừa ra, đám phụ nữ đều thấy rét lạnh trong lòng. Tô Lâm An vừa ý hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Lý...”

“Chiêu Chiêu, chúng ta đi.”

Lý Chiêu Đệ ngẩng đầu, bước từng bước lớn về phía trước, dáng vẻ đầy khí phách, hùng dũng hiên ngang. Đợi bước qua đám người đó, cô bé mới nói khe khẽ: “Sư phụ, người nhớ nhầm tên con rồi.”

Tô Lâm An: “...”

“Không nhầm đâu, sau này ngươi tên là Lý Chiêu Chiêu.”

“Sự ra đời của ngươi, không phải để chiêu(*) đứa trẻ hư đó tới. Ngươi có cuộc sống riêng của mình, chiêu chiêu minh nguyệt, sáng trong hoàn mỹ.”

(*) Chiêu: vẫy gọi.

Giải thích một cách đơn giản cho Lý Chiêu Chiêu xong, Tô Lâm An để ý thấy gương mặt đang sưng phù của cô bé lộ ra một nụ cười. Thiếu nữ vẫn luôn chăm chỉ chất phác và hiểu chuyện này cuối cùng cũng nở một nụ cười đúng nghĩa.

Nhưng vì làn da ngăm đen, mắt cũng không lớn… Ôi chao, sau này dạy con bé luyện chế chút Tuyết Cơ đan...

Sau khi về nhà, Tô Lâm An dặn Chiêu Chiêu làm cơm, còn nàng thì bắt đầu xem xét những thứ đồ họ đã mua.

Có một pháp bảo trữ vật, ở trong có chút thảo dược, một vài nguyên liệu cơ bản của linh phù trận bàn.

Tô Lâm An kiểm kê thảo dược một hồi, suy nghĩ khá lâu mới dùng số thảo dược có hạn này để cân nhắc làm ra một đan phương chữa thương đơn giản. Giờ không thể luyện đan, chỉ có thể dùng lửa thường đun thành thuốc.

Nàng đưa thảo dược qua để Chiêu Chiêu tiện thể đun thuốc, tiếp theo nàng dùng viên linh thạch còn lại để tu luyện, cố gắng khống chế tình hình vết thương của Nam Ly Nguyệt.

Sau đó, nàng dùng nguyên liệu trận pháp dựng một Tụ Linh trận đơn giản.

Vừa bố trí trận pháp xong, Tô Lâm An đã cảm nhận được có một luồng linh khí rất nồng ở trong trận pháp. Tuy nhiên vào lúc nàng đang ngạc nhiên, linh khí đó lại biến mất chỉ trong nháy mắt...

Không tụ được?

Chẳng lẽ có liên quan tới Sơn Hà Long Linh?

Vậy thì hơi phiền phức. Vốn còn có chút linh khí dồn tới, giờ không tụ nổi một chút nào, điều này rất bất lợi đối với việc tu hành dưỡng thương của họ.

Xét cho cùng vẫn là vì quá nghèo, phải nghĩ cách kiếm linh thạch thôi. May mà lần này đã có pháp bảo trữ vật, nàng cũng có thể theo đến trấn Phù Dung xem có thể nhặt nhạnh được gì không. Nơi này không có linh vật, ở trấn Phù Dung ắt hẳn sẽ có.

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Lâm An lại quay về cơ thể rối gỗ, cầm sọt đi bắt cá. Lần này nàng đi liền mấy buổi tối, cuối cùng cũng bắt được một con cá Kim Ngân nho nhỏ. Mà những thôn dân khác thì không thu hoạch được gì.

Nam Ly Nguyệt hôn mê tròn sáu ngày. Khi bà tỉnh lại, thương tích trên người đã được Tô Lâm An điều dưỡng ổn hơn rất nhiều, có điều xương cánh tay vẫn không lành lại được. Giờ thứ đang thiếu nhất là thảo dược, nhất định phải kiếm linh thạch để mua.

“Ta đã khống chế được thương thế rồi, chỉ thiếu linh thạch và linh thảo thôi.” Tô Lâm An nói.

