Anh đào hổ phách

Chương 85

Trung tuần tháng Chín, những vị khách đầu tiên của đám cưới đã có mặt tại sân bay quốc tế Tỉnh Thành.

Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng Kiều Tây ra sân bay đón mọi người. Đứng xa xa nhìn chị dâu đẩy xe lăn cho anh họ cười rạng rỡ đi về phía bọn họ, tay kia của chị dâu còn dắt một bạn nhỏ, là cháu của Tưởng Kiều Tây, năm nay đã lên bảy, đang học lớp một ở Hồng Kông.

“Chú Kiều Tây!” Cậu nhóc đeo cặp, thả tay mẹ ra, dang rộng hai tay chạy ào tới.

Sau đó, được Tưởng Kiều Tây bế bổng lên.

Lâm Kỳ Nhạc giúp chị dâu xách hành lý, cùng nhau gấp xe lăn của anh họ bỏ vào cốp. Tóc của anh họ đã mọc dài hơn rất nhiều so với lần gặp trước ở Hồng Kông, dày và đen, cả người nhìn tràn đầy sức sống, mặc chiếc áo sơ mi ôm vừa vặn cơ thể. Hiện tại, anh ấy có thể tự mình chống gậy đi những đoạn đường ngắn hoàn toàn không có vấn đề gì, tiếc là vẫn chưa thể đi được những quãng xa.

Tưởng Kiều Tây lái xe chở mọi người về nhà, ăn bữa cơm gia đình. Chị dâu tò mò đưa mắt ngắm nhìn ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên cô ấy đến Trung Quốc đại lục, cô ấy hỏi Lâm Kỳ Nhạc hôn lễ đã chuẩn bị đến đâu rồi.

Lâm Kỳ Nhạc lấy Lego trong xe cho cháu nhỏ chơi.

“Hôm nay bọn em vừa mới chọn xong hộp quà cưới ạ.” Lâm Kỳ Nhạc nói với chị dâu: “Tối nay về em sẽ gọi điện lại lần nữa, xác nhận lần cuối xem khách mời có thể đến dự được không.”

“Phải phải.” Chị dâu gật đầu, cảm khái: “Anh Đào nhìn giống trẻ con, nhưng làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy.”

Tưởng Kiều Tây lái xe, liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái, bà xã anh mỗi lần được người ta khen ngợi là mặt mày hớn ha hớn hở đắc ý.

Lâm Kỳ Nhạc mở khóa, kéo rộng cửa ra hết cỡ, nhìn Tưởng Kiều Tây đẩy anh họ vào nhà. Cháu nhỏ chạy theo bên cạnh reo: “Oa, nhà của chú Kiều Tây lớn quá!”

“Lớn nhỉ.” Anh họ nói, nắm tay con trai: “Có phải nhóc con hâm mộ lắm không nào? Sau này con có muốn làm việc ở đại lục không?”

Lâm Kỳ Nhạc đi vào bếp, lấy thức ăn trong lò nướng bưng ra bàn. Chị dâu bước vào nói: “Nhiều đồ ăn như vậy, đều là Anh Đào làm sao?”

Lâm Anh Đào cởi bao tay ra, cô mỉm cười chỉ vào từng món trên bàn: “Dạ, rau trộn là do Tưởng Kiều Tây làm, thịt bò muối này cũng là anh ấy nấu, lát nữa anh họ và chị dâu nếm thử xem có được không ạ!”

Tưởng Kiều Tây lại lấy một hộp Lego mới dụ cháu nhỏ chơi ở bên ngoài phòng khách, anh bật ti vi lên. Lâm Kỳ Nhạc đi tới, nhỏ giọng nói: “Anh đi lấy rượu và đồ uống đi, em xuống lầu đón chú Tưởng!”

Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Kỳ Nhạc đứng bên cạnh. Anh họ ngồi đối diện, đang xem bản cáo bạch của công ty Tưởng Kiều Tây.

(*Bản cáo bạch là một tài liệu bắt buộc phải có trong hồ sơ đăng ký chào bán chứng khoán ra công chúng và hồ sơ niêm yết chứng khoán tại trung tâm giao dịch chứng khoán áp dụng cho các công ty có niêm yết cổ phiếu tại trung tâm giao dịch chứng khoán.)

