Ảnh hậu tái lâm

Chương 11: Kỹ thuật diễn áp chế



Edit: Um-um

Sáng sớm chủ nhật, Văn Tĩnh tới dưới lầu đón Cố Tương, hai người cùng đi đến phim trường “Trở Về”

Cũng đúng lúc này, Cố Tương mới biết vì sao Điền Lật gọi cô đến thử vai.

Vốn dĩ nhân vật Phương Phương này đã có người diễn nhưng vị nghệ sĩ này đột nhiên nuốt lời, huỷ hợp đồng. Trước đây vì cô ấy thay đổi lịch trình, các vai diễn khác cũng đã chụp tạo hình xong, hiện nay chỉ còn lại vai của Phương Phương, cố tình lúc này cô ta lại bỏ gánh, vậy nên Điền Lật nóng lòng tìm một diễn viên khác thay thế.

Lúc này Cố Tương mới hiểu được, kiếp trước cô đã nói bộ phim này sao lại tìm một người mới không có danh tiếng gì diễn vai nữ chính, bây giờ nghĩ lại quả thật là hợp lý. Không ngờ sống lại đời này, người mới có vận dẫm trúng cứt chó lại là cô.

Nhưng người tới thử vai cũng không phải có mình cô.

Bộ phim “Trở về” này dù không phải là siêu phẩm có kỹ xảo đặc biệt gì nhưng thắng ở chỗ kịch bản có chiều sâu. Phim điện ảnh miêu tả xã hội trong nước tương đối ít, huống hồ bất ngờ lựa chọn diễn viên. Việc này đối với người mới mà nói không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt. mà đến nay làng giải trí không thiếu nhất là người mới.

Cố Tương là người mới, tương tự, Trần Lôi cũng là người mới. Oan gia ngõ hẹp, ở phim trường thử vai cho “Trở Về”, Cố Tương thấy Trần Lôi.

Sau khi trải qua sự kiện ở microblog, Trần Lôi và Cố Tương xem như chính thức trở mặt. Lịch trình của Trần Hi sắp xếp không được, Trần Lôi trong “Mai Trang” dù phần diễn nhiều nhưng chỉ là một vai nhỏ, nhìn chung vẫn là vô ích. Bên này "Trở Về" vừa có cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Cô ta không nhờ Cố Tương cũng đến phim trường, sửng sốt một chút, từ xa cười lạnh với Cố Tương.

Cố Tương mặc xác cô nàng, ngược lại Văn Tĩnh nhìn thấy, bất mãn trợn mắt liếc lại.

Hai bên trừng mắt khiến Trần Lôi nổi giận, cô ta đạp mạnh giày cao gót “đùng đùng” đi tới, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cố Tương một lúc, che miệng cười nói: “Tôi thấy người nào quen mặt như vậy, hoá ra là Cố Tương. Thế nào, đến thử vai phụ à? Nếu biết trước, tôi sẽ nói chị tôi giúp cô nói với đạo diễn một tiếng, cần gì phiền vậy?”

“Cô Trần.” Cố Tương không mở miệng, Văn Tĩnh nhịn không nổi, Cô ấy nhìn Trần Lôi, cười: “Đạo diễn Điền muốn mời Tương Tương đến thử vai, cô Trần đây cũng được mời đến à?”

Cô ấy nhấn mạnh hai chữ “muốn mời”, Cố Tương nhếch khoé miệng. Kiếp trước Văn Tĩnh trừ lúc bảo vệ danh dự của cô, bình thường cô ấy là người hiền lành ba phải, có bao giờ hùng hổ doạ người như vậy đâu? Không biết có phải do sống lại một kiếp, tính tình dịu dàng ít nói cũng bị sửa lại, nhưng mà tính tình hiện tại làm Cố Tương hứng thú hơn.

Nghe hai chữ “muốn mời” của Văn Tĩnh, Trần Lôi cảm thấy nghi ngờ liếc Cố Tương, cao giọng hỏi: “Sao có thể?”

Cố Tương khẽ mỉm cười, không để ý tới cô ta, nói với Văn Tĩnh: “Đi thôi, đến phía trước điểm danh cái đã.”

“Cố Tương. Cô có nghe lời tôi nói hay không!” Thấy Cố Tương không để ý đến mình, Trần Lôi tức giận sầm mặt, dậm giân nói. Âm thanh cô ta đè thấp, thoáng chốc người ở phim trường đều nhìn về phía này.

“Liên quan gì đến tôi!” Cố Tương quay đầu rời đi. Cô không phải là cô gái hai mươi mốt tuổi có tâm tư ở chỗ này tranh cãi vô ích với Trần Lôi. Nếu là trước kia cô sẽ cãi nhau một trận nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không cần thiết.

