Ảnh đế là một đứa bé

Chương 46: Không có gì ngoài việc đóng phim, tất cả cứ yên tâm giao cho anh.


Edit: Ngọc Hân

Mặt trời chiều ngã về Tây, Kinh Sở Dương thoải mái dắt tay Tưởng Sầm dạo bước trên đường nhỏ bên ngoài giáo đường, trên chiếc ghế dài cách đó không xa, một đôi vợ chồng già đang ngồi, bà cụ ngồi dựa vào ông cụ, cười tươi như hoa, cho dù trên mặt có nếp nhăn rất sâu nhưng không chút nào ảnh hưởng tới khí chất của bà, có thể thấy lúc còn trẻ bà nhất định là một mỹ nhân. LQĐÔN

Kinh Sở Dương cứ như vậy xem họ cười cười nói nói, trên mặt ông cụ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đột nhiên anh rất hâm mộ cuộc sống như vậy, ở bên người yêu, cùng nhau đến già đầu bạc, cùng dắt tay nhau đi qua quãng thời gian còn lại của đời người.

Nghĩ như thế, Kinh Sở Dương dừng bước, xoay người nhìn Tưởng Sầm, thử hỏi, “Tiểu Sầm, hay giao Thiệu Trạch để anh xử lý, em không làm diễn viên nữa, anh không muốn em lại bị thương.” Chỉ cùng nhau sống một cuộc sống đơn giản, không tốt sao?

Tưởng Sầm nghe vậy sửng sốt một giây, khẽ lắc đầu, “Không, em không sợ bị thương, làm diễn viên là mơ ước từ nhỏ tới lớn của em, em thích diễn, cũng không đơn giản là vì muốn báo thù đâu, cho dù không có Thiệu Trạch thì em vẫn chọn làm diễn viên.”

Nói tới đây, Tưởng Sầm dừng một lát, nghiêng người ôm vai Kinh Sở Dương, nhíu mày, “Hơn nữa, nếu như em không làm diễn viên thì ở nhà có thể làm được gì chứ? Anh không có con để em nuôi, mà em cũng chẳng phải như bà vợ đủ chức trách, dù sao em cũng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, quan trọng nhất là nuôi anh đó, ừm, gánh nặng đường xa ghê.” Nói xong Tưởng Sầm cũng tự cười rộ lên.

“Vậy được rồi, anh hi vọng ngày nào đó em nổi tiếng để anh ở nhà làm sâu gạo cả đời, hàng ngày nấu cơm cho em là được.” Kinh Sở Dương cười theo, trong lòng tự hiểu chắc chắn Tưởng Sầm không nghe lời anh đâu, cũng được, anh yêu một Tiểu Sàm không phải là mẫu người gặp khó khăn thì chỉ biết trốn tránh, Tiểu Sầm lúc nào cũng dũng cảm tiến lên như thế này, mới càng khiến anh động lòng và bảo vệ hơn.

Vì vậy Kinh Sở Dương đưa tay qua kéo Tưởng Sầm vào ngực mình ôm chặt, nói. “Tiểu Sầm, vậy chúng ta giống như lúc trước đã từng nói, em chỉ cần đóng phim cho tốt, cố gắng giết chết Thiệu Trạch, những chuyện khác cứ giao cho anh, anh sẽ không để em bị tổn thương lần nữa, được không?”

Tưởng Sầm ra sức gật đầu, đây cũng là mục tiêu của cậu, ông trời cho cậu sống lại, không phải để cậu sống uổng phí thời gian, kiếp trước bị Thiệu Trạch chà đạp danh dự, bị hắn ta cướp giải thưởng, đời này cậu muốn đoạt lại tất cả, là của cậu, đừng hòng đòi ngấp nghé.

