Anh tốt nhất thế giới

Chương 36: Quà tặng Giáng sinh


Edit: Xiao Yī – 小衣.

Hành lý của Dịch Gia Ngôn phải chờ xác nhận, một ngày sau mới có thể lấy được. Anh đưa Nam Kiều trở lại khách sạn trong khu thành cũ để nghỉ ngơi, lễ tân mỉm cười hỏi thăm:

"Anh chị muốn lấy một phòng trăng mật ạ?"

Mặt Nam Kiều đỏ lên, Dịch Gia Ngôn trả lời: "Lấy cho tôi hai phòng một người."

Nam Kiều liếc anh một cái, trong lòng hơi thất vọng. Phòng một người tuy có không gian riêng, nhưng cô vẫn ngóng trông có thể cùng anh gần gũi một chút.

Vào trong thang máy, Nam Kiều cúi đầu nhìn bóng của cả hai đang trải dài dưới đất, hỏi: "Lấy được hành lý rồi về nước luôn ạ?"

"Ừ, lấy được rồi về."

Nam Kiều nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh, "Em, khó khăn lắm em mới đến Lyon một chuyến, hay là anh dẫn em tham quan một chút đi?"

Dịch Gia Ngôn xoay đầu lại, hỏi ngược một câu: "Em không định lên lớp nữa à?"

Nam Kiều nghẹn lời.

Lúc này, cô mới nhớ ra mình đã hai ngày không có lên lớp, cũng chưa xin nghỉ với giảng viên và giáo sư Chu. Điện thoại trước đó đã hết pin, cô và mọi người trong nước đều chưa liên lạc với nhau.

Quả nhiên, sau khi vào phòng cắm sạc, trên màn hình điện thoại có hơn mười hai cuộc gọi nhỡ.

Nam Kiều vội vàng mở nhật ký cuộc gọi, ba cái từ giảng viên, hai cái từ giáo sư Chu, bảy cái còn lại toàn bộ do mẹ cô gọi tới.

Cửa phòng chỉ khép hờ, Dịch Gia Ngôn đẩy cửa đi vào, nhắc cô gọi về nhà, đỡ cho mọi người không liên lạc được hai ngày sẽ lo lắng. Lời còn chưa dứt, điện thoại của Nam Kiều đã vang lên.

Là Hoàng Ngọc Lan gọi tới.

Lúc nhận máy, Nam Kiều nghe thấy giọng của bà vừa vội vừa sợ, lại mang theo thanh âm bén nhọn:

"Nam Kiều, con đang ở đâu?" Sau đó là một câu than khẽ, "Tạ ơn trời đất, cuối cùng con bé cũng nghe điện thoại."

Là giọng của Dịch Trọng Dương.

Nam Kiều dừng lại, ấp úng nói: "Con, con đang ở khách sạn..."

"Khách sạn nào?" Giọng của Hoàng Ngọc Lan có chút lớn hơn, nôn nóng hỏi:

"Con đang ở Lyon có đúng không? Con chạy tới nước Pháp có đúng không? Không ai mời, cũng không xin phép ai, con lỗ mãng như thế bay đi Pháp, con có biết là cả nhà sợ muốn chết hay không hả?"

Nam Kiều không ngờ mẹ mình đã biết chuyện cô tới Pháp, lập tức hoảng hồn, không biết nên giải thích thế nào.

Trước giờ, Hoàng Ngọc Lan luôn là một người ôn hoà, tính tình điềm đạm, đối với người khác đều rất kiên nhẫn. Nhưng ngữ khí nghiêm khắc lần này đã chứng tỏ, bà đang thật sự tức giận.

"Nam Kiều, con nói đi, nói cho mẹ biết rốt cục con đang suy nghĩ cái gì? Không nói tiếng nào bay đi Lyon thì thôi đi, lại chọn ngay thời điểm này? Con không biết riêng chuyện của anh Gia Ngôn của con đã khiến trong nhà lo muốn chết, con còn lựa lúc này để bay qua đó? Con là đang muốn mẹ và chú Dịch lo lắng cho hai đứa tới mức ăn không ngon, ngủ không yên có đúng không?"

Từng câu từng chữ đều nặng nề thanh âm.

"Hai ngày rồi con đã không đi học, giảng viên gọi cho con cũng là điện thoại đang tắt máy. Nhờ bạn cùng phòng của con mẹ mới biết được con đi Lyon, con có biết là con doạ mẹ sợ đến chết rồi không hả?"

Hoàng Ngọc Lan thở hổn hển, giọng nói nghiêm trọng: "Nam Kiều, con nói cho mẹ, giải thích xem rốt cục là con đang làm cái gì?"

Đột nhiên, Nam Kiều không nói được.

Cô không biết nên giải thích với bà như thế nào. Chẳng lẽ nói với bà, bởi vì lo lắng quá mức cho Dịch Gia Ngôn nên mới liều lĩnh chạy tới Lyon?

Nếu như cô nói như vậy, Hoàng Ngọc Lan lại truy hỏi một câu: "Con nghĩ rằng mẹ và chú Dịch không lo lắng cho thằng bé sao?"

Đến lúc đó, chẳng lẽ cô lại nói là: "Bởi vì con lo cho anh ấy nhiều hơn hai người."?

Trong mắt mẹ cô và Dịch Trọng Dương, cô và Dịch Gia Ngôn tuyệt đối không nên có loại tình cảm này, càng không nên bỏ mặc an nguy của bản thân để chạy tới Lyon tìm anh. Nếu như nói ra thật cũng chỉ khiến hai người nghi ngờ hơn.

Nam Kiều cầm điện thoại, mờ mịt ngồi trên giường, một chữ để giải thích cho Hoàng Ngọc Lan cũng không tìm được để nói.

Cuối cùng, vẫn là Dịch Gia Ngôn im lặng đi tới, đưa tay lấy điện thoại của cô, đặt vào tai. Bởi vì điện thoại vẫn đang sạc, jack cắm lại ở đầu giường, cho nên anh chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Nam Kiều, cứ như vậy mà nghe điện thoại.

Nam Kiều cảm thấy phần nệm bên cạnh lõm xuống, sau đó nghe thấy anh ung dung nói với đầu dây bên kia:

"Dì Hoàng, con là Gia Ngôn."

Hoàng Ngọc Lan ngẩn người, sau đó đáp lại anh.

Một lát sau, anh không nhanh không chậm giải thích cho bà:

"Chuyện là thế này, đầu tuần con và Nam Kiều có trò chuyện, tuần này em ấy không có tiết, vừa vặn con bên này cũng rảnh rỗi cho nên đã đồng ý dẫn em ấy đi chơi mấy ngày. Dì biết đó, bình thường Nam Kiều cũng ít xem TV, hôm ấy nước Pháp xảy ra khủng bố có lẽ cũng không biết. Mà con lại bởi vì chuyện đột ngột kia, điện thoại không có trong người, lúc gọi cho em ấy, em ấy đã ở trên máy bay rồi, cho nên không nhận được điện thoại của con. Đến khi em ấy tới Lyon rồi mới biết tình huống bên này nguy hiểm, chuyện này đều là con cân nhắc không chu toàn, không thể báo tin cho Nam Kiều sớm, thật xin lỗi, dì Hoàng, con làm hai người lo lắng rồi."

Nam Kiều ngơ ngác nhìn anh.

Dịch Gia Ngôn vừa gọi điện thoại, vừa nhìn cô, giọng nói của anh bẩm sinh vẫn mang theo lý trí thong dong.

"... Được, con biết rồi ạ, chuyện này đúng là nên sớm báo cho dì, lần sau sẽ không như thế nữa... Được, dì yên tâm, ở đây hiện tại đã an toàn, không còn nguy hiểm. Con nghe nói Nam Kiều còn có tiết, ngày mai sẽ đưa em ấy về nước. Đúng vậy, con cũng trở về, lần này đột ngột gặp chuyện như vậy, vẫn là về nước một thời gian để dì và ba con không cần lo lắng thì hơn."

Trò chuyện một hồi, Dịch Gia Ngôn đưa điện thoại cho cô, "Dì có chuyện muốn nói với em."

Trong lòng Nam Kiều run sợ cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy giọng của Hoàng Ngọc Lan đã ôn hoà hơn rất nhiều, không còn vội vã như trước nữa.

"Nam Kiều, nếu như muốn đi Lyon chơi cũng phải nói trước cho nhà một tiếng. Lên máy bay cũng không nghĩ tới phải gọi về nhà, con không đặt mẹ và chú Dịch ở trong lòng như vậy sao? Con có biết là mẹ và chú Dịch rất lo lắng cho con không?"

Nam Kiều ngập ngừng, "Con, con cúp mất mấy tiết trên trường, sợ nếu nói với mẹ và chú Dịch, hai người sẽ không đồng ý cho con đi tìm anh Gia Ngôn..."

"Không đồng ý thì con sẽ không nói như vậy à? Nếu như yêu cầu của con hợp tình hợp lý, mẹ và chú Dịch cũng không phản đối. Bản thân con cẩn thận suy ngẫm lại cho mẹ, tương lai nếu như con làm mẹ, biết được con của mình chạy đi xa như vậy, mà chỗ đó vừa xảy ra khủng bố, con không liên lạc được với con bé, tâm trạng của con sẽ như thế nào hả?"

Nam Kiều nóng mặt, trong lòng cảm thấy lần này quả thật bản thân đã xúc động quá mức, vì vậy đã khiến cho Hoàng Ngọc Lan lo sợ. Cô nhỏ giọng, áy náy nhận lỗi:

"Lần sau con không như vậy nữa, mẹ, thật xin lỗi!"

Đầu dây bên kia, Hoàng Ngọc Lan thở dài, tựa hồ như trút được gánh nặng, bà nói, không còn lửa giận:

"Được rồi, con không sao là tốt rồi, nghe lời anh Gia Ngôn của con đấy, ở bên kia phải cẩn thận một chút cho mẹ."

"Dạ được."

"Cũng phải chú ý an toàn của Gia Ngôn nữa, biết không?"

"Dạ, con biết rồi."

"Đừng có đồng ý suông, phải nhớ kỹ cho mẹ đấy!"

"Dạ, tuân lệnh mẫu thân!" Nam Kiều nghiêm trang nói.

Hoàng Ngọc Lan phì cười, "Ngày mai là cuối tuần, con và Gia Ngôn cùng nhau trở về đi. Mẹ còn chưa hết giận đâu, con phải về để mẹ chửi một trận mới được."

Nam Kiều cũng cười, "Vậy con không dám về đâu, sợ mẹ đánh con nha?"

Nói chuyện với bà một hồi, Nam Kiều ngắt máy, đặt di động lên tủ đầu giường rồi ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Ngôn. Thấy anh như có chuyện đang suy nghĩ, cô hỏi:

"Gia Ngôn, anh đang nghĩ gì vậy?"

Dịch Gia Ngôn trả lời:

"Đang suy nghĩ nếu như lần sau em lại làm chuyện nguy hiểm như thế, anh nhất định thay dì Hoàng đánh em một trận."

"Mẹ em mới không đánh em!"

"Vậy anh càng phải đánh em."

"Em cũng không tin là anh sẽ đánh em!"

Dịch Gia Ngôn cau mày, "Thật sự không tin?"

"Không tin." Nam Kiều rất khẳng định gật đầu, còn nháy mắt mấy cái.

Không ngờ, Dịch Gia Ngôn vậy mà đưa tay túm má cô, véo mạnh một phát, sau đó không chịu buông ra.

Nam Kiều nghiêng đầu, mặt bị anh giữ chặt, cô không dám rụt về, bởi vì rụt về sẽ đau má, chỉ có thể há miệng kêu a a a.

Cửa phòng không có đóng, bên ngoài hành lang có người qua lại, vốn đang nói chuyện nhưng nghe thấy tiếng kêu của Nam Kiều bỗng nhiên đều im bặt hết.

Dịch Gia Ngôn buông lỏng tay, đứng dậy không nói tiếng nào, đi ra ngoài.

Nam Kiều không hiểu, hỏi anh: "Sao anh đi vậy?"

Dịch Gia Ngôn không quay đầu, chỉ là bước chân hơi khựng lại, nói: "Lần sau em đừng có kêu như thế."

Sau đó, anh tựa như bị lửa cháy tới mông, bước nhanh đi ra cửa, để lại Nam Kiều không hiểu cái mô tê gì ngồi trên giường.

Lần sau đừng kêu như vậy?

Cô vừa mới kêu cái gì à?

Không phải là a a a thôi sao... A?

Mặt Nam Kiều lập tức đỏ như gấc, cả người nóng không chịu được. Cô chui đầu vào chăn, không dám thở mạnh.

Mất mặt quá!

Mắc cỡ chết đi được!

Thế nhưng, tuy mặt đỏ như vậy, mà Nam Kiều vẫn không nhịn được cười "hắc hắc" một tiếng, vừa ngượng vừa buồn cười.

Không ngờ, Dịch Gia Ngôn sát vách mới vào phòng không bao lâu, anh bỗng nghĩ rằng nên nhắc nhở cô nghỉ ngơi để nửa giờ nữa sẽ đi ăn trưