Ảnh đế là một đứa bé

Chương 49: Sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt em


Edit: Ngọc Hân

Lúc mọi người nghi ngờ hỏi ra, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đang ở trong nhà, tất nhiên họ thấy bình luận trên mạng, trong lòng Kinh Sở Dương buồn cười, đều đã hôn đã ôm, sao lại không biết? LQĐÔN

Nhưng đám dân mạng không biết quan hệ của họ, Kinh Sở Dương suy nghĩ một chút, hay là thừa dịp này dứt khoát công khai quan hệ của họ? Anh cũng muốn quang minh chính đại nắm tay Tiểu Sầm, họ là người yêu, không phải quan hệ không thể nói ra miệng.

Vì vậy anh trưng cầu ý kiến của Tưởng Sầm.

“Anh quyết định là được.” Hiển nhiên Tưởng Sầm không có ý kiến gì, dựa vào vai Kinh Sở Dương, trong ngực ôm Kẹo Đường, thích chí kéo râu nó, vừa xoa lông nó.

Vốn chuyện bao nuôi bị đồn ra, tâm tình cậu rất phức tập, về sau lại bị fan ném trứng gà tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc, nhưng sau đó Kinh Sở Dương quan tâm cậu, phẫn nộ vì cậu, bảo vệ cậu, cậu đều nhìn thấy trong mắt, người nọ chân thành yêu mình, sao cậu lại không muốn cùng anh quang minh chính đại tay trong tay đi dưới ánh mặt trời?

Kinh Sở Dương lấy ipad ra, đăng ký tài khoản chính chủ giải trí Hoa Tụng, chuẩn bị rất lâu, đăng một bài weibo rất dài.

Giải trí Hoa Tụng v: Mấy hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, có một số việc tôi cần nói rõ sau đây. Cái gọi là bao nuôi, là người nào độc ác nào đó vu oan cho Tiểu Sầm, trong lòng mình tự hiểu, không phải không có quả báo mà là chưa tới lúc.

Về phần vấn đề mọi người muốn biết, hôm nay cũng giải thích rõ ràng, về chuyện tại sao tôi biết trước ngực Tưởng Sầm không có nốt ruồi, đúng như suy nghĩ lúc trước của mọi người, vì Tiểu Sầm là người yêu của tôi, tôi không muốn em ấy bị chỉ trích, bị người vu oan hãm hại, cho nên chuyện này nhất định phải làm sáng tỏ.

Tiểu Sầm và tôi có quan hệ bình thường, chúng tôi quyết định ở chung cả đời, tôi tôn trọng em ấy, yêu em ấy, em ấy thích làm diễn viên, thích diễn kịch, tôi không ngăn cản, nhưng đây không phải là lý do để Hắc Tử bôi đen em ấy, người của tôi, tôi sẽ bảo vệ.

Cuối cùng, mong các vị Hắc Tử tự trọng, sau này còn bôi bẩn danh dự người tôi yêu thì tuyệt đối không buông tha.

Phần đề tên để là Kinh Sở Dương giải trí Hoa Tụng.

Sau khi đăng lên weibo bị điên cuồng chia sẻ, fan Tưởng Sầm tất nhiên vui sướng, chúc mừng hai người phía dưới bài đăng weibo, còn một số Hắc Tử ngay từ đầu còn nhảy ra bình luận, nói đây là lăng xê, nhưng rất nhanh bị fan bắn thương tích đầy mình, không xuất đầu lộ diện nữa, đám người qua đường dù không thích Tưởng Sầm nhưng cũng gửi lời chúc phúc của mình.

Đăng weibo xong, Kinh Sở Dương ném ipad xuống ôm chặt Tưởng Sầm bên cạnh, “Tiểu Sầm, từ nay về sau chúng ta không bao giờ phải che che giấu giấu nữa, em là người anh yêu, sẽ quang minh chính đại show ân ái, thế nào?”