Trần Lôi bị câu nói của Cố Tương làm cho khựng lại. Cô ta không ngờ Cố Tương không nể mặt như thế. Lần trước ở sự kiện tranh chấp trên Microblog, nhìn qua là cô ta chiếm phần thắng nhưng hôm nay khi đối mặt với Cố Tương, Cố Tương không có chút nào nể mặt, giống như một quyền đấm trên bông, làm Trần Lôi bỗng nhiên thấy bực dọc.

Cố Tương không quan tâm trong lòng Trần Lôi đang nghĩ gì, cô đi phòng thử vai đăng ký, lấy số, bình tĩnh ngồi bên ngoài chờ gọi tên. Mới vừa nhận được số thứ tự liền nghe thấy đạo diễn bên kia gọi người: “Tiếp theo, Trần Lôi.”

Trần Lôi đi giày cao gót vào, trên đường đi còn trừng mắt hăm doạ Cố Tương đang ngồi bên ngoài một cái.

Cảnh quay thử là đoạn Phương Phương vừa mới bước vào phong trần, đối với việc gió trăng không biết phải làm sao. Ngay cả quay thử cũng vì muốn tìm được diễn viên thay thế trong thời gian sớm nhất, muốn tiết kiệm thời gian nên không chuẩn bị người diễn phụ, đều dựa vào diễn viên tự tưởng tượng để diễn.

Trần Lôi trẻ tuổi, ngũ quan dáng dấp ngọt ngào, hình tượng thật ra rất phù hợp với nhân vật. Trong “Mai Trang” cũng diễn vai bạn của nữ chính, là một nữ tử phong trần, khả năng ứng phó chắc chắn sẽ vững vàng. Cô ta khẽ mỉm cười, đứng ở giữa, bắt đầu diễn theo lời thoại.

“Cầu xin chị, chị Thu. Chị thả em đi đi. Em thật sự không thể nào ở lại chỗ này. Em muốn về nhà.” Cô ta quỳ rạp người xuống, làm bộ ôm “chị Thu” tưởng tượng, tiếng nói buồn bã khóc thút thít.

Sau khi Phương Phương bị lừa vào phong trần, ban đầu đúng là không phải tự nguyện, má mì chính là “chị Thu”, đối với Phương Phương, giống với hàng ngàn hàng vạn cô gái trong lúc vô tình mà lưu lạc chốn ấy, phải trải qua quá trình phản kháng, giãy dụa, thuận theo, trầm luân. Lúc đầu phản kháng thật ra là lựa chọn diễn xuất tốt nhất, vì phải biểu hiện cô gái tức giận và không cam lòng, diễn tâm trạng này không cần phải diễn xuất nội tâm gì, chỉ cần vẻ mặt sống động, nhìn qua thoải mái là được.

Trần Lôi ở “Mai Trang” rèn luyện đã lâu, đối với gái phong trần vô cùng nắm chắc, bởi thế nhân vật này cũng nắm chắc. Chưa kể cô ta còn có một ưu thế, cô ta có thể khóc cười dễ như trở bàn tay.

Nói như vậy, người mới khóc cười rất khó, có khi để diễn viên diễn tốt một cảnh có cảm xúc, đạo diễn thậm chí còn chấp nhận chờ đợi nhiều tiếng. Đối với việc khóc cười trong điện ảnh, có một diễn viên diễn tốt phần này tiết kiệm rất nhiều công sức. Bình tĩnh mà xem xét, Trần Lôi rất bản lĩnh, khóc cười dễ dàng, chỉ một tài này mà có thể nháy mắt đánh bại rất nhiều người mới.

Mặc dù Điền Lật cau mày nhưng vẫn để tư liệu của Trần Lôi riêng sang một bên, đang đạo diễn Từ Phong ngược lại không có nhiều quy tắc như vậy, rất hài lòng gật đầu.

Sau khi diễn xong, Trần Lôi đứng lên, phủi bụi trên người. Cô ta mỉm cười gật đầu chào đạo diễn, nhận được sự tán thành rồi mới rời đi.

Ra cửa, thấy Cố Tương, Trần Lôi không tiếc rẻ cho Cố Tương một ánh mắt đắc ý, Văn Tĩnh tức giận muốn giơ chân.

“Người gì mà đáng ghét quá.” Văn Tĩnh cắn răng, ngược lại khuyên Cố Tương: “Tương Tương, chúng ta chỉ đến để tham dự, không cần đặt nặng chuyện được mất, thật, chủ yếu là gây ấn tượng cho đạo diễn, sau này lỡ có nhân vật thích hợp thì người ta có thể nhớ đến em là được rồi.”

Nói đi nói lại cũng là ý không coi trọng Cố Tương.

Ngược lại Cố Tương không hề cảm thấy lời nói của Văn Tĩnh là xúc phạm, thực tế, ở đời trước lúc mới ra mắt, hình tượng trong vai diễn của cô gần như cố định, đều là hình tượng tiểu tiên nữ thanh thuần khả ái, về sau chuyển đổi hình tượng rất khó khăn. Trong lúc thay đổi hình tượng phải nhận không ít phim kém chất lượng, cô hầu như đã trả giá bằng những tháng năm tuổi trẻ quý giá của người diễn viên.

