Ảnh hậu tái lâm

Chương 57: Quá khứ



Edit: Um-um

Hứa Sâm không thể ngờ một người am hiểu kỹ năng đàm phán như hắn lại lần đầu tiên đá trúng một tấm sắt như vậy, có thể gọi là cốt thép trộn xi măng, chẳng những không mẻ miếng nào mà hắn còn bị trật hông.

Nhìn thoáng qua Cố Tương là một người ôn hoà dễ nói chuyện, nhưng khi bàn điều kiện miệng lưỡi trở nên sắc bén. Nói ngọt nói nhạt đều không chịu, tư thế hùng hổ doạ người làm Hứa Sâm cảm giác không chịu nổi.

Dù sao hắn chỉ là người đại diện của Lương Quý, nói cho cùng cũng chẳng phải là bạn thân cùng chung hoạn nạn sống chết có nhau, chẳng qua sống chết của Lương Quý ảnh hưởng trực tiếp đến số mạng của hắn nên ở đây hắn không thể trực tiếp ngó lơ, phủi tay bỏ đi được. Hắn hít sâu một hơi, quăng ra đòn sát thủ của mình: “Nếu cô Cố nhất định phải nói chuyện trên toà án thì chúng tôi cũng không sợ. Nhưng cô Cố có từng nghĩ đến, thưa kiện tốn kém bao nhiêu công sức và tiền bạc? Lương Quý chẳng quan tâm chút tiền đó, nhưng cô Cố này, xin phép cho tôi được nói thẳng, chỉ sợ cô cũng chỉ mới nổi tiếng gần đây. Thay vì dùng thời gian phát triển sự nghiệp, cô lại phải dùng để lên toà. Việc này, được có bù nổi mất không đây?"

“Không cần phải lo.” Bỗng nhiên Triển Dương chen ngang: “Tiền không thành vấn đề, thời gian cũng không thành vấn đề.” Anh nhìn thoáng qua Đường Duệ.

Đường Duệ nổi hết da gà, trợn mắt nhìn anh.

Hứa Sâm tức cười.

Đột nhiên hắn ý thức được, đúng thế, có lẽ Cố Tương không có nhiều tiền nhưng Triển Dương thì không phải vậy. Nếu cuộc chiến tốn kém này kéo dài thì với khả năng của Triển Dương, kẻ thảm bại sẽ là Lương Quý. Một người có tiền không đáng sợ, đáng sợ là có tiền đến mức tuỳ hứng. Triển Dương là bạn trai Cố Tương, chẳng lẽ để Cố Tương phải chi số tiền này ư?

Trời ạ, cuối cùng thì Lương Quý làm thế nào mà đắc tội hai tượng Phật lớn này đây?

Toàn thân Hứa Sâm đều thấy không ổn. Hắn đứng lên, xách cặp của mình, nói với Cố Tương: “Chuyện này tôi cần suy nghĩ một chút. Cô Cố khoan vội, ít nhất chờ đến khi có kết quả bệnh tình của Lương Quý hẵng quyết định sau. Hấp tấp như vậy cũng không phải là biện pháp. Chúng ta, chúng ta hai ngày nữa liên lạc lại.”

Hắn vội vàng tông cửa chạy đi.

Văn Tĩnh, Đường Duệ: “………….”

Cố Tương vỗ tay một cái, hình như nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Bên chỗ đạo diễn Tần nói thế nào?”

…………

Phim trường "Đao Mã Đán" xảy ra sự cố lớn như vậy, truyền thông rối rít bao vây cố gắng đào bới một góc nhỏ của sự việc. Nhưng từ khi bắt đầu, người bị thương nhẹ Cố Tương được bảo vệ rất tốt, không tìm được cơ hội phỏng vấn, còn người bị nặng Lương Quý vẫn nằm trong phòng bệnh …. tạm thời không thể nhận phỏng vấn.

