Anh luôn ở bên em

Chương 11: Người gửi thuốc bí ẩn


Viên Viên về công ty đi làm, tìm chủ biên để bổ sung đơn nghỉ phép. Nếu làm nghiêm theo quy định thì cô coi như đã bỏ bê công việc, sẽ bị trừ rất nhiều tiền lương, đến cuối năm cũng không thể có đánh giá loại tốt được. Nhưng đến khi cô cầm giấy nghỉ phép thì mới phát hiện ngày xin nghỉ lại bắt đầu từ ngày cô đi về quê đó, cô nhìn chỉ biên nghi hoặc. Trương Việt Nhân nói: "Bản thảo tôi cần trước đây phải gửi tới email tôi trong vòng một tiếng."

Suýt nữa thì cô xúc động mà bật khóc: "Vâng! Cảm ơn, cảm ơn chủ biên!" Cô cảm ơn vị chủ biên đã du di cho qua chuyện nghỉ phép cho cô, cô trở về chỗ của mình bắt đầu cấp tốc dốc hết sức viết bài.

Vương Nguyệt nhìn từ đầu tới cuối, lắc lắc đầu: "Cái đứa này thật là dễ lấy lòng."

Viên Viên vừa cố gắng phấn đầu vừa sụt sịt mũi, Vương Nguyệt có đi qua hỏi: "Cảm à? Cần uống thuốc không, chỗ chị có đấy." Cô lắc lắc đầu: "Cảm nhẹ không cần thuốc ạ. Uống thuốc một tuần là khỏe, không uống thì bảy ngày hết ốm." Do cảm nên mũi cô càng nghẹt nặng hơn, rất khó chịu.

"Vớ vẩn. Cứ cẩn thận rồi lại biến nặng thành viêm phổi giờ." Vương Nguyệt dọa cô.

Đúng lúc này, có người giao hàng đến trước cửa gọi một tiếng: "Trình Viên Viên, có hàng gửi, mời ký nhận."

"Hử, mình có mua đồ trên mạng đâu?" Viên Viên vừa tự hỏi vừa đi về phía cửa. Lúc cầm gói đồ về mở ra thì thấy đó là mấy túi thuốc bắc nhỏ đã được sắc sẵn, còn cả một đơn thuốc mà bên trên có ghi cách sử dụng và những điều cần chú ý. Cuối cùng vẫn còn một tờ giấy có chữ viết tay: Phù hợp chữa chứng: cảm sốt, không ra được mồ hôi, chảy nước mũi... Chữ viết gọn gàng, nội dung súc tích, mang đến cảm giác ung dung. Viên Viên nhìn mà thấy nó gần như đạt tới chuẩn mực chữ của một nhà thư pháp rồi. Nhìn lên đầu đơn thuốc có đóng dấu tên nhà thuốc: Hậu Đức đường.

Cô nghĩ, hiện nay các hàng thuốc bắc có cả dịch vụ đưa thuốc tận nơi thì cũng không còn gì là lạ nữa, nhưng điều khiến cô thấy kỳ lạ là không rõ ai biết cô bị cảm, lại còn gửi thuốc đến nữa? Về chỗ ngồi, Vương Nguyệt liền nhướn người sang nhìn thuốc trong tay cô hỏi: "Không phải em mua à?"

"Không, chắc là chú em đấy. Chú ấy làm việc kinh doanh dược liệu, có lẽ rất thân thiết với mấy cửa hàng thuốc." Cô nghĩ một hồi lâu cũng chỉ nghĩ ra một khả năng là chú Thắng Hoa.

"Ồ, thể nào, giờ bị cảm còn ai uống thuốc bắc đâu chứ, phiền lắm. Nhưng mà nó lại không hại người như thuốc tây, người chú này của em tốt thật đấy! Lát về em hỏi giúp chị xem nên uống thuốc gì giảm béo mà không ảnh hưởng sức khỏe nhé!"

Viên Viên bất đắc dĩ đáp: "Nếu có thì đã thịnh hành toàn cầu rồi ấy."

"Haiz!" Vương Nguyệt đã quay người định đi, chợt cô nhìn thấy thứ gì đó mà la lên.

Viên Viên giật cả mình: "Sao thế?"

"Chú nhà em giàu lắm hả?" Vương Nguyệt kinh ngạc hỏi. "À không, có lẽ còn hơn thế chứ. Cái danh Hậu Đức đường này đâu phải chỉ cần có tiền là mua được."

"Là sao?" Viên Viên vừa cầm đơn thuốc vừa chỉ lên tên nhà thuốc bên trên: "Hiệu này nổi tiếng lắm ạ?"

Vương Nguyệt gật đầu: "Ngày trước một vị lãnh đạo ở cục xuất bản có vấn đề về gan, nghe nói phải dùng một đống quan hệ mới ghi tên được ở đó, chỉ đăng ký thôi mà tốn mấy ngàn rồi đấy."

Cô nghe mà thè lưỡi: "Cái hiệu này chẳng lẽ có thể làm xác ướp sống lại chắc?"

"Chị cũng không rõ cụ thể, tóm lại là nó có vẻ rất hoành tráng, không nằm trong phạm vi hiểu biết của dân đen như chị." Vương Nguyệt nhún vai.

Viên Viên liếc nhìn cô, nửa tin nửa ngờ: "Nếu đúng như chị nói thì em không thể chần chừ nữa, phải uống thử ngay mới được." Vừa nói cô vửa mở gói thuốc đổ ra cốc, nhíu mày uống hết một hơi.

"Vị thế nào?" Vương Nguyệt hỏi dồn.

"Không ngon lắm." Cô nói thật: "Đắng, lại còn hơi cay nữa..."

"Thuốc đắng dã tật, em cứ đợi đó rồi sẽ khỏi hẳn." Vương Nguyệt nhìn thấy sếp mình sắp đi đến từ đằng xa bèn vỗ vỗ đầu Viên Viên rồi nhanh chóng chạy về chỗ cũ.

***

"Bác sỹ Trình, Trình Bạch!"

Có người gọi hai tiếng, Trình Bạch đứng ở bên cửa sổ mới hoàn hồn, nhìn Uông Dương đứng bên ngoài cửa.

"Chuyện gì thế?"

"Đại ca, ăn cơm thôi."

Trình Bạch nhìn đồng hồ treo trên tường, sắp 12 giờ rồi. Anh cầm di động rồi đứng dậy, hai tay đút túi áo blouse trắng, đi ra cửa rồi nói: "Chỗ cậu còn Sibeline không?"

"Còn đây, sao vậy? Đau đầu?"

"Hơi hơi." Anh giơ tay vươn ra sau ấn vào huyệt Thiên Trụ sau đầu.

Hai người đi đến nhà ăn, lúc mua xong đồ ăn ngồi xuống, Uông Dương nhìn trái nhìn phải rồi nhướn mày nói: "Bác sỹ Trình, cậu biết bệnh viện chúng ta có bao nhiêu mỹ nhân đã chấm cậu không?"

Trình Bạch đang ăn thức ăn trong đĩa, ngón tay cầm đũa thon dài sạch sẽ như lúc anh cầm dao phẫu thuật.

Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Uông Dương, giọng nói không chút hứng thú: "Bác sỹ Uông, anh cũng đâu kém, cần gì phải nói tôi."

Uông Dương lắc lắc đầu cười nói: "Thôi, không chọc cậu nữa." Anh ta tiếp tục: "Tối nay siêu người đẹp Thẩm Du sinh nhật, cô ấy gọi điện cho tớ còn bảo tớ gọi cả cậu, không cần quà, chỉ cần người đến là được. Cậu tính thế nào?"

Trình Bạch đang định mở miệng từ chối, xong lại nghĩ nghĩ rồi nói: "Lát nữa trên đường đi mua cho cô ấy ít hoa quả."

Uông Dương sặc, thức ăn bắn ra ngoài.

"Trình công tử, cậu đi thăm người ốm đấy à?"

Trình Bạch thấy đĩa của mình có mấy hạt cơm văng vào thì đặt luôn đũa xuống. Anh có tính nghiện sạch sẽ, sau khi học y lại càng chú trọng "vệ sinh" hơn.

Uông Dương chùi miệng: "Xin lỗi nhé, tớ lại mua bù cậu một phần."

"Không cần đâu." Anh móc điện thoại trong túi áo ra, miệng nói: "Không có hứng ăn, cậu cứ ăn đi."

Uông Dương nhìn anh lại chơi trò "Thoát khỏi nhà đỏ", không khỏi nghẹn lời. Trong mắt của Trình công tử, mỹ nhân trong bệnh viện còn không hấp dẫn bằng trò chơi điện tử.

Chiều tối, Uông Dương ngồi lên xe Trình Bạch đi đến buổi tiệc của người đẹp Thẩm.

Khi tới nơi, Uông Dương vừa đi vào phòng đã nhìn thấy khá nhiều người đã tới rồi. Căn phòng rất rộng, đầy đủ mọi thứ, không những có bàn ăn mà bên cạnh nó còn có bàn mạt chược, dàn karaoke, đúng nghĩa bao gồm cả ăn uống chơi bời.