Bây giờ cũng thế, ngoại hình và khí chất của cô không quá thích hợp với nhân vật phức tạp như Phương Phương. Thời gian thiếu nữ thì tạm được, về sau lúc chìm vào đời nữ tử phong trần, diễn xuất có chút khó khăn. Điền Lật muốn cô thử ống kính đoán chừng có thể là nhìn trúng gương mặt đẹp của cô thôi.

Nhưng mọi việc đều chỉ căn cứ vào “đời trước” mà nói.

Mãi suy nghĩ vu vơ không biết đã bao lâu, bỗng nhiên có tiếng người gọi: “Tiếp theo, Cố Tương.”

Cố Tương sửa sang lại váy, đi vào.

Điền Lật và Từ Phong ngồi sau bàn, xung quanh đứng không ít người, trong chớp mắt Cố Tương như trở lại cảnh tượng khó khăn lúc chưa có tên tuổi phải đi thử vai khắp nơi. Cô hít sâu một hơi, gật đầu với đạo diễn.

Cô chọn cảnh tượng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đạo diễn và những người xung quanh, cô chọn đoạn kịch bản sau khi Phương Phương trầm luân.

Phần diễn khó nhất trong cả nhân vật chính là đoạn Phương Phương trầm luân và trở thành người mẹ. Hôm nay ở chỗ thử vai có không ít người nhưng chọn diễn đoạn kịch này, Cố Tương là người đầu tiên.

Diễn xuất của đoạn này nếu chỉ dựa vào động tác và lời thoại là chưa được, muốn lột tả được nội tâm của nhân vật, một ánh mắt, một nét mặt đều phải đến nơi. Chỉ cần một điểm không tốt, toàn bộ phần diễn xem như xôi hỏng bỏng không.

Đạo diễn cũng không nghĩ đến sẽ có người chọn đoạn này mà diễn, nếu như diễn viên mới đang đóng, đã tiếp xúc với nhân vật một thời gian ngắn, diễn đoạn này nếu không tốt lắm thì cũng có thể tạm chấp nhận được. Nhưng vừa bắt đầu liền diễn, nói thật cũng không mấy khả quan.

Vẻ mặt Từ Phong không tốt lắm, liếc mắt với Điền Lật, khẽ lắc đầu.

Cố Tương mỉm cười, hôm nay cô mặc một chiếc váy len cao đổ đen nhánh, sau khi cởi áo khoác ra, hiện lên vóc người yểu điệu. Nơi cài nút váy hơi giống với sườn xám có màu đậu đỏ, màu đen và màu đỏ tương phản rất rõ nét. Mà cô hôm nay chỉ bôi chút phấn, không trang điểm, thoa một lớp son môi đỏ tươi.

Cô gỡ dây buộc tóc xuống, mớ tóc dài rơi tán loạn trên bờ vai thon thả, quay người ngồi xuống ghế trống giữa phòng.

Tư thế ngồi của cô rất quyến rũ.

Thân mình khẽ nghiêng, chân thon dài thẳng tắp, chân trái gác lên đùi phải, có vẻ thong dong, mũi chân khẽ co lại, hiện lên một tia dụ dỗ.

Váy đen, chân trắng, trên chân là một đôi giày cao gót đen. Từ vòng eo mảnh khảnh nhìn lên, ngực đầy vun, cổ trắng ngần, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người.

Da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa, lông mi cong mềm, diện mạo cực kỳ thuần khiết, môi hồng răng trắng, không biết từ khi nào trên tay đã xuất hiện một điếu thuốc, cô lấy ra một cái bật lửa đốt, ngậm trong miệng hít vào một hơi, thổi ra một vòng khói, tư thế vô cùng thành thạo.

Một bàn tay bâng quơ nghịch tóc, cô nghiêng đầu, khẽ mở miệng: “Chị Thu, hôm nay không có khách sao?”

Lúc cô nói câu này, đôi môi khẽ cong lên cám dỗ, đôi mắt khẽ chớp, sáng ngời lay động làm nao lòng người.

Cô giống như không diễn nhưng tất cả đều là diễn.

Không có nhiều lời thoại, không nhiều động tác, cô chỉ dùng một điếu thuốc, một câu nói, một tư thế ngồi, gương mặt liền thành công diễn tả sự trầm luân của một nữ tử phong trần.

Xinh đẹp không gì sánh được lại rơi xuống trong bóng đêm nặng trĩu, giống như theo một câu nói của cô, phòng làm việc không còn là phòng làm việc, ngược lại trở thành một góc đường lớn thập niên 90, có một tiệm rượu xa hoa trong hẻm nhỏ, một mỹ nhân đang bắt chéo chân vô tình quyến rũ người.

Không có ai lên tiếng, tất cả đều đang nhìn cô.

Cố Tương chống cằm, cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status