Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?

Chương 35: Tháng Ngày Bên Anh

Không buổi họp lớp nào mà không có karaoke, nó là luật bất thành văn, là truyền thống của 12A5. Vẫn là truyền thống, nàng đảm nhận vị trí MC, hát mở màn, nàng song ca với tên lớp phó, khá là tình cảm. 

Đại gia thấy tên này sao mà quen quá, nghe đồn thổi bên dưới thì mới biết tên này học cùng nàng ba năm cấp ba, nhưng vì tình yêu đơn phương với nàng mà chọn cùng trường đại học, mấy năm trời, hắn luôn là lớp phó, nàng là lớp trưởng, chính là cái tên anh gặp trên Hồ Gươm, trông thân ra phết nhỉ?

'Biết bao lần ngược xuôi trên phố dài, lòng xao xuyến khi em nhìn thấy anh, mắt nhìn theo, bóng hình anh, trong nắng ..mai'

Nàng cất giọng, du dương, ngọt ngào khiến tim anh xao xuyến, ngất ngây, chưa được bao lâu thì anh tụt hết cả hứng vì tên đó vòng tay qua eo nàng, hai người cụng đầu, trông rất tình cảm.

'Đến một ngày nhìn anh, em khẽ cười, nụ cười xinh cho anh ngàn ước mơ...'

-'Gần bên anh'><'Gần bên em'....'Và anh/ em mong suốt đời yêu em/ anh...Nhớ khi nào học chung dưới mái trường, tuổi thơ lớn bên nhau nào có hay...Anh ra trường còn vương nỗi nhớ này, tìm về đây còn vương tà áo bay...'

Đôi bạn trẻ say mê biểu diễn, thuẩn thục như được tập luyện hàng trăm lần, từng cử chỉ tình cảm diễn theo bài hát, ánh mắt nhìn nhau, chuyên nghiệp, say đắm khiến 'khán giả' chìm vào không gian hạnh phúc của tình yêu.

Chỉ riêng có một người,  đom đóm mắt chắc sắp nổ tung, 'ĐƯỢC, LÀ EM KHIẾN TÔI RA THẾ NÀY TRƯỚC', anh hừng hực đứng dậy, kéo Ngọc biểu diễn ngay sau ca khúc mở màn, cô siêu mẫu hạnh phúc vô bờ bến trong từng giai điệu, anh thì vừa cố diễn sao cho tình cảm, vừa cố liếc tìm kiếm chút ghen tức trong ánh mắt nàng, nhưng không, nàng vẫn thản nhiên, ăn hoa quả, uống nước, trò chuyện, thậm chí không thèm nhìn.

Thực ra thì Minh cũng đã đánh giá thấp khả năng ảnh hưởng của mình, nhìn anh và Ngọc, Uyên như rụng rời chân tay, nàng cố gắng ăn uống, nói chuyện, phớt lờ, nhưng trái tim nàng, như bị ai đó bóp méo, nàng hoàn toàn không chú ý tới các cặp hát hò, miệng cười nhưng lòng buồn, đầu óc trống rỗng hiu quạnh.

Một lúc lâu sau đó, nàng bỗng giật mình khi nghe có ai gọi mình.

-"Alo alo, cả lớp chú ý...lớp trưởng chú ý..."

-"Uyên kìa, Nam gọi nàng kìa..."

-"Hả? Gọi gì tôi?" 

Uyên ngẩn người.

-"Lớp phó tôi xin trân trọng mời lớp trưởng lên đây."

-"Lên làm chi?" 

Uyên hỏi theo phản xạ.

-"Thì cứ lên đi, xem nào..." 

Ở dưới lớp nhao nhao.

Nàng từ từ tiến lên phía bục sân khấu, tự nhiên lớp phó nhìn nàng có chút kì lạ, chưa hiểu chuyện gì, tính sao thì hắn đã cất lời.

-"Uyên à, lớp trưởng à..."

-"Ừ, sao, ông sao thế?"

-"Có lẽ cả lớp biết, chỉ mình bạn là ngây thơ không biết thôi...hoặc bạn trả vờ không biết..."

-"Biết gì cơ, mà không biết gì cơ?"

-"Tình cảm của mình...hôm nay mình đã phải vắt hết sức lực, cá cược với bọn quỷ kia để lấy quyền tỏ tình với bạn hôm nay..."

Minh bắt đầu nóng mặt. Uyên vẫn ngơ người, Nam nắm lấy tay nàng, tiếp tục.

-"Mình...Lê Tiến Nam - đã thích bạn từ lần đầu gặp mặt, tới nay đã ngấp nghé 7 năm, chưa một lần mình dám nói, vì rất sợ làm hỏng tình bạn của chúng mình, nhưng hôm nay mình muốn đánh cược".

"Mất tình bạn là chắc chắn rồi, he, tưởng mình là ai?"

Ghen tuông đã làm đại gia mờ cả lý trý, biểu hiện của nàng khiến anh sốt ruột khủng khiếp:

-"Tình bạn của chúng mình sẽ không bao giờ mất được, bởi vì..."

Uyên ngập ngừng.

-"Vì cậu sẽ nhận lời làm người yêu mình?" 

Nam hồi hộp.

-"Nhận đi, lớp trưởng đang ế cơ mà."

Cả lớp lại một lần nháo nhác.

-"Yêu nhau đê cho anh em nhờ."

-"Yêu đi, sau này họp lớp tập trung nhà ông bà này hết"

-"Kìa, nàng ế cơ mà, nàng nói gì đi chứ?"

-"Các tình yêu, trật tự hết đi, không lớp trưởng xấu hổ..."

-"Tới với nhau đi, làm mọi người hóng quá ..."

Khi mà mọi ánh mắt đổ về phía sân khấu thì ở dưới đã có người không thể kìm nén được, đại gia đứng phắt dậy, tiến lên phía trước, anh dứt điểm.

-"Cô ấy không thể nhận lời cậu được đâu...bởi vì...bởi vì...CÔ ẤY ĐÃ LÀ NGƯỜI TÔI YÊU". 

Mọi người im bặt, há hốc. Anh kéo nàng, mặc kệ nàng có đồng ý hay không.

-"EM ĐI THEO TÔI".

Ngọc tức giận đuổi theo, chẳng hiểu nổi chuyện gì?

-"Bỏ tôi ra..."

-"Không, đi theo tôi...em bướng lắm..."

-"Kệ tôi..."

-"Anh Minh, đợi em..."

-"Bảo anh bỏ ra mà..."

- "Không bỏ..."

Lớp 12A5 cũng chạy theo, lâu lắm cũng chẳng được chứng kiến 'vở kịch' nào hay như thế này, vậy mọi chuyện là sao? Mới mấy phút trước còn là người yêu của siêu mẫu? Giờ anh ta lại nói lớp trưởng là người yêu anh ta? Quả thật nghĩ không thể thông.

Cuối cùng thì Ngọc cũng đuổi kịp Minh, giữ tay anh, cô nói.

-"Anh, chuyện này là sao?"

Ngọc gian trá liếc sang Uyên

-"Anh quên những gì nó đã làm với chúng ta rồi sao..."

Nhân lúc Ngọc giữ Minh, Uyên vùng tay ra, trốn chạy.

-"Anh quên con mình đã ra đi oan uổng như thế nào sao???" Cô bắt đầu nước mắt chảy xuôi chảy ngược.

-"Cô im đi."

-"Trong những ngày em không ở đây, con quỷ cái đã cho anh ăn bùa mê gì rồi, em đã bảo rồi, là nó rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận...con ơi, về đây mà xem, bố con lại bị người khác hãm hại, để mẹ chịu oan ức...huhu..."

Máu điên lên tới đỉnh điểm, Minh đưa tay, bóp chặt quai hàm của Ngọc, anh quát lên giận dữ.

-"ĐKM, tôi không cho phép cô gói Uyên như vậy. Cô không có tư cách, bao nhiêu chuyện bẩn thỉu của cô tôi còn chưa thèm, trước khi TÔI còn nhân nhượng, tốt nhất cô nên biến đi"

-"Anh, anh đừng nghe nó nói gì bậy bạ, em xưa nay chưa từng làm chuyện trái lương tâm..."

Ngọc vẫn ngoan cố.

-"Đ...MÀY còn già mồm, về mà diễn với thằng cha đạo diễn già, TRÁNH RA..."

Ngọc tái mét, cố gắng phân trần.

-"Anh đừng nghe người khác vu oan cho em, anh phải tin em chứ."

-"Biến! Tao không muốn nói nhiều!"

Cô lo sợ, hoảng hốt, lẽ nào Minh đã biết hết, tuy nhiên vẫn mong xoay chuyển được tình thế, cô quỳ xuống, ôm lấy chân anh, khóc lóc thảm thiết.

-"Em xin anh, đừng đi, tất cả cũng vì em yêu anh quá...Xin anh, đừng bỏ em...Em xin thề, em sẽ không bao giờ như thế nữa...anh đừng đi...van anh..."

Thật đáng tiếc, lần này năng khiếu diễn xuất trời phú cũng không thể nào mà giúp được cô, dù cô đã làm vẻ rất đáng thương, rất thảm thiết, vậy mà anh vẫn đi, anh chạy như mất hồn để tìm người con gái khác.

Đau đớn, ê chề, nhục nhã, chưa bao giờ Ngọc thấy bất lực như giây phút này.

.....

Anh chạy như điên, mới đấy thôi, nàng còn trong tay anh, vậy mà giờ??? 

Nàng đã đi đâu? Cái con người nhỏ bé ấy có thể đi đâu được? Lùng sục khắp chốn trong nhà hàng cũng không thấy nàng, anh vội vàng lấy xe, dáo dác tìm nàng quanh các con phố.