Hai người cùng nắm tay nhau đi về phía trước, ánh trời chiều rơi vào trên người Tưởng Sầm kéo dài bóng dáng in xuống đường, vừa lúc Tưởng Sầm quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời vô cùng tinh xảo, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười mềm mại như gió xuân làm trái tim Kinh Sở Dương rung động, anh lấy điện thoại ra nhanh chóng lưu lại hình ảnh hoàn mỹ này rồi cài làm hình nền và cả màn hình khóa, như vậy mỗi lần mở điện thoại ra là có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tiểu Sầm nhà anh, tâm tình cả ngày sẽ rất ổn.

Đi ngang qua chính là một công viên rất rộng, buổi tối khu công viên vẫn buôn bán, lúc này mặt trời đã lặn phía Tây, nhưng không ít du khách vẫn còn chơi trong công viên, không phải Tưởng Sầm mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng, có điều khi biến nhỏ bị Kẹo Đường mang đi ngang qua lối đi nhỏ treo lơ lửng trên bầu trời kia vẫn còn kinh hồn bạt vía, cậu nhìn vòng đu quay biểu tượng của nước D, trong lòng rục rịch.

“Đi nào.” Sao Kinh Sở Dương lại không nhìn ra tâm tư của cậu cơ chứ, dứt khoát lôi kéo cậu tới chỗ bán vé của công viên mua vé vào chơi, đầu tiên hai người đi vòng đu quay, vòng đu này cao tới trăm mét, khi buồng xe lên đến đỉnh thì có thể nhìn xuống toàn bộ phong cảnh mỹ lệ của toàn thành phố.

Đợi một lúc lâu mới tới lượt họ, Kinh Sở Dương kéo Tưởng Sầm vào buồng xe, tìm chỗ ngồi xong vòng đu quay từ từ lên cao, Tưởng Sầm tựa bên cửa sổ nhìn xuống phong cảnh, chỉ cảm thấy cả người như đang bay bổng, như muốn bay lên.

Vòng đu quay lên cao dần, lúc sắp tới đỉnh, Kinh Sở Dương lặng lẽ nắm chặt tay Tưởng Sầm, kéo cậu vào ngực ôm chặt, ôm cậu cùng ngắm phong cảnh phía ngoài, dịu dàng nói, “Tiểu Sầm, anh yêu em, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”

Tưởng Sầm sững sờ, trên mặt đỏ gay, cúi đầu nhỏ giọng lầm bẩm, “Làm gì mà đột nhiên kích động nói vậy chứ.” Tuy nói thế nhưng trong lòng cậu như có mật ngọt chảy qua, thầm lặng lẽ đếm ngược, tới lúc vòng đu quay lên tới đỉnh thì Tưởng Sầm ngẩng đầu, hai tay bưng mặt Kinh Sở Dương, nghiêng người qua chủ động hôn lên môi anh, tuy trúc trắc nhưng dùng hết tất cả nhiệt tình.

Kinh Sở Dương không cam lòng yếu thế hôn trả lại, hai người ôm chặt nhau trong buồng xe nhỏ hẹp, đây là thời khắc thuộc về hai người họ, ngay cả gió nhẹ cũng không chút có ý quầy rầy.

Xuống khỏi vòng đu quay, cả người Tưởng Sầm choáng váng chóng mặt, thế mà trở về khách sạn lại bị Kinh Sở Dương đè hôn rất lâu, mãi đến khi hô hấp cậu không theo kịp, Kinh Sở Dương mới tiếc nuối buông cậu ra.

Hôm sau, hai người lại lên đường đi thăm thú nhiều nơi khác, nụ cười trên mặt Tưởng Sầm chưa từng tắt đi, Kinh Sở Dương nhìn người bên cạnh, ngay cả bước chân giẫm xuống đường cũng trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng.

Cuối cùng đã tới ngày về nước, mấy hôm nay hai người chơi cả người đều mệt mỏi, lên máy bay ngủ đến mê man, máy bay hạ cánh, Kinh Sở Dương đội mũ quàng khăn và khẩu trang cho Tưởng Sầm xong rồi cùng nắm tay cậu đi về nhà.

