Ánh sao lọt vào gió cát

Quyển 4 - Chương 106

Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Một lời hai nghĩa.

Khúc Nhất Huyền nghe hiểu.

Ba chữ “Là Bành Thâm” là nói người lái xe đi lúc nãy là Bành Thâm, cũng là nói cho cô biết đáp án.

Cô nâng mắt, ánh mắt rơi vào nơi trước khi ánh đèn xe biến mất ở ngã rẽ cuối cùng trên đường núi, gật gật đầu: “Về doanh địa, lái xe lên núi.”

** ** **

Tốc độ rút lui nhanh hơn tốc độ lên núi rất nhiều. Khúc Nhất Huyền quay về theo đường cũ, lúc đi trên đường mòn trở lại doanh địa, ngày mới đã lên. Tuyết còn chưa ngừng nên không nhìn thấy được mặt trời, chỉ có mấy tia sáng mờ nhạt âm trầm bao phủ cả tòa núi tuyết. Trong núi sương mù quanh quẩn, tựa như ảo mộng. Nếu không vì hoàn cảnh trước mắt, cảnh tuyết át đi nắng mai khiến cả trời đất trắng xóa như thế này cũng đủ an ủi mấy ngày đi đường mệt mỏi.

Khúc Nhất Huyền vén rèm vào trước, giống như nhớ tới cái gì, quay người nhìn Phó Tầm ở sau lưng, nói: “Lúc nào xong chuyện ở đây anh đến núi tuyết với em một chuyến đi, em muốn thấy kim đỉnh.”

Phó Tầm nói: “Được, đi với em đến mọi nơi.”

Được hứa hẹn, sắc mặt cô rốt cục cũng dễ nhìn hơn, đuôi lông mày nhếch lên, ánh mắt hướng về chiếc bán tải tiếp tế đang đi đến từ giao lộ — đó là xe bổ sung vật tư cô cố ý sai người chuẩn bị.

“Chỗ bên kia để anh lo.” Phó Tầm đưa ba lô cho cô, ra hiệu cô tranh thủ thời gian đi vào.

Khúc Nhất Huyền gật gật đầu, vén rèm bước vào. Trong lều vải có hai lĩnh đội đang chờ sẵn, một người trông coi vật tư, một người canh chừng Quyền Khiếu. Thấy cô bước vào, đội viên đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cô: “Tiểu Khúc gia.”

“Cậu ngồi đi.” Khúc Nhất Huyền đè vai cậu ta xuống, xoay người lại cầm bộ đàm.

Đội viên kia bị cô ấn về ghế, sờ gáy nói: “Tiểu Khúc gia, vừa rồi đội trưởng Cố có tới.”

“Đội trưởng Cố?” Khúc Nhất Huyền hỏi: “Vậy bây giờ anh ta ở đâu?”

“Ở trạm y tế trên núi.” Có lẽ là biết việc này không thể chậm trễ, cậu ta gấp giọng nói: “Lúc đầu nghe nói cô đi lên núi dò đường với Phó tiên sinh, đội trưởng Cố cũng muốn tiếp tục lên núi. Nhưng sau khi trời sáng, đội trưởng Cố nhìn thấy căn phòng kia nên mới hỏi nhiều một câu. Tôi đưa anh ấy đi qua, bây giờ hẳn là còn ở đó…”

Nói còn chưa dứt lời, rèm đã bị vén lên, Cố Yếm cả người thấm đẫm gió tuyết xen lẫn khí lạnh xuất hiện ngay trước mặt.

Khúc Nhất Huyền bất ngờ nhìn thấy anh ta, ngẩn ra một lúc.

Cố Yếm thuận theo ánh mắt của cô đánh giá bản thân, anh ta đưa tay vỗ vỗ vụn tuyết trên quần áo lao động, nói: “Nói chuyện một lúc được không?”

Trực giác của Khúc Nhất Huyền cảm thấy lời Cố Yếm muốn nói sẽ liên quan đến Bành Thâm, cô gật gật đầu, theo anh ta ra ngoài.

** ** **

Doanh địa chật chội cộng thêm xe tiếp tế đang dỡ hàng, nên căn bản không có chỗ có thể nói chuyện.

Cố Yếm nhìn khắp nơi, chỉ chỉ chiếc xe dừng ở trong đống tuyết kia: “Lên xe nói đi.”

Sau khi lên xe, Cố Yếm khởi động động cơ, vừa làm nóng chỗ ngồi vừa mở điều hoà không khí: “Trên núi này có lẽ nhiệt độ xuống tới âm hai ba mươi độ?”

Khúc Nhất Huyền ‘ừ’ một tiếng: “Không khác lắm, lên cao hơn chút nữa là âm bốn mươi.”

Cố Yếm vặn nắp cốc giữ nhiệt nhấp một hớp nước nóng, quay đầu nhìn cô: “Cô đi dò đường với Phó Tầm?”

“Ừ.” Cô gỡ mũ thông khí xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe đội viên nói anh tìm tôi có việc?”

“Tôi đi lên cùng đội trưởng Bành.” Anh ta né tránh ánh mắt của Khúc Nhất Huyền, thấp giọng nói: “Sau khi chúng tôi đến nơi hạ trại đội trưởng Bành chỉ huy đội viên đội cứu viện dựng lều vải, lắp ráp thiết bị. Sau đó, anh ấy mang theo mấy đội viên đi dò đường trước.”

“Khoảng chừng nửa giờ sau tôi nhận được tin tức của đồng chí dưới núi truyền đến nói có một tổ xe tiếp tế lên núi. Tôi chưa từng nghe nói đến có tổ xe tiếp tế gì đó, nên mới đi lên núi nhìn một chút.”

Tờ danh sách tiếp tế thứ hai của Khúc Nhất Huyền vốn là dùng để thăm dò Bành Thâm, tất nhiên cũng phải giấu giếm cả Cố Yếm.

“Là xe tiếp tế vật tư của tôi.” Cằm cô khẽ nâng, chỉ chỉ Phó Tầm đang kiểm tra một xe đồ linh tinh: “Đều là chút đồ nhỏ cải thiện chất lượng sinh hoạt, nếu anh không yên tâm lát nữa tôi sẽ dẫn anh tới xem xem.”

“Cô đừng hiểu lầm.” Cố Yếm giải thích: “Tôi không biết rõ tình hình.”

“Với tình huống trước mắt nếu không giữ lại chút tâm tư thì ngay cả sau khi thất bại thảm hại cũng không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào.”

“Tôi cũng không có ý muốn trách anh.” Toa xe bắt đầu nóng lên, cô không nhanh không chậm rút bao tay xuống, nói: “Giữa hai chúng ta không có gì không thể nói, sau đó thì sao?”

Cô không muốn nói chuyện khác, Cố Yếm cũng nghiêm túc quay lại trọng tâm câu chuyện, nói tiếp lời nói lúc đầu: “Xe tiếp tế tôi không thấy, nhưng lại trông thấy đội trưởng Bành từ một đường nhỏ đầy đá vụn đi tắt qua một tổ doanh địa.”

Khúc Nhất Huyền hỏi: “Anh đuổi theo anh ấy?”

“Đúng.” Anh ta vỗ trán tựa như cười khổ một tiếng: “Trong lòng tôi còn thầm cầu may, cho là anh ta có chuyện đến tìm cô thương nghị. Nhưng khi xe từ giao lộ rộng rãi trực tiếp đi qua doanh địa tiếp tục lên núi. Tôi không dám theo sát, nghĩ là cô chắc hẳn đã biết việc này cho nên mới tìm cô thương lượng.”

Khúc Nhất Huyền than nhẹ: “Tôi với Phó Tầm cũng là đi được một nửa trông thấy một mình anh ta đi lên núi mới dẹp đường hồi phủ. Đang định liên hệ anh thì anh đã đến rồi.”

“Có chuyện này tôi cảm thấy anh nhất thiết phải biết.” Cô châm chước một lát, cẩn thận tìm từ nói: “Trên tay tôi cũng không có chứng cứ thật, tất cả lời tôi nói đều là phỏng đoán. Nhưng anh nghe xem có đạo lý hay không.”

“Sau khi Giang Doãn mất tích ở núi Minh Sa, đội trưởng Bành biểu hiện sự chú ý cực lớn đối với chuyện Giang Doãn mất tích, thậm chí đề xuất muốn đích thân đến núi cát tìm người. Chuyện này khác thường ở đâu anh biết không?” Khúc Nhất Huyền hỏi.

Cố Yếm nhăn mi: “Không phải đội trưởng Bành đã lâu không làm cứu viện sao?”

