Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?

Chương 55: Xấu Hổ Với Nhà Vợ

-"Thưa chị, tại sao quá giờ 30 phút rồi mà chú rể vẫn chưa tới ạ?"

-"Xin hỏi hai bác, con trai hai bác đang ở đâu ạ?"

-"Có phải có vấn đề rồi không ạ?"

-"Buổi lễ đính hôn này có còn tiếp tục không ạ..."

Nhiều khi người nổi tiếng, những sự kiện quan trọng này thường rất bí mật, vì họ muốn giữ những giây phút kỉ niệm cho riêng mình, tuy nhiên, với Ngọc lại khác, buổi lễ đính hôn được công khai, ai ai cũng biết, hội trường hôn lễ cũng cho phóng viên vào thoải mái.

Mục đích của cô, muốn phô trương càng lớn càng tốt, danh tiếng của cô, rồi cả địa vị xã hội, sau ngày hôm nay, sẽ trở nên cao quý vô cùng.

Nhưng đối mặt với những câu hỏi liên tiếp từ cánh phóng viên, siêu mẫu cũng có chút hối hận vì quyết định của mình, bất an, lo lắng, vẫn phải nở nụ cười tươi như hoa, điềm tĩnh bước lên khán đài tuyên bố.

-"Các bạn đừng nóng vội, chú rể vừa nhắn tin cho tôi...sẽ tới muộn một chút ..."

-"Sao ngày trọng đại có thể đến muộn chứ? Đúng đấy...đúng đấy..." 

Phía dưới nhao nhao.

-"Ai trong chúng ta cũng có một lần kết hôn - sự kiện vô cùng trọng đại...ai mà chả hồi hộp, muốn chuẩn bị cho chu toàn...các bạn cứ yên tâm, chú rể nhất định sẽ tới..."

Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa dịu cả khán phòng, ở phía đâu đó, hai vợ chồng già bắt đầu đôi co,

-"Bà chiều nó cho lắm vào...đấy, không khéo lại làm chúng ta bẽ bàng trước bao nhiêu quan khách?"

- "Ông cứ bình tĩnh, 30 chưa phải là Tết, thằng Minh, tôi tin nó vẫn còn nể mặt người mẹ này..."

-"Chưa chắc..."

-"Ông đừng lo bò trắng răng, sự kiện hôm nay, còn liên quan tới bao khách khứa, đối tác kinh doanh, tập đoàn lớn mạnh như này, 10 năm nay nó đã vất vả như thế nào, ông không hiểu sao? Nó không bao giờ..."

-"Con trai mới chả con trai..."

-"VIỆT ĐỨC...ÔNG THÔI NGAY ĐI, mấy năm nay ông chu du thiên hạ thì đứa nào lo...con gái vàng của ông đàn đúm nợ nần..."

-"Bà bảo sao?"

- "Thôi bỏ qua..."

Nói vậy chứ Lan Anh cũng sốt ruột không kém, bỗng đôi mắt bà rực sáng, cửa lớn mở đầy tự tin, đứa con trai yêu quý bước vào, hùng dũng, hiên ngang, phong độ rạng ngời, gương mặt hơi đỏ vì rượu, nổi bần bật giữa thảm hoa.

Nó tiến lại gần vợ chưa cưới, nhẹ lấy bàn tay vuốt lên má con bé, cảnh tượng mới ngọt ngào làm sao.

Ngọc thở nhẹ nhõm, tim đập thình thịch với cử chỉ tình cảm của Minh, cô ngồi nên không thể nào biết được, khi anh quay đi, đó là một nụ cười rất đáng sợ, anh cũng biết có rất nhiều phóng viên, nàng có vì vài tấm ảnh mà có một chút xúc cảm?

Về phía cô siêu mẫu, hạnh phúc, sung sướng, vui mừng tột độ, không biết rằng, cách cô chừng chục mét, là ánh mắt ai đó đang rực lửa, đầy ghen tuông, ức hận.

Liếc thấy thầy u, đại gia từ từ tiến lại gần, gương mặt bình thản như không có chuyện gì, cố gắng tiếp cận để giải thích mọi chuyện .

-"Mẹ, cái áo sơ mi bị sứt chỉ, mẹ vào phòng sửa giúp con được không?"

Không chút nghi ngờ, bà lập tức đứng dậy chuẩn bị vào phòng cùng cậu quý tử, miệng thầm trách.

-"Thằng này, ba chục rồi chứ có trẻ con đâu, ngày trọng đại thế này cũng phải để ý tý chứ, vào đây mẹ xem nào..."

Hai mẹ con chưa kịp rời khỏi thì khán phòng đã ồ lên, Minh há hốc, chả nhẽ tên thư kí dám không nghe lệnh mà hành động trước, dám để ba mẹ anh phải bẽ bàng trước bao nhiêu quan khách như thế này? 

Cái kế hoạch của anh, định thương lượng với ba mẹ để giải quyết mọi chuyện êm ả, rốt cuộc đã thất bại. Ánh mắt đầy những tia đỏ, toan gọi điện cho hắn một trận, bỗng bắt gặp nụ cười mãn nguyện của một ai đó, anh dường như hiểu ra tất cả.

Đời quả lắm chuyện bất ngờ, chó tới đường cùng cũng phải cắn nhau. Trên màn hình lớn xuất hiện những hình ảnh nóng bỏng của cô dâu tương lai cùng với rất nhiều diễn viên nam chính khác.

Những thước phim quá chân thực, mọi người thi nhau chụp ảnh, bàn tán xôn xao, thời đại công nghệ thông tin, chỉ cần một người có ảnh, vài giây sau facebook đã tràn ngập, danh tiếng của cô người mẫu bị hủy hoại trong chưa đầy 10 phút.

-"Tất cả là giả, họ hại tôi, mọi người đừng chụp ảnh nữa..."

-"Xin các người..."

Cô gào thét, khóc lóc, nhưng chẳng ai cảm thông, bất luận sự thật như thế nào, cũng vẫn phải tung đi cái tin nóng tới giật gân này đã, thật hay giả, tính sau.

-"Ba, mẹ...ba mẹ tin con, đây là có người âm thầm hại con..."

Ba mẹ Ngọc vì quá xấu hổ nên đã về trước, ba Minh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, ông chỉ tay lên màn hình, giọng ồm ồm:

-"Cô nhìn lại xem...cô nhìn lại trước khi kêu oan đi, đấy chẳng phải quản lí của cô? Kia là chiếc lắc nạm rồng mà vợ tôi đích thân đeo cho cô? Cái đó có thể làm giả được sao? Cô coi gia đình chúng tôi là cái gì?"

Đoạn, ông vội quay sang đỡ vợ mình ra khỏi cái không khí dơ bẩn đó. Lần đầu tiên nữ diễn viên hàng đầu Việt Nam bị cứng họng,  không thể nói lên lời, cũng không thể nghĩ ra cách gì bảo vệ mình.

-"Anh...anh...là thằng khốn nạn...không ngờ anh chơi tới mức này!!!" 

Ngọc hét lên không nể nang.

Minh cười khẩy.

-"Biết tôi khốn nạn sao còn tình nguyện cưới..."

-"Tôi...tôi cứ nghĩ ...., ai ngờ, mẹ kiếp, chó má...đi quay trộm cả người ta làm tình...nhục nhã...đồ hèn"

Nắm lấy quai hàm cô vợ hụt, anh răn.

-"Nghĩ sao thì nghĩ, chửi ít thôi, cẩn thận lên trang nhất mấy ngày không xuống được đâu..."

-"Mẹ kiếp..."

Ngọc bỏ đi đầy tức giận, Minh ném cho Dương một cái nhìn đầy ẩn ý, đoạn anh đuổi theo ba mẹ.

-"Ba, mẹ không sao chứ ạ?"

-"Không sao..."

-"Con xin lỗi vì đã không tính toán cẩn thận, để làm ba mẹ bẽ bàng, có một thằng con trai, bị cắm sừng..."

-"Chẳng trách con được...là ta và bà ấy sai khi không tin tưởng con..."

Mẹ Minh rưng rưng, ôm lấy đứa con trai mà bà cưng chiều hết mực, từ bao giờ mà bà lại hành động thiếu suy nghĩ, không tin tưởng đứa trẻ này tới vậy.

-"Mẹ xin lỗi, theo ba mẹ, có gì kể cho mẹ nghe nào...chẳng có gì phải xấu hổ hay bẽ bàng hết cả..."

Mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng từ khi Ngọc bước vào cuộc đời anh, chỉ có Uyên là tia sáng thì giờ nàng cũng bước đi, anh mệt mỏi theo xe của ba mẹ, trút nỗi lòng.

.....

"Con à, dù cha con là một kẻ bỉ ổi, nhưng mẹ sẽ cho con một cuộc sống hoàn hảo nhất có thể...mẹ xin lỗi...cho mẹ buồn nốt hôm nay thôi, đừng trách mẹ nhé..."

 Uyên khẽ hứa với đứa nhỏ, bỗng giật mình bởi tiếng gọi hối hả của con bạn.

-"Dậy nhanh lên Uyên ơi, chạy thôi..."

-"Sao vậy mày..."

-"Bọn chúng đuổi tới mày ạ, nhanh không mạng cũng không giữ nổi đâu"

-"Ngọc ư? Không thể, nó đã có được Minh rồi mà"

-"Không, không liên quan...tao vẫn chưa nói hết với mày, chuyện của tao phức tạp lắm, nói chung là tao mắc nợ hắn, nhanh lên, không chạy không kịp đâu...đi cửa sau này...không ai biết cả"

Hai cô gái bé nhỏ hoảng hốt, cuống cuồng, lập tức rời khỏi, chạy mải miết. Nàng quá yếu, chạy được một lúc thì bụng đau thắt, Nghi Lan nhìn sang, hối hận.

-"Tao xin lỗi, mày sao không...tại tao mà...đáng nhẽ tao không nên bảo mày tới ở cùng..."

-"Đừng nói vậy, coi tao là gì chứ, nhanh đi thôi..."

Đó là lần hiếm hoi mà Lan khóc, cô khóc không bởi vì cô sợ lũ chó chết kia, mà bởi vì thương bạn, nhìn bạn theo mình, cô chua xót hối hận, hai người đi được một lúc thì giọng nói đáng sợ vang lên.

-"Cô em, định chạy đâu cho thoát...Bắt luôn cả con bé kia về cho tao"

-"Các người ân oán với tôi, thích thì bắt tôi...không liên quan tới nó..."

-"Sao dễ thế được...haha"

Một thằng toan tóm lấy Uyên.

BỤP.

Một quả đấm rơi giữa mặt hắn, máu từ mũi xông ra ầm ầm,  đống người từ đâu xuất hiện, Lan và Uyên ôm nhau, vừa mừng vừa tủi, chẳng biết là ai hảo tâm giúp đỡ họ. Dìu bạn đi về, bỗng Lan thấy tay mình nhẹ bẫng, Uyên đã quá mệt mà khụy xuống, lo sợ, cô gào.

-"Ê, mày có sao không, cố lên..."

-"Tao không sao...nào...về thôi..."

Uyên yếu ớt thì thào, gắng gượng đứng dậy, chừng năm phút thì cảm giác quặn đau ấy lại tới với nàng, cơn đau xuyên thấu cả da thịt xương cốt, khiến nàng muốn cũng không thể chống đỡ, một vệt máu đỏ tươi lăn  dài trên bắp chân trằng ngần, nàng từ từ ngã xuống, để lại cô bạn hoảng sợ tột cùng, ban nãy chạy, điện thoại cũng không mang, vừa cố kéo bạn dậy, cô vừa cầu cứu.

-"Có ai không, giúp với...có ai không..."

-"Giúp bạn tôi với..."

-"Uyên ơi, tại tao...cố lên nhé...có ai không...làm ơn..."

-"Mày mở mắt ra đi mà....tao sợ lắm..."

-"Giúp chúng tôi với..."

Con ngõ tắt vắng heo hút, có hét khản cổ cũng không móc đâu ra người, nhưng tính Nghi Lan vốn là mạnh mẽ, không chịu khuất phục, cô để bạn lên lưng, cố gắng trấn tĩnh.

"Nhất định, nhất định mày sẽ không sao đâu...cố lên...tao sẽ đưa mày tới bệnh viện...ra tới đường cái là có người, không thì cũng bắt được taxi...cố lên nhé..."

 Lan chạy thục mạng, mồ hôi toát ra liên hồi, được một lúc nhìn xuống chân Uyên mà hoảng loạn, vội đặt bạn xuống, càng chạy thì máu càng chảy nhiều, mà bây giờ dừng lại thì nó chết chắc, quả thật không biết làm thế nào.

Tiếng kítsss  tới chói tai, ánh mắt cô rực lên niềm sung sướng.

-"Giúp với...Ở đây...ở đây"

Bóng người đàn ông cao lớn xuất hiện, anh ta rất quen, ánh mắt đỏ rực, gương mặt có phần tái mét, nhanh chóng tiến tới, khẩn trương bế người gặp nạn vào xe. 

Cũng không đặt ở ghế bên cạnh. Hắn ta, đích thân một tay bế chặt, áp sát bạn cô vào lòng, tay kia vặn khóa khởi động mà run rẩy vô cùng, ngoảng sang, cô bắt gặp gương mặt ướt nhẹm.

Chiếc xe phóng điên cuồng, hắn không hề nói một lời, vẻ lạnh lùng đáng sợ.

-"Ăn bát cháo đi mày..."

CHOANG.

Tiếng bát vỡ kèm theo ánh mắt hằn học của khổ chủ.

-"Không ăn thì sống làm sao?"

-"Ăn gì, còn ăn gì...sự nghiệp 4 năm qua tao gây dựng, tiếng tăm...cả cái danh ngọc nữ của tao...tất cả, tất cả, chỉ mất trong phút chốc..."

Ngọc khóc cay đắng, một trong những lần hiếm hoi mà cô phải khóc.

-"Tao sẽ trả thù, trả thù...tao sẽ cho chúng nó tan xác..."

Dương hơi run, mặt hắn quay đi chỗ khác, trong lúc cô điên như vậy mà hắn lại hé răng rằng đoạn video là do hắn trong lúc ghen tuông tức giận nhất thời tung ra thì chắc lúc này, hắn không thể qua khỏi.

Làm sao có thể giải thích với cô hắn đã đau khổ như thế nào? Làm sao cô có thể hiểu cảm giác của hắn khi đã từng chiếm đoạt được cô, giờ lại đứng như trời chồng nhìn cô âu yếm bên một người khác?

Những tưởng Minh sẽ không lấy cô vì tình yêu với con nhỏ đó,  hắn vẫn còn ung dung. Vậy mà tên đó lại đường đường tới lễ cưới, dành cho hắn một cái nhìn đầy thách thức, hắn ghen, hắn tức, ghen tức tới phát nghẹn, và hắn đã làm cái việc mà không bao giờ hắn nghĩ mình đủ can đảm để làm, phản bội Ngọc.

-"Mày đi đâu đấy?"

-"Tao dậy đi làm, cho khuây khỏa."

-"Không phải đi nữa."

-"Sao vậy?"

-"Phim đã ngừng quay rồi, họ không nói rõ lý do, nhưng chắc mày hiểu."

-"Mẹ kiếp, lúc mời tao đóng thì năn nỉ, giờ xảy ra chuyện trở mặt mới chó chứ, thôi, vậy để tao đi chụp hình cho mấy báo..."

Kéo tay Ngọc, Dương quát lớn.

-"Ngọc, tỉnh lại mau...mày điên à, tất cả hoạt động của mày bị dừng hết rồi, thậm chí họ còn đang yêu cầu tiền đền bù kìa...công ty lão người yêu mày còn thẳng thừng chiếu quảng cáo do người mẫu khác đóng, có vẻ hắn chuẩn bị từ lâu rồi."

Nổi trận lôi đình ném tan đồ đạc trong phòng, cô siêu mẫu quát.

-"Tao đi shopping...đừng nói là tài khoản không còn đủ?"

-"Vẫn còn...chỉ tội mày nên tránh đi, mày cũng biết đó...ra đường giờ nguy hiểm..."

-"Đ..."

Ngồi phịch xuống đất, nghe mấy lời của Dương mà càng thêm đau xót.

-"Tạm ra nước ngoài, hai hay ba năm nữa đợi lắng xuống rồi làm lại..."

-"Tao không muốn..."

-"Nếu không...Ngọc à...". Dương cầm tay cô, nhẹ nhàng: "Hãy rời nơi đây, đi với anh, tới một nơi không ai biết, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, mở một quán ăn nhỏ, sinh con đẻ cái...sống một cuộc sống hạnh phúc..."

BỐP.

Năm ngón tay vẵn còn hằn lên má hắn.

-"Im ngay, tao đã bảo mày đừng bao giờ như thế mà, cút, để tao yên...cút mau..."

Đoạn, cô ôm mặt khóc tức tưởi, Dương câm lặng xót xa.

.....

Sự lo lắng khiến hai con người ngoài phòng chờ mất dần lí trí, người đàn ông to cao vạm vỡ khuôn mặt bừng bừng, sống mũi đỏ au, chỉ thẳng.

-"Đã không chăm sóc tốt được thì đón về làm gì?"

-"Lỗi của tôi..."

-"Khóc lóc cái gì, giờ khóc giải quyết được gì..."

Người con gái vẫn nấc lên từng tiếng.

-"Dây dưa với xã hội đen mà còn đưa bạn về ở cùng??? Cô điên rồi...nếu người của tôi không tới kịp thì..."

Chằng phải chính anh cũng biết Nghi Lan thân thế phức tạp ư? Chính anh cũng đồng ý chuyện này? Một phần lỗi không nhỏ cũng là của anh, nhưng khỗ nỗi, ở trong giây phút này, anh đâu đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó? Nỗi đau khiến anh đang dần trở nên điên dại.

-"Cô...Cô...Điên mất..."

-"Tôi xin lỗi..."

-"Lỗi lầm gì nữa...CÔ HẠI BẠN MÌNH RỒI...BIẾT KHÔNG?..."

 Lan cũng cuống, cô lau nước mắt, bật dậy.

-"Ừ, lỗi của tôi hết, tôi chịu...nhưng lúc nó cần anh nhất, anh ở đâu hả? Nếu tôi không tới bên nó có khi nó chết trong căn nhà trọ ấy cũng nên? Mang thai thì sao chứ? Đâu phải lỗi của nó?"

-"Cô...cô...cô vừa nói cái gì..."

-"Đúng, vành tai mà nghe cho rõ...nếu như anh đối tốt với nó thực sự...nếu như nó có thể cảm nhận được anh sẽ thông cảm  thì đâu tới nỗi nó phải giấu giếm anh chuyện đó...ôm đau khổ một mình, bao đêm khóc ướt hết cả chăn."

-"Mang thai...cô...cô nói lại lần nữa xem..."

Sửng sốt, anh lay mạnh Nghi Lan, đôi mắt khẩn thiết.

-"Ừ đấy, thì đã sao? Chẳng phải tại con Ngọc cho người hại nó, mới xảy ra nông nỗi đó sao? Có phải anh chứng kiến toàn bộ cảnh dơ bẩn ấy phải không? Nếu thế thì phải thương nó hơn, hiểu nỗi tự ti của nó mới phải...Đằng này, bảo chia tay là cũng chia tay luôn...anh cũng yêu gì nó đâu?"

Minh lặng người, lẽ nào nàng không nhớ gì cả, hình ảnh vết máu trên chân nàng hiện lên rõ mồn một, một luồng gió lạnh buốt khẽ xuyên qua, mặt mũi tái xanh, anh mấp máy.

-"Cô ấy nghĩ mình bị người của Ngọc làm nhục, nên xa rời tôi? Lẽ nào vì đứa bé..."

-"Sao, anh không chấp nhận được? Vậy thì đi ngay đi, đừng để nó mở mắt nhìn thấy anh..."

-"CÓ CÒN COI ĐÂY LÀ BỆNH VIỆN KHÔNG HẢ?"

Giọng bác sĩ đầy uy lực, hai con người như đang bốc hỏa cũng phải dịu nhẹ, vội vã chạy tới.

-"Nó sao rồi? Con Uyên nó sống chứ?"

-"Cô độc miệng quá, cô ấy tỉnh chưa ?"

-"Bệnh nhân chưa tỉnh, bị suy nhược nặng, bây giờ đã không còn nguy hiểm, có thể vào thăm nhưng tình hình phải theo dõi đều đặn mới biết được..."

-"Vậy...vậy còn..."

-"Là động thai. Suýt nữa thì đã... Em bé hơi yếu...phải chú ý..."

Minh và Nghi Lan thờ phào, lập tức đẩy cửa, một người nằm trên giường thở khó nhọc mà khiến hai người tim như lửa đốt. Đoạn, Minh ra lệnh, đầy ích kỉ.

