Ẩn sát

Chương 541: Giao thừa (2)


Julian nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phất tay rời đi, Linh Tĩnh đưa hắn tới cửa, nhìn thân ảnh kia xuống lầu, sau đó đóng cửa lại, đem túi văn kiện bỏ vào ngăn kéo.

Nàng với cuốn sách ở đầu giường nhét luôn vào trong đó, định bỏ đi nhưng sau khi do dự một lát thì mở ra, sau khi xem xong lại khép lại, ánh sáng lúc này đã chiếu rọi toàn bộ gian phòng, thân ảnh kia ngồi ở mép giường, cô đơn trong ánh sáng...

Julian đi ra khởi nhà, từ trong túi tiền móc ra hai tờ vé vào cửa nhà hàng Trung Quốc, hắn nhìn mấy lần, sau đó xé rách và ném vào thùng rác.

Cách đó không xa, người bạn của hắn đang chờ, người kia đứng ở cửa xe nhìn thấy hắn thì nở nụ cười:

"Nhanh vậy mà đã ra rồi sao, đứng trước mặt cô bé đó cậu không biết nên nói chuyện gì cả nữa ư, tớ nghĩ đây là chuyện tốt, sao lại không thành công?"

"Nàng quá mẫn cảm, tớ không hi vọng vì chuyện này mà bị nàng ghét."

Vào xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển:

"Vậy thì cậu thực sự muốn sắp xếp công việc cho nàng trong thời gian tơi? Muốn tạo ra một nữ thần âm nhạc phương Đông?"

Julian cười:

"Chắc tớ sẽ tới Trung Quốc."

"Ách?"

"Nàng rất cố chấp, sẽ không ở lại Âu Châu, cho nên tớ an bài cho nàng nhiều như vậy chỉ muốn nàng nhượng bộ, để cho tới theo nàng tới Trung Quốc một thời gian, hơn nữa... phương Đông biết đâu lại mang tới cho tớ nhiều linh cảm tốt, trước đây tớ cũng muốn tới đó rồi..."

"Đúng là kiên trì, tớ nghĩ cậu không thể chuyên chú vào đàn dương cầm là bởi vì..."

"Tớ hiện giờ đang tập trung vào một mình nàng."

"Giống như một nghệ thuật gia yêu thích tác phẩm của mình?"

"Đúng vậy."

Julian gật đầu, nói:

"Thật giống như... mỗi một nghệ thuật gia đều yêu thích tác phẩm của mình."

Sau khi ô tô đi khuất góc đường, hắn chợt nhớ tới cuốn sách trên đầu giường, ảnh chụp ở bên trong hắn đã nhìn thấy.

Đó là một tấm hình có một người đàn ông và haic ô gái, trong bức hình này, Tinh Linh cười tới mức xinh đẹp động lòng người, hoặc linh động dễ thương, đây là sự hạnh phúc, đã 3 năm nay, nàng không còn cười như vậy nữa rồi.

Có một ngày sẽ xuất hiện trở lại...

Chiếc xe lao nhanh qua những dãy nhà xa hoa, hắn nghĩ như vậy, hai hàng lông mày giãn ra.

Cũng vào lúc này, Linh Tĩnh ngồi trong ánh sáng, đặt cuốn sách ở trên đùi, ánh mắt mê lý.

Cách xa vặn dặm, ở trên một con đường vắng, một nam tử đẩy xe hàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm chuẩn bị kết thúc, ánh trăng mờ mạt, lúc sáng lúc tối, nhuộm đẫm một khuôn mặt chứa đầy kỷ niệm…

***

Đối với Mục Thanh Thanh mà nói, đêm tất niên hôm nay không được tốt cho lắm.

Tối hôm trước ngủ mà cứ sợ bóng sợ gió, thi thể A Thử được người của Tiểu Kha phát hiện, giống như cái băng nhóm tội phạm kia nảy sinh mâu thuẫn nội bộ tử chiến với nhau, khả năng tiến hành trả thù với nàng rất lớn.

Dựa theo những quy luật cũ, thời gian này chắc chắn sẽ dễ phát hiện tung tích của đối phương, cho dù là trả thù hay bỏ trốn cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết.