"Bác sỹ Uông đến rồi!" Có người cười cười vẫy tay với anh. Người này là đàn anh của Thẩm Du, Vương Gia Nguyên, từng ăn cơm với Uông Dương hai lần, một hai lần cũng trở nên khá thân thiết.

"Anh Vương, ba ngày không gặp mà đã thay đổi thế này. Kiểu tóc mới anh cắt ngắn thật đấy!" Uông Dương và người nó trêu chọc thêm đôi câu rồi quay sang tặng Thẩm Du một bó ly: "Hoa tươi tặng người đẹp, chúc em luôn đẹp như hoa."

Cô nhận lấy, vui vẻ đáp: "Cảm ơn!"

"Đừng khách sáo, Trình Bạch trả tiền, còn anh chọn!"

Thẩm Du nhìn đến Trình Bạch bước vào đằng sau, cô cười to: "Hôm nay em đúng là có mặt mũi quá, mời được cả hai người khó mời nhất." Quay đầu lại nhìn người đang đứng đằng sau, Phó Bắc Thần mặc quần áo kiểu cách đơn giản nhưng vẫn phong độ ngời ngời như cũ: "Đại sư huynh, tuy hôm nay chỉ uống trà chứ không bia rượu, nhưng chúng ta nhất định phải chơi cho đã!"

"Không bia rượu?" Uông Dương nghẹn họng, "vậy thì chơi đã kiểu gì?"

Vương Gia Nguyên châm chọc: "Cậu tục quá, không hiểu thú vui tao nhã của trai đẹp gái xinh thì cũng không cần phải nói ra."

"Thú vui tao nhã? Đừng có dọa tôi, lẽ nào định luân một vòng cầm kỳ thi họa?"

Thẩm Du nhìn bọn họ, cười thản nhiên: "Cầm kỳ thi họa không được đâu, nếu thi cái này thì chắc chắn đại sư huynh thắng hết, còn gì bất ngờ nữa."

Cô nói vậy làm tất cả mọi người đều nhìn Phó Bắc Thần. Tùy bình thường Phó Bắc Thần không thường xuyên nói đùa với mấy học sinh của ba anh, nhưng anh cũng là người hài hước, thế là anh bèn nói: "Viện sách cổ còn ai không biết tôi mù âm nhạc chứ? Nếu các cậu chơi cầm kỳ thi họa thật thì ngay môn đầu tiên tôi đã "thảm bại" rồi."

Lời của anh khiến ai nấy đều cười to.

Thẩm Du không thể nhịn được cười, cô nói: "Chúng ta ngồi xuống ăn trước đã, ăn xong rồi chơi, muốn tục hay thanh tao đều được hết."

Thức ăn lên nhanh, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Ăn xong, Phó Bắc Thần vốn định chào ra về, tất nhiên Thẩm Du không đồng ý: "Đại sư huynh, anh chưa kết hôn cũng chưa có con, chưa có gia đình, vội về thế làm gì?" Những người khác cũng lao nhao phản đối. Vương Gia Nguyên kéo Phó Bắc Thần ép anh ngồi xuống sô pha.

Anh cũng hết cách, chỉ có thể ở lại.

Mọi người bắt đầu sang màn trò chơi. Do ăn xong có rất nhiều chai nước giải khát rỗng nên có người đề nghị tận dụng tài nguyên này mà chơi một trò quay chai. Trò này cực đơn giản, đặt chai nằm ngang trên bàn rồi để người sinh nhật hôm nay quay. Chai dừng lại chỉ vào người nào thì người đó thua. Kiểu chơi này đơn thuần là may rủi, làm trò mở đầu thì có thể khiến không khí sôi nổi hẳn.

Lượt đầu tiên, miệng chai chỉ chuẩn vào Phó Bắc Thần.

Thẩm Du vẫy tay: "Ngại quá đại sư huynh, nếu đã chơi thì phải chịu."

"Tiểu sư muội, bảo đại sư huynh múa thoát y đi, ha ha!" Vương Gia Nguyên đề nghị.

Phó Bắc Thần nhìn sang cậu ta ra ý uy hiếp.

"Được xem đại sư huynh múa thì nay chết cũng đáng." Một học sinh khác của giáo sư Phó:Nguyễn Phong hùa vào với Vương Gia Nguyên.

"Được rồi, các anh đừng lộn xộn nữa, em chưa tới mức thiếu đạo đức thế đâu." Thẩm Du ôn tồn nói, sau đó liền cười đầy mưu mô: "Đại sư huynh, giờ anh chỉ cần cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn đến ai cũng được, nội dung là: Em là tia sáng xán lạn nhất trong tim anh."