“Ai muốn cùng anh show ân ái chứ?” Tưởng Sầm bĩu môi, tuy nói như vậy nhưng đáy mắt nhiễm đầy mềm mại vui vẻ, cậu ôm lại Kinh Sở Dương, chủ động hôn má anh, “Sở Dương, cám ơn anh.”

“Giữa anh và em chưa bao giờ cần chữ cám ơn này.” Kinh Sở Dương xiết chặt ngực hôn môi Tưởng Sầm.

Chuyện Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm là một đôi tình nhân rất nhanh bị Kinh Sở Nghi biết được, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu mới khép được miệng đang há hốc của mình, đương nhiên cô biết Tưởng Sầm, là một ngôi sao đang nổi năm nay, tuy có rất nhiều tranh cãi nhưng có nhan sắc có thực lực, cũng không dựa vào scandal vớ vẩn để thu hút fan, là một diễn viên mới rất dễ làm người ta có cảm tình, không nghĩ tới người trong lòng anh trai lại chính là anh ấy.

Điều này khiến Kinh Sở Nghi càng thêm quyết tâm tới thăm, vì vậy cô đi tới giải trí Hoa Tụng, lén lút theo dõi Kinh Sở Dương và tìm được chỗ hai người, một ngày nọ cô mang theo canh vừa nấu, thừa dịp Kinh Sở Dương không ở nhà liền tới gõ cửa.

“Ai vậy?” Lúc này chỉ còn mình Tưởng Sầm ở nhà, cậu đang chải lông cho Kẹo Đường, chợt nghe tiếng có người gõ cửa, đi tới cửa nhìn xuyên qua mắt mèo thì thấy một cô gái trẻ tuổi, khi cô ngẩng đầu thì Tưởng Sầm sửng sốt.

Đây không phải là Kinh Sở Nghi em gái Kinh Sở Dương ư, cậu đã từng thấy trên điện thoại di động của anh một lần, cô gái cười rất đáng yêu, nhất định là một người hoạt bát, nhưng mà cô ấy tới đây làm gì?

Tưởng Sầm nghi ngờ mở cửa, cùng đối mặt với cô.

Kinh Sở Nghi không ngờ cửa mở nhanh như vậy, còn chưa kịp tạo dáng, cô nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ tuổi đứng ở cửa, quả nhiên là Tưởng Sầm, cô không cách nào kiềm chế kích động trong lòng, ngọt ngào gọi một tiếng, “Xin chào chị dâu! Em là Kinh Sở Nghi, em gái Kinh Sở Dương.”

Tưởng Sầm giật mình, nghe tiếng xưng hô chị dâu thấy da đầu tê rần.

“Em đọc mấy lời anh trai viết trên mạng rồi.” Kinh Sở Nghi tự giác bước vào cửa, quay lại nhìn cậu, cười tinh nghịch, “Anh trai suốt ngày nói đã có người mình thích, không nghĩ tới thế mà lại là anh, chị dâu, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”

“Ặc, em hỏi đi.” Tưởng Sầm vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong chữ chị dâu kia, xưng hô này nghe sao…. Sao cũng không được tự nhiên cho lắm.

Một giây sau, Kinh Sở Nghi ghét sát cậu hỏi, “Vì sao anh thích anh trai em?”

Vấn đề này làm khó Tưởng Sầm, cậu tiện tay đóng cửa lại, vừa đi vừa suy nghĩ, yêu một người cần lý do ư, nếu như không thể không nói nguyên nhân thì có lẽ là vì Kinh Sở Dương đối xử với cậu rất tốt, bỏ ra sự nhiệt tình cho cậu, lòng mình đâu phải tảng đá, tuy chậm hiểu nhưng cũng bị làm cảm động.

“Không trả lời cũng không sao, canh này là em hầm đưa qua cho chị dâu và anh trai uống.” Kinh Sở Nghi cười xán lạn, về nhà nhất định phải khoe khoang với ba mẹ chuyện chị dâu nhà mình là một ngôi sao lớn, quả thật không thể vui vẻ hơn!

Im lặng một lúc thì ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Kinh Sở Dương đã về! Kinh Sở Nghi thấy thế vội nhảy ra sau lưng Tưởng Sầm, cầm góc áo cậu trốn tránh.

“Tiểu Sầm, ai tới vậy hả?” Kinh Sở Dương đi tới lối vào đổi giày, ngước mắt thấy hình như có người trốn sau lưng Tưởng Sầm, anh híp mắt nhìn một lát, trầm giọng, “Kinh Sở Nghi, đi ra!”

“Anh.” Kinh Sở Nghi từ sau lưng Tưởng Sầm thò đầu ra, lại rụt về.

“Đi ra, trốn sau lưng người khác thì còn ra sao nữa.” Kinh Sở Dương bước tới xách Kinh Sở Nghi qua một bên như xách một con gà, hạ giọng hỏi cô, “Sao em lại tới đây, không phải đã nói không được quấy rối à?”

“Em thấy bình luận trên mạng, tò mò nên sang đây xem thử chứ sao.” Kinh Sở Nghi chu môi, kéo tay áo anh trai mình.

“Được rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, về đi, chẳng phải mai em còn đi làm à?” Kinh Sở Dương bất đắc dĩ thả cô ra, dù sao sớm muộn gì anh cũng phải dẫn Tưởng Sầm về gặp ba mẹ, để em gái nói thân phận Tưởng Sầm cho họ biết sớm một chút cũng không sao.

“Đi ngay đây.” Kinh Sở Nghi thoát khỏi tay Kinh Sở Dương, nói với Tưởng Sầm đứng bên cạnh, “Chị dâu, em đi trước đây, đừng quên uống canh nhé!”

“Chị dâu?” Kinh Sở Dương sững sờ.

“Đừng gọi như vậy, anh không quen.” Tưởng Sầm tiễn cô ra cửa, “Sau này gọi anh như gọi anh em đi, anh chắc lớn tuổi hơn em.”

“Được rồi, vậy em về đây.” Kinh Sở Nghi vẫy tay, sợ Tưởng Sầm quên lại dặn dò thêm lần nữa, “Ngàn vạn lần đừng quên uống canh, liên quan đến hạnh phúc của hai người đó!”

“Nghiêm trọng vậy à?” Tưởng Sầm còn chưa kịp hỏi thêm câu nào cô gái xinh đẹp đã chạy đi xa, cậu đóng cửa lại đi tới trước bàn, mở nắp vung nhìn vào, lại ghé sát hít hà, thơm vô cùng.

Kinh Sở Dương cũng đi tới, nhìn thấy đồ trong nồi thì nghiến răng nghiến lợi, không ngờ lại là pín bò! Kinh Sở Nghi cô nhóc xấu xa này! Anh lập tức gọi điện thoại qua mắng mỏ một trận.

Sau khi Tưởng Sầm nghe nói là pín bò cũng kịp phản ứng, đang ôm bụng đứng bên cạnh cười, cậu đoán em gái Kinh Sở Dương chắc hẳn rất đáng yêu, không nghĩ tới thế mà cô lại tặng canh pín bò, em gái hãm hại anh trai như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

“Cười cái gì mà cười.” Kinh Sở Dương cúp điện thoại đưa tay ôm Tưởng Sầm đặt lên sofa, dùng ngón tay chọc léc cậu, giọng ấm ức, “Cần gì canh pín bò chứ, chồng em không cần tráng dương cũng có thể một đêm bảy lần, có muốn thử chút không?”

“Không cần, ha ha ha ha ha.” Dưới bàn tay của anh Tưởng Sầm cười đến nước mắt chảy đầm đìa, bên hông bị chọc ngứa ngáy khiến cậu tránh tới tránh lui, thiếu chút nữa kéo cả Kinh Sở Dương cùng ngã xuống sofa.

Tay Kinh Sở Dương chọc không ngừng, trong phòng khách tràn đầy tiếng cười vui vẻ của hai người, chơi đùa một lúc Tưởng Sầm từ dưới người Kinh Sở Dương chui ra, đi tới cạnh bàn, múc canh pín bò ra bát, để trước mặt Kinh Sở Dương, "Uống đi, đừng lãng phí."