-"Mọi chuyện tôi sẽ giải thích sau, có thể cho chúng tôi thời gian riêng tư một chút không? "

Nhìn ánh mắt đầy chân thành, Nghi Lan quay đi, để lại lời nhắn.

-"Ừ, khi nào nó tỉnh báo cho tôi an tâm..."

.....

Nghe nói tổng giám đốc hôm ấy bỏ toàn bộ công việc, sau khi chuyển người yêu về phòng vip thì chỉ ngồi lì trong đó, một bước cũng không rời, tới cơm mang vào cũng chẳng động đũa. 

Vậy mà cô người yêu gan lì cứ ngủ mãi, ngủ mãi, có vẻ như nàng quyết tâm nghỉ ngơi sau những tháng ngày đau khổ, ốm yếu, nàng như vậy làm lòng anh như lửa đốt. 

Chập tối, nàng khẽ trở mình khiến anh mừng huýnh, chẳng được bao lâu thì người giật liên tục, nước mắt giàn giụa, trong cơn mơ miên man, yếu ớt.

-"Cứu, cứu chúng tôi..., Minh ơi...em nhớ anh...đừng đi...cứu...CỨU..."

-"Anh đây mà, anh xin, anh xin..."

Vội vã ấn nút đỏ rồi ôm chặt nàng vào lòng, nghẹn ngào.

-"Tại anh, tại anh hết, đáng nhẽ anh phải tìm hiểu nguyên nhân, đáng nhẽ anh không được cho em tự ý rời đi..."

Bác sĩ chạy hối hả sau khi nghe được tiếng chuông, khám xong, dặn dò.

-"Cậu không phải lo lắng, chỉ là gặp ác mộng thôi, tinh thần cô ấy không được ổn định, tôi sẽ tiêm một liều thuốc an thần, cậu cũng đi nghỉ đi..."

-"Không cần, kệ tôi..."

Mặc cho mọi người khuyên răn, tới cả ba mẹ cũng vào viện đòi chăm Uyên hộ, nhưng anh nhất quyết không cần, ngang tàn đuổi hết mọi người ra, anh chỉ muốn tự mình chăm nom nàng, khi nàng mở mắt, sẽ thấy anh, anh rất nhớ nàng, nhớ lắm, chắc hẳn, nàng cũng nhớ anh nhiều như vậy!

Qua đêm, mặt trời từ từ ló rạng, bình minh ấm áp chiếu bừng cả căn phòng. Rồi từ từ, hoàng hôn buông xuống, đôi mắt thâm quầng, thao thức của anh vẫn chỉ chăm chăm nhìn người trước mặt, khẽ trách.

-"Người yêu nhẫn tâm quá, có biết anh sốt ruột thế nào không?"

-"Bao giờ thì nàng dậy trò chuyện với ta???"

-"Ngủ say quá đấy nhợn con ạ, biết gần 2 ngày rồi không?"

-"Anh sẽ luôn ở đây...nhưng đừng để anh đợi lâu quá nhé..."

Dù đôi mắt kia có ương ngach không chịu hé mở, bên nàng luôn có một người trầm ngâm đợi chờ, ánh mắt xa xăm, pha chút lo lắng, chút tự trách, chút giày vò, chút giận hờn, cảnh tượng đến nghẹn lòng người.

Hàng lông mi cong mà đen lánh khẽ động đậy, nàng từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Không gian trắng toát, tay trái vẫn tê nhức, từng giọt nước đều đặn đi vào theo mũi tiêm, tay phải ấm áp, pha chút ươn ướt. Là anh, cách nàng rất gần, đây rốt cuộc là mơ hay là thật? Đầu óc nàng quay cuồng.

Ấn nút gọi, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của nàng từ từ đưa lên má, xoa đi những giọt nước, anh hạnh phúc tới nỗi không thể nói lên lời.

Rõ ràng, trong hai ngày, anh khát khao tới cái giây phút này vô cùng, anh nhớ nàng biết bao, vậy mà, bây giờ, nàng trước mặt, nhìn anh trìu mến, một cảm xúc quá mãnh liệt, niềm vui tới quá bất ngờ, khiến anh gần như bị tê liệt, ngỡ ngàng.

-"Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à ..."

Tiếng bác sĩ xua tan cái sự tĩnh lặng của căn phòng, sau một hồi kiểm tra tổng thể, ông từ từ cất lời.

-"Tốt, không còn điều gì đáng ngại, mẹ khỏe, con khỏe...tạm thời không cần truyền nữa"

Rành mạch từng từ từng chữ khiến nàng vừa vui vừa buồn, vui vì đứa bé mạnh khỏe, buồn vì chẳng thế giấu anh rồi, anh sẽ phản ứng như nào? 

Anh ở đây là thương hại nàng sao? Minh định đứng dạy bắt tay cảm ơn, nhưng người không theo ý khổ chủ, chuyếnh choáng suýt ngã, nàng đưa ánh mắt lo lắng.

-"Cô là có phúc lắm nhé, người ta thương cô hai ngày chẳng ăn uống gì...cố mà giữ..."

-"Em đừng nghe...bác sĩ trêu đó..."

Nhìn vầng mắt thâm quầng, khuôn mặt trắng bệch của anh, nàng cũng linh tính được, biết anh bướng tính, dù miệng vẫn đắng ngắt, nhưng nàng vẫn vờ vịt.

-"Em thèm ăn BBQ quá, gọi cho em nhiều nhiều..."

Đại gia ngẩn người, vừa mới tỉnh dậy đã đòi ăn sao? Chẳng giống nàng tẹo nào, chợt nghĩ giờ là ăn cho hai cái bụng, với cả, người ta nói, phụ nữ mang bầu nghén khó lường, anh mừng rỡ gọi liền chục suất, đủ các kiểu.

Chục phút thì đồ ăn cũng tới, anh nhanh chóng cầm chiếc cánh gà bóc, đưa tới người trước mặt, nàng ngửi thấy mùi dầu mỡ buồn nôn lên tới tận cổ, nhưng đây là món anh thích, muốn cho người yêu bồi dưỡng lại sức nên cũng cố.

-"Anh cũng ăn đi..."

Ậm ừ cho qua, đại gia vẫn là cứ chăm chú đút cho người yêu, nàng ăn, con khỏe, anh cũng thấy no rồi, nàng đành trở dậy, xắn tay áo, cầm chiếc đùi gà, hành động khiến anh đầy sửng sốt, chả nhẽ người có bầu ăn khỏe vậy ư, anh xé liên tay rồi mà vẫn không kịp nhu cầu?

Chợt miếng thịt trước miệng, mất vài giây ngỡ ngàng, đại gia mới há miệng nhận lấy, đùa giỡn ngậm luôn cả ngón tay nhỏ xinh làm khổ chủ mặt nóng bừng. Đôi trẻ cứ lặng lẽ với cái sự nghiệp ăn uống cho tới khi chàng buột miệng.

-"Ăn đi, ăn cho con anh còn khỏe..."

-"Đứa trẻ này không phải..." 