Cả người Tưởng Sầm mệt mỏi vế tới nhà, bị gió lạnh thổi hơi tỉnh táo chút đỉnh, cậu đứng dậy cầm quần áo đi tắm, vừa vào trong bồn, nước ấm bao quanh toàn thân, cậu thoải mái nghiêng đầu ngủ, ngay cả Kinh Sở Dương đứng bên ngoài gõ cửa cũng không nghe thấy.

Kinh Sở Dương đứng đợi bên ngoài rất lâu nhưng không nghe bên trong có phản ứng gì, nghĩ nghĩ rồi trực tiếp đẩy cửa ra bước vào, chỉ thấy rèm bồn tắm được kéo một nửa, Tưởng Sầm nằm bên trong đã sớm ngủ thoải mái ngáy khò khò.

Kinh Sở Dương lặng lẽ đi qua ôm Tưởng Sầm từ trong bồn tắm ra ngoài, làn da trắng nõn đập vào mắt anh, Kinh Sở Dương nuốt nước miếng một cái, ép mình dời mắt, anh dùng khăn tắm lau khô nước trên người cậu, thay đồ ngủ rồi đặt xuống giường dùng mền đắp kín, còn mình vôi chạy vọt vào tắm, sau đó ra vén mền lên chui vào bên trong, ôm chặt Tưởng Sầm, hít hà mùi thơm trên người cậu.

Tưởng Sầm trong mơ chép miệng, xoay người cọ cọ vùi vào ngực Kinh Sở Dương, hai tay ôm chặt eo anh, mặt dán trước ngực anh, ngủ như chú heo nhỏ khiến Kinh Sở Dương dở khóc dở cười.

Lúc Tưởng Sầm đang ngủ thì biến thành nhỏ, lại ngủ tiếp, cậu đã trở về thời gian biến nhỏ lớn như bình thường, Kinh Sở Dương bị một cú điện thoại đánh thức, đi ra phòng khách nghe máy, thì ra công ty tạm thời có việc cần anh tới xử lý, anh cúp máy đi vào trong phòng ngủ, tăng nhiệt độ điều hòa lên, lại cẩn thận ghép mền cho Tưởng Sầm, lúc này mới thay quần áo sửa soạn chút rồi ra khỏi nhà.

Tưởng Sầm mơ rất nhiều giấc mơ đẹp, mơ thấy Thiệu Trạch vĩnh viễn biến mất trong làng giải trí, mơ thấy giải thưởng ảnh đế về trong tay cậu, mơ thấy cậu gặp người nhà Kinh Sở Dương, họ đều yêu mến cậu, cả đại gia đình sống cuộc sống vui vẻ mỗi ngày, sống hạnh phúc cả đời.

Khi tỉnh dậy, Tưởng Sầm phát hiện Kinh Sở Dương không ở bên cạnh, cũng không ở nhà, cậu chống tay ngồi dậy, xoa xoa đầu, dựa vào đầu giường ngẩn người.

Những cảnh trong mơ kia không chỉ là cảnh trong mơ, mà là trong lòng cậu luôn ấp ủ, cậu rất tin những chuyện này đều sẽ từ từ thực hiện, tương lai đang chờ cậu sẽ là quãng thời gian vô cùng tốt đẹp.

Tưởng Sầm lấy lại tinh thần, vén mền lên xuống giường, bụng hơi đói, cậu vào phòng bếp nhìn thấy có tờ giấy dán trên tủ lạnh.

Anh có việc tới công ty, em ở nhà đừng ra khỏi cửa, không được ăn mì tôm, cũng không được gặm bánh mì, đói bụng thì bỏ thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng đi, tối về sẽ làm đồ ăn ngon cho em, ngoan nhé – Kinh Sở Dương.

Cuối tờ giấy còn vẽ hình Kẹo Đường, đơn giản, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, Tưởng Sầm mỉm cười bóc tờ giấy xuống, mở tủ lạnh lấy đồ ăn trong hộp tươi bỏ vào trong lò vi sóng.

Ăn cơm xong Tưởng Sầm ngồi trên sofa xem TV, điện thoại vang lên, Tưởng Sầm tiện tay cầm điện thoại áp vào tai, vừa nghe điện thoại vừa mở ipad ra, tìm email Trịnh Hải Dật gửi tới, trong email là lịch trình làm việc, sắp tới cậu có một công việc đó là quay quảng cáo dịch vụ công cộng, người hợp tác là Diệp Cảnh.

Nói đến Diệp Cảnh, hình như lâu lắm rồi chưa gặp, cảnh lần trước anh ta tỏ tình với mình còn rõ mồn một trước mắt, Diệp Cảnh là người đáng tin, nếu có thể làm bạn thì đó là vinh hạnh của cậu.

Hơn năm giờ chiều, Kinh Sở Dương đúng giờ về nhà, vừa vào cửa thì thấy Tưởng Sầm ngồi trên sofa, vẻ mặt không thể chờ đợi nhìn chằm chằm vào anh, anh đi qua nhéo khẽ mũi cậu, cười hỏi, “Sao vậy? Vui như vậy?”

“Bữa tiệc lớn đâu?” Tưởng Sầm níu chặt tay áo Kinh Sở Dương, nhìn vào túi anh đang cầm.

“Tiểu quỷ thèm ăn, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.” Kinh Sở Dương mở túi đi vào phòng bếp, nhanh tay lẹ chân bắt đầu rửa rau cắt thức ăn, mùi thơm của thức ăn từ trong phòng bếp bay tới từng ngóc ngách phòng khách.

Tưởng Sầm ngồi trên sofa nhìn về phía phòng bếp, người đàn ông cao lớn đeo tạp dề hình gấu Pooh, vừa ngâm nga hát vừa nấu cơm trong phòng bếp, thỉnh thoảnh nghiêng nghiêng gò má vừa anh tuấn vừa dịu dàng.

Mắt Tưởng Sầm sáng như những vì sao, đàn ông biết nấu ăn đều rất đẹp, đương nhiên, Sở Dương của cậu là đẹp trai nhất!

Đã không chỉ một lần cảm thấy, trong nhà có người đàn ông biết làm cơm quả thực không thể hạnh phúc hơn, chuyện này rất đáng giá để kiêu ngạo!

Ngày hôm sau, Tưởng Sầm đi cùng Trịnh Hải Dật đến địa điểm đã định chuẩn bị quay quảng cáo dịch vụ công cộng, gặp lại Diệp Cảnh, cậu bước tới chào hỏi, không nhắc gì tới chuyện đã xay ra hôm đó.

Quay xong quảng cáo, Tưởng Sầm tạm biệt Diệp Cảnh, cùng Trịnh Hải Dật rời đi, đi tới chỗ rẽ thì cậu lên chiếc xe màu đen, có thể lờ mờ nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của một người đàn ông ngồi trên xe.

Tất cả đều rơi vào tầm mắt Diệp Cảnh, ngoài hâm mộ thì có cả tiếc nuối, chỉ là người đàn ông kia, chính là người trong lòng Tưởng Sầm sao? Thôi, cho dù không phải thì anh ta và Tưởng Sầm cũng chỉ có thể là bạn bè.

Anh ta đã từng cho rằng, mình có thể trở thành người đứng bên cạnh Tưởng Sầm, quan tâm cậu, chăm sóc cậu, sau này anh ta phát hiện mình đã sai, mình không phải kiểu người cậu thích, cũng may anh ta tỏ tình thất bại, Tưởng Sầm cũng không xa lánh anh ta, vẫn xem anh ta như bạn tốt, đây là điều may mắn nhất của anh ta.

Diệp Cảnh sờ mặt, hít sâu một hơi xoay người lặng lẽ rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status