" Thật sự muốn anh uống ? " Kinh Sở Dương nhíu mày, nghĩ chẳng phải nương theo chuyện uống canh pín bò thì tối nay ngược lại ăn chút ít đậu hũ của Tiểu Sầm à, càng nghĩ anh càng cảm thấy chủ ý này không tệ, vì vậy từng ngụm từng ngụm uống hết toàn bộ bát canh kia, một giọt cũng không thừa.

Đêm tới, sau khi rửa mặt xong Tưởng Sầm nằm trên giường, điều hòa mở rất ấm áo, Tưởng Sầm thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại y như đã ngủ, áo tắm hơi mở để lộ bộ ngực trắng nõn nà.

Kinh Sở Dương từ phòng tắm đi ra, dùng khăn lông lau khô tóc ướt của mình, anh lặng lẽ ngồi bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tưởng Sầm.

Sao trên đời lại có thể có người đẹp như vậy, từ khi lên đại học lần đầu tiên nhìn thấy cậu Kinh Sở Dương đã không kiềm chế nổi thích cậu, về sau mang theo tiếc nuối ra nước ngoài, ba năm sau về nước lại gặp được cậu như kỳ tích, điều này chứng tỏ trời cao thiên vị anh và Tưởng Sầm.

Lúc gặp lại, cậu biến thành chú bé tý hon cao hơn 10cm, không có gì ngoài khiếp sợ và đau lòng, hơn nữa Kinh Sở Dương cảm thấy cơ hội của mình đã tới, vì thế anh nghĩ mọi biện pháp tiếp cận cậu, chăm sóc cậu, dùng sự dịu dàng và săn sóc của mình làm cậu cảm động, hai người từng bước đi tới cho đến hôm nay, anh muốn cám ơn trời cao an bài và sự kiên trì của mình.

Kinh Sở Dương cầm tay Tưởng Sầm dán vào lòng bàn tay mình, cái tay này mình sẽ nắm lấy mãi mãi, sẽ không bao giờ buông ra, mỗi một ngày anh sẽ dắt tay cậu đi qua quãng đời còn lại, lúc về già, có thể cùng nhau ngồi ngắm những vì sao, thay lời muốn nói.

“A, anh tắm xong rồi hả?” Kinh Sở Dương còn đang xuất thần, Tưởng Sầm tỉnh ngủ dịch sang một bên để một nửa giường cho anh, chờ anh nằm lên lại tự giác ghé đầu vào trước ngực anh, cọ cọ rồi tìm tư thế thoải mái nằm yên.

Kinh Sở Dương nghĩ tới nồi canh pín bò liền nổi lên ý xấu, tay duỗi miệng cười ha ha, chọc vào eo Tưởng Sầm tập kích cậu, người trong ngực thét lên, liều mạng giãy dụa, anh nhân cơ hội ăn không ít đậu hũ, thỏa mãn đến không thể thỏa mãn hơn.

Kẹo Đường lạnh lùng đứng ngoài quan sát, lại đưa mắt nhìn khay đã hết sạch thức ăn mèo, thật sự không nhịn được nhảy lên trên người một trong hai người chủ, tát một cái vào mặt anh.

Chỉ biết chơi, thức ăn của trẫm đã hết!

Kinh Sở Dương bị Kẹo Đường tát một cái, cuối cùng thu tay lại xuống giường đổ thức ăn cho nó, anh quay đầu nhìn về phía giường, đối diện với đôi mắt của Tưởng Sầm, trong mắt sương mù mềm mại chớp động.

Chỉ cần họ ở cùng một chỗ, hàng ngày đều rất vui vẻ.

Từ hôm ấy về sau, Tưởng Sầm đột nhiên phát hiện thời gian mình trở thành bình thường kéo dài tới 12 tiếng, chính là từ 12 giờ trưa đến 12h đêm, cậu vui sướng ôm Kinh Sở Dương, kích động đến nghẹn ngào, cậu gần như đoán tương lai có một ngày cậu không bao giờ biến thành nhỏ nữa!






Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status