Nàng rơm rớm.

-"Đứa trẻ này, em là vì nó nên bỏ rơi anh? Anh không quan trọng bằng nó ư?"

-"Không phải...như thế quá thiệt thòi cho anh..."

-"Em xem anh LÀ CÁI GÌ? Có phải em nghĩ, anh sẽ rời xa em vì cái lý do vớ vẩn trong đầu em không?"

Nàng im lặng, anh tiếp tục.

-"Thiệt thòi lớn nhất của tôi là không được ở bên cô đó, ngốc ạ...cô biết tôi đã đau khổ như nào không? Cô biết tôi tưởng cô mệt mỏi vì tôi nên mới không dám làm cô thêm buồn phiền không? Ai ngờ là cái lý do lãng xẹt này...TỪ GIỜ, NGHE RÕ ĐÂY...ĐỪNG HÒNG NỬA BƯỚC RỜI TÔI..."

Nước mắt nàng bắt đầu chảy xuống liên hồi, anh nhấn mạnh.

-"Nói cho em biết, đứa con này là của anh...em hiểu chưa...ANH LÀ CHA NÓ..."

Nàng nghẹn ngào.

-"Không cần tốt với em thế, không cần thương hại em...em có thể tự lo được..."

-"Em vẫn không nhớ gì sao? Điên với em mất..."

Nói đoạn, chàng nhấc bổng nàng dậy, đi về phía nhà tắm.

-"Đưa em đi đâu? Bỏ em xuống?" 

-"Đi rửa tay chứ còn đi đâu...cô định bôi hết mỡ vào chăn à???"

Nàng vẫn thoáng buồn đầy nghĩ ngợi, anh biết, nàng đã không nhớ được, dù có nói gì thì cũng thế mà thôi, nàng sẽ cho là anh thương hại rồi lừa nàng. 

Bởi vậy, lúc vòng lại, đại gia nham hiểm khóa trái cửa phòng, đặt nhẹ nhàng người con gái trong tay lên chiếc nệm mềm mại, cướp lấy bờ môi đầy ngọt ngào. Một nửa dục vọng, một nửa muốn khơi gợi lại chút tiềm thức trong nàng, những nụ hôn nỏng bỏng tới tấp trườn xuống cổ, qua chiếc vòng pha lê tím.

Nàng thở gấp, dùng tay ngăn anh.

-"Em đã không còn trong sạch nữa rồi..."

 Lời nói cũng chẳng thể lay chuyển được càn khôn, chiếc cúc áo bị đại gia nhanh nhẹn tháo mở, anh thì thầm.

-"Với anh, em là người con gái tinh khiết nhất..."

 Nhẹ nhàng cắn lấy đóa hoa đang nở diễm lệ trên da thịt trắng nõn khiến nàng mất dần lí trí, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không ổn, đúng rồi, cái cảm giác quen thuộc, ngọt ngào này, hơi thở này, mùi hương này... 

Những hình ảnh chập chờn liên tục hiện ra trước mắt, dần dần rõ dần, rồi nàng cười, vừa cười vừa khóc vì kí ức ùa về, sung sướng, hạnh phúc, phải, là anh đã cứu mình, nhớ lại chính mình hôm đó là người làm loạn nơi anh, mặt nóng bừng, nàng ngượng chỉ muốn độn thổ, đánh yêu người trước mặt một phát, dỗi hờn.

-"LÀ anh sao? Thực sự hôm ấy là anh sao?"

-"Vâng, là tôi, cái chuyện thiêng liêng thế mà cô cũng không nhớ nổi...tôi đến chịu cô luôn..."

Cáo nhấm một phát rõ đau trên người, coi như trừng phạt con thỏ ngu xi.

-"Thế phải...phải bảo...em... chứ?"

-"Ặc, ai mà biết được thủ khoa đại học lại có bộ não của một con bò vậy...khiến cả hai đều khổ?"

-"Lúc nãy ý, anh biết rồi sao không nói rõ..."

-"Nói em đâu có tin..."

-"Ặc, anh ác lắm..."

-"Em không giận chứ...anh đã không giữ..."

-"Hôm đó là em khơi mào mà...đâu có thể giận...với lại..."

-"Với lại sao?" 

Anh tò mò.

-"Không nói, ngại lắm..."

-"Nói đi mà...đi mà...đi mà..."

-"Không..."

-"Có nói không? Đừng có trách..."

Kiên quyết là thế, vậy mà bị anh cù cho mấy phát liên tiếp, nàng cười sặc sụa.

-"Thôi mà, thôi...em xin...em đầu hàng...thôi mà...em nói...nói luôn đây".

Ngập ngừng ngượng ngịu.

-"Từ lâu, em đã xác định...em chỉ là của anh..."

Mắt anh ánh lên niềm sung sướng, cảm động, tiếp tục chui vào vùng đất đam mê, nàng, sực nghĩ ra. 

- "Lan đâu rồi, phải gọi cho nó."

–"Anh nhắn tin lúc nãy rồi, em thật..."

Tình cảm được một lúc, nàng lại giật mình, đẩy anh ra.

- "Chẳng phải anh kết hôn rồi sao? Với Ngọc."

-'A, cô bé này, mấy hôm nay nằm lì còn chưa kịp theo dõi tình hình chính sự, haha...'

Đại gia cười nham hiểm.

-"Thì em là tình nhân của đại gia...nếu không thích anh sẽ cưới em là vợ hai..."

-"Em...không bao giờ...nhé!"

-"Biết làm sao, em định để con sinh ra không có ba???"

-"Em tự nuôi được, không cần anh..."

Mặt nàng bắt đầu sầm xì, biết điều, anh vội vàng cưng nựng.

-"Thôi mà, anh trêu đó...anh xin...kết hôn gì chứ?"

-"Sao lại thế, còn thấy thông báo trên ti vi mà...chính miệng anh cũng bảo..."

-"Trời ơi, cái giờ phút lãng mạn như thế này...anh hứa, giải thích sau...em là số một, là bà cả của anh, là phu nhân duy nhất, ...tiếp tục được chưa...". Anh nháy mắt đầy ẩn ý, mà nàng vẫn chưa chịu yên phận:

- "Nhỡ làm đau con anh..."

- "Sẽ có cách khiến con không đau..."

Mỉm cười đầy ranh mãnh, nàng bị anh đặt lên trên từ lúc nào, mặt đỏ bừng, trách móc đầy thẹn thùng.

-"Anh...đồ...không biết xấu hổ..."  

"Anh mà biết xấu hổ thì đã không phải là anh...haha...Mà em này, không biết em đã biết bí mật này chưa?"

-"Sao anh? Bí mật gì cơ?"

 - "Cái này bí mật xuyên quốc gia, em nhớ không được nói cho ai biết nhé!" 

Thấy anh có vẻ rất nghiêm túc, nàng tự nhiên trầm trọng.

-"Em thề, cứ tin em!"

-"Được, nhớ giữ kín!"

-"Được, yên tâm...có chuyện gì sao anh..."