Lâm Kỳ Nhạc mím môi, bàn bạc với Tưởng Kiều Tây: “Nhà anh họ đều đang ở đây, hai chúng ta đi xuống hết không hay, để em tự mình xuống đón.”

Cô thay giày, nói với chị dâu một tiếng rồi vội vàng cầm chìa khóa và thẻ thang máy chạy nhanh xuống lầu. Đến đại sảnh ở tầng một, Lâm Kỳ Nhạc đẩy cửa ra, nhìn thấy xa xa một người đàn ông ngoài sáu mươi mái đầu hoa râm, mặc quần áo bảo hộ lao động, ngồi trên băng ghế.

Ông cúi đầu, bên cạnh là một chiếc va li.

“Chú Tưởng!” Lâm Kỳ Nhạc gọi to, cô chạy qua.

Tưởng Chính ngước lên, nhìn thấy một ngọn gió màu đỏ lao về phía mình, khuôn mặt đầy nếp nhăn tức khắc mỉm cười. Ông đứng dậy, ôm con gái của ông bạn già thợ điện Lâm.

Lâm Kỳ Nhạc nghẹn ngào, từ nhỏ cô đã thích khóc.

Tưởng Chính cúi đầu trêu: “Còn gọi là chú Tưởng à?”

Lâm Kỳ Nhạc loáng cái nhoẻn miệng cười toe.

“Phải gọi là ba.” Tưởng Chính nói.

Đi vào trong thang máy, Lâm Kỳ Nhạc đeo xâu chìa khóa vào cổ tay, nói: “Ba để con xách hành lý cho.”

Tưởng Chính đứng bên cạnh, nhìn cô đón lấy hành lý trên tay mình.

Con số nhảy lên, Tưởng Chính bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Đã lâu rồi không có nghe một tiếng ‘ba’.”

Lâm Kỳ Nhạc ngước mắt nhìn ông.

Tưởng Kiều Tây đang lau ly trong bếp, ngẩng đầu lên, qua cánh cửa sổ phòng ăn, nhìn thấy Lâm Kỳ Nhạc mở cửa chính đi vào tiền sảnh.

“Tưởng Kiều Tây.” Lâm Kỳ Nhạc nhẹ giọng gọi: “Ba đến rồi!”

“Chú!” Anh họ kêu lên: “Lâu lắm rồi con không gặp chú!”

Tưởng Chính ha ha cười. Ông cả đời làm lãnh đạo của tập đoàn quốc doanh, tiếng cười dày nặng hàm súc. Lúc nhỏ Tưởng Kiều Tây luôn cảm thấy ông cười rất giả dối.

“Nhược Thành.” Tưởng Chính trầm ngâm: “Sống sót sau cơn hoạn nạn mà, đứa nhỏ này!”

Tưởng Kiều Tây để chiếc ly trên tay xuống, anh bị Lâm Kỳ Nhạc kéo cánh tay, lôi ra khỏi bếp đi tới trước mặt Tưởng Chính.

Tưởng Chính nhìn con dâu, rồi ngước nhìn Tưởng Kiều Tây.

“Con trưởng thành rồi.” Tưởng Chính cười nói, tuồng như hai cha con chưa từng chia cách.

Tưởng Kiều Tây cúi nhìn ông. Không phải trên màn hình điện thoại, mà mặt đối mặt như vậy. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt ông nhiều nếp nhăn đến độ Tưởng Kiều Tây thoáng sững người khi nhìn thấy. Anh ‘dạ’ một tiếng, cả nhà đều đang có mặt đông đủ, anh gật đầu, thoáng gượng gạo.

Trên bàn cơm, anh họ nói với chú Tưởng Chính, một nhà ba người bọn họ lên kế hoạch sau khi tham dự hôn lễ của Tưởng Kiều Tây và Anh Đào xong sẽ đi Bắc Kinh một chuyến: “Gặp mấy người bạn cũ.”

Tưởng Chính cầm một miếng bánh bao táo, duỗi tay gắp thịt bò muối trên đĩa, dùng đũa tách hành lá dính bên trên ra, ông nói: “Con nằm nhiều năm như vậy, vất vả bao nhiêu bây giờ đã có thể đi lại, đi chỗ này chỗ kia nhiều một chút.”

