Ấn Công Đức

Chương 94 : Chương 94A SỬU



Rối gỗ cởi hết quần áo để lộ ra hình vẽ huyệt vị kinh mạch trên người.

Sau đó nàng tự mở cánh cửa ngầm ẩn giấu trên cơ thể của rối gỗ, lộ ra trận bàn cần lắp linh thạch. Lúc này Lý Chiêu Chiêu mới phản ứng lại, lấy một khối linh thạch bỏ vào.

Linh thạch là thượng phẩm, tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với trước kia. Hôm đó ở phường thị, cô bé đã bán được khối đá Thiên Vẫn với giá một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm, hiện giờ bọn họ không thiếu linh thạch.

Có linh thạch, linh khí cũng dồi dào hơn, hình vẽ kinh mạch trên cơ thể rối gỗ xuất hiện từng tia linh khí di chuyển qua lại, những huyệt vị kinh mạch cũng từ từ sáng lên.

Tô Lâm An biết bên ngoài có người đang theo dõi nơi này, nên nàng cũng không dạy tâm pháp gì quá cao cấp. Ban đầu nàng dạy cho Lý Chiêu Chiêu cách phân biệt huyệt vị kinh mạch, rồi sau đó nói cho nó biết những huyệt vị này có tác dụng gì đối với thân thể con người, còn những thứ khác thì từ từ dạy sau.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Tô Lâm An lại vào trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt, chủ yếu là để giảng giải một số điều cần chú ý khi tu hành và kiểm tra sự tiến bộ của Lý Chiêu Chiêu. Khi Lý Chiêu Chiêu tu hành và củng cố bản thân, nàng cũng dùng thân thể của rối gỗ để tu luyện tâm pháp mà rối gỗ vốn biết, bảy ngày thoắt cái đã trôi qua.

Hôm nay, cô thị nữ áo xanh tới chỗ nàng, nói là đã đạt được hiệu quả ban đầu khi ngâm thuốc bảy ngày, Khâu đại sư muốn kiểm tra xem tình trạng cơ thể của nàng thế nào rồi mới quyết định bước kế tiếp nên tiến hành như thế nào.

“A Sửu, Chiêu Chiêu, hai người chuẩn bị xong thì gọi ta, ta dẫn hai người đến gặp Khâu đại sư.”

Trọng điểm chú ý của Tô Lâm An luôn rất lệch lạc.

Sau khi nghe thấy hai cái tên này, Tô Lâm An lập tức nghiêng đầu nhìn Lý Chiêu Chiêu.

Con bé tên là Chiêu Chiêu, vậy A Sửu là ai? Nam Ly Nguyệt? Nhưng hiện giờ nàng đang ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt mà!

Gọi nàng là gì cơ?

A Sửu! Từ lúc nào Nam Ly Nguyệt lại có thêm cái tên này!

Gọi nàng là A Sửu? Nàng mà nhịn được cục tức này thì nàng không phải là Tô Lâm An!

Đúng là ức hiếp người quá đáng!

“Tên ta không phải là A Sửu.” Tô Lâm An đứng sau lưng cô thị nữ áo xanh, nói với giọng điệu âm trầm quái dị.

Nàng không vui, xung quanh cơ thể liền xuất hiện một luồng uy áp âm u. Ngâm nước thuốc bảy ngày nay, vết thương trên người Nam Ly Nguyệt cũng đỡ hơn nhiều, hiện giờ tu vi đã tăng lên một chút, thành Luyện Khí tầng hai.

Nhưng cô thị nữ áo xanh là Kim Đan kỳ, theo lý mà nói thì không thể nào bị uy áp của nàng hù dọa được. Thế nhưng nàng ta lại thấy lạnh sống lưng, giống như giọng nói trầm thấp kia nhảy ra từ trong đầu mình, cắm rễ phát triển ở trong đó khiến nguyên thần của nàng ta đau nhức, cả người cũng trở nên căng thẳng.

Nàng ta hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại cảm xúc, nặn ra một nụ cười theo bản năng. Nàng ta ngại ngùng hỏi: “Vậy không gọi cô là A Sửu nữa. Cô nói đi cô tên gì?”

Lý Chiêu Chiêu đứng bên cạnh sớm đã nhận ra điều bất thường, bèn nói một cách dõng dạc: “A Mỹ(*).”

(*) Sửu là xấu, Mỹ là đẹp.

Cô bé phát hiện ra sư phụ mình không thích chữ “sửu”. Lúc này chắc sư phụ đang rất tức giận. Nếu không thích xấu xí, vậy từ trái nghĩa của xấu xí chắc chắn sẽ không sao, vì vậy cô bé không hề nghĩ ngợi đã nói, A Mỹ.

Nụ cười miễn cưỡng trên mặt thị nữ áo xanh lập tức cứng đờ, da mặt cũng bắt đầu co rút, thực sự không biết có nên cười tiếp hay không.

Cô nhóc này đang chế nhạo sư phụ mình sao?

Mấy ngày nay nàng ta đã phát hiện ra, người phụ nữ này đang đeo mặt nạ. Mặc dù tu vi của nàng ta không đủ để nhìn rõ khuôn mặt thực sự dưới lớp mặt nạ, nhưng nàng ta biết khuôn mặt sau khi bị trúng độc không chỉ xấu xí mà còn rất đáng sợ, khó coi hơn nhiều so với khuôn mặt bình thường hiện giờ. Gọi là A Mỹ, trong lòng cô ta có thể vui vẻ được sao?

Thật sự không thể đứng ở góc độ bình thường để cư xử với người này được.

Sau đó thị nữ đó nở nụ cười dịu dàng nhìn đồ đệ của nàng, còn đưa tay xoa đầu cô bé, nói: “Ngoan, ta biết ngươi là một đứa bé hiểu chuyện, mắt cũng vẫn sáng.”

“Người đẹp là đẹp ở tính nết chứ không phải đẹp ở vẻ bề ngoài.” Tô Lâm An thuận miệng nói một câu, rồi nhìn về phía thị nữ áo xanh: “Sửa lại đi, gọi ta là A Mỹ.”

Cô thị nữ áo xanh liền vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Đến khi dẫn người tới nơi, nàng ta mới nhớ lại những chuyện ban nãy. Tại sao mình lại phải sợ một Luyện Khí kỳ nhỉ? Sắc mặt của nàng ta đầy hoang mang khó hiểu, liếc nhìn hai thầy trò bọn họ. Cuối cùng nàng ta cũng không nói nhiều mà chỉ dặn: “Một lát nữa Khâu đại sư sẽ tới, hai người ở đây chờ chút.”

Tô Lâm An thấy cô thị nữ này cũng có chút mắt nhìn người, liền hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Ta là Diệu Thanh, thị nữ nhất đẳng của Đan Tâm Lâu.” Nàng ta trả lời.

“Tiền bối thật sự là thị nữ sao?” Lý Chiêu Chiêu đang nghiêm mặt đứng sau lưng sư phụ nhà mình, nghe thấy câu trả lời của cô thị nữ áo xanh thì cũng tò mò lên tiếng hỏi. Sau đó cô bé lại tự lẩm bẩm trong miệng: “Kim Đan kỳ chỉ có thể làm thị nữ sao?”

Trên khuôn mặt của Diệu Thanh lộ ra nụ cười khổ sở: “Ở đây, tất cả những người muốn học thuật luyện đan chân chính, nếu không phải là đệ tử thân truyền được đại sư nhìn trúng hoặc là đệ tử có quan hệ huyết thống với đại sư thì đều phải bắt đầu làm từ thị nữ.” Đừng nói Kim Đan kỳ, cho dù là Nguyên Anh kỳ muốn học luyện đan thì ban đầu vẫn phải làm tỳ nữ cho đại sư, sau đó mới được học nghề, học mãi rồi mới được làm đệ tử. Trước kia nàng ta đã qua kỳ thi kiểm tra, may có thiên phú về đan đạo nên giờ mới là thị nữ nhất đẳng, cố gắng một thời gian nữa là có thể học nghề.

Tô Lâm An cười bảo: “Đan Tâm Lâu hẳn là có rất nhiều dược liệu. Ta muốn mua một số thứ, ngươi có thể giúp ta mua được không? Nếu Đan Tâm Lâu không có thì ra ngoài tìm cũng được.”