Đối với nguyên nhân xảy ra tai nạn đang có rất nhiều giả thuyết, bên ngoài suy đoán lung tung đủ kiểu. Trong vài ngày này, người tỉ mỉ sẽ phát hiện, người bị thương nghiêm trọng nhất trong sự việc này là Lương Quý, thế nhưng người đại diện và công ty lại không hề lên tiếng cáo buộc đoàn phim hay Cố Tương điều gì. Việc này khiến cho những người theo thuyết âm mưu cảm thấy mờ mịt.

Bản năng của con người luôn đồng tình với kẻ yếu. Bản thân Lương Quý là một diễn viên trẻ đang nổi tiếng , bỗng nhiên xảy ra biến cố, cộng thêm trước đây bị đội nón xanh, quả nhiên là hoạ vô đơn chí, vô cùng thê thảm. Đổi lại một người trong cuộc chỉ bị thương nhẹ, khó tránh làm cho mọi người hiểu lầm. Có người đoán xe của đoàn bị hư, còn có người đoán Cố Tương động tay chân, nhưng truy xét đến ba đời tổ tiên của Cố Tương và Lương Quý cũng không hề thấy có thù sâu oán nặng gì cả. Trong lúc mọi người lâm vào hoàn cảnh bế tắc, có người lại phá được khúc mắc này ra.

Người kia nói: “Nếu Lương Quý là người bị hại, sao công ty và người đại diện của Lương Quý không tố cáo, đòi bồi thường? Ngu à?”

Một viên đá làm gợn lên ngàn tầng sóng, có lúc, cái quần chúng cần chỉ là một lời đồn dẫn dắt, chưa kể lời đồn này xem ra còn rất hợp lý và phù hợp hoàn cảnh nữa.

Lương Quý không biết lái xe sao? Biết. Anh ta có thù oán với Cố Tương sao? Không có. Có ý định tự sát sao? Dĩ nhiên không. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng nghi ngờ đến việc anh ta có bệnh thần kinh hoặc chơi thuốc.

Cho nên nói, không cần phải sợ không ai biết sự thật, cũng không nên coi thường trí thông minh của quần chúng nhân dân.

Vốn chuyện này Cố Tương định làm cho đến cùng, nhưng có lẽ bao nhiêu may mắn của Lương Quý đã dùng hết trong kiếp trước nên kiếp này phải chịu dồn đến bước đường cùng, tiến lùi đều khó. Dĩ nhiên Lương Quý vẫn còn ở bệnh viện nên không biết tình hình bên ngoài thế nào, nhưng kể cả Hứa Sâm cũng định bỏ mặc không quan tâm.

Chơi thuốc, bệnh tâm thần, còn có khả năng gánh tội cố ý mưu sát. Lương Quý bị phỏng nặng, việc quay trở lại giới giải trí là không thể, hơn nữa với mớ tin tức rối ren này, đời này xem như xong. Hứa Sâm không giống vậy, hắn có năng lực có thủ đoạn, sao phải chết chung với Lương Quý? Nên mới nói, bạn bè gì? Cũng như chim chung rừng, tai vạ đến tự mình lẹ làng bay thôi.

Trong lúc vô tình, truyền thông và đại chúng đã vạch chân tướng ra ngoài ánh sáng. Chuyện này cảnh sát bắt đầu tham gia điều tra, Cố Tương mừng rỡ nhẹ nhõm, mặc dù việc quay phim "Đao Mã Đán" tạm thời gác lại nhưng Cố Tương biết, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến đoàn phim, không bao lâu nữa sự thật sẽ được phơi bày, sẽ tiếp tục mở máy quay lại.

Chỉ là không phải Cố Tương hoàn toàn không buồn phiền. Mấy ngày nay Triển Dương giống như biến thành một người khác. Mỗi ngày đều nhàn nhạt, không nói chuyện cũng không qua lại với cô, so với thái độ tươi rói ấm áp trước đây quả là khác một trời một vực. Cố Tương hơi bực bội, không biết mình đã làm gì chọc tới Triển Dương, xem ra Triển Dương đang giận dỗi ai đó. Nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không phát hiện được dấu vết gì.