Cậu cháu nhỏ của Tưởng Kiều Tây ngồi giữa mẹ và ông Tưởng Chính, dùng muỗng ăn thịt mà ông bác gắp cho mình. Tưởng Chính ngẩng đầu, cười nói: “Tay nghề của Anh Đào còn tốt hơn Quyên Tử! Thằng nhóc con!” Tưởng Chính giơ ngón cái, trỏ về phía Tưởng Kiều Tây đang ngồi đối diện: “Làm thế nào mà lại có phúc như thế chứ!”

Anh họ và chị dâu bật cười, Lâm Anh Đào cũng ngẩng mặt cười toe toét, phớn phở không để đâu cho hết.

Tưởng Kiều Tây ngồi đối diện, gương mặt vốn đang không biểu lộ cảm xúc gì, nghe vậy, anh hạ mắt, tuồng như cũng cười.

Tưởng Chính ngồi trên bàn ăn tán gẫu chuyện ở Sudan: “Cơm rất khó ăn, cũng không giống như ở Quần Sơn lúc trước, có thể thường xuyên sang nhà Anh Đào ăn chực cơm…”

Anh họ quay sang nhìn em trai và em dâu: “Một lần ăn chực này, Kiều Tây chực dính luôn bà xã!”

Cơm ăn đến hơn tám giờ, ngoại trừ Tưởng Kiều Tây, mọi người trên bàn đều uống ít nhiều rượu, đề tài trò chuyện ngày một nhiều. Lâm Kỳ Nhạc đi vòng qua bàn, nắm tay cháu nhỏ đang ngơ ngác không hiểu người lớn nói gì, dẫn hắn ra ngoài chơi Lego.

Cháu nhỏ ngồi trên sàn nhà, xoay qua trở lại mấy miếng lego trên tay, hắn nói: “Chị Anh Đào, sao mẹ em lại khóc vậy?”

Lâm Kỳ Nhạc quay đầu lại, nhìn động tĩnh trên bàn ăn.

“Bởi vì mẹ em cùng anh họ Kiều Tây và cả ông bác của em đã lâu lắm rồi không gặp nhau.” Cô nói.

Chị dâu tay cầm ly rượu, hai má đỏ ửng vì say, mắt ẩm ướt: “Lúc đó nếu không có Kiều Tây, con, một nhà bọn con, chú, lúc ấy Nhược Thành gặp chuyện không may, con căn bản không biết chuyện gì xảy ra.” Cô ấy dùng miếng khăn giấy vo tròn trên tay lau nước mắt, nói với Tưởng Chính: “Năm 2008 cỡ nào kinh khủng, trong nhà hai người già, con vừa mới sinh con, Nhược Thành bị đưa thẳng vào bệnh viện không biết sống chết thế nào. Công ty anh ấy giấu kín mọi chuyện, đồng nghiệp của anh ấy cũng không liên lạc được. Kiều Tây đang đi học, đầu óc con trống rỗng không nhớ đến cả chuyện gọi điện cho em ấy, em ấy xem thấy tin tức trên ti vi tự mình chạy đến —”

Tưởng Chính lắng nghe, gật đầu, từ bên cạnh chỉ vào Tưởng Kiều Tây: “Hắn cũng chưa hẳn không sợ hãi, thằng nhóc hắn chính là, thích kiên cường chống đỡ.” Ông nhìn anh: “Đúng không?”

Tưởng Kiều Tây nghe thấy chị dâu nói mấy lời này, trong lòng hơi khó chịu, anh và ba mình đưa mắt nhìn nhau một cái.

Anh họ nói: “Chú à,” rồi quay đầu nhìn ra cửa phòng ăn gọi: “Anh Đào!”

Anh ấy vịn mép bàn, bỗng run run đứng dậy: “Con luôn muốn tìm một cơ hội, nói với mọi người một tiếng xin lỗi!”

Lâm Kỳ Nhạc ở ngoài cửa thốt không nên lời, cô bị hành động của anh ấy làm cho giật mình, cô nghe thấy chú Tưởng Chính quát lớn: “Nhược Thành, con nói cái gì vậy hả, mau ngồi xuống đi!”

Lâm Kỳ Nhạc phát hiện cháu nhỏ cũng lặng lẽ giương mắt, im thin thít nhìn về phía ba mình, đôi mắt to của hắn chớp chớp, hết sức bất an.

Lâm Kỳ Nhạc dịu dàng ôm hắn vào lòng, xoa đầu hắn, cùng nhau lắng nghe.

Anh họ ngồi lại xuống xe lăn.