Gió thổi mạnh, lá vàng rơi kín các con đường, có một người con gái chạy rất nhanh, nàng như muốn đối đầu với gió, vừa chạy vừa khóc, nàng không rõ là sẽ đi đâu, nàng chỉ biết chạy.

Nàng muốn trốn tránh cái hiện thực này, trốn một bờ vai săn chắc, một mùi hương đam mê, một ánh mắt rực lửa, đầy chân thành, một khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, trốn một con người mà dù thế nào nàng cũng chẳng thể ghét, trốn tránh trái tim của chính mình, trốn đi một nơi mà nàng chẳng thể nào thuộc về.

Đằng sau người con gái ấy vẫn là chiếc ô tô sang trọng quen thuộc, anh theo nàng, luôn luôn là vậy, nhưng nàng lại chẳng bao giờ hay, chẳng bao giờ thấy.

Nhìn thấy nàng, anh hạnh phúc vô bờ, anh muốn tới bên nàng, nói chuyện với nàng, kéo nàng về phía anh, nhưng, nàng ắt hẳn phải ghét anh lắm, cứ nhìn cách nàng rời khỏi anh, cảm giác đau xót tột cùng.

Có lẽ hai con người ấy cứ đi mãi, đi mãi như vậy nếu như gió không mang họ tới với nhau.

Gió thổi mạnh, liên hồi, nàng ương bướng mà cũng chẳng thể chống lại, cuối cùng, nàng đầu hàng, mệt mỏi ngã xuống, nàng cố can đảm cũng chẳng thể bước tiếp. Sức cùng lực kiệt, nàng cứ ngồi thế, chẳng muốn đứng dậy, cho tới khi những âm thanh kinh hoàng vang lên.

Kitsssssssssss..............Rầm.....

Khiếp sợ, nàng ngoảnh lại ra đằng sau, thấy chiếc xe đó rất đỗi quen thuộc. Người đi đường dần tụ tập vây kín, đường xá trở nên tắc nghẽn, nàng nghe thoang thoáng có ai đó bảo rằng có người đột ngột vượt trái đường nên xảy ra va chạm.

Chân tay nàng rụng rời, cảm giác bất an, nước từ khóe mắt tuôn dài, tim đập từng hồi, nàng cố đứng dậy, lấy hết sức lực cố loạng choạng bò lê tới chỗ đám đông, luôn miệng van xin nhường đường. Nàng gào, khóc, xe anh mà, chắc chắn là anh rồi, nhưng anh ở đâu cơ chứ? 

"Sao anh lại đi tới đây? Cõ lẽ nào lúc nãy đuổi theo mình mà anh đã xảy ra chuyện? Có phải vì thấy mình ngã mà anh rẽ đột ngột? Em sai rồi, anh ơi...em sai rồi, anh ở đâu? Anh đã bị kẹt hay văng ra đâu đó mà người ta không tìm thấy anh?...Anh ơi..." 

Quá lo sợ, nàng kêu la thàm thiết.

-"Anh Minh ơi, anh ở đâu, mọi người ơi, giúp tôi với...Bác ơi, giúp cháu với...giúp cháu tìm anh Minh ...giúp tôi với...xin hãy cứu anh ấy..."

Nàng mất hết lí trí, tìm kiếm quanh xe, rồi lại ra vỉa hè, chẳng ai để ý tới nàng hay giúp đỡ nàng cả, thế gian thật lạ, tất cả đều nhìn nàng bằng anh mắt kì kì. Nhưng nàng chẳng quan tâm, kệ họ, họ không giúp thì thôi, nàng vẫn có thể tìm thấy anh mà.

Nàng sẽ tìm ra thôi, anh có biến thành tro nàng cũng tra ra. Bỗng, một bàn tay chạm nhẹ trên lưng, cảm giác sẽ được nhận sự trợ giúp, nàng bất thần quay lại, van nài.

-"Giúp tôi tìm người yêu tôi với, chẳng ai giúp tôi cả..." 

Nàng nấc lên từng tiếng.

-"Anh ấy tên Minh, to cao vạm vỡ, trước khi xảy ra va chạm anh ấy còn ở trong chiếc xe này mà...Giờ tôi tìm mãi không thấy anh ấy đâu cả..."

-"Em bình tĩnh lại đi..."

-"Người yêu tôi còn nằm đâu đó, sống chết lúc nào không hay anh bảo tôi bình tĩnh làm sao đây...Anh không giúp thì thôi."

Nàng đẩy anh ra, toan bò đi nơi khác kiếm người, nhưng lại bị anh ta giữ lại, ôm chặt vào lòng:"Anh đây mà",nàng vẫn chưa tỉnh táo, giãy giụa  giận dữ.

-"Thằng điên, bỏ tôi ra, anh là ai, có quyền gì chứ, tôi phải đi tìm anh Minh..."

-"Em tìm thấy rồi đấy...anh đây, Minh đây, bình tĩnh lại đi em, xin em đấy..."

Đoạn anh lấy hai tay đặt lên hai má nàng, nói dõng dạc.

-"Nhìn kĩ đi em, anh đây mà, đừng sợ nữa..."

-"Anh..."

Nàng lấy tay xoa xoa trên trán anh, càng khóc to hơn.

-"Đây là thật hay mơ? Sao lúc nãy em còn không thấy anh cơ mà? Lẽ nào anh chết rồi nhưng thượng đế cho anh gặp em lần cuối à, anh đi thì em biết phải làm sao bây giờ...."

-"Tỉnh lại đi em, anh mà, anh vẫn sống nhăn răng đây này..." 

Nói rồi anh bẹo má một cái thật đau.

-"Làm sao mà anh sống được, va chạm mạnh thế cơ mà?"

-"Không sống thì ngẻo à, chả nhẽ em muốn anh làm sao à mà lại không tin???"

-"Không...nhưng mà...không..."

-"Trời ạ, ngốc, xe anh có hệ thống túi khí, anh không sao, may xe kia là xe tải chở hàng nên ngoài đổ mấy két bia thì không ai bị thương cả, anh đã gọi cho cậu Duy tới giải quyết rồi và đền bù thiệt hại rồi...Mình về thôi em, xe đang đợi ngoài kia".

Phải mất một lúc nàng mới hoàn toàn bình tâm, kể cũng ngược đời, người trải qua va chạm là anh, vậy mà nàng lại là người hồn bay vía lạc, anh lấy chiếc áo vest, khoắc lên cô gái bé bỏng đang run lên vì sợ, đoạn bế nàng lên xe. 

Trên đường trở về, nàng vòng tay qua người, ôm chặt anh, áp mặt vào ngực anh, dường như nàng vẫn còn lo, sẽ có một cái gì đó cướp anh đi mất. Không biết vì men say của vài ly rượu buổi họp lớp? Vì quá căng thẳng hay bởi vì lòng anh quá ấm áp mà nàng cứ thế mà ngủ, quên đi mọi ưu phiền, khuôn mặt của nàng có chút dãn ra, nhẹ nhàng so với căng thằng lúc trước.

Chiếc xe chạy êm ru, chẳng mấy chốc mà đã về tới nhà, anh mở cửa, nhẹ nhàng nhất có thể, bế nàng lên phòng. Nàng của anh, hôm nay nghe nàng gọi anh là "người yêu", nhìn nàng lo lắng cho anh, giờ đây lại được thấy nàng ngủ say sưa như thế này, lòng anh ngập tràn hạnh phúc.

 Anh chỉ định trông nàng một lúc rồi đi ngủ, nhưng người con gái này quá đáng yêu, anh cứ muốn bên nàng mãi không thôi. Anh khẽ kéo chăn, nằm xuống bên cạnh nàng, đưa nhẹ đầu nàng lên tay anh, nàng với anh, rất sát, rất sát, tim anh rộn ràng tới nghẹt thở.

Anh khẽ khàng hôn lên đôi mắt, lông mày, tới hai gò má phiếm hồng, tới, rồi dừng lại thật lâu ở khóe môi đỏ mọng, người anh như rực lửa, tay anh nhẹ đưa từ má nàng xuống dưới, mân mê chiếc vòng ngôi sao tím, nó thật hợp với nàng. 

Chiếc cúc áo trên cùng đã rơi mất từ lúc nào, lại một lần nữa, phần da thịt trắng nõn nhấp nhô lấp ló qua khe áo đầy khiêu khích khiến tim anh đập loạn xạ. Và trong giây phút không thể kiềm chế được đó, tay anh run rẩy đưa tới chiếc cúc áo thứ hai của nàng, rồi nhẹ nhàng lách qua tấm ren nhỏ, khẽ khàng chạm vào khuôn ngực, đôi nhũ hoa của ửng hồng, nàng khiến anh hoàn toàn bị say đắm...

Nàng thật đẹp, thật quyến rũ, anh như mất hết lý trí, phải mất một hồi đại gia mới kịp thức tỉnh, anh đang làm gì thế này? 

Anh định làm gì với người con gái tuyệt vời, thuần khiết tới vậy? 

Sao có thể? Khi chưa có sự cho phép của nàng??? Tự thấy mình chẳng khác nào loại hèn hạ vô sỉ, anh vội vàng cài lại chiếc cúc, kéo chăn cho nàng, quay đi mà chẳng dám nhìn lại, vì nếu không, thú tính sẽ bao trùm con người anh mất.

.....

-"Dậy rồi à?"

-"Ừ, sao tôi lại ngủ ở đây?" 

Nàng hoảng hốt.

-"Ngủ nhà người yêu thì có gì lạ?"

-"Người yêu nào?"

-"Thôi đi, em đừng có lươn lẹo nữa đi, hôm qua ai gọi tôi là người yêu, tìm tôi thảm thiết???" 

Minh cười đắc thắng.

-"Em đừng sống trái với tình cảm của mình nữa đi?"

Nàng ngớ ra, dần dần cũng nhớ lại chuyện cũ, ngượng chín mặt, nhưng lại nhanh chóng hoảng hốt sờ nắn chân tay anh.

-"Ừ, đúng rồi...Anh không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?"

-"Không, khỏe lắm, em đừng có lấy cớ mà sờ soạng tôi đi!!!"

-"Tôi không thèm? Ai hôm qua phá đám tôi hả?"

Nàng bĩu môi, ra vẻ hờn dỗi.

-"Không thì để định đồng ý yêu tên lớp phó hả?"

-"Sao cơ?"

-"Thì em chả bảo hắn tình bạn sẽ không mất...nghĩa là em nhận lời yêu hắn chứ sao?"

Nàng cười thầm cho cái trí tưởng tượng của anh, nhưng vẫn vênh váo:

-"Yêu thì sao, liên quan gì tới anh?"

-"Đấm cho một trận bây giờ..." 

Anh hung hăng dọa.

-"Đấm đi, đấm đi..."

Đại gia phì cười khi thấy thái độ thách thức của osin, đoạn anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xinh, nhìn vào mắt nàng, một lần nữa, tỏ tình.

-"Làm người yêu tôi nhé!"

-"Tôi...tôi..."

-"Tôi cái gì? Chuyện hôm qua rõ mười mươi rồi, em không thể chối em không thích...không quan tâm tới tôi được..."

-"Nhưng..."

-"Lại là chuyện em không muốn làm người thứ ba, để người khác đau khổ vì mình??? Em thử nghĩ kĩ lại mà xem, em rất là ngu?"

-"Cái gì? Anh thích gì?"

-"Thì chả thế? Em không muốn một người là Ngọc đau khổ? Nhưng em lại vô tình khiến 2 người là tôi và em đau khổ tới tận cùng...vậy là em ngu quá còn gì, tại sao không chọn phương án ít người thiệt hại hơn??? "

-"Anh thật ...lí luận vớ vẩn..."

-"Tôi không vớ vẩn, tôi không muốn nhắc tới chuyện cũ, nhưng tôi đảm bảo tôi và Ngọc chia tay không liên quan gì tới em cả, và chuyện đó xảy ra trước khi em chiếm lĩnh trái tim tôi..." 

Anh đưa tay nàng đặt lên lồng ngực, nhìn thẳng vào mắt nàng.

-"Tin tôi đi, xin em..."

Nàng chưa kịp lên tiếng thì khóe miệng đã bị một thứ gì đó mềm mại bao phủ, cái thứ mềm mại ấy, nó đầy mê hoặc, đầy khát khao.

Nàng không tránh, cũng không muốn tránh, nàng đã quá mệt mỏi.

Nàng muốn bỏ qua tất cả, chỉ biết rằng, bờ môi ngọt ngào này, bây giờ nàng muốn chạm tới, bàn tay rộng lớn này, bây giờ nàng muốn đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào, khuôn ngực cường tráng này, nàng muốn được dựa vào.

Con người này, nàng không muốn phải rời xa.

.....

 Nụ hôn đầu của cáo và thỏ rất nồng nhiệt, đắm say. Chuyện kể rằng, ngày hôm đó, đôi trẻ chẳng chịu rời khỏi giường, tất cả thời gian họ dành để, ngắm nhau, vừa cười vừa khóc vừa ôm nhau, hạnh phúc sao giản đơn tới vậy? 

Tình yêu sao lạ kì tới vậy? Sao có thể biến cáo già gian ác ngoan hiền vô đối còn thỏ non thì lại hống hách ngang ngược? Nhưng liệu có quan trọng? Quan trọng là họ được bên nhau, được yêu nhau, được nói cười với nhau.

Người ta nói, cuộc đời chẳng khi nào toàn vẹn, hiếm khi nào mà cả thế gian đều cười, quả là đúng!

 Ở một phương trời khác, có một con người đau khổ, ấm ức không nguôi, hiếm hoi trong cuộc đời cô thấy đau khổ, nước mắt tuôn ra mà không phải vì một bộ phim hay vì một mục đích nào đó, lẽ nào cô đã thua, thua thực sự?

Lẽ nào?

-"Thôi đừng khóc nữa mày... thiếu gì đàn ông..." 

Dương an ủi.

-"Nhưng chỉ có một anh Minh trên đời thôi..."

-"Haiz...quả thật kiếm được người vừa đẹp trai vừa giàu có, quyền lực, lại trẻ trung như hắn cũng hiếm...nín đi, rồi sẽ có cách thôi!"

-"Cách gì đây, nó bỏ bùa anh ấy rùi, ...con ranh...con chó chết...tao hận không xé xác nó..."

-"Nó bỏ bùa thì mày phải tháo bùa chứ, mày ngồi đây khóc lóc giải quyết đéo gì? Chẳng phải mày rất thông minh nhanh trí sao?"

-"Nhưng giờ tao rất rối...tao chịu...giờ chúng nó dính nhau như sam, anh ấy còn biết vụ đứa con không phải của anh ấy...chắc hận tao lắm..."

-"Cũng phải, có thể hắn vẫn còn yêu mày nhưng hận mày vì gian dối, nên quen với con kia chăng?  "

-"Tao không biết..."

Dương suy nghĩ một lúc, đoạn anh vỗ đùi, đắc chí.

-"Có rồi!!! Vậy thì mày hãy làm cho hắn ta hiểu rằng bị con ranh kia phản bội, lừa dối, trong thời gian đó, ...chắc mày tự biết cách lấy lại tình yêu của mày chứ???"

-"Làm như thế nào? "

-"Thì mày thuê vài thằng đẹp trai tán nó, làm cho tên kia hiểu nhầm."

-"Ặc, mày ngu vãi, tao hiểu con Uyên...nó không đời nào đổ đâu? Anh Minh là hũ vàng, làm sao mà nó có thể ngu xuẩn tới mức đấy?"

-"Thì mày cũng vẫn ngu xuẩn mà ...với lão đạo diễn già ấy thôi..."

-"Mẹ kiếp, thằng kia...tập trung vào vấn đề đi...Á, tao biết rồi, ...phải làm như thế này...như thế này..."

Ngọc thì thầm vào tai Dương. Hai đứa phá lên cười sung sướng.

-"Ý mày là tống thuốc ngủ rồi để mấy thằng xử?"

-"Mày cũng thông minh đấy, vế thứ hai thì đúng, nhưng về thứ nhất thì sai...thời đại nào mà còn làm thế? Làm thế khi quay lại bằng chứng cũng không xác đáng...đúng là thuốc....nhưng mà là một loại thuốc khác...HAHA"

Ngọc cười đầy nham hiểm, thích thú, kiểu này Minh sẽ lại một lần nữa thuộc về cô, chỉ cần cô kiên nhẫn đợi thời cơ mà hành động.

Ngày mà anh đi công tác, hoặc chỉ cần anh và nó tách nhau chút chút thôi, đó sẽ là ngày của CÔ. Trời hôm nay sao mà đẹp tới thế!!!

.....

-"Đưa em nào, có biết làm đâu?" 

Uyên chau mày.

-"Không, để bản thiếu gia làm, thiếu phu nhân cứ nghỉ đi!!!"

Mình miệt mài bóc từng củ hành. Nhìn anh lóng ngóng mà nàng cười đau ruột, anh là thế đấy, tuy có chút ương bướng nhưng nàng lại thấy đáng yêu. 

Hàng ngày nàng chưa mở mắt đã có xe chờ dưới cửa, tới 10h đêm mới được đại gia thả về nhà. Đã thế, ngay cả thực tập tốt nghiệp, anh cũng bắt nàng về làm  ở công ty mình luôn. 

Nhiều lúc nghĩ nàng cũng thấy từ khi yêu anh nàng như sống biệt lập luôn với bạn bè, xã hội, nhưng mà kệ, nếu anh đã coi nàng là tất cả, thì với nàng, anh cũng là tất cả.

Anh bóc hành, nước mắt chảy, hắt xì liên tục, nàng trêu đầy phấn khích.

-"Sao vậy chàng? Thiếp biết thiếp quá ư là xinh đẹp, quyến rũ, nhưng mà chàng cũng cần phải quá cảm động khi có được thiếp như vậy? :X Hehe"

Nàng nháy mắt, cười tinh ranh, thấy anh chuẩn bị đứng dậy, biết đường, thỏ con nhanh nhanh lủi mất; cáo già chạy đằng sau, đáp trả.

-"Đứng lại, nàng xinh đẹp thì cả thế gian biết, nhưng ta vẫn chưa biết được là nàng quyến rũ chỗ nào..."

Thỏ ngoảnh lại, bĩu môi.

 -"Xi, đầy chỗ nhé..."

Cáo được đà, làm tới.

-"Đâu, show ra xem nào, ở đâu? "

-"Không..."

-"Làm gì có mà...chắc xẹp lép chứ gì?" 

Cáo khiêu khích, thỏ vênh mặt lên cãi.

-"Còn lâu mới xẹp nhá"

-"Không tin, chứng minh đi..."

Biết mình đã trót ngu xuẩn vào tròng của cáo, thỏ đỏ ửng, dỗi hờn.

-"Ừ thì xẹp, xẹp thì làm sao, đi mà tìm ai to to mà yêu ý..."

Cáo phì cười, nhanh tay bắt được thỏ, cô thỏ nhỏ xíu đáng yêu được cáo gọn lọn trên tay, quăng nàng lên giường không thương tiếc:

-"Hôm nay ta sẽ ăn thịt nàng..."

-"Xẹp thì ăn làm sao???" 

Thỏ vẫn dỗi, cáo cười nham hiểm.

