Ảnh đế là một đứa bé

Chương 1: Sống lại biến thành đứa trẻ


Edit: Ngọc Hân

Mùa xuân ở thành phố A tới nhẹ nhàng và chậm rãi, lại có mưa phùn liên tục, không khí mát mẻ thấm vào tận tim gan, bây giờ, trong tổ kịch nào đó đang quay phim, theo đạo diễn cut một tiếng, mấy người từ trong trường quay đi ra, thở phào một hơi.

Tưởng Sầm đi tới bên chiếc bàn cạnh đó ngồi xuống, người đại diện đứng bên cạnh đưa một chai nước qua, Tưởng Sầm rất khát, ngửa đầu uống ừng ực vài ngụm, không bao lâu đã thấy đáy chai, người dài diện vội nói, “Tôi đi mua tiếp đây.” Nói xong liền xoay người chạy đi.

Tưởng Sầm thả chai trong tay xuống, vừa quay xong mấy cảnh nên cổ họng cậu khô khốc, lúc đang khó chịu thì có bàn tay bên cạnh thò sang, trên tay cầm một chai nước.

Thiệu Trạch giơ chai nước khoáng trong tay lên, cười nói với cậu, “Uống đi, vừa mua đấy.”

“Cảm ơn.” Tưởng Sầm đưa tay nhận lấy chai nước kia, nhẹ nhàng mở nắp chai, cậu sững sờ một giây nhưng rồi cũng không mấy để ý ngửa đầu uống hết, nước mát thấm qua cổ họng nên thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cậu ngửa đầu uống nước, trong ánh mắt hơi híp lại chỉ có bầu trời bao la xanh thẳm sau cơn mưa, bởi vậy nên không thấy khóe miệng Thiệu Trạch bên cạnh cười ý tứ sâu xa, sau khi uống nước xong, cậu tiện tay vứt chai nước sang bên cạnh, hờ hững lấy tay lau khóe miệng dính nước.

“Nghe nói cậu lại hợp tác với đạo diễn Minh Sâm hả.” Minh Sâm là đạo diễn và là đạo diễn số một trong nước, hai năm trước vừa về nước, khác với mấy đạo diễn nổi tiếng khác thích khai thác người mới, đạo diễn Minh Sâm lại luôn hợp tác với những người có thực lực giàu kinh nghiệm lão làng, mấy vai nam trẻ trong nước có thể được ông chọn trúng để hợp tác ít lại càng ít, mà Tưởng Sầm chính là một người trong số ít đó.

Tưởng Sầm nghe vậy gật đầu một cái, có thể hợp tác cùng đạo diễn Minh Sâm, cậu vẫn luôn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, hai người đang trò chuyện, bên kia đã bắt đầu quay chụp, Tưởng Sầm đứng dậy nói với Thiệu Trạch, “Cố gắng lên, tôi tin cậu cũng có thể.” Đoạn nhanh chóng rời đi.

Rất nhanh liền phải tập trung tinh thần vào quay phim, Tưởng Sầm chuyên chú nhìn diễn viên mình cùng hợp tác trước mặt, điều chỉnh tâm tình một chút, nói mấy lời thoại vở kịch đã học thuộc, sau đó cậu đi về phía trước, đưa tay muốn bắt lấy bả vai diễn viên cùng hợp tác, bỗng trong cơ thể bỗng truyền ra cảm giác kỳ quái, nhưng lại không nói ra được là gì.

Có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều, Tưởng Sầm nhấp nháy mắt mấy cái để mình đừng phân tâm, chuyên chú quay phim, kỹ xảo biểu diễn của cậu tốt, rất nhiều cảnh không dễ biểu đạt mà đều có thể dễ dàng thông qua, cho nên hôm nay kết thúc công việc rất sớm, Tưởng Sầm tự cảm thấy thân thể mình có chút khác thường nên chào đạo diễn một tiếng rồi đi thẳng về nhà.

Đến dưới lầu tiểu khu, Tưởng Sầm bước về phía thang máy, đột nhiên, tứ chi truyền tới cảm giác tê dại, hai chân lập tức mất hết sức lực, suýt nữa ngã nhào xuống đất, Tưởng Sầm vịn tường, cúi người dây dưa một hồi lâu một hồi lâu mới thất tha thất thểu vào thang máy đi lên nhà, móc chìa khóa ra mở cửa.