Đến khi phỏng vấn chuyện tình cảm làm sao có thể ăn ý được.

Cố Tương bất đắc dĩ, mang mấy cái bánh quy không cẩn thận nướng hơi dư sang, mời Triển Dương: “Vị mới này, thử một chút nhé?”

Triển Dương nhìn cô một cái: “Không cần.” Quay người vào phòng ngủ.

Cố Tương: “………”

Đại ca ơi, cuối cùng là anh đang giận cái gì vậy hả?

Đường Duệ hớn hở lấy bánh quy ăn, vừa ăn vừa nói: “Tương Tương, hiện nay diễn viên giống như cô không nhiều lắm. Lần trước tôi thấy mấy nữ diễn viên chính trong đoàn ăn cơm trưa không khác gì thỏ ăn. Như cô có phải tốt không, sống thoải mái biết bao.”

Cố Tương nhìn Đường Duệ ăn vui vẻ mà không phản bác được, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không kềm được hỏi: “Mấy ngày nay Triển Dương uống nhầm thuốc à? Mặt mày lạnh lùng quá.”

Đường Duệ làm động tác ngăn lại, liếc nhìn phòng ngủ, lại nhìn qua Cố Tương, thở dài muốn nói lại thôi, nói: “Thật ra chuyện này, tôi chưa từng nói với ai cả, nói ra cũng không hay lắm…”

“À, vậy thôi đi.” Cố Tương cắt đứt lời anh ta: “Nói chuyện khác.”

Đường Duệ: “……..” Không đúng, lời thoại kế tiếp không phải câu này. Anh ta hỏi: “Không phải cô muốn biết sao?”

“Tôi muốn biết chứ, nhưng không phải anh nói là nói ra cũng không hay lắm sao?”

“Tôi, tôi chỉ nói bâng quơ thôi. Cô đâu phải người nào lạ đâu.” Trái tim Đường Duệ âm thầm rơi lệ, bỏ qua ý tưởng dụ dỗ Cố Tương nịnh nọt năn nỉ mình rồi nhân cơ hội chèn ép cô, anh ta thành thật nói liên miên.

“Hôm ấy khi cô lao ra khỏi xe, thiếu chút nữa đã hù chết Klaus. Trừ việc hành động lúc đó của cô cực kỳ nguy hiểm, còn một nguyên nhân khác, mẹ Klaus cũng qua đời do gặp sự cố lúc quay phim, cũng là tai nạn xe cộ, y hệt tình cảnh khi Klaus đến gặp cô khiến ổng nhớ đến dì.”

Ngay sau đó, Đường Duệ kể hết tất cả những chuyện của mình và Triển Dương cho Cố Tương nghe.

Triển Dương và Đường Duệ là bạn nối khố. Thật ra gia đình của Đường Duệ hoạt động trong lĩnh vực mỹ thuật, từ ông bà nội đến ba mẹ đều là hoạ sĩ. Chỉ đến đời Đường Duệ, Đường Duệ lại không hề có hứng thú với mỹ thuật, ngược lại cảm thấy ưa thích điện ảnh hơn. May là anh ta có một người em gái, nếu không nhà họ Đường không để mặc cho anh ta muốn làm gì làm.

Nhà họ Đường luôn có quan hệ rất tốt với nhà họ Triển, tất nhiên là vì nhà họ Triển cũng tham gia vào giới văn nghệ. Bà nội Triển Dương là một ca sĩ quân khu nổi tiếng, ông nội là nguyên Bộ trưởng bộ Ngoại giao. Sau đó di dân đến Canada, cha anh Triển Thường Phong mở khách sạn làm ăn khấm khá, xem như bá chủ một vùng nhưng mẹ Triển Dương chỉ là một diễn viên nhỏ hạng ba trong nước.