“Đúng, từ khi Giang Nguyên mất tích, lúc anh ấy cứu viện bị thương không thể ngồi lâu nên ngay cả lái xe cũng ít đi, công việc của đội cứu viện anh ấy cũng rất ít tham dự. Đây là thứ nhất.”

“Thứ hai, Viên Dã qua lại thân thiết với tôi, lúc Bành Thâm tiếp quản lại đội cứu viện Tinh Huy vừa hay là lúc tôi phái Viên Dã đi Tây Ninh tra hành tung của Quyền Khiếu với Bùi Vu Lượng. Chờ đến lúc Viên Dã về Đôn Hoàng, Bành Thâm lấy lí do nhiệm vụ cứu viện cơ mật không cho cậu ta tham dự.”

“Thứ ba, Bành Thâm giấu diếm anh chuyện anh ấy và Bùi Vu Lượng là bạn cũ. Ngày tôi và Phó Tầm nghĩ trăm phương ngàn kế đi Ngũ Đạo Lương bổ cấp, Bành Thâm đến doanh địa gặp Bùi Vu Lượng.”

Hai cái trước, Cố Yếm còn duy trì nét mặt bình thản, lúc nghe đến nửa câu “Thứ ba” lông mày của anh ta hung hăng nhảy một cái, không dám tin: “Cô nói Bành Thâm và Bùi Vu Lượng là bạn cũ?”

“Ừ.” Khúc Nhất Huyền cũng không có ý định giấu diếm anh ta, suy nghĩ mấy giây, nói: “Mấy ngày tôi đi cùng Bùi Vu Lượng, vì để cho tôi cam tâm tình nguyện dẫn đường đưa hắn bình an đến đường biên giới như đã hứa, hắn nói cho tôi biết bí mật mà tôi muốn biết nhất. Coi như là tiền đặt cọc của giao dịch, hắn nói với tôi quan hệ của hắn và Bành Thâm rạn nứt là do hắn hoài nghi Bành Thâm chuẩn bị bỏ xe giữ tướng, giống như cách anh ấy vứt bỏ Vương Khôn. Cho nên, hắn phản bội trước để tự vệ.”

Đoạn văn này lượng tin tức có chút lớn, Cố Yếm tiêu hóa một hồi, mới hỏi: “Vương Khôn…” Anh ta nhíu mày, giống như không nghĩ ra khớp nối trong chuyện này: “Bành Thâm đã làm gì với Vương Khôn?”

“Bùi Vu Lượng nói, tai nạn xe cộ của Vương Khôn là do hắn tìm người làm, người làm chủ là Bành Thâm.” Không cho Cố Yếm thời gian tiêu hóa, Khúc Nhất Huyền nâng cổ tay nhìn thời gian, nói tiếp: “Về phần vì sao tôi khẳng định người đi doanh địa lúc xế chiều hôm nay là Bành Thâm là bởi vì Vương Khôn xuất hiện.” lần này không chỉ mi tâm của Cố Yếm nhảy lên mà ngay cả huyệt thái dương cũng đập thình thịch. Trước mắt anh ta xuất hiện nhiều chuyện như vậy, anh ta lại hoàn toàn không biết gì cả.

Dường như phát hiện được suy nghĩ trong lòng Cố Yếm, Khúc Nhất Huyền an ủi: “Tôi cũng vừa mới phát hiện Vương Khôn cũng tham dự.” Cô gõ gõ cửa sổ xe, ra hiệu Cố Yếm nhìn: “Đội viên của tôi đều nói hết với anh rồi? Lúc tôi tới hạ trại, Quyền Khiếu trốn ở trong trạm y tế bị bỏ hoang trên núi. Bùi Vu Lượng cởi giày của Quyền Khiếu cho Giang Doãn đeo, một là bởi vì Giang Doãn còn có ích, đã muốn đi bộ lên núi, trong đống tuyết lạnh nhất định phải có đôi giày để đeo; hai là khống chế hắn, để hắn không cách nào lập tức xuống núi.”

Quyền Khiếu cũng không rõ ràng, cộng thêm đêm đó phản chiến Bùi Vu Lượng ở cứ điểm quân sự. Nếu hắn xuống núi, lại muốn làm con buôn trong sạch cơ hồ là chuyện không có khả năng, Quyền Khiếu cũng sẽ không theo cảnh sát hay là cô để tự chui đầu vào lưới.