Vì sao đột nhiên cả người mất hết sức lực? Tưởng Sầm đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước hai tay vốc nước dội lên mặt, đầu óc bị kích thích tỉnh táo lại không ít, tứ chi bủn rủn cũng khá hơn nhiều. LQĐÔN

Tưởng Sầm trở lại nằm lên ghế sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên nhà không nhúc nhích, trong đầu lặng lẽ nhớ lại những chuyện hôm nay đã xảy ra, đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, cậu đứng dậy đi tới, nhìn xuyên qua mắt mèo rồi mở cửa.

“Sao cậu lại tới đây?” Tưởng Sầm nhìn Thiệu Trạch trước mặt, xoay người trở lại phòng khách rót nước đưa cho hắn ta, trong phòng hơi ngột ngạt, cậu đi đến ban công, gió đêm hơi lạnh làm đầu óc trống rỗng giữ được sự tỉnh táo.

Từ lầu 24 nhìn xuống, thu hết vào mắt nửa tiểu khu, ba năm trước đây cậu dọn từ nhà cũ tới chỗ này chính là vì nhìn trúng chỗ này ngắm cảnh đêm rất đẹp, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh thoải mái thích hợp để ở, cậu đứng trên ban công, cảm thụ gió mát thổi từng cơn tới, trái tim cũng dần yên tĩnh lại.

“Thấy bộ dạng cậu lúc ở studio không thoải mái lắm nên tới thăm cậu chút, không sao chứ?” Thiệu Trạch đứng bên cạnh cậu, quay đầu nhìn cậu.

“Không sao.” Tuy thân thể vẫn còn hơi vô lực, nhưng Tưởng Sầm cũng không để trong lòng, có lẽ mấy hôm nay quay phim quá mệt mỏi, xem ra sau này phải chú ý thân thể mới được, không nên liều mạng quá.

“Không sao là tốt rồi.” Thiệu Trạch cúi đầu xuống, che giấu quái dị trong mắt, hắn ta ho khan rồi nói tiếp, “Mấy hôm nữa sẽ tổ chức giải Kim Bôi, lần này quyết định chọn ảnh đế, cậu và tôi đều có tên.”

“Tôi biết.” Tưởng Sầm lùi lại phía sau, giải Kim Bôi là giải thưởng vô cùng quyền uy, có thể nhận được giải ảnh đế ở giải này thì đặc biệt vinh hạnh, là vinh dự lớn lao.

“Tiểu Sầm.” Thiệu Trạch bỗng xoay người giữ bả vai Tưởng Sầm, ánh mắt nhìn cậu không rời, giọng khàn khàn, “Cậu rút lui, nhường giải thưởng này cho tôi được không?” Kỹ xảo biểu diễn của hắn ta không bằng Tưởng Sầm, giải Kim Bôi cũng không phải là giải tạp nham, dù ba hắn ta có tiền đi nữa cũng không thể mua được giải ảnh đế, biện pháp duy nhất chính là khiến đối thủ cạnh tranh mạnh nhất là Tưởng Sầm rút khỏi danh sách tranh giải, như vậy vòng nguyệt quế ảnh đế tất nhiên rơi trên đầu hắn ta, còn Tưởng Sầm không có lần này thì cố gắng một chút lần sau vẫn còn cơ hội, nhưng nếu hắn ta bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nữa.

“Cậu….” Tưởng Sầm sững sốt, theo bản năng lắc đầu, giải thưởng Kim Bôi vinh quang biết bao, là nơi khẳng định kỹ xảo biểu diễn của diễn viên, cậu vẫn luôn mơ ước nhận được giải thưởng này, cuối cùng lần này cũng có cơ hội, dù Thiệu Trạch là bạn của cậu nhưng cậu cũng không muốn chắp tay nhường lại.

Hai tay Thiệu Trạch rũ xuống hai bên hông, nắm chặt thành quyền, lẩm bẩm nói, “Tôi biết cậu sẽ như vậy, tôi biết….” Chỉ cần giành được giải thưởng này thì sự nghiệp diễn viên của hắn ta có thể nâng cao một bước. Nhưng Tưởng Sầm này là chướng ngại vật chắn trước mặt hắn ta, nếu như muốn nhận được giải ảnh đế, nhất định phải khiến cậu ta nhường, cũng may lúc trước hắn ta đã dự đoán được.

Thiệu Trạch hít sâu một hơi, ngược lại cười thành tiếng, như thể không thèm để ý chút nào chuyển đề tài câu chuyện. “Tiểu Sầm, thật ra tôi vẫn rất hâm mộ cậu.”