Nàng sốt ruột, có phần lo lắng, cố gắng lắng nghe từng lời phía anh...

-"Đó là...đó là... Em thuộc về anh...chỉ mình anh thôi..."

Chàng cười ranh ma, liên tiếp trao những nụ hôn ngọt ngào mãnh liệt lên cơ thể nuột nà, nàng ngượng, mặt như cà chua cuối mùa, hạnh phúc, tiếng cười, tình yêu cháy bỏng - tràn ngập căn phòng.

.....

-"Đã có hợp đồng nào chưa?"

-"Thôi, mày đừng vào rừng  mơ mà bắt con tưởng bở nữa...tao đã bảo rồi, mày ít nhất phải lánh đi hai năm."

-"Chó má..."

Lại một trận cuồng phong đập phá đồ đạc, Dương ái ngại, nhưng vẫn phải cho Ngọc biết cái tin quan trọng.

-"Mày à, chuẩn bị chuyển nhà đi...hợp đồng căn hộ này hết hạn rồi, hiện tại mày không có đủ khả năng chi trả cho năm sau đâu..."

-"Khốn khiếp, chỉ tại đền bù mấy cái nhãn chó chết ấy...rồi có một ngày, bọn chúng phải năn nỉ tao lại như xưa..."

-"Mày có nghe tao nói không thế?"

-"Có, bố mày nghe rồi, không lo, tao là khách Vip của mấy ngân hàng mà, vay chỉ là chuyện nhỏ..."

Dương thở dài, mệt mỏi.

-"Tới bao giờ mày mới nhìn vào thực tế đây? Giờ còn là Vip ư? Xịt thì có..."

-"Tao cứ không đi đấy, tao nằm ì ở đây đấy, xem đứa nào đuổi được tao?"

-"Tới nước này tao cũng phải nói thật rồi...lần này một là dọn đi vì hết hợp đồng, hai là chính mày phải đi trốn nhanh, cẩn thận mấy hôm nữa ra hầu tòa"

-"CÁI GÌ tao làm đ... gì mà hầu mới cả tòa???"

-"Thằng đại ca bị lão chồng hụt của mày bức phải ra làm chứng, vụ mày bắt cóc con đó, cộng thêm tội ép uống thuốc, tội làm nhục danh dự..."

-"Mẹ...CHÓ..."

Dương cố lay bạn, nói rành mạch.

-"Bây giờ phải đi, mày hiểu không, tao đã chuẩn bị hết rồi, cách đây tầm năm tiếng đi xe, ở vùng núi khá xa, sẽ không ai tìm ra hết, không muốn ngồi tù thì phải chạy...mày hiểu không...ra tòa người giàu luôn thắng, vả lại bằng chứng đều chống lại mày hiểu chưa?"

Những lời Dương nói như nhát dao xuyên qua cơ thể, ôm mặt khóc nức nở một hồi lâu.

Hãy đợi đấy, tao sẽ quay lại, và chúng mày sẽ phải trả giá, từng đứa một.

Cuối cùng siêu mẫu cũng chịu dọn đồ ra đi, rời cái chốn đô thị xa hoa phồn vinh mà cô đã vất vả gây dựng danh tiếng bao năm nơi đây.

-"Sếp, em đã làm theo sự dặn dò của sếp ạ."  

-"Okie, nếu thằng Dương kia không công khai thì nó cũng không bị xử theo cách đó...được rồi, rút người, giao hết mọi chuyện cho phía cảnh sát"

Duy ngạc nhiên.

-"Tha cho nó ạ? Em là thấy ngứa ngáy không chịu được, hay mình cứ hành động luôn đi anh...đợi cảnh sát, còn hầu tòa các thể loại...tới bao giờ?"

-"Không phải lo, chết ngay thì dễ, cứ cho nó bóc lịch, tận hưởng cảm giác từ từ...tội của nó, cộng tiền của phía ta, ngồi tù chục năm là ít..."

Nói vậy, nhưng lý do sâu sa khiến đại gia quyết định như vậy, là vì người đó, nàng đang mang bầu, lại mới vui vẻ trở lại vài ngày, anh không muốn một ngày nào đó, phát hiện anh động thủ với người khác. 

Hình ảnh máu chảy đỏ rực, thân hình gầy gò xanh xao, mặt tái nhợt, nằm yếu ớt trên tay anh, ngày hôm đó, khắc sâu vào trong tâm trí đại gia, mỗi lần nghĩ lại, lòng xót xa tột đỉnh, anh đã tự hứa với mình, không bao giờ làm chuyện gì khiến nàng buồn, từ giờ trở đi, anh sẽ bảo vệ nàng, tới từng chân tơ kẽ tóc!

-"Sếp...sếp..."

-"Hả?"

-"Sếp nghĩ gì chăm chú thế...hay sếp lo tý về ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu à..."

Minh cười.

-"Cậu láu cá nha...cái gì cũng biết, ừ, cũng thấy hơi hồi hộp..."

.....

-"Uyên à, mày khỏe chưa?"

-"Lan à, phải mày không? Tao khỏe rồi, mày đi đâu thế...mấy hôm nay gọi đều không được..."

-"Ờ, tao xin lỗi ..."

-"Mày điên à, ăn nói khách sáo thế...mày đang ở đâu? Sao lại dùng số này?"

-"Tao...tao chuyển chỗ ở, và đổi sim điện thoại..."

-"Ặc, thế mà lão dám bảo nhắn tin cho mày..."

-"Không, tao nhận được tin nhắn, sau khi biết mày tỉnh rồi tao mới yên tâm dời đi...làm tao lo gần chết...con ranh"

-"Mày đi đâu...Bọn chúng dã man như thế, kiểu gì cũng tìm được, lúc ấy tính sao?" Uyên lo lắng.

-"Không sao, hôm nọ bị người của ông Minh dần cho một trận chắc phải tháng nữa mới có sức khỏe để tìm tao..."

Nàng lặng người.

-"Thì ra...thì ra...người cứu chúng ta hôm nọ là anh ấy..."

-"Mày ngu thế, kể cả lão không nói thì cũng phải biết chứ, lúc mày tỉnh dậy thì ai bên cạnh...lão còn đuổi tao về, một mình độc chiếm...mày ... phúc lắm ấy con ạ...khéo mà giữ..."

Hai gò má khẽ ửng hồng, cười cười.

-"Nếu mày có vướng mắc gì, cứ nói đi, tao sẽ giúp ..."

-"Mày thì giúp gì, lại nhờ người yêu hả, tao không muốn mày vì tao mà mang tiếng, yên tâm, tự tao xử lí được..."

Vẫn không yên, nhưng biết bạn mình bướng tính, nên nàng đành thôi.

-"Tao bảo này, chiều nay anh ý về ra mắt đấy..."

-"Thật á...hóng...hóng...kể đi...kể đi...quên...cả chuyện em bé nữa..."

.....

Trời quang mây tạnh, chiếc xe thể thao ánh bạc hạnh phúc rời khỏi nội thành, đôi uyên ương ríu rít như đôi chim non, chẳng hiểu họ lấy ở đâu lắm chuyện vậy.