Vị diễn viên nhỏ hạng ba trong nước này nói thật là may mắn, đi theo một người bạn nổi tiếng chụp quảng cáo. Trong lúc vô tình gặp Triển Thường Phong. Triển Thường Phong là một chàng thanh niên phản nghịch, yêu mẹ Dương từ cái nhìn đầu tiên. Người đàn ông vừa đẹp trai, trẻ tuổi lại còn thành công trong sự nghiệp, vô cùng quan tâm chăm sóc như thế, sau mấy lần mẹ Dương cũng đã giơ tay đầu hàng.

Nhưng môn đăng hộ đối vĩnh viễn là một vấn đề không lỗi thời.

Mặc dù nhà họ Triển không vừa lòng mẹ Dương lắm nhưng vì Triển Thường Phong thích nên cũng miễn cưỡng tiếp nhận. Tuy nhiên yêu cầu sau này mẹ Dương không thể tiếp tục tham gia đóng phim. Gia đình họ đều là những người có quyền có thế, thật sự nhìn không vừa mắt người diễn viên hạng ba như mẹ Dương.

Triển Thường Phong cố sức đấu tranh nhưng chỉ có thể đạt được kết quả này. Hôn nhân cần vượt qua thử thách và gắn kết, nếu vấn đề giải quyết không triệt để chắc chắn sẽ ngày càng nghiêm trọng. Triển Thường Phong bộn bề kinh doanh nhiều việc, không chú ý đến tâm trạng vợ mình thay đổi từng ngày. Mẹ Dương hay có xích mích với ông bà Triển, lúc nhỏ Triển Dương thường thấy họ gây nhau. Sau đó có một lần sự việc trở nên nghiêm trọng, mẹ Dương dẫn theo Triển Dương bỏ nhà ra đi.

Lúc này sau khi Triển Thường Phong an ủi được cha mẹ nên đi dỗ dành vợ mình là xong chuyện. Nhưng ngày đó đầu Triển Thường Phong không biết có bị kẹp vào cửa hay không mà lại không dỗ vợ mình. Mẹ Dương dẫn theo Triển Dương, ăn mặc ở đi lại đều phải dùng tiền. Lúc bà ra khỏi nhà quả thật không mang theo tiền, chỉ có vài đồng lẻ. Triển Dương chỉ mới mấy tuổi, mỗi ngày đều muốn ăn vặt món này món kia. Đây cũng là một khoản chi không nhỏ.

Mẹ Dương bất đắc dĩ, Triển Thường Phong lại không gọi điện nói năng gì. Bởi vì bà bị giam trong nhà làm phu nhân một thời gian dài, gần như cắt đứt liên lạc với bên ngoài, không bạn bè, không thể vay được tiền. Lúc này có một đoàn phim nhỏ tìm diễn viên tại chỗ, họ cũng không rành về những quy định của nước ngoài, có thể xem như là phạm pháp. Mẹ Dương cũng đồng ý. Một mặt bà muốn kiếm một ít tiền tiêu vặt, mặt khác có lẽ sự đam mê diễn xuất của bà vẫn còn đó, trong lòng bà vẫn chưa nguôi mơ mộng.

Ngày đến đoàn phim, bà còn nói với Triển Dương: “Mẹ về sẽ mua kem cho con nha.”

Kết quả bà không bao giờ trở lại.

Vốn là bộ phim tư nhân bất hợp pháp, thiết bị nào cũng thô sơ càng không bảo đảm an toàn. Triển Thường Phong phát điên, bỏ ra một số tiền lớn kiện chủ hãng phim vào tù. Nhưng vợ đã không còn và cũng từ ngày đó, Triển Dương không thân thiết với họ nữa.

Việc này không thể hoàn toàn trách Triển Thường Phong hay ông bà nhà họ Triển, nhưng suy nghĩ cặn kẽ lại, từ nhỏ Triển Dương do một tay mẹ nuôi lớn, chắc chắn gần gũi với mẹ nhiền hơn với ba. Vì những mâu thuẫn không đáng có này mà mẹ Dương mất đi. Đối với anh mà nói đây là một đả kích rất lớn.