“Quyền Khiếu không có giày, với khí trời này mà đi chân trần xuống núi sợ là chưa chịu được đến lúc hắn tìm được đường, chân đã bị phế rồi.” Bùi Vu Lượng nắm chắc chuyện hắn tiếc mạng sẽ không mạo hiểm, mới ra hạ sách này. Về phần tại sao không dứt khoát giết Quyền Khiếu, tất nhiên là bởi vì hắn còn chỗ hữu dụng. Từ khi Phó Tầm bảo cô đi đường tắt, đống đay rối trong đầu Khúc Nhất Huyền rốt cục cũng ló ra được một sợi.

“Giữ lại Quyền Khiếu là sắp xếp của Bành Thâm.” Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Quyền Khiếu sẽ không đi, cũng không thể đi. Chỉ cần đội cứu viện lên núi bắt đầu lục soát, sớm muộn sẽ phát hiện trạm y tế ở trong rừng kia, cũng sớm muộn sẽ phát hiện Quyền Khiếu trốn ở trong trạm y tế, không thì Bùi Vu Lượng sẽ không để lại khẩu phần lương thực hai ngày cho hắn. Chính là vì để Quyền Khiếu cảm thấy Bùi Vu Lượng sẽ còn trở về, coi như Bùi Vu Lượng không về, tốt xấu trong hai ngày, hắn cũng sẽ không vì vấn đề no ấm mà tự tiện rời khỏi trạm y tế kia. Quyền Khiếu ở lại có tác dụng duy nhất là chính miệng nói cho tôi biết Vương Khôn tới.”

CốYếm không biết nhiều tin tức bằng Khúc Nhất Huyền nên căn bản không theo kịp suy nghĩ của cô: “Lưu lại Quyền Khiếu là vì nói cho cô biết Vương Khôn tới?”

“Là Giang Doãn nói cho tôi chiều hôm đó người đến doanh địa chính là Bành Thâm. Mặc dù cô ta chưa gặp Bành Thâm nhưng Bành Thâm là đại diện đội cứu viện, tần suất có mặt trong các hoạt động không hề ít. Giang Doãn lại cảm thấy chuyện Giang Nguyên mất tích có kỳ quặc, mấy năm nay vẫn luôn chú ý nên có thể nhận ra anh ấy cũng không ngoài ý muốn.”

Khúc Nhất Huyền cảm thấy mình đã hoàn toàn mở ra sương mù, hai mắt cô hơi sáng, hình như có ánh sao đang lưu chuyển. “Anh đã nói tiểu đội cứu viện mai phục ở cứ điểm quân sự hoàn toàn không có tín hiệu đúng không, có mất liên lạc trong thời gian ngắn? Nếu như không chỉ có một mình Bành Thâm động tay chân vậy tất cả mọi chuyện đều đã rõ. Anh ấy biết chi tiết kế hoạch phục kích cứ điểm quân sự nên sớm để Vương Khôn đi động tay chân, đạt được mục đích quấy nhiễu.”

“Về phần đi báo tin cho Bùi Vu Lượng hẳn là chính Bành Thâm không sai. Người ở trong khách sạn kia — là Vương Khôn.”

Theo chứng cứ chính xác của Cố Yếm, cùng ngày đó thân thể Bành Thâm khó chịu nên luôn nghỉ ngơi trong khách sạn, giữa trưa anh ta nói chuyện điện thoại với Bành Thâm còn là điện thoại riêng của khách sạn, cố ý nhấn mạnh bằng chứng vắng mặt của “Bành Thâm” ở khách sạn mà không ở doanh địa. Tiếp theo, chạng vạng tối ăn một bữa cơm. Theo lộ trình của Bành Thâm trong ngày hôm đó, hẳn là vừa vặn tránh khỏi thời gian gặp bọn họ, đi tới đi lui doanh địa và Ngũ Đạo Lương cơ hồ là chuyện cực kỳ nhẹ nhõm. Cho nên khi Khúc Nhất Huyền để ông chủ tiệm trái cây đi dò xét Bành Thâm có ở nhà khách hay không, Bành Thâm chính xác không ở đó, người nói chuyện với ông chủ tiệm trái cây từ trong phòng là Vương Khôn. Sau đó, bất luận là Vương Khôn hay là Bành Thâm phát hiện được cái bẫy nhỏ này thì vẫn để Bành Thâm tự mình ra mặt giải thích với ông chủ tiệm trái cây, vừa hay rửa sạch toàn bộ hiềm nghi.

