Ấn Công Đức

Chương 9 : CÔ TÔ THIỀN



Chẳng bao lâu sau, lại có người bị ném vào.

Người vừa vào rõ ràng là biết rõ sự tình, sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn thấy người quen trong phòng liền xông vào đánh lộn, “Tất cả là do ngươi, bảo ta cùng vào núi, giờ thì xong rồi, xong thật rồi...”

“Sao lại xong, núi Kỳ Liên có vấn đề gì sao? Ta có giao nộp linh châu mà, lẽ nào trên núi có bảo vật bị người lấy mất nên Trương gia muốn cướp?” Người bị đánh chỉ né tránh không hề đánh trả lại, hắn còn đang buồn bực, rất cần người giải thích.

“Có cái ***, Tứ cô nương của Trương gia chết trên núi!”

Vừa dứt lời, tất cả những người trong phòng đều thấy kinh hoàng, lo sợ vô cùng. Có người lại làm như trời sắp sụp đến nơi, cứ vậy mà gào khóc thảm thiết. Một người trong số đó quát lên: “Là ai, là ai đã giết người, tự đứng ra đi, lẽ nào để bao nhiêu người như vậy chôn cùng hay sao!”

“Có phải ngươi không? Có phải ngươi không!”

Hắn như bị điên mà chỉ vào từng người một, cuối cùng chỉ vào Mục Cẩm Vân trong góc nói: “Chắc chắn là ngươi rồi, trước giờ chưa từng thấy ngươi trong trấn Thanh Thủy! Tu vi cũng không thấp, chắc chắn là ngươi rồi!”

Người trong phòng đều nhìn chằm chằm Mục Cẩm Vân. Mục Cẩm Vân cúi thấp đầu, búi tóc rời rạc, có vài sợi tóc rơi trên gò má. Vì hắn đang cúi xuống, nên mọi người đều không thấy rõ mặt hắn. Đợi đến khi hắn ngẩng lên, tất cả đều nhìn thấy trên mặt hắn có một giọt lệ tràn ra từ viền mắt ướt đẫm, lăn dài trên gò má trắng như ngọc, hắn nghẹn ngào nói: “Ngươi nói gì? Lạc Y, Lạc Y chết rồi sao?”

Tô Lâm An sững sờ nhìn vẻ mặt của tên nhóc này, lẽ nào hắn có quan hệ gì đó với Trương Lạc Y kia sao?

“Có phải là do ngươi giết không!” Người kia ngây ra chốc lát, sau đó lại tiếp tục quát lên.

Mục Cẩm Vân liền nói: “Ta là Đại đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, có hôn ước với Tứ cô nương của Trương gia.” Nói rồi, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, “Chắc chắn ta sẽ thay nàng báo thù.”

Nghe đến đây, Tô Lâm An khiếp sợ không thôi. Nàng chỉ biết Mục Cẩm Vân tới Trương gia một là để thu tô, hai là để xử lý hôn sự. Lại chẳng ngờ rằng, nhân vật chính của mối hôn sự này lại là hắn và Trương Lạc Y. Ấy vậy mà hắn chẳng hề lưu tình giết chết vị hôn thê của mình? Đúng là ác thật đấy!

“Tàng Kiếm Sơn!”

Tàng Kiếm Sơn cũng không phải là thế lực mà đám người ở đây có thể chọc vào. Đám người vội vàng dời tầm nhìn, trong lòng lại càng buồn thảm hơn. Đến cả Đại đệ tử của Tàng Kiếm Sơn mà cũng bị bắt lại, bọn họ còn có thể làm gì đây?

Nhất thời, không khí trong phòng vô cùng trầm lặng, thỉnh thoảng có tiếng khóc rưng rức vang lên khiến tâm trạng tất cả lại càng nặng nề hơn.

Lại lát sau nữa, một ông lão người đầy vết thương bị ném vào.

“Cho lão thêm một cơ hội nữa, cháu gái lão đi đâu rồi?” Người hỏi chuyện hung dữ độc ác, đôi mắt vằn đầy tơ máu trừng lớn như chuông đồng. Tứ cô nương chết, đám hạ nhân bọn chúng cũng gặp họa!

Ánh mắt của ông lão đục ngầu, hai hàng huyết lệ chảy ra, “Cháu gái ta, khi lên núi đã bị trượt chân xuống vực, giờ không rõ sống chết.”

“Ba trăm sáu mươi bảy người đăng kí lên núi, trừ cháu gái lão, những người khác đều đã tìm được rồi.”

Gia đinh Trương gia lại đạp một cú lên người ông, “Khi chúng ta tìm thấy ông, ông còn đang nấu cơm, nếu như cháu gái ông bị ngã xuống vực, ông còn ăn nổi cơm chắc?”

“Ai mà chẳng biết ông coi cháu gái như bảo bối!”

Lại đạp thêm mấy cú nữa, ông lão kia bị đạp ngã lăn ra đất, co rúm người lại, cả người run rẩy không thôi. Tô Lâm An không ngăn được, chỉ đành ở một bên lo lắng.