-"Anh Minh thấy Uyên đáng yêu không?" <<Nàng phùng má trợn mang làm nũng>>

-"Kinh chết đi được..."

-"Ặc, anh kinh thì có."

-"Dỗi à, đồ trẻ con...đúng là gái mới lớn mà..."

-"Mới lớn gì nữa, năm nay người ta 23 rồi đóa...anh mới là già, già khắm già khú..."

-"Gớm, hơn cô có 7 tuổi thôi mà, nói thật cho cô biết nhé, tuy thế này thôi, nhưng đầy người tưởng tôi là học sinh cấp 3 đấy, đẹp trai phong độ rạng ngời như này cơ mà...đấy đấy "  <quay mặt ra cho nàng nhìn> "cô thấy cô may mắn mức nào chưa?"

-"Ọe...ọe..."

-"?"

- "Ôi trời, mang thai khổ thế đấy, em nghén ý mà..."

Bào chữa tinh ranh, bị anh bẹo má một phát rõ đau.

-"Đừng có lôi con ra làm bình phong nghe chưa? "

-"À mà, ba em hơi khó tính tý nhé, mẹ em thì vô xờ tư đi..."

-"Nàng không phải lo, uy dũng trên thương trường bao năm, loại người nào ta cũng gặp rồi...chắc chắn sẽ chinh phục được nhạc phụ dễ dàng như con gái ông ấy thoai...hehe..."

-"Xi."

.....

Tiếng cười đùa rúc rích không ngớt, nhưng chẳng hiểu sao, khi xe rẽ về phía làng Mộc Lan, đại gia bắt đầu ít nói hẳn, mồ hôi đổ ra như tấm, hơi thở cũng gấp gáp hơn chút.

-"Uy dũng trên thương trường cơ mà, đại gia của em?" 

Người yêu được thể khiêu khích.

-"Ừ, có ai bảo gì đâu, tại thời tiết nóng quá thôi..."

Nàng xoa bụng, nói với tiểu bảo bối:

-"Xem ba con kìa, sắp tè ra quần cũng nên, haha..."

Bị một phát lườm yêu, cuối cùng đôi trẻ cũng về tới nhà, thực ra đại gia đã điều tra gia thế người yêu từ lâu rồi, tất nhiên không cảm thấy ngạc nhiên gì , có nàng hơi thẹn thùng.

-"Nhà em đây, em chưa kể với anh, thực ra là anh không hỏi ý...nên em cũng chả có cơ hội kể...phía trước này nhà em bán vật liệu xây dựng, nhà ở đằng sau."

Vờ vịt tỏ vẻ sửng sốt, đứng đối diện ngôi nhà 4 tầng xây theo lối cổ điển, anh trêu.

-"Người yêu anh hóa ra cũng là tiểu thư con nhà giàu ý nhỉ? Sao trước kia vẫn đi làm thêm? Há chẳng phải vì quá thích nên lấy cớ gặp anh sao?"

-"Thôi đi, đừng giỡn...lúc nào em giải thích...mà này, đừng nói gì em có bầu nhé, ba em mà biết em chỉ có nước cạo đầu bôi vôi..."

Anh nhìn nàng, phì cười, chỉ ậm ừ cho qua, làm gì có người cha nào lỡ làm vậy với con gái mình, nàng vẫn còn ngây thơ quá.

.....

Màn chào hỏi nhạc phụ nhạc mẫu đúng là làm chàng toát cả mồ hôi, ba nàng hỏi tên, hỏi tuổi, quê quán, cha mẹ, không khác gì điều tra tội phạm. 

Sau một hồi điều tra, cũng may kinh nghiệm lăn lộn nhiều khiến cho đại gia vẫn đủ tính táo, khéo léo chinh phục cảm tình của ba vợ. Mẹ vợ anh thì hiền khỏi nói, xem thái độ có vẻ bà cũng rất ưng con rể tương lai. 

Cơm nước chuyện trò, xem vài chương trình tivi, cũng muộn, cả nhà đứng dậy, đại gia đang hí hứng chuẩn bị ôm cục cưng thì giọng nói to trầm ấm đầy uy lực vang lên.

-"Con Uyên về phòng, cậu ngủ trên tầng 4, trên đấy rộng rãi, cậu thích chọn phòng nào nằm cũng được..."

-"Dạ, vâng ạ..." <cáo già tiu ngỉu hết cả người mà chẳng dám cãi>

Anh nhìn nàng, đầy tiếc nuối, cố nháy mắt ra hiệu, mà nàng láu cá được thể làm quá, xem như không hiểu gì, ton tót về phòng.

Thao thức trằn trọc, không sao mà ngủ được, vẫn quen cái tính xấu là phải ôm người yêu...cáo già cố đếm từng giây từng phút, đợi tới khi đêm khuya, rón rén, đi xuống tầng ba, may quá, cửa không khóa, lại rón rén mở cửa, trời chập choạng tối nhưng với con mắt cực tinh ranh, cáo ta vẫn định vị được giường và hơi thở dịu êm, mừng huýnh, con cáo khẽ khàng lật chăn, tình cảm gõ nhẹ vào lưng.

-"Ta tới đây rồi, nhớ nàng chết, chả ngủ được."

-"Ê, ê...dậy đi..." 

Khẽ lay mà nàng vẫn ngủ.

-"Mà này, sao người nàng có mùi lạ thế, chắc do căn phòng à...không sao, ta vẫn yêu...hihi..."

-"Ặc, anh thì nhớ gần chết mà em ngủ ngon thế, giận rồi nha..."

Bực mình với con thỏ con, cáo ta chơi quả dứt điểm, thơm một cái vào cổ rồi ghì ôm thật chặt, sao lạ vậy, hôm nay người nàng chắc cứng vậy.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Tiếng kêu vang thất thanh đồng lúc như rung chuyển cả làng Mộc Lan, nàng cuống cuồng bò sang.  ba mẹ nàng thấy vậy, vội vã chạy lên, bật điện, cảnh tượng thật hài hước, con trai họ và con rể tương lai đang ôm nhau đến là thắm thiết!

Cả nhà được một dịp cười lăn cười bò, riêng đại gia thì chỉ muốn độn thổ. Mặc dù ai cũng biết, cũng hiểu, nhưng anh Hà phải chữa ngượng hộ cậu em rể tương lai quý.

-"Con với em tâm sự cho hiểu nhau thêm..."

Bố mẹ nàng cố nín, lặng lẽ xuống nhà, xuống  nhà rồi vẫn đóng cửa cười chảy cả nước mắt, nàng thì nắc nẻ hết bò lại nằm. Anh trai biết ý, dõng dạc ra lệnh.

-"Cậu lôi hộ anh con điên này về phòng, anh còn đi ngủ..."

Kéo mãi mà nàng không đứng dạy nổi, anh đành vác "cái của nợ" về phòng, bất chấp lời nói lúc trước của ba, khóa trái cửa.

-"Sướng nhỉ, cười nữa đi..."

-"Hahahahaa..."

