Anh chỉ muốn có con với em

Chương 26


Taehyung, em ước gì có thể cùng anh đi hết cuộc đời này!

-"A, anh làm gì vậy!" Jungkook vẫn còn đang ngẩn ngơ vì sợi mi rụng ban nãy thì bị Taehyung bất ngờ bế bổng lên.

-"Dù thế nào thì anh cũng sẽ không để em sống một mình" Taehyung mở cửa, buông Jungkook ngồi xuống xe thắt dây an toàn vào người cậu, tiện thể cũng bước luôn vào trong đóng cửa lại rồi len người sang ghế lái nhấn ga ngay lập tức như thể sợ cậu sẽ chạy trốn mất.

-"Em đâu sống một mình, mẹ sẽ chăm sóc em"

-"Đừng cãi anh"

Jungkook mím môi im bặt trước câu nói của Taehyung.

Sao từ trước đến giờ anh chỉ làm theo ý mình mà không nghĩ đến cảm nhận của em.

Mẹ Jeon đi chợ về không thấy Jungkook đâu, gọi điện thì mới phát hiện ra điện thoại cậu để ở nhà, mẹ liền mở máy cậu, tìm số máy của Taehyung, trong lòng sớm cũng đã linh tính Taehyung và con trai mẹ bây giờ có lẽ đang ở bên cạnh nhau.

Chuông điện thoại của Taehyung không lâu sau cũng reo lên, cậu theo phản xạ mà quay sang nhìn vào màn hình, Taehyung cầm máy đưa cho Jungkook rồi nói.

-"Chắc mẹ gọi, em nghe đi"

Jungkook nhận điện thoại từ tay anh, vừa áp lên tai cậu đã giật mình, nhắm chặt hai mắt lại giơ điện thoại ra thật xa.

-"NÀY KIM TAEHYUNG!" mẹ Jeon hét một câu trời long đất lở, Taehyung vội cầm lại máy, một tay lái xe, một tay nghe điện thoại.

-"Mẹ hét vậy làm Jungkook sợ là sẽ ảnh hưởng đến bảo bối của con đó"

Mẹ Jeon ôm miệng, nói thế ắt hẳn là Jungkook đang ở bên cạnh Taehyung chứ còn gì nữa.

-"Thôi chết, mẹ lỡ mồm, nhưng ít ra mang nó đi đâu thì phải báo với mẹ một tiếng chứ"

-"Từ bây giờ Jungkook sẽ sống ở nhà con"

Mẹ Jeon nghe xong không khỏi ngạc nhiên mà phản bác.

-"Cái gì, còn chưa cưới xin mà đã..."

-"Mẹ đừng lo, không sao đâu"

Jungkook chồm sang cướp điện thoại của Taehyung nói một câu rồi tắt máy, bây giờ chuyện đám cưới đối với anh và cậu mà nói, là điều không thể!

Taehyung bất chợt dừng xe lại bên lề đường, Jungkook cũng không nói gì, tay vẫn giữ điện thoại của Taehyung, mẹ Jeon không gọi lại, cũng không hề biết chuyện Taehyung phải đính hôn với người ta. Bây giờ giấu được mẹ, nhưng sau này mà vỡ lở thì biết tính sao.

Bầu trời đang dần nhuộm một màu tối, tuyết vẫn rơi rơi từng bông dịu nhẹ, bám đầy xung quanh chiếc xe của Taehyung.

-"Nếu em thắc mắc sao anh không lưu tên em trong danh bạ..."

-"Em có thắc mắc đâu?"

Taehyung thở dài, câu hỏi đó chỉ là đánh trống lảng để giúp Jungkook thoát khỏi những dòng tâm trạng đang ẩn chứa trong đầu mà thôi.

-"Sao anh không lưu tên em?" Jungkook cuối cùng cũng tò mò mà hỏi, nhớ lại dãy số hiện trên màn hình điện thoại của anh lúc đó là số máy của cậu, nhưng anh lại không lưu tên.