“Lão già chết tiệt, có nói không!” Gia đinh kia rút ra một cây roi dài, hung hăng quát.

Lúc trước đạp mấy cú, mạng cũng đã sắp mất, giờ cây roi linh khí này vừa được rút ra, không ít người đều hít vào một hơi.

“Đả Hồn tiên!”

Roi này mà đánh xuống, ông lão kia phải mất mạng là cái chắc!

Có người tức giận, có người lộ ra sự không đành lòng, lại có người rụt đầu quay đi, cả phòng có hơn ba trăm người, cũng coi như là thấy hết mọi sắc thái của chúng sinh.

“Ngươi đừng có thấy chết mà không cứu!” Tô Lâm An cuống lên, lấy chân đạp Mục Cẩm Vân, tiếc rằng chẳng đạp được vào người hắn.

Vào lúc Tô Lâm An định làm thanh kiếm gãy chấn động, Mục Cẩm Vân bỗng di chuyển. Hai tay hắn bị trói bởi dây thừng linh khí, nên giờ không thể dùng linh khí được. Chỉ thấy hắn lao cả người ra huých mạnh vào gia đinh kia, mạnh đến mức gã kia phải loạng choạng vài bước.

Ngay lập tức, hai mắt gã gia đinh kia như phun ra lửa, cũng chẳng quan tâm đến ông lão nữa, roi trong tay cứ thế mà quất lên người Mục Cẩm Vân. “Oắt con, dám đánh lén ông mày, muốn chết phải không?”

Ông lão vốn đang nhắm mắt chờ chết mở mắt ra, thấy Mục Cẩm Vân bị quất hằn mấy vết roi, ông giàn giụa nước mắt, nói: “Cháu gái ta chết thật rồi, ngươi đừng đánh đứa trẻ này nữa, cháu gái ta chết thật rồi mà, không tin thì các ngươi cứ xuống vách núi tìm xem...”

Vách núi của Kỳ Liên, ai mà dám xuống?

Gia đinh tức không nhịn nổi, lại đánh thêm roi nữa, lại chẳng ngờ rằng, roi này lại bị Mục Cẩm Vân dùng răng cắn lấy.

Hắn phụt một tiếng nhổ cây roi ra, lạnh lùng nói: “Trương gia cũng lớn lối thật đấy, ngay cả đệ tử của Tàng Kiếm Sơn cũng dám đánh, là ai đã đặt Tụ Linh trận cho các ngươi, là ai dìu dắt Trương gia các ngươi? Khế ước trăm năm, các ngươi muốn hủy bỏ hay sao!”

Gia đinh Trương gia kia đảo mắt nói, “Hóa ra là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn. Có điều, đã tới trấn Thanh Thủy này ấy mà, rồng cũng phải cuộn người lại cho ta.” Hắn nhổ một bãi nước bọt, vừa chỉ tay vừa lạnh lùng hỏi, “Lão già kia, cái chết của Tứ cô nương có liên quan đến ngươi phải không!”

Không ngờ hắn lại dùng thuật trấn áp thần hồn.

Đối với một ông lão mà nói, trấn áp thần hồn như vậy đủ để khiến ông không giữ nổi lý trí.

Mục Cẩm Vân liền cao giọng: nói “Khốn nạn! Ông lão này còn chẳng có tu vi, sao có thể giết người được chứ!”

Câu nói này hàm chứa uy áp, ông lão ở gần vốn đã choáng váng cả đầu, liền nôn ra một ngụm máu, ánh mắt cũng rã rời.

“Đúng vậy, Trương gia các ngươi khinh người quá đáng, quanh Tứ cô nương toàn có cao thủ bảo vệ, lẽ nào chúng ta giết nổi sao!”

“Không bắt được hung thủ, các ngươi định giết chúng ta cho đủ số chắc!”

Ngày hôm nay còn có hai tu sĩ dòng chính của Sở gia và Hứa gia lên núi, lúc này họ cũng đứng ra nói: “Trương gia các ngươi muốn đối địch với mọi người hay sao?”

Gia đinh kia còn chưa trả lời, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói, “Đối địch với các ngươi thì sao, một lũ ô hợp.”

Người đàn ông mặc áo tím phẩy quạt ung dung bước vào, gã lạnh lùng quét mắt nhìn đám người trong phòng, nói: “Phụ thân ta sắp Kết Đan, tới lúc đó, trấn Thanh Thủy chỉ còn Trương gia mà thôi.”

Gia đinh hành lễ với tên áo tìm kia, “Đại công tử!”

Người tới chính là Đại công tử Trương gia - Trương Vân Tường, hắn ta là con lớn nhất trong nhà, nhưng lại chẳng được yêu chiều như Tứ cô nương. Nguồn tài nguyên tu luyện cũng kém Tứ cô nương mấy con phố. Muội muội chết rồi, trong lòng hắn ta còn khá vui vẻ, có điều không thể để lộ niềm vui này trước mặt người khác.

“Đại công tử, mấy người này?”

“Cứ nhốt hết lại, thẩm vấn kỹ càng, nhất định phải bắt được hung thủ hại chết tiểu muội!” Trương Vân Tường hung ác nói.