Không cách nào kiềm chế được sự "vui sướng " của người yêu, đại gia đành bất chấp khóa miệng bằng một nụ hôn, chẳng biết có được gọi là hôn hay là đớp nữa, có ai kia cố gắng dồn hết sự xấu hổ, ngượng ngịu lên cô gái bé nhỏ.

-"Được chưa? Cười tiếp đi cưng..."

 Anh chu môi dọa.

-"Thôi...thôi...không dám..." nhưng nàng vẫn tiếp tục trêu:

-"Không ngờ anh quý anh trai em vậy đó...quý hơn cả em"

Đoạnkhẽ nhìn xuống dưới.

-"Mẹ ngay đây mà ba bỏ mẹ con mình đi nằm với bác hai...hixhixx..."

Osin nhỏ ngày càng quá trớn làm đại gia bực hết cả mình, hậu quả là bị chàng quăng lên giường.

-"Anh, ném em thế à...biết em đang...không?"

-"Yên tâm, con ba Minh không dễ ốm thế đâu..." – sờ tay vào bụng nàng..."Con nhỉ?"

-"Ặc...nói bé thôi...ba mẹ mà nghe thấy em chết đó..."

-"BA ƠI MẸ ƠI...UYÊN...ĐANG...MANG..."

Đại gia được thể hét to, biết không cà trớn được với con cáo già này, thỏ non vội lấy tay bịt miệng cáo, mặt phụng phịu tỏ vẻ biết lỗi. Cáo búng nhẹ lên mũi.

- "Biết tội chưa?"

Thỏ phụng phịu gật đầu.

-"Ngoan lắm...thế anh mới iu chứ!!!...Đưa anh thăm con tý nào..."

Thỏ ngây thơ gật đầu, để tay anh chạm bụng, ba con gặp nhau. Nhưng khỗ nỗi là cáo thì muôn đời vẫn là cáo, được vài phút đã làm loạn trên dưới, bị lừa, nàng trách.

-"Bảo thăm con cơ mà..."

-"Con nó bảo nó đi ngủ, ba mẹ làm gì cứ làm đi...:X"

-"Ặc...anh gian lắm..."

Có nói gì thì thỏ vẫn bị "dần" cho nhừ tử một đêm, từ đó tới già tự hứa trong đầu chừa hai việc, thứ nhất, không dám đùa dai, thứ hai, không tin cáo dỗ ngọt!!! :X

.....

-"Dậy sớm thế? Sao không gọi em?"

-"Ưu tiền bà mẹ trẻ mà...". Anh thì thầm

-"Thôi đi, sợ ba bắt quả tang cứ nói..."

-"Thương ba mắng nàng thôi...bảo bối của ba ngủ ngon không nào? "

-"Suỵt...khẽ thôi..."

-"Không sao, ba và anh Hà đi lắp đồ cho họ rồi, mẹ chạy quanh quanh sang hàng xóm ý sao..."

Bây giờ mới để ý thời trang của người yêu, nàng mím môi cố nhịn, thấy thái độ osin nhỏ hơi khác, anh vội vàng giải thích.

-" Xe hàng lúc nãy lớn quá, thợ bê không xuể, ta bê gạch cùng anh Hà đó, ba bảo mặc cho khỏi bẩn..."

-"Đẹp trai, đáng yêu cute lắm....hehe"

Được nàng khen một tràng, sướng,  đại gia gãi đầu xấu hổ.

-"Thực ra thì...ta...ta...mặc gì chả đẹp...thôi mặc luôn vậy..."

-"Chàng có biết vì sao, bán gạch lãi thì ít, bê thì nặng mà nhà em vẫn bán không?"

"Xời, nàng khinh thường ta quá! Phu quân tương lai của nàng gần chục năm thương trường, lại hỏi ta câu ấy ư? Lại phải để nàng mở to mắt ra vậy, nhưng khoan đã, không, không, thế không hay, haha"

 Nghĩ vậy, đại gia hơi nhăn mặt nghĩ suy, đoạn hơi trầm tư.

-"Có phải lãi ít nhưng tích tiểu thành đại không?"

-"Á, haha...ha"

Nàng cười khoái trá.

-"Em biết ngay mà, hầu như bọn bạn em chẳng đứa nào trả lời được, tưởng tổng giám đốc thế nào...ai ngờ, có thế thui à, hehe..."

-"Ờ, thế như nào, nàng giải thích ta nghe với."

-"Nhé, lãi chính là ở bệ rửa mặt, vòi tắm, bồn cầu, nhưng mình phải bán cả gạch thì khách họ tới mua mới tiện, chủ yếu ban đầu họ xây nhà là mua gạch, rồi mới nghĩ tới các thứ khác, sau đó mình giới thiệu dần dần....bla...bla..."

Đại gia chăm chú lắng nghe, gật đầu lia lịa, mấy khi được dậy đời cáo già, mấy khi được lên lớp hắn, phải tranh thủ chứ nị.

Nàng nói say sưa, giảng giải tận tình, một lúc mệt quá, bất chợt nhìn thấy người yêu nhìn mình rất lạ, cười rất là đểu.

-"ANH...ANH...CHẠY ĐÂU CHO THOÁT...ĐỨNG LẠI CHO TÔI..."

-"Ặc, sao tự nhiên đuổi anh thế...haha"

-"Anh không chạy thì ai đuổi...đứng lại..."

-"Sao thế...anh làm gì nên tội chứ...anh không biết thật mà..."

-"Thôi đi, đừng có mà gian nhé...nhìn cái mặt là tôi biết mà...anh là cáo già mà...có gì mà không biết đâu..."

Buồn cười cho cái câu cáo già nàng nhấn mạnh, đáng yêu làm sao.

-"Kìa, kìa...có khách kìa..."

-"CÓ BÁN HÀNG KHÔNG Ạ???"

Một giọng nói rất quen, nàng ngẩn người quay ra.

-"Thành!!! Lâu lắm mới gặp..."

-"Ừ, cũng lâu rồi...dạo này Uyên gầy thế..."

-"Mình vẫn vậy mà, bạn đi nghĩa vụ quân sự về nhìn ra dáng quá, phong độ quá..."

-"Sáu múi roài đó!"

Thành thì thầm nháy mắt, nàng phì cười, thực cũng chỉ một câu đùa, không hề chú ý người đàn ông đứng sau, bời lẽ nàng thì tức giận chuyện ban nãy mà không giới thiệu, hắn xem qua cách ăn mặc nghĩ là người làm, chẳng biết rằng trong lòng anh ta đang có chút gợn sóng.

-"Hôm nay tớ tới không chỉ thăm Uyên đâu..."

-"Tớ biết rồi, hôm qua thấy ba cũng nói chuyện, bạn lấy gạch lát à...có nhiều loại lắm, qua đây ...", 

Nàng ngoảnh qua nói với cáo già.

-"Ở đây trông hàng giúp em...".

Đoạn có người dẫn bạn sang nhà kho.

-"Chỗ đằng trước là gạch của nhà khách, thường loại tốt tốt là ba chục ngàn một viên, ở đây đều có mẫu ...bạn xem này..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status