-"Lớn bé ăn hết, haha..."

Mặt thỏ chín như cà chua cuối mùa, nàng thẹn thùng trao cáo nụ hôn mật ngọt. Hít hà chiếc cổ cao trắng nõn nà, cắn vào tai thỏ một cái, cáo mỉm cười sung sướng. 

Đối với cáo mà nói, đây là giây phút hạnh phúc nhất, thỏ như một viên kim cương nhỏ bé, tinh khiết, một vật vô giá mà cáo luôn nâng niu.

Còn việc ăn thịt thỏ ư? Cáo đùa thôi? Đợi khi nào thỏ lớn, thỏ thực sự đồng ý. Bao lâu cáo cũng sẽ đợi.

.....

Thấy chàng ngoài cổng, nàng hớn hở tạm biệt Nam, chạy lên xe, khoe khoang.

-"Em lấy được điểm rùi nè, hôm nay nhiều người xin điểm nộp hồ sơ thực tập nên hơi lâu, đằng ấy đợi em lâu không..."

Chàng lặng thinh lái xe.

-"Ê, sao đấy..."

Chàng vẫn không nói gì.

-"Ê, đợi em lâu quá nên giận rồi à?"

Vẫn im lặng.

-"Ặc, em đã bảo là lâu, em tự đi được mà, tự nhiên đòi chở người ta rồi giờ mặt lại xị ra? Hâm à..."

-"Ừ, hâm đấy, SAO?"

-"Á, mở mồm nói rồi cơ à,...thôi mà...osin xin hỏi, điều gì đã làm đại gia buồn lòng vậy?"

-"Chả có gì, đau đầu, yên còn lái xe..."

-"Yên thì yên...đúng là thói công tử mà..."

Nàng yên lặng, không thèm nói, được một lúc thì đại gia cảm thấy mình không được quan tâm nữa, đánh tiếng hờn dỗi.

-"Gớm, đi với AI ĐÓ thì hớn ha hớn hở, ở với người yêu thì cau có, khó chịu..."

-"Cau có khó chịu gì cơ...ai là người cau có cơ...à...à...hóa ra có người đang ghen hả???"

-"Ghen cái gì, thèm mà ghen..."

-"Không ghen thì thôi, làm gì mà xấu tính thế?"

-"Xấu tính cái gì, chẳng biết người nào đã từ chối lời tỏ tình chưa? Hay vẫn để AI ĐÓ hi vọng vẩn vơ?"

Nàng cười tủm trong lòng vì cái máu ghen của đại gia, đoạn đùa anh.

-"Từ chối làm cái gì, cứ để cho người ta thích mình cũng tốt chứ sao, có chia tay còn có nơi có chốn mà lui về..."

-"CÁI GÌ..."

-"Tìm đâu được người đẹp trai cao ráo lại yêu đơn phương mình 7 năm trời như thế? Hiếm lắm...hehe...nhỡ sau này có người chán tui tui còn đỡ ế chứ?"

Anh phanh gấp, mắt trợn tròn, nghiêm giọng.

-"EM NÓI THẬT?"

 Nàng nghe mà phát hoảng...đúng là không thể quá trớn với đại gia được, đại gia đã có tuổi, nên không biết đùa roài, hixhixx, đành nhún nhường.

-"Hì hì, đùa đấy...em xin em xin..."

Đoạn nàng gục đầu nằm xuống đùi anh, sun xoe:

-"Eo, ai mà đẹp trai thế chứ? Nhìn từ đây mới thấy rõ vẻ đẹp tiềm ẩn nam tính, đúng là người yêu tui..."

-"Cô không phải nịnh, đẹp mà cô vẫn tính tới chuyện chia tay, vẫn thả hương bắt bướm thì ích gì?"

-"Thả gì mà thả, từ chối lâu rồi...đại gia giàu thế này, phong độ thế này,...em ngu gì đâu ...hehe"

Nàng khẽ lách chiếc áo sơ mi, thơm một phát vào cơ bụng săn chắc làm tim anh xuyến xang, bao nhiêu buồn bực tự dưng bay đâu hết, anh bẹo má nàng, mắng yêu.

-"Cái nhà cô chỉ giỏi..."

-"Hê, em mà nị..."

Nàng toan ngồi dậy nhưng đã bị một tay anh giữ chặt, xoa xoa mái tóc, anh tỏ ra nghiêm trọng:

-"Đừng nhúc nhích, để tôi tập trung lái xe...lúc nãy làm gì thì làm tiếp đi...".

"Thôi xong, chỉ tại mình ngu xuẩn lại vào tròng rồi, thôi kệ cáo vậy, thỏ đây đã chấp nhận đi theo cáo...chấp hết nhá..."

-"Uyên, sếp goi em kìa?"

-"Dạ, vâng ạ."

Vẻ ngoài thì trả lời ngoan ngoãn, lòng thì hơi ức chế.