“Vâng!”

Đợi Trương Đại công tử rời đi, hai gia đinh kia liền ném một viên đan dược vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Viên đan vừa rơi xuống đất đã tan thành sương mù, khi hít phải nó, tất cả mọi người sẽ hôn mê như người chết.

Mục Cẩm Vân nhắm mắt lại, đợi khi cảm giác được đám người đã đi xa, hắn liền đứng dậy, nhẹ nhàng cởi dây trói trên tay, thi triển quyết chú tẩy sạch cho miệng mình. Với một người có bệnh sạch sẽ, việc dùng răng ngậm roi vừa nãy đã khiến tâm trạng hắn trở nên tồi tệ vô cùng. Thương tích gì chứ, súc miệng cái đã rồi tính.

Tô Lâm An thì bay tới bên cạnh ông lão, dùng thần thức dò xét phát hiện ông chỉ còn chút hơi thở mong manh, bất cứ lúc nào cũng có thể chầu trời. Nàng lo nếu ông chết, công đức trong ấn Công Đức sẽ bị giảm đi. Dù sao cũng có câu, cứu người phải cứu cho trót, tiễn phật tiễn tới Tây Thiên, lúc đó bọn họ đã cứu ông lão này, nhưng giờ ông ta vẫn khó tránh khỏi cái chết.

“Mục Cẩm Vân, ngươi qua xem xem có nghĩ được cách gì không?” Tô Lâm An gọi Mục Cẩm Vân. Thật ra nàng biết rất nhiều cách để cứu người, thế nhưng vấn đề là giờ nàng không có cơ thể, mà trên người Mục Cẩm Vân thì không có đan dược chữa thương. Ông lão này, chỉ e là không trụ nổi qua một nén nhang.

Mục Cẩm Vân bước tới, lấy ngón tay đẩy mí mắt lão ra, lạnh lùng nói: “Hết cách.”

Vừa nói vừa lấy khăn trắng lau ngón tay.

Tô Lâm An chán nản, lúc thì ngó ấn Công Đức, lúc lại nhìn ông lão.

Một lát sau, ông lão bỗng mở mắt, khiến Tô Lâm An giật mình. Nàng không ngờ ông lão này còn có thể tỉnh lại được, ông đã bị thương nặng, thần hồn cũng bị thương tổn, phải có chấp niệm sâu đến mức nào mới khiến ông không thể nhắm mắt xuôi tay chứ.

Mục Cẩm Vân đang lau tay thản nhiên cất khăn vào ống tay áo, mặt đổi thành vẻ mặt quan tâm săn sóc, “Ông lão, ông thấy sao rồi?”

Ông lão lắc đầu, ngón tay khẽ run, cả tay ông dính đầy máu, trong móng tay còn dính chút bùn đen, Mục Cẩm Vân nhìn một cái những vẫn đưa tay nắm lấy tay ông lão.

“Tiểu Thiền, Tiểu Thiền...” Ông mấp máy khóe môi, cố gắng nói hết câu, “Ở dưới gầm giường... Cô Tô Thiền.”

Ông lão nói xong, hô hấp ngừng trệ, hai mắt lồi ra, chết không nhắm mắt.

Mục Cẩm Vân rút tay ra, vuốt mắt cho ông lão, mặt không cảm xúc nói, “Ta biết rồi.”

Đôi mắt kia vẫn mở to, Mục Cẩm Vân nhíu mày nói tiếp, “Ta sẽ chăm sóc nó cẩn thận.”

Bấy giờ ông lão mới yên tâm nhắm mắt.

Tô Lâm An lại nhìn ấn Công Đức, phát hiện tuy ông lão đã chết, thế nhưng ánh sáng xanh lá trong phiến lá kia không hề mất đi, còn hơi sáng lên một chút.

Điều này khiến nàng hiểu ra được đôi chút. Chắc chắn là trước lúc sắp đi ông lão rất cảm kích Mục Cẩm Vân, vì vậy nàng mới tích được đức.

Điều đó cũng có nghĩa, công đức này nhiều hay ít thực ra có liên quan tới người được giúp đỡ, người ta càng cảm kích, công đức lại càng nhiều, cho dù có chết, công đức vẫn ở lại.

Tô Lâm An nhìn về phía Mục Cẩm Vân, nàng có hơi bội phục thằng nhóc lừa gạt này, rõ ràng là một kẻ ác, nhưng lại rất giỏi diễn kịch, có thể khiến cho người sắp chết cũng phải cảm kích hắn.

Mục Cẩm Vân lại bắt đầu lau tay, đợi sau khi lau chùi sạch sẽ, hắn lại buộc dây thừng kia lên người, ngồi xuống cạnh thi thể.

Thân thể của ông lão dần lạnh đi, hắn cũng chẳng để ý, khi có gia đinh vào thấy thi thể của ông lão cũng mặc kệ, vẫn để những người trong phòng ở cùng với cái xác. Cứ vậy qua một ngày một đêm, trong phòng cứ chốc chốc có người hôn mê, chốc lại tỉnh, cuối cùng không nhịn nổi cơn đói khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status