Nói xong thì ai nấy đều bật cười, Vương Gia Nguyên còn thêm vào hai câu chọc cô: "Tiểu sư muội, câu sến súa như vậy sao em lại nghĩ ra được thế? Có lẽ đại sư huynh chưa từng nói những lời thế này đâu?"

Tay Phó Bắc Thần hơi dừng lại, tuy anh cảm thấy kiểu phạt này quá trẻ con nhưng anh không muốn làm mất vui. Anh cúi đầu đánh chữ, khi ngón tay cái sạch sẽ chuẩn bị nhấn vào phím "Gửi" thì anh vẫn còn hơi do dự.

Cuối cùng tin nhắn cũng được gửi.

Viên Viên tắm xong đi ra ngoài liền nghe thấy điện thoại rung. Cầm lên đọc được một tin nhắn mới: Em là tia sáng xán lạn nhất trong tim anh.

Cô ngẩn người, khi nhìn lên phía người gửi thì suýt nữa cô làm rơi cả di động.

Cô giơ điện thoại đến gần nhìn kỹ màn hình hơn chút, chắc chắn mình không đọc nhầm, sau đó cô lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy nhỉ..."

Không lâu sau, Phó Bắc Thần lại gửi thêm một tin: Xin lỗi, anh chơi bị thua.

Bấy giờ cô mới hiểu ra, có lẽ là loại trò chơi bắt thực hiện yêu cầu gì đó nếu thua.

Lúc này độ nóng trên mặt mới giảm xuống.

"Đại sư huynh, anh gửi tin nhắn cho ai thế? Người ta trả lời thế nào? Cho em xem." Vương Gia Nguyên nhướn người tới.

Phó Bắc Thần liền bỏ điện thoại vào túi: "Xin lỗi nhé, không có dịch vụ xem tiếp."

Tuy Phó Bắc Thần dễ nói chuyện nhưng có lúc anh lại toát ra vẻ "uy nghiêm" không cho phép người khác mạo phạm. Vương Gia Nguyên cười cười rồi lùi về.

Mọi người lại chơi thêm một lúc, có người thua, người may mắn nhất là Trình Bạch, anh chưa bị chỉ vào lần nào. Còn Phó Bắc Thần lúc bị cái chai chỉ đến lần thứ hai thì Thẩm Du bèn hỏi: "Đại sư huynh, lần này em có thể hỏi một câu, anh trả lời thật được không?"

Phó Bắc Thần không thể không nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức."

Tất cả mọi người đều yên lặng đợi Thẩm Du đặt câu hỏi. Vương Gia Nguyên kéo Nguyễn Phong thì thầm: "Bình thường thấy tiểu sư muội có cảm tình với đại sư huynh, chẳng lẽ cô ấy định hỏi loại câu như, anh có yêu em không ấy à?"

Nguyễn Phong đang tính đáp lời thì nghe Thẩm Du nói rõ từng từ: "Đại sư huynh, anh có thể tự tử vì tình yêu không?"

Giọng cô không lớn nhưng đâm thẳng vào lòng anh.

Tự tử vì yêu... Anh cảm thấy một dây thần kinh trong đầu mình 'tinh' một tiếng, đứt đôi.

Anh nhìn Thẩm Du, nhìn chằm chằm không nháy mắt, không lên tiếng hồi lâu.

"Câu này khó lắm à?" Uông Dương ngạc nhiên nhìn Phó Bắc Thần: "Rõ là người đẹp Thẩm đã quá nương tay với trai đẹp rồi."

Vương Gia Nguyên đồng ý: "Đại sư huynh quá đẹp trai, thế nên mới được câu dễ!"

Thẩm Du thì không hề để ý đến những người xung quanh, chỉ chăm chú nhìn Phó Bắc Thần, tiếp tục hỏi: "Đại sư huynh, anh có làm thế không?"

"Không." Phó Bắc Thần bình thản đáp. Sau đó anh liền đứng dậy nói với mọi người: "Xin lỗi, hai ngày trước đi công tác nên không ngủ đủ, tôi không khỏe lắm, về trước vậy. Mọi người chơi vui nhé."

Nói xong liền gật đầu với Thẩm Du chào cô, rồi đi mất. Cô nhìn theo bóng anh, vẻ mặt cô khó mà đoán được, Còn Trình Bạch vẫn luôn ngồi trong một góc, chỉ lặng lẽ nhìn, không hề nói một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status