“Có một khoảng thời gian con tỉnh lại, rất tỉnh táo, con có thể nhìn thấy có thể nghe được.” Vừa nói tay phải vừa để trên mặt ra dấu: “Kiều Tây, rõ ràng nên đến trường đi học, vậy mà mỗi ngày em ấy đều vào bệnh viện chăm sóc con, đôi khi còn đưa tiền đóng viện phí… Em ấy rõ ràng chỉ nên tập trung vào việc học, từ nhỏ, con đã hy vọng em ấy trở thành nhà toán học cũng được hay bất kỳ công việc nào em ấy muốn theo đuổi cũng tốt, hy vọng em ấy được tự do, vui vẻ, thể hiện tài năng…” cánh tay anh họ nắm lấy đầu vai Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh: “Chứ không phải vất vả đi làm thuê bên ngoài…” Anh họ trầm ngâm im lặng một lúc, giọng nghẹn ngào, lắc lắc đầu, anh ấy bỗng nhiên nói với Tưởng Chính: “Kiều Tây kỳ thật, không thích hợp làm chuyên gia ngân hàng…”

Tưởng Chính gật đầu: “Đúng vậy… chú và Lương Hồng Phi…”

Ông buột miệng bật thốt, sau đó khựng lại, không nói nữa.

Tưởng Kiều Tây cúi đầu, nhìn thẳng vào mặt Tưởng Nhược Thành, anh dùng tiếng Quảng Đông nhỏ giọng nói: “Anh nói cái gì vậy!”

Tưởng Nhược Thành hít sâu một hơi, lắc đầu nói với em họ: “Mấy hôm trước anh còn nói với chị dâu em, nếu anh thật sự nằm ở đó cả đời, vậy thì phải làm sao.” Anh ấy hỏi Tưởng Kiều Tây: “Làm liên lụy đến vợ mình, em mình đến khi nào đây?”

Tưởng Kiều Tây nhìn anh ấy, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.

“Anh cũng không làm liên lụy em được lâu đâu.” Anh làm ra vẻ lạnh lùng vô tình nói: “Em còn có Anh Đào đi tìm em, cho dù anh bệnh em cũng không rảnh để đi theo chăm sóc anh.”

Mọi người nghe vậy đều bật cười. Cháu nhỏ dựa vào vòng tay ấm áp của chị Anh Đào, nhìn thấy ba mẹ đều nở nụ cười, hắn tiếp tục chơi Lego trong tay, ngẩng đầu, cũng cười với chị Anh Đào.

Tưởng Nhược Thành ăn cơm xong, đứng dậy khỏi xe lăn, chống gậy đi tới đi lui mấy vòng, đi cho Tưởng Kiều Tây xem. Tưởng Kiều Tây đứng bên cửa, giống như đang kiểm tra.

“Anh đi thế nào?” Tưởng Nhược Thành quay đầu hỏi.

“Nhà em thế nào?” Tưởng Kiều Tây nhìn anh ấy, cũng hỏi.

Tưởng Nhược Thành gật đầu, đồng thời đưa mắt nhìn một vòng đồ đạc bố trí quanh nhà, nhìn Anh Đào đang cười rạng rỡ nói chuyện với ba chồng trong phòng bếp, vui vẻ thanh thản nói: “Đây giống như nhà của em!”

Tưởng Kiều Tây đứng yên tại chỗ, cúi đầu.

Tưởng Nhược Thành chống gậy đi tới trước mặt anh, cung tay đấm nhẹ một cái vào vai Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây tựa người vào cạnh cửa, vẫn cúi gằm mặt.

Qua một lúc sau, Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên, hít mũi thật sâu.

Anh bỗng ôm chặt lấy anh họ.

Lâm Anh Đào nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Tưởng Chính và một nhà Tưởng Nhược Thành đang ngồi tán gẫu trong phòng khách. Lâm Anh Đào ở trong bếp sắp xếp chén đĩa vừa mới rửa xong, cô cảm giác được Tưởng Kiều Tây ở sau lưng ôm mình, vùi đầu vào vai mình, im thin thít làm nũng.

Lâm Anh Đào cười nói: “Anh đưa nhà anh họ về khách sạn, rồi đưa ba về căn hộ ở khu nhà tập thể của tổng tập đoàn đi.”

Tưởng Kiều Tây ôm cô: “Em gọi ông ấy là ba, anh nghe không quen lắm.”