Cố Yếm rốt cục cũng nghĩ thấu, anh ta vặn mi, quay đầu nhìn Khúc Nhất Huyền, hỏi: “Mục đích Bành Thâm giúp Bùi Vu Lượng là gì? Mỗi người làm việc đều có lý do.”

Khúc Nhất Huyền lắc đầu: “Anh ta không phải giúp Bùi Vu Lượng.”

Theo như từng bước cờ mà Bành Thâm đã đi, trước đó anh ta đã chọn xong tòa núi tuyết này, cũng đã sắp xếp Vương Khôn tiếp ứng ở cửa núi tuyết từ trước. Nếu không một mình Thẩm Thanh Hải canh giữ ở cửa núi tại sao ngay cả có người lên núi hay không cũng không biết? Nếu như Bành Thâm thật muốn giúp Bùi Vu Lượng, sao anh ta không để Vương Khôn tùy tiện tiếp ứng ở chỗ nào đó mà bỏ gần tìm xa, thiên tân vạn khổ dẫn Bùi Vu Lượng tới trong núi tuyết? Phải biết, cái núi tuyết này một khi phá hỏng cửa núi thì chính là có vào không có ra.

Anh ta muốn một mẻ hốt gọn tất cả những người biết bí mật của anh ta. Cho nên trên người Vương Khôn nhất định giữ một bí mật kinh thiên động địa mà Bành Thâm muốn bảo vệ.

** ** **

Thế cờ vừa được giải, trước mắt Khúc Nhất Huyền rộng mở trong sáng. Trách không được Phó Tầm nói cô là người trong cuộc, cô tự cho là thấy rõ, nhìn thật xa, nhưng kết quả vẫn bị ảnh hưởng bởi sự ràng buộc của người trong cuộc, bị vây trong nửa bước đi. Nếu lần này Bành Thâm thật sự là một nước cờ thua, cô hiểu thấu đáo chậm một bước sẽ đem bản thân hãm sâu vào trong đường cùng này. Sợ là đến trước khi chết còn không biết tại sao mình chết.

Khúc Nhất Huyền thở phào một cái, dựa về phía sau, đầu gối lên thành ghế, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Vật tư xe tiếp tế mang đến đã chuyển gần xong, Phó Tầm đang thấp giọng nói gì đó với đối phương, trong tay cầm tờ giấy cô thuận tay xé ở khu bệnh xá bỏ hoang, từng bước từng bước gạch bỏ. Anh đối chiếu đến nghiêm túc, cô cũng thấy nghiêm túc. Thật giống như trước mắt không có chuyện gì cô phải quan tâm vậy, cô nhàn nhã như lục bình trôi trong nước, ngay cả biểu lộ cũng mang theo tia khoan khoái.

Cố Yếm trầm ngâm vài giây giống như bị vẻ buông lỏng của cô lây nhiễm, mi tâm thả ra, hỏi: “Vậy tiếp theo?”

“Anh cứ đợi ở đây.” Khúc Nhất Huyền không quay đầu lại, cô híp mắt nhìn ánh nắng dần dần lộ ra sau tầng mây. Nó không phải ánh nắng chói mắt, cũng không phải mây đen tối tăm, tựa như chiếc kính lọc ánh sáng trắng.

“Tất cả mọi người chờ lệnh tại chỗ.” Cô thấp giọng kiên quyết: “Để tôi xem, trong hồ lô của bọn chúng đến cùng là đang bán thuốc gì.”

** ** **

“Thuốc” tới rất nhanh. Lúc một phòng toàn người đang tiếp sức thả nước nóng nấu mì tôm, điện thoại của Cố Yếm vang lên. Khúc Nhất Huyền đang dùng cái nĩa đâm mì sợi thử độ cứng mềm, nghe tiếng, mắt nhìn Cố Yếm.

Không ngờ, đối phương cầm điện thoại vệ tinh cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn cô. Biểu tình trên mặt kia… Rất có vẻ do dự khi phải tiếp điện thoại của bọn cướp.

Chưa mềm. Cô úp bát lại, nhấc mí mắt nhắc nhở: “Còn không tiếp?”

Cố Yếm đẩy mì tôm ra, tay khẽ nắm thành quyền, hắng giọng một cái mới nhận điện thoại: “Đội trưởng Bành?”