Tưởng Sầm thấy hắn ta không dây dưa nữa thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, xoay đầu nghi ngờ, “Tại sao phải hâm mộ tôi?”

“Cậu không biết nguyên nhân à?” Thiệu Trạch chậm rãi, ly giấy trong tay hắn ta tản hơi nóng lượn lờ trong bóng đêm, nhưng vẫn không làm hắn thấy ấm lên, hắn ngửa đầu uống hết ly nước trong tay, ngón tay bóp méo ly giấy, một giọt nước bắn ra.

Sau một lúc lâu, hắn sâu kín mở miệng, giọng tự dưng lạnh lên, “Rõ ràng tôi xuất đạo trước cậu, nhưng cậu thành công hơn tôi, chỉ cần có cậu ở đó thì đám đạo diễn đều sẽ chọn cậu hợp tác mà không phải tôi, chỉ cần có cậu ở đó, ánh mắt mọi người đều đặt trên người cậu chứ không phải tôi, quả thật, kỹ thuật biểu diễn của tôi không bằng cậu, nhưng dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy?” Nói xong lời cuối, Thiệu Trạch gần như hét lên.

Tưởng Sầm bị hắn hét hơi ngẩn ngơ, cũng hiểu không phải Thiệu Trạch đang nói đùa với mình, bả vai lại bị nắm chặt lần nữa, Thiệu Trạch dùng sức nắm, gần như muốn bóp nát xương cậu, “Đạo diễn Minh Sâm là người tôi vẫn luôn hi vọng có thể hợp tác, kết quả ông ta lại chọn cậu, ảnh đế giải Kim Bôi tôi cũng muốn, nhưng chỉ cần có cậu thì tôi sẽ không có cơ hội! Tại sao cậu phải vào công ty tôi, tại sao phải trở thành diễn viên? Nếu như không có cậu, vậy tất cả những thứ kia đều thuộc về tôi!”

“Thiệu Trạch, cậu bình tĩnh lại chút đi!” Chưa bao giờ nghĩ trong lòng bạn tốt lại có nhiều câu oán hận mình như vậy, Tưởng Sầm lùi về sau một bước, muốn tránh khỏi gọng kiềm của hắn, cảm giác bủn rủn trên người lại đánh úp một lần nữa, khiến cậu không thể nâng nổi cánh tay, thân thể đột nhiên bị xoay một vòng lưng đưa về phía sân thượng, cổ bị bóp chặt, Tưởng Sầm ngước mắt nhìn Thiệu Trạch như đã thay đổi thành một người khác, run rẩy hỏi, “A Trạch, cậu muốn làm gì?”

“Tiểu Sầm, có phải cậu cảm thấy cả người bủn rủn vô lực?” Thiệu Trạch nhìn cậu, giải đáp nghi vấn của cậu, “Đó là tôi bỏ thuốc, nếu không như vậy, sao tôi dễ dàng thực hiện kế hoạch được?”

Trong đầu Tưởng Sầm nổ tung, không trách được cả người cậu không còn chút sức, thì ra không phải do thời gian này mình quá mệt mỏi mà là bị bỏ thuốc, mà có khả năng nhất chính là chai nước lúc nãy người trước mặt này đưa cho mình!

“Tiểu Sầm, nếu không có cậu thì tốt biết mấy? Nếu không có cậu, ảnh đế chính là tôi, chi bằng cậu biến mất.” Giọng Thiệu Trạch trầm thấp, trong đêm yên tĩnh nghe làm người ta hoảng sợ vô cùng.

Tưởng Sầm bị ép lùi về sau, ánh mắt rơi vào bóng đêm sau lưng, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt.

“Chỉ cần cậu biến mất, tất cả vinh quang đều là của tôi, Tiểu Sầm, chỉ trách cậu quá vĩ đại, là cậu éo tôi, kiếp sau đầu thai ngàn vạn lần đừng làm diễn viên nữa.” Thiệu Trạch ép sát từng bước, thân thể hai người gần như sát vào nhau, hắn chợt lùi về sau một bước, giả vờ như hai người đang dây dưa, sau đó dùng lực đẩy mạnh một cái.

Tưởng Sầm không cách nào né tránh, thân thể nặng nề lảo đảo đâm vào lan can, sau lưng truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, cả người mất thăng bằng lật người khỏi lan can ban công lao xuống dưới lầu, cậu nhìn Thiệu Trạch cách mình càng lúc càng xa, gió bên tai gào thét, một lúc sau thì không nghe thấy gì nữa, bịch một tiếng rất lớn, cậu ngã trên mặt đất cứng rắn, máu tươi bắn ra bốn phía, đau đớn mãnh liệt đánh úp cả người cậu.