Lâm Anh Đào quay lại, ngước mắt nhìn anh.

“Anh không thích gọi, em cũng không thể gọi sao?” Cô hỏi.

Tưởng Kiều Tây cúi đầu, lơ ngơ nhìn Lâm Anh Đào.

Lâm Anh Đào vòng tay ôm lấy hông anh, ngước mắt nói: “Em tự mình thích gọi, nếu anh không muốn gọi, em dứt khoát gọi thay anh, được không.”

Tưởng Kiều Tây bỗng nhiên cảm thấy bà xã mình học giáo dục mầm non, hình như là để đặc biệt giáo dục anh.

Cậu cháu nhỏ cầm khối Lego đã xếp xong đi tìm chị Anh Đào, tìm một vòng trong nhà không thấy, cu cậu đi tới cửa bếp, nhìn thấy chị Anh Đào đang đứng trong góc bị anh Kiều Tây ôm ‘gặm’, giống như hắn gặm đùi gà mình yêu thích nhất.

“Quý trọng cuộc sống, trân trọng thời gian có thể ở bên nhau.” Anh họ đi tới trước, nói với Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây, mắt anh ấy cong cong: “Càng phải quý trọng sức khỏe, quý trọng người thân của mình…” Anh họ vừa như lơ đãng lại như cố ý đưa mắt nhìn chú Tưởng Chính một cái, nói với Tưởng Kiều Tây: “Có một số việc, đừng đợi đến khi đi vào quỷ môn quan như anh mới hối hận nuối tiếc…”

Anh ấy và Tưởng Kiều Tây lại ôm chầm lấy nhau, vỗ nhẹ vào lưng nhau.

Lúc này chị dâu mới đưa ra một chiếc túi giấy, dịu dàng nói: “Anh Đào, đây là quà của chị và Nhược Thành tặng cho hai đứa.”

“Dạ?” Lâm Anh Đào ngơ ngác.

Bên trong túi là một chiếc hộp gỗ khắc hoa lê, kiểu dáng cổ xưa. Tưởng Kiều Tây cầm chiếc hộp trên tay, không hiểu sao, anh bỗng nhiên có dự cảm không ổn cho lắm.

Quả nhiên, nắp hộp mở ra ——

Bên trong là một đàn lợn vàng lấp lánh.

Tưởng Kiều Tây não nuột nói: “Em đã nói là không cần mấy con heo này mà!”

Chị dâu bị phản ứng của anh làm cho không nhịn được phì cười, nhìn Lâm Anh Đào đang tù mù không hiểu đầu cua tai nheo gì, giải thích, ở Hồng Kông khi kết hôn cô dâu đều phải đeo lợn vàng: “Ngụ ý sinh quý tử, đa tử đa phúc!” (*Con cái càng nhiều, gia đình sẽ càng hạnh phúc.)

Trong hộp lợn vàng còn có một phong thơ. Tưởng Kiều Tây cầm lên xem, quả nhiên là nét chữ của anh họ, bìa thư viết, gửi cho em gái Tiểu Lâm.

Tưởng Kiều Tây ngước mắt nhìn Tưởng Nhược Thành, anh miễn cưỡng nhận lấy lễ vật này.

Anh không uống rượu, lái xe đưa gia đình anh họ đến khách sạn. Còn lại Lâm Anh Đào ở nhà, Lâm Anh Đào rót cho ba chồng Tưởng Chính một tách trà, hai người cùng nhau xem chương trình ti vi. Lâm Anh Đào đi vào phòng đọc sách lấy kéo và giấy màu, vừa ngồi nghe ba chồng nói chuyện phiếm vừa tiếp tục làm đồ dùng dạy học cho buổi dạy ngày mai.

Tưởng Chính hỏi han công việc của cô, hỏi thăm sức khỏe của ông sui thợ điện Lâm.

Lâm Anh Đào hỏi: “Ba, ba và… gần đây ba có liên lạc với dì Lương không ạ?”

Tưởng Chính nhìn cô.

“Anh Đào.” Ông cúi đầu hỏi: “Con không giận dì Lương của con sao?”

Lâm Anh Đào siết tấm giấy thủ công trong tay, cô suy nghĩ một thoáng, nhỏ giọng nói: “Con và dì Lương cũng không quen thuộc lắm…”

Tưởng Chính gật đầu.

“Năm đó, bất luận là dì Lương của con, hay mọi người trong tập đoàn điện lực, đều cảm thấy Tưởng Kiều Tây đứa nhỏ này ích kỷ, bất hiếu.” Tưởng Chính nhẹ giọng nói, ông nhìn bộ phim truyền hình cũ đang được chiếu lại trên màn hình ti vi, xoa xoa đôi bàn tay: “Nhưng mấy năm nay, càng nghĩ càng thấu hiểu, đứa nhỏ ư, chính là đứa nhỏ.” Ông thở dài: “Con nhìn anh họ của hắn xem, Tưởng Nhược Thành, từ nhỏ chưa từng cho hắn ăn, chưa từng cho hắn mặc, nhưng thường xuyên gọi điện cho hắn, lắng nghe hắn tâm sự. Ba còn không vừa ý Nhược Thành xen vào việc của người khác, hở động một tí là gửi sách, tài liệu học tập từ Hồng Kông sang…”

“Bất quá chỉ là một người anh họ.” Tưởng Chính nhìn Lâm Anh Đào: “Tưởng Kiều Tây đối xử với Nhược Thành, có thể giống như hôm nay, ba cảm thấy đứa nhỏ này rất trọng tình cảm.”

Lâm Anh Đào nghe đến đó, cô nhìn gương mặt Tưởng Chính, cô biết ông đang nói cho cô nghe.

“Con cũng làm trong ngành giáo dục.” Tưởng Chính cười khổ: “Đối với một đứa trẻ như Tưởng Kiều Tây, chỉ cần đối xử tốt với nó, thậm chí không cần quá tốt, đứa trẻ kỳ thực cũng sẽ cam tâm tình nguyện báo đáp lại con.”

“Ba…” Lâm Anh Đào không biết phải nói thế nào: “Ba cho anh ấy thêm một chút thời gian…”

Tưởng Chính xua tay.

Ông tuồng như đặc biệt muốn hút thuốc, ngón tay không ngừng nhịp trên hộp thuốc lá, nhưng nhìn con dâu đang ở đây lại không tiện.

“Ba đã lớn tuổi thế này.” Tưởng Chính cười, kéo nhẹ ống quần ở đầu gối tựa người vào ghế: “Tưởng Kiều Tây… đứa nhỏ này, ba rất hiểu hắn, nhìn hắn bây giờ vui vẻ hạnh phúc như vậy, ba cũng an tâm. Đợi sau khi tham dự hôn lễ của hai đứa xong, ba sẽ quay về Sudan tiếp tục làm việc.” Ông nói xong, bưng tách trà lên uống.

Tưởng Kiều Tây đưa gia đình anh họ đến khách sạn xong, quay về nhà. Anh đứng cạnh cửa, nhìn Tưởng Chính đang cười híp mắt xem album ảnh chụp công trường Quần Sơn ngày trước mà Anh Đào lấy ra.

Tưởng Kiều Tây cũng không đổi giày, anh đi vào, đứng một lúc rồi mới nói: “Muộn rồi ạ.”

Tưởng Chính quay lại nhìn thấy anh, vội vàng đứng lên.

Lâm Anh Đào cũng đứng dậy, cô nhìn Tưởng Kiều Tây đưa tay kéo chiếc va li ba mình để sau sô pha nói: “Đi thôi ạ, con đưa ba đi.”

Trên con đường đêm, xe chạy thẳng một đường về hướng căn hộ ở khu cư xá tổng tập đoàn, bên ngoài cửa sổ những ánh đèn neon không ngừng đổi màu rực rỡ.

“Kiều Tây à.” Tưởng Chính ngồi phía sau, cửa sổ hạ xuống, trên tay ông kẹp điếu thuốc đang hút một nửa, ông lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm tư im lặng.

Tưởng Kiều Tây lái xe phía trước, dường như tâm trạng vô cùng phiền muộn, cổ áo sơ mi cởi mấy nút, cửa sổ cũng hạ thấp.

“Trước kia, ba xin lỗi con.”

Trong xe im lặng, Tưởng Kiều Tây vốn định rẽ, thấy đèn xanh bỗng chuyển vàng, anh lập tức giẫm phanh.

Anh ngồi im lặng trên ghế lái không nói lời nào, khuỷu tay trái chống lên cửa sổ. Tưởng Kiều Tây ngước hai mắt mơ hồ nhìn về phía trước, vô thức cắn ngón tay cái mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status