Lúc nói chuyện, Tô Lâm An đã lấy một viên linh thạch thượng phẩm ra: “Trong nguyên thần của ngươi đã có một đan hỏa cấp thấp, chắc đây chính là lí do ngươi muốn tới Đan Tâm Lâu bái sư đúng không? Đáng tiếc là không được đào tạo từ nhỏ, một tán tu như ngươi muốn hết khổ có vẻ rất khó đấy. Làm xong việc này...”

Lý Chiêu Chiêu nghe vậy liền sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không biết sư phụ định làm gì? Chẳng lẽ sư phụ định dụ dỗ vị tiền bối muốn học luyện đan này giống như lừa vị luyện khí sư kia sao? Hay là sư phụ định nói mình là đại sư luyện đan gì đó?

Sau đó cô bé thấy sư phụ mình nở nụ cười ranh mãnh, nói: “Ta bảo Liễu đại sư, giúp ngươi thổi chút gió bên gối...”

Lý Chiêu Chiêu phì cười. Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng các bà mẹ trong thôn không hề kiêng dè khi buôn chuyện, nên cô bé đã nghe rất nhiều những lời như vậy, và cũng biết thổi gió bên gối là ý gì.

Bình thường đều là vợ thổi gió bên gối chồng. Liễu đại sư nghe thấy lời này, e rằng sẽ khóc chết mất!

Mua hộ chút dược liệu lại còn có linh thạch, đây không phải là chuyện gì quá lớn lao đối với Diệu Thanh. Nàng ta gật đầu: “Muốn mua thứ gì, A Mỹ cô nương cứ việc nói với ta là được.”

Sau khi trao đổi với Diệu Thanh xong, nàng phải ngồi đó chờ thêm nửa canh giờ nữa, Khâu Khê Minh mới lững thững đi tới. Nàng ta không đến một mình, mà có cả Liễu Loạn Ngữ đi phía sau. Nàng còn chưa lên tiếng, Liễu Loạn Ngữ đã nhíu mày nói: “Đã bảy ngày rồi mà tu vi của bà ta mới khôi phục được một tầng?”

Vốn dĩ là Luyện Khí kỳ tầng một, bây giờ tăng lên thành Luyện Khí kỳ tầng hai, như này thì có tác dụng gì chứ?

Khâu Khê Minh hừ lạnh: “Đã bảy ngày, vậy ngươi đã sửa được bao nhiêu trận đồ trong đan đỉnh của ta rồi?”

Trên mặt Liễu Loạn Ngữ lộ vẻ ngượng ngùng, quay đầu đi chỗ khác không nói gì.

Hôm nay tâm trạng của Khâu Khê Minh không tốt lắm nên nàng ta cũng không cư xử lịch sự với Tô Lâm An. Nàng ta chẳng thèm nói gì đã ném luôn sợi tơ quấn vào cổ tay nàng, hơn nữa còn giật sợi tơ ra phía ngoài. Không phải nàng ta cố ý làm như vậy mà bởi vì khi bắt mạch, kéo sợi tơ như vậy sẽ chuẩn hơn. Thế nhưng nàng ta ra tay quá nhanh lại không chú ý đến lực độ, nên kéo theo cả người té xuống đất.

Hai mắt Lý Chiêu Chiêu ửng đỏ, vội vàng chạy tới đỡ sư phụ. Khâu Khê Minh thấy vậy thì phất ống tay áo, một luồng gió bay ra từ tay áo đỡ Tô Lâm An dậy. Nàng ta thờ ơ nói: “A Sửu, hôm nay ngươi thấy trong người thế nào? Vết thương trên người không còn đau nữa đúng không?”

Người nàng ta hỏi là Tô Lâm An, nhưng nàng ta lại nhìn Liễu Loạn Ngữ. Nàng ta muốn chính miệng bệnh nhân nói cho hắn biết thuốc của nàng ta hiệu quả đến mức nào.

“Đau quá.” Lúc Tô Lâm An ngã xuống bị dập mông xuống đất, nàng thực sự cảm thấy hơi đau.

“À phải, ta đổi tên rồi, từ giờ hãy gọi ta là A Mỹ.”

Liễu Loạn Ngữ: “!”

Khâu Khê Minh: “...”

Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status