Nam Ly Nguyệt gật đầu, “Ta có thể thêu bằng tay trái.”

Nhiều năm trôi qua như vậy, bà sống rất khổ cực, cũng đã từng bị thương ở tay. Thêu bằng một tay, tuy sẽ chậm một chút, nhưng bà đã từng thử.

“Không cần đâu, ngày mai thuyền của Trân Tu Các sẽ tới, các ngươi để ta trong pháp bảo trữ vật, ta sẽ đi cùng các ngươi.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, mấy người Tô Lâm An dùng con cá Kim Ngân duy nhất đổi được một viên linh thạch hạ phẩm, sau đó bọn họ ngồi thuyền tới trấn Phù Dung.

Bọn họ ở dưới tầng thấp nhất của linh thuyền, hai mươi ba mươi người cùng ngồi trong một căn phòng, có điều quanh mấy người Tô Lâm An vẫn rất rộng rãi. Kể từ lần Tô Lâm An dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt ra uy, những kẻ khác không dám ức hiếp bọn họ nữa. Những kẻ đó cách họ khá xa, sợ rằng sẽ bị trúng độc rồi mặt trở nên giống như bà.

Dọc đường đi không ai tới quấy nhiễu, Tô Lâm An rất hài lòng. Đợi tới trấn Phù Dung, Tô Lâm An nhận ra, trấn Phù Dung này nằm ở khe núi giữa hai ngọn núi, linh khí cũng khá nồng đậm.

Hai ngọn núi có hình dạng giống hệt nhau, độ cao cũng như nhau, nhìn như hai anh em sinh đôi. Hơn nữa, từ sườn núi trở xuống được trồng đầy hoa phù dung, phần từ sườn núi trở lên thì ẩn mình trong sương mù dày đặc, trông cũng có vài phần thần bí.

“Hai ngọn núi này đều là tông môn của phái Điểm Thương. Bên trái là nơi ở của ngoại môn. Tổng bộ của Trân Tu Các, phường Cẩm Tú, Đan Tâm Lâu đều ở trên đó, tiệm ở trong trấn Phù Dung chỉ là chi nhánh nhỏ của họ. Bên phải chính là nơi ở của chưởng môn phái Điểm Thương và đệ tử nội môn. Hai ngọn núi này nhìn xa thì không to lớn lắm, nhưng bên trong có giấu càn khôn.”

Nam Ly Nguyệt cũng không phải đến lần đầu, bà nhỏ giọng giới thiệu qua một lượt cho Tô Lâm An nghe, sau đó mới hỏi: “Tiên linh, chúng ta đi đâu?”

Tiên linh nói tới để kiếm linh thạch, nhưng bà căn bản không biết nên bắt tay vào thế nào.

Bà không ngủ không nghỉ có thể dùng tay trái thêu được mấy thứ. Nhưng giờ đã không thể tới phường Cẩm Tú bán được nữa, hay là bày bán ở ngoài? Cũng chẳng biết có bán được hay không, Nam Ly Nguyệt có chút lo lắng.

Tô Lâm An nói: “Đi dạo quanh thử xem sao.”

“À, vâng.”

Nam Ly Nguyệt nộp mười viên linh châu để vào trấn. Bọn họ bán cá được một viên linh thạch hạ phẩm, trả tiền thuyền hết hai mươi viên linh châu, nộp thêm mười viên để vào trấn, còn phải chuẩn bị hai mươi viên linh châu để mua chỗ quay về, giờ chỉ có thể dùng năm mươi linh châu mà thôi.

Linh mễ trong nhà cũng không còn nhiều, nếu như không bán được đồ thêu thì đến đồ ăn cũng chẳng có, chỉ có thể ăn vài thứ không có linh khí. Như vậy trong cơ thể sẽ nhiều tạp chất, không có lợi cho việc tu hành.

Vào trấn, Tô Lâm An bảo Nam Ly Nguyệt đi loanh quanh.