"Cái lão này, vừa ngồi xuống bàn làm việc xong, có gì không nói luôn lúc sáng đi làm, không thì nhắn tin cũng được mà, haizzz"

Cốc,cốc, cốc.

-"Vào đi."

-"Dạ, TỔNG GIÁM ĐỐC gọi em?"

Minh kí đống giấy tờ mà giật mình rơi cả bút, ngước lên nhìn nàng.

-"Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?"

Thấy nàng có vẻ chuyên nghiệp công tư phân minh rất hoành tráng, anh cũng hùa theo.

-"Ừ, cô đi pha tôi cốc cà phê! "

-"Dạ, đấy không phải việc của em ạ? Em làm ở phòng quan hệ quốc tế ạ!"

-"Okie, thế cô về đi, có lẽ tôi nên gọi trưởng phòng phòng đó cho cô con F vào điểm thực tập tốt nghiệm nhỉ?"

Nàng bặm môi, bất lực, lặng lẽ rời khỏi phòng, một lúc bê vào một cốc sữa ấm.

-"Mời anh dùng!"

-"Tôi bảo pha cà phê cơ mà?"

-"Uống cà phê nhiều không tốt!"

Ặc, có nhân viên nào dám nói với sếp như nàng không, lại là nhân viên thực tập chứ, thế mà ông sếp cũng ngoan ngoãn uống hết cốc sữa, đoạn e hèm:

-"Công ty chúng tôi phòng quốc tế quá nhiều người rồi, từ giờ cô làm việc ở đây!"

-"Ở đây là ở đâu?" 

Uyên sửng sốt.

Minh vờ lạnh lùng, hất hàm ra chiếc bàn đối diện bàn anh vừa được bố trí lúc sáng:

-"Đấy, bàn đấy, làm thư kí cho tôi..."

-"Sếp có thư kí rồi mà???Em biết làm gì đâu, chả thuộc chuyên môn của em?"

-"Mình cậu Duy thì chưa đủ, chuyên môn của cô là ngoại ngữ chứ gì, cứ ngồi ấy, ắt có việc..."

-"Ơ nhưng..."

-"Sếp nói mà cứ cãi nhem nhẻm thế nhỉ? Ngồi hay F đấy?"

Nàng xầm xì đi về bàn của mình, thấy nàng có vẻ không phục, một lúc sau, anh đem đống văn kiện ra dỗ dành.

-"Đây, dịch hộ anh, anh đọc không hiểu?"

-"Tưởng em ngốc à, du học  Mĩ từ 15 tuổi mà đọc không hiểu?"

-"Ừ, thì anh bận làm những việc khác, làm đi, đúng chuyên môn còn gì...ngoan, về anh thưởng..."

Đoạn, anh ranh mãnh lấy hai bàn tay đặt lên hai má, thơm nàng một phát vào trán trước khi quay lại bàn làm việc của mình. 

Kể ra thì làm việc trong phòng anh cũng không tệ, vừa được ngắm anh, vừa thoải mái, phòng anh rất to, suy nghĩ ấy chả ở trong đầu được bao lâu, một lúc nàng đã hối hận, khoảng 20 phút không gọi người yêu là sếp lại ngứa miệng, suốt ngày ý a ý ới.

-"Lấy anh cốc nước!"

-"Mở anh cửa sổ..."

-"Đóng anh cửa sổ?"

-"Bảo lấy nước lạnh cơ mà sao nóng thế..."

-"Vặn nhỏ cái điều hòa đi, nóng quá..."

-"Em định để cả hai chết rét à, cho điều hòa to lên...."

Ban đầu nàng còn nhẹ nhàng, xong một hồi con giun xéo lắm cũng quằn. "Mặc kệ nhé, cùng lắm ta thực tập ở công ty khác nhá, cùng lắm ra trường muộn một kì chứ gì."

-"Tự lấy đi..."

Sếp ngạc nhiên sửng sốt.

-"F đấy!"

-"F thì F, thích gì thì chiều nhá... "

Giọng nàng đã bắt đầu tưng tức, bất cần, sếp đành biết điều vặn nhỏ vô lum.

-"Thôi, uống gì anh lấy cho?"

-"Không cần, anh làm việc của anh đi!"

Chết, nàng bắt đầu nóng tính rồi, sếp chạy ra cầm tay nịnh nọt.

-"Thôi mà, phu nhân thích gì thì cứ bảo, anh đây chiều hết, phu nhân đừng lạnh nhạt thế..."

-"Đi ra đi cho em làm việc"

-"Thôi mà, giận à..."

-"Ai dám giận TỔNG GIÁM ĐỐC, lơ mơ là trượt như chơi!"

-"Ai dám cho phu nhân trượt, phải để ra trường nhanh nhanh anh còn rước về chứ, yêu lắm, không giận nữa nha.... "

Nàng nhìn anh, haha, vận đổi sao rời, từ đó trở đi, chẳng biết trong văn phòng ấy, ai mới thực sự là sếp nữa.^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status