-"Không cần, bởi vì mọi thứ thuộc về em, anh đều nhớ rất rõ"

-"Mọi thứ cơ à!" Jungkook đỏ mặt cúi đầu xuống.

-"Em suy nghĩ đen tối gì à?" Taehyung nhìn chằm chằm vào Jungkook, vươn tay chạm nhẹ vào cằm cậu.

-"Anh không suy nghĩ đen tối sao biết được em có suy nghĩ đen tối hay không" Jungkook né bàn tay của Taehyung, ngồi sát về phía cửa xe.

-"Nếu không phải vì có bảo bối, anh sẽ chẳng bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào khi được ở bên em thế này đâu"

-"Ai bảo ngày trước anh xấu xa quá làm gì, tự làm thì tự chịu"

Taehyung bất lực trước câu nói của Jungkook, miệng chỉ bật cười.

-"Anh muốn có con với em mà!"

-"Taehyung" giọng Jungkook bỗng nghiêm túc hơn bao giờ hết, chẳng hiểu sao nỗi bất an cứ bao trùm lấy con người cậu.

-"Quá khứ và hiện tại, nếu có thể, anh chọn cái nào?"

-"Hiện tại" Taehyung chưa mất đến một giây để trả lời Jungkook.

-"Sao lại là hiện tại?"

-"Vì có em"

Jungkook mỉm cười.

-"Thế còn em, chọn quá khứ hay hiện tại?"

Jungkook lắc đầu không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi Taehyung.

-"Tại sao anh yêu em?"

Taehyung tháo dây an toàn, quay người hẳn sang chỗ Jungkook.

-"Lý do thực sự, nằm ở đây này" anh nắm lấy tay cậu đặt lên ngực trái, Jungkook lập tức rút tay về.

-"Tại sao anh yêu em, nhưng lại đính hôn với cô ấy?"

Đó mới chính là câu hỏi mà cậu muốn hỏi anh, dù biết là anh vì ba của mình mà chấp nhận đính hôn. Nhưng nhớ lại ngày ấy, khi mẹ Jeon không cho phép cậu được yêu anh, Jungkook đã bất chấp để cùng anh đứng ở ngoài sân cầu xin mẹ chấp nhận, dù cho trước đó anh đã suýt làm mất đứa con của anh và cậu, dù cho sức khỏe của cậu khi ấy có yếu đến mức nào, dù cho thời tiết khi ấy có lạnh giá đến mức nào, dù cho.........trong quá khứ, anh đã làm tổn thương cậu thì Jeon Jungkook vẫn nguyện dành trọn cả trái tim này cho Kim Taehyung.

Bây giờ, khi anh đính hôn với cô ấy, cậu cũng sống cùng một nhà với cô ấy, ngày ngày cả hai phải đối mặt với nhau, nhất là giờ cậu lại đang có bảo bối, lỡ anh vì sinh lý mà xảy ra quan hệ với cô ấy.

Nghĩ đến đây Jungkook khẽ cúi mặt, tháo dây an toàn rồi mới nói với Taehyung.

-"Em muốn xuống xe"

Jungkook mở cửa xe bước ra ngoài, gió tạt nhẹ càng làm khoé mắt cậu thêm cay, chân giẫm lên những bông tuyết lạnh giá cùng ánh đèn điện lập lòe phản chiếu xuống lòng đường, phản chiếu cả vào trong đôi mắt buồn long lanh sâu thẳm.

-"Jungkook..."

Đợi anh vội vã bước đến trước mặt cậu, giọt nước mắt còn chưa kịp lăn xuống thì bàn tay nhỏ ấy đã bốc lấy một nắm tuyết lạnh ngắt bên lề đường ném thẳng vào người anh.

-"Kim Taehyung, anh là đồ khốn nạn!"

-"Nhưng"

-"Em yêu anh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status