Tu vi của tu sĩ trấn Phù Dung cao hơn trấn Thanh Thủy rất nhiều, có không ít người là Kim Đan kỳ. Vừa dùng thần thức quét qua, nàng đã biết trong trấn này có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn phái Điểm Thương kia thì còn nhiều Nguyên Anh kỳ hơn nữa.

Nhìn qua cũng thấy, có lẽ có khoảng hơn mười người.

Phái Điểm Thương này dù chưa đạt đến môn phái hạng nhất, nhưng cũng coi như là một môn phái hạng hai. Có điều, Tô Lâm An không có ấn tượng gì, không biết đây có phải tông môn mới phất lên trong một ngàn năm trở lại đây hay không.

“Linh khí bên đó nồng hơn chút, chúng ta qua đó xem sao.” Tô Lâm An chỉ tay về một hướng.

Nam Ly Nguyệt nhìn theo hướng tay của nàng.

Nơi đó có một cái biển, ở trên viết “Ngõ Rượu”.

Rượu thơm không sợ ngõ sâu!



Cái ngõ đó đúng là rất sâu, nhưng lại không phải chuyên bán rượu. Đó là chợ giao dịch của trấn Phù Dung. Đồ tốt không sợ giấu kỹ, chỉ cần ngươi tới là có thể chọn được một món đồ tốt. Phường Cẩm Tú, nơi trước kia Nam Ly Nguyệt bán đồ thêu có một gian hàng trong ngõ Rượu. Bà cũng gặp người của Đan Tâm Lâu đến mua quần áo ở đó và bị đánh gãy xương tay phải.

Nam Ly Nguyệt hơi do dự, “Tiên linh, phường Cẩm Tú cũng ở nơi đó.”

Tô Lâm An nói: “Chúng ta không vào phường Cẩm Tú là được.”

Nàng đã biết rõ đầu đuôi sự việc từ Nam Ly Nguyệt. Đơn giản chỉ là đồ thêu của bà bán rất chạy, vì vậy nữ đệ tử của Đan Tâm Lâu tới mua. Nào ngờ gặp được người thật, cô gái giành được đồ thêu đó biết quần áo mình đang mặc do một bà lão xấu xí làm ra, bị mấy đối thủ không tranh được đâm chọc vài câu nên nổi giận với Nam Ly Nguyệt, đánh gãy tay bà.

Hai nữ tu đó đều là Kim Đan kỳ, trước mắt không thể đắc tội.

Có điều sớm thôi, Tô Lâm An nàng sẽ đòi lại lẽ công bằng. Chê người thêu xấu xí thì phế luôn tay người ta? Hà hà, vừa khéo, độc của Hồng Nhan Khô, nàng còn đang muốn nghĩ cách lấy ra một chút từ mặt Nam Ly Nguyệt. Tới lúc đó để xem đám đệ tử Đan Tâm Lâu đó có giải được hay không.

“Vâng.”

Nam Ly Nguyệt không từ chối, bà gọi Chiêu Chiêu tới cùng đi vào ngõ Rượu.

Vào ngõ Rượu, họ đi thẳng một mạch, khi bước qua phường Cẩm Tú cũng không hề ngừng lại. Bọn họ cúi thấp đầu đi vào sâu hơn, càng vào trong uy áp lại càng lớn, khí tức phát ra càng mạnh khiến Nam Ly Nguyệt và Chiêu Chiêu đều có chút khó thở.

Tô Lâm An thấy họ có vẻ không chịu nổi bèn nói: “Các ngươi nghỉ ngơi ở đây một lát.”

Nơi bọn họ đang đứng là một lò rèn, cửa không có người, ở trong có một luyện khí sư tu vi Nguyên Anh kỳ đang luyện pháp bảo, hai tu sĩ Kim Đan kỳ đứng cạnh giúp việc. Do đó, dù cửa hàng đã mở nhưng bên trong lại không có vị khách nào.

Hai người họ đứng đó, Tô Lâm An khá yên tâm.

Người ở trong căn bản là không rảnh và cũng không cần thiết phải ra ngoài gây phiền nhiễu với hai tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status