Sau khi Cố Tương nghe xong, trong lòng chỉ có hai chữ, mẹ nó. Cuộc đời mẹ Triển Dương y hệt kiếp trước của cô. Chỉ là nhà họ Triển tốt hơn nhà họ Lương rất nhiều, Triển Thường Phong cũng thật lòng chăm sóc vợ con, vấn đề nằm ở chỗ giải quyết mâu thuẫn mà thôi.

“Klaus vẫn luôn tự trách.” Đường Duệ nói. “Ổng luôn cảm thấy, nếu như không có ổng, dì cũng sẽ không vì sốt ruột kiếm tiền mà nhận vai diễn đó, vậy thì dì cũng sẽ không chết đi.”

Con người luôn không do dự mà ôm mặc cảm tội lỗi vào mình, đặc biệt tội này còn liên quan đến người thân thiết nhất.

“Ổng với nhà họ Triển luôn có một khoảng cách rất sâu, dù vào đại học thì học ngành kiến trúc nhưng sau khi tốt nghiệp lại quay về nước tham gia giới nghệ sĩ.”

“Đây là cố ý đối nghịch với gia đình sao?” Cố Tương hỏi.

Đường Duệ cười khổ: “Cũng không hẳn. Lúc Triển Dương còn bé, dì rất hay diễn trò với ổng. Dì rất trẻ đẹp. Nếu như lúc đầu kiên quyết thêm chút nữa không chừng sẽ trở thành diễn viên xuất sắc.” Đường Duệ nhìn xa xa, như lọt vào hồi ức: “Có lẽ Klaus cảm thấy mình kế thừa tâm nguyện của mẹ, gia nhập giới giải trí. Ổng không quá quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ riêng với diễn xuất là nghiêm túc, có lẽ bởi vì đó là cái mà dì thích.”

Cố Tương cúi đầu, cô không ngờ có thể biết được bí mật này từ Đường Duệ. Nhìn qua Triển Dương có vẻ ôn hoà săn sóc, sáng ngời như tia nắng ban mai, không nhờ lại có một mặt u ám như vậy.

“Cố Tương.” Đường Duệ gọi tên cô, vẻ mặt nghiêm túc và thành khẩn: “Tôi quen biết Klaus đã nhiều năm, biết cô là người quan trọng với ổng. Nếu như có thể xin hãy tìm hiểu, gần gũi ổng. Cô không biết đâu, ban đầu lúc đi học, ổng lạnh lùng đến cỡ nào, tính tình lại có vẻ cô lập nữa.”

Cố Tương hơi thắc mắc: “Lạnh lùng?” Triển Dương nhìn đâu giống người lạnh lùng nhỉ?

“Không sai, ổng tự tay đóng chặt cảm xúc của mình rồi. Ngay cả hai đứa tôi là bạn bè lớn lên cùng nhau nhưng có lúc khó đoán được ổng đang nghĩ gì. Nhiều năm qua nhà họ Triển cũng bó tay với ổng. Nhưng từ ngày ổng gia nhập làng giải trí, ổng tựa như trở thành một người khác. Trước mặt công chúng đều thể hiện vẻ mặt tốt đẹp, dịu dàng. Cô biết vì sao không?”

Cố Tương lắc đầu.

“Bởi vì đây là ước mơ của mẹ ổng. Những khán giả này đều là người mẹ ổng yêu.”

Vì mơ ước của mẹ nên phải nghiêm túc cố gắng. Vì là người mẹ yêu nên phải đối xử dịu dàng.

Người như vậy, thật vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.

“Cố Tương.” Đường Duệ vỗ vỗ vai cô. “Nếu nói làng giải trí là cọng cỏ cứu mạng ổng, diễn xuất là vật an ủi duy nhất trong cuộc đời chán ngắt của ổng. Vậy cô chính là thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Đừng bỏ rơi ổng.” Anh ta nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status