Màu đen xẹt qua mắt, Tưởng Sầm hoàn toàn mất ý thức.

Trên ban công lầu 24, Thiệu Trạch trơ mắt nhìn Tưởng Sầm bạn tốt của mình rơi xuống, máu tươi bắn khắp nơi trong đêm, khóe miệng hắn cười đắc ý, sau đó véo người mình tạo ra vài vết bầm, như thể đã giằng co với người khác.

Hắn hài lòng phủi tay, trở lại phòng ném đồ vật loạn xạ, sau đó báo cảnh sát.

Tưởng Sầm cảm thấy hồn phách mình tách khỏi cơ thể, càng lên càng cao, cậu nhìn thấy Thiệu Trạch làm loạn nhà mình lên rồi báo cảnh sát, không lâu sau mấy tên cảnh sát và xe cứu thương tới, cậu nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Trạch như bị hoảng sợ, nhìn chiếc xe cứu thương chở thi thể mình chạy xa, ánh mắt một lời khó nói hết.

Ngày hôm sau, truyền thông thành phố A đưa tin tức giật gân, nghi ngờ ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Tưởng Sầm xảy ra cãi vã với Thiệu Trạch ở trong nhà mình, Tưởng Sầm tính đẩy Thiệu Trạch xuống lầu nhưng mình lại không cẩn thận bị ngã xuống lầu, tử vong tại chỗ.

Tin tức này không thể nghi ngờ dấy lên màn tranh cãi ầm ĩ trên mạng, bất kể thế nào fan Tưởng Sầm cũng không tin thần tượng nhà mình lại làm ra chuyện hại người như vậy. Còn fan của Thiệu Trạch thì mắng Tưởng Sầm máu chó đầy đầu, hai phe tranh cãi rất lâu vẫn không ngừng nghỉ, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.

Hồn phách Tưởng Sầm bay trên không trung, cậu nhìn màn hình quay vẻ mặt tiều tụy của Thiệu Trạch, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, Thiệu Trạch hôm nay đã không còn là Thiệu Trạch lúc mới quen nữa rồi. Như hắn ta nói, kỹ thuật biểu diễn của hắn quả thật rất bình thường, cộng thêm tính tình lại không tốt, làm việc hơi kỳ quái, nếu như không phải có ba làm chỗ dựa phía sau lưng, sợ là hắn đã sớm không có nơi sống yên ổn, hơn nữa được đề cử ảnh đế ở giải Kim Bôi chỉ có cậu và Thiệu Trạch, cho nên cậu chết rồi thì người được lợi nhất chính là Thiệu Trạch.

Quả nhiên vài ngày sau, lễ trao giải Kim Bôi diễn ra đúng hạn, không hề nghi ngờ Thiệu Trạch nhận được giải ảnh đế của năm, hắn cầm cúp vàng rực đứng trước bục trao giải, kích động đến rơi nước mắt.

Tưởng Sầm cười lạnh, đây thật sự là chuyện rất đỗi buồn cười! Bạn bè tốt nhất của cậu vì ghen ghét cậu, vì tranh giành ngôi vị ảnh đế với cậu, đẩy cậu từ tầng 24 xuống, còn vu cáo hãm hại cho cậu tội danh không hề có, khiến cậu ngay cả chết cũng không được yên ổn. Tưởng Sầm cuộn chặt hai tay, tròng mắt như muốn nứt ra, nếu có kiếp sau, cậu không chỉ còn muốn làm diễn viên mà còn phải đoạt lại hết những gì thuộc về cậu!

Hồn phách bay bổng trên không trung bay vào một khu nghĩa địa, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, Tưởng Sầm ngẩn ngơ, nhận ra.

Đây chẳng phải là Kinh Sở Dương sao?

Kinh Sở Dương và cậu là bạn học ở đại học A, học trên cậu ba khóa, hai người trong trường học xem như được gọi là bạn bè, chỉ có điều sau khi Kinh Sở Dương tốt nghiệp thì không biết đi đâu, hai người không hề liên lạc, lần gặp gần đây nhất thì anh đã là ông chủ giải trí Hoa Tụng, muốn mời cậu qua bên đó, lúc ấy giải trí Hoa Tụng có ảnh hưởng vượt xa giải trí Cực Quang, nhưng Tưởng Sầm lại nghe Thiệu Trạch khuyên bảo nên không đồng ý, không nghĩ tới anh ta lại xuất hiện trước mộ mình.