Vậy mà hai ngày qua đi, đám người Ngân Hổ giống như biến mất khỏi nhân gian, vốn trước kia còn có một chút đầu mối, nay bốc hơi trong không khí.

Vụ án không phá được, đêm 30 đã tới, một số tên nghi vấn được thả ra, nàng giống như một hài tử bị người ta bỏ rơi trên đường, trong lòng im lặng.

Thực ra, chủ yếu không phải vì vụ án, mà ở bên cạnh nàng không có bạn bè gì cả, sáng nay mọi người lục tục rời nhiệm sở, nàng chẳng biết tới nơi nào, trở về nhà cũng chỉ xem phim, cho nên chiều nay, nàng một mình ngồi trong phòng đọc đi đọc lại các tình tiết của vụ án tới mấy lần.

Thực ra, trong Cục công an này không phải là không có người, nhưng mà việc sắp xếp ngày tết không giống như bình thường, bình thường thì có thể tụ tập với nhau đánh bài, nhưng hiện giờ nàng hơi sợ, nói thẳng ra là không muốn người khác phát hiện một mình mình cô độc.

Nàng một mình tự đắc ngồi trong phòng sắp xếp hồ sơ tới 5h30 chiều, sau đó gọi điện về nhà và mấy người bạn ân cần hỏi thăm tình hình chúc tết, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đi qua ngã tư mỗi ngày nàng vẫn đi, nhìn sang đầu đường phía chợ, trên phố xá lúc này cơ bản chẳng có bóng người nào, mọi người hiện giờ đang ở nhà chuẩn bị cho bữa cơm tất nhiên của mình, chỉ còn một chiếc xe bán hạt dẻ, đứng cô độc trong tuyết.

Có nên gọi hắn về hay không...

Ý nghĩ mới chỉ lóe lên, nàng đã lập tức lắc đầu, nhấn ga rời đi, coi như mình chưa tới nơi này.

Bởi vì có nói cũng vô ích, nếu nàng mạo hiểm đẩy xe đi, thì kiểu gì cũng phải đề phòng cái xẻng nguy hiểm, muốn nói chuyện với hắn lúc bình thường thật là khó.

Đêm hôm trước thấy đối phương đột nhiên mở miệng nói chuyện, nàng hơi chần chừ, sau đó tận dụng thời gian hỏi một số câu, đó là một số địa điểm, quả nhiên là có hiệu quả.

Thấy nàng hỏi, tên ngốc kia đứng im chần chờ một lát, sau đó day day trán, khàn khàn nói ra ba chữ, sau đó có hỏi thế nào đi nữa, đối phương cũng không có phản ứng.

Gian nhà trở lại trong im lặng, nhưng cũng đã chứng minh, thực thế đối phương không phải là người ngu ngốc, mà cơn đau đã khiến cho hắn bị bệnh tinh thần.

Đột nhiên, nàng cũng nhớ tới một cái tên rất bình thường mà hắn ngẫu nhiên nói ra, chỉ có ba chữ... Cố Gia Minh... Cũng khó trách nàng cảm thấy quen tai, có khi nàng đã nhắc tới tên người này rồi...

Đi thẳng về nhà, thay quần áo, lôi một đống đồ dự trữ trong tủ lạnh như thịt, rau dưa ra làm.

Tết, vốn nàng nghĩ làm một nồi lẩu nhỏ, sau đó tự mình thưởng thức cũng tương đối lý tưởng, nhưng vấn đề là nàng không có bếp lẩu, cũng đành vậy, nàng vừa xem tivi vừa nhặt rau, rửa đồ ăn.

Sau đó nàng đem thịt bỏ lên cái thớt chặt, chặt, chặt, chặt, sau đó đi chuẩn bị đồ dùng các thư.

Mỗi người một cái bát nhỏ, nhìn vậy mà nàng cảm thấy vui mừng, dựa theo kinh nghiệm của nàng, cái tên kia trở về là bữa cơm cũng hoàn tất.

Sau đó, chương trình giao thừa đã tới...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status