Khúc Nhất Huyền quay đầu đi nhìn Phó Tầm, chỉ chỉ mì, im lặng ra hiệu cho anh: Có thể ăn.

Ngón trỏ của Phó Tầm đè ép lên giữa môi, nếu có ngụ ý, sợ là đang nói: “Yên tĩnh.”

Khúc Nhất Huyền cũng không giận, cô nắm chặt tay Phó Tầm viết chữ trong lòng bàn tay anh.

Cố Yếm ở bên kia hình như nói chuyện không thuận lợi, lông mày anh ta vừa buông ra không bao lâu lại nhíu lại, ngay cả ngữ điệu cũng có chút mất tự nhiên cất cao: “Bọn hắn ở đâu?”

Lòng bàn tay Phó Tầm hơi ngứa, rốt cục nhịn không được phân tâm, rủ mắt xuống nhìn cô.

Cô viết ba chữ, đến chữ thứ tư thì dừng bút, không có nội hàm gì, cũng không có giá trị gì, bốn chữ nối liền chính là — mì thịt lừa.

Nhìn giống như là thèm, nhớ mì của Đôn Hoàng. Thấy Phó Tầm không đáp lại, đầu ngón tay Khúc Nhất Huyền điểm một cái, lại tiếp tục vẽ trong lòng bàn tay anh. Cô viết chậm như giết thời gian, từng nét từng nét dù cho không hề cầm bút, chỉ là dùng đầu ngón tay cũng viết hết sức cẩn thận tinh tế.

Lần này, anh cũng không cần tốn nhiều sức đọc thấu chữ của cô — mì sợi Lan Châu.

Tiếng Cố Yếm hít thở trì trệ, biểu lộ cũng theo đó ngưng trọng lên. Anh ta vô ý thức quay đầu đi tìm ánh mắt của Khúc Nhất Huyền, nhưng đảo mắt nhìn thấy cô đang cầm tay Phó Tầm, khóe mắt đuôi lông mày đều thấm ý cười viết chữ trong lòng bàn tay anh. Tim anh ta lập tức rơi về chỗ cũ, rồi rơi xuống đáy hồ trầm trầm: “Giang Doãn bị thương rồi?”

Đầu ngón tay Khúc Nhất Huyền dừng lại, ý cười bên môi hơi nhạt. Lúc Phó Tầm cúi đầu nhìn, cô ngoại trừ thu liễm chút ý cười, biểu lộ không khác vừa rồi là bao, vẫn là dáng vẻ tranh thủ tìm vui trong lúc rảnh rỗi.

Lần này, chỉ có ba chữ.

Cô viết — mì ăn liền.

Phó Tầm bật cười.

Anh thu lòng bàn tay lại, nắm chặt ngón tay còn chưa kịp rút đi của cô. Móng tay của cô mấy ngày chưa kịp sửa sang đã hơi dài ra, đâm vào trong lòng bàn tay chỉ khẽ ngứa như bị chồn cào. Anh bị cào đến tinh thần nhộn nhạo, nhìn cô một cái lại một cái. Điện thoại của Cố Yếm rốt cục cũng gọi xong. Sau khi anh ta cúp điện thoại, biểu lộ có chút ngưng trọng: “Bành Thâm nói với tôi, anh ta phát hiện tung tích của đám người Bùi Vu Lượng, một đường đuổi theo gót rời xa toàn đội.”

Nói tới chuyện chính, Khúc Nhất Huyền nghiêm chỉnh hơn. Cô mở nắp đậy kín trên bát mì tôm, hỏi: “Giang Doãn bị thương rồi?”

Cố Yếm ‘ừ’, đáp: “Đội trưởng Bành nói anh ta nhìn thấy Bùi Vu Lượng đánh Giang Doãn trút giận, đuổi theo muốn mượn cơ hội mà động, không ngờ bị mắc lừa, bị Bùi Vu Lượng đưa vào trong đầm lầy Mê Vụ.”

Biểu cảm của Khúc Nhất Huyền rốt cục có tia buông lỏng, giống như ngửi được mùi gì đó, ánh mắt lom lom nhìn anh ta, lặp lại: “Đầm lầy Mê Vụ?”

Cố Yếm rút bản đồ địa hình của núi tuyết ra, chấm điểm đỏ ở vị trí Bành Thâm nói: “Bây giờ anh ta đang dừng bước ở ngoài tầng băng.”