Người đàn ông cầm một bó hoa cúc trắng đứng trước mộ, nhẹ nhàng đặt xuống đất, anh ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt nhẹ ảnh chụp trên bia mộ, trong lòng vô cùng khổ sở, lúc trước anh về nước, thấy Tưởng Sầm làm diễn viên, thật vất vả đợi hợp đồng của cậu và giải trí Cực Quang sắp đến hạn, muốn mời cậu qua bên công ty mình, tự mình bảo vệ cậu, không để cậu bị dư luận chê cười, nhưng không nghĩ tới lại bị từ chối.

Nếu như anh không ra nước ngoài, chắc chắn tìm cách cản cậu làm diễn viên, làng giải trí là nơi phức tạp như vậy, vốn không thích hợp cho người sạch sẽ như cậu, nếu Tưởng Sầm không vào vòng luẩn quẩn này thì hôm nay họ cũng không trở thành âm dương cách biệt thế này, Kinh Sở Dương nghĩ đến là lại đau lòng, khàn giọng nói, “Tiểu Sầm, dù người ta nói thế nào thì tôi vẫn tin em trong sạch, em ở đó sống tốt, chăm sóc mình cho tốt nhé.”

Tưởng Sầm nghe xong đột nhiên hai mắt mờ mịt, cậu bị hãm sâu trong dư luận mưu toan hại chết Thiệu Trạch, tất cả mọi người quen biết cậu hận không thể nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cậu, chỉ có người đàn ông này….

Tưởng Sầm nghẹn ngào, còn chưa kịp nghĩ gì thêm liền rơi vào một khoảng không màu trắng, thân thể đột nhiên đau đớn kịch liệt, Tưởng Sầm đột nhiên mở to hai mắt, trong mũi ngửi được mùi thơm hoa quế tươi mát.

Đập vào mắt là trang trí quen thuộc, là chỗ ở ba năm trước của cậu, nhưng không phải cậu đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ nằm mơ à?

Tưởng Sầm đưa tay nhéo cánh tay mình, ai da một tiếng, đúng là đau ghê, trong mơ cũng có cảm giác đau sao? Hơn nữa cậu cứ cảm thấy có gì đó không đúng, Tưởng Sầm quay đầu nhìn, trên mặt bàn có một tờ giấy trắng, phía ngoài có mấy chữ to đập vào mắt.

Thư mời phỏng vấn của giải trí Cực Quang.

Tưởng Sầm khẽ giật mình, giải trí Cực Quang là công ty của ba Thiệu Trạch, ba hắn nắm giữ rất nhiều cổ phần của công ty, cũng là công ty cậu ký kết, nhưng thư mời phỏng vấn này của rất nhiều năm trước, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tưởng Sầm nhìn bốn phía xung quanh, rõ ràng đây là nơi cậu ở hai năm, ba mẹ cậu sớm qua đời, chỗ này là nhà họ mua cho cậu khi còn sống, sau đó cậu kiếm được nhiều tiền hơn nên đã dọn nhà, căn nhà này cũng không bán qua tay. Còn bây giờ, tất cả sắp xếp ở đây đều giống lúc ấy y đúc, cậu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, thời gian hiện lên lại là 5 năm trước, một suy nghĩ kỳ cục hiện lên trong đầu cậu, làm cậu trợn mắt há hốc mồm.

Chẳng lẽ, cậu sống lại?

Tưởng Sầm chợt từ trên giường ngồi dậy, muốn với lấy điện thoại nhưng duỗi cánh tay thế nào cũng không thể với tới, vốn giường ngủ một người rất vừa vặn cũng trở nên rộng rãi khôn cùng, cậu cúi đầu nhìn, trên người mình lại không mặc gì! Cậu chộp lấy quần áo, tay còn chưa vươn ra đã bị cả bộ đồ ập lên.

Cậu biết có chỗ nào không đúng.

Tưởng Sầm chui từ dưới quần áo ra, chạy đến trước gương bên giường, vốn là nơi vài bước là tới lại cần đi một lúc lâu, thấy trong gương xuất hiện một bóng người nho nhỏ, chỉ bằng một ngón tay, hệt như bản thu nhỏ của mình, trong lúc nhất thời, cậu cảm thấy như bị sấm sét đánh vào đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong gương, miệng gần như mở to hình chữ O.

Cậu cậu cậu! Sao cậu lại biến thành người nhỏ như ngón tay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status