“Bùi Vu Lượng không có xe, từ khi phát hiện Bành Thâm đến khi khẩn cấp thoát đi tất cả đều chọn đi đường nhỏ xe không qua được. Mắt thấy sắp bị đuổi đến, Bùi Vu Lượng dẫn người đi ngang qua sông băng, tầng băng kia không đủ rắn chắc, xe mới vừa lên băng đã nứt. Bành Thâm nói anh ta không dám bỏ xe đuổi theo, giờ phút này đang ở bên kia bờ sông trông coi.”

Khúc Nhất Huyền nghiêng đầu nhìn. Địa hình núi tuyết trong lòng cô đã nắm chắc, nhưng ở trên núi chỗ nào mềm chỗ nào cứng cô hoàn toàn không biết: “Vậy anh ta nói thế nào?”

“Đội trưởng Bành nói, bên kia bờ sông là đầm lầy, sâu cạn không biết. Xe không qua được mặt băng, để mấy đội viên thân thể linh hoạt đi chi viện anh ta.”

Khúc Nhất Huyền cười cười, hỏi: “Anh thấy lời này của anh ta, nói có giống như là chỉ mặt gọi tên muốn tôi đi?”

Cô trực tiếp kéo nắp bát xuống, dùng nĩa cuộn mì, ăn một miệng lớn: “Ăn mì, ăn xong lại thương lượng, để anh ta chờ đi.”

** ** **

Cô nói để Bành Thâm chờ là thật sự để anh ta chờ. Từ mì đến canh, không có lãng phí một ngụm, uống đến sạch sẽ.

Trong lúc đó vẫn không quên để anh ta gọi điện thoại thông báo cho Bành Thâm, nói anh ta cảm thấy việc này nói trong điện thoại không rõ ràng, anh ta sẽ tự lái xe đi tìm Khúc Nhất Huyền thương lượng.

Cố Yếm cảm thấy anh ta vẫn luôn xem nhẹ Khúc Nhất Huyền. Trước kia chỉ thấy cô có năng lực trù tính chỉ đạo cứu viện cùng phong thái lãnh đạo, cảm thấy trên người cô bé này có dã tính và khí thế mạnh mẽ cùng tồn tại, không ngờ, hôm nay lại may mắn có thể thấy cô không chớp mắt bịa đặt lời giang hồ.

Khúc Nhất Huyền không quan tâm người khác thấy thế nào, tất nhiên cũng không quan tâm Cố Yếm sẽ nghĩ như thế nào.

Cô xé một trang giấy trong quyển vở, bấm đốt ngón tay tính thời gian viết bảng các công việc cần chấp hành, tỷ như: Cuộc gọi thứ nhất: Hai mươi phút sau.

Nội dung nói với Bành Thâm — Đội trưởng Khúc hỏi mức độ bị thương của Giang Doãn, quan tâm trạng thái thân thể của cô ta trước mắt còn có thể chèo chống bao lâu. Trong lời này còn có dấu ngoặc, ghi chú: Đội trưởng Khúc đi kiểm kê vật tư cho nên không thể nghe.

Cố Yếm giương mắt, liếc Khúc Nhất Huyền, lại cúi đầu, nhìn xuống.

Cuộc gọi thứ hai: Nửa giờ sau. Nội dung — thông báo Bành Thâm, chúng ta kiểm kê nhân số chuẩn bị xuất phát, cũng hỏi thăm anh ta vị trí cụ thể đang đứng. Số lượng từ nhìn có vẻ nhiều, nội dung lại ít.

Vốn nên còn có “Cuộc gọi thứ ba”, thời gian định được một lúc nhưng Khúc Nhất Huyền tựa hồ là cảm thấy không cần thiết, qua loa vẽ mấy nét lằn ngang, gạch hết chữ.

“Cuộc điện thoại thứ ba này…” Nói còn chưa dứt lời, cái ghế bên cạnh không còn, Khúc Nhất Huyền đã đứng dậy, cầm lên ba lô đơn đặt ở nơi hẻo lánh cõng lên vai phải.

Cố Yếm câu nói kế tiếp không tự giác nuốt trở vào, đổi thành: “Cô đi làm gì?”

“Đi làm gì?” Khúc Nhất Huyền thuận tay lấy viên sô cô la trên bàn, lột giấy gói kẹo ra cắn vào trong miệng: “Thừa dịp bây giờ chiếm tiên cơ…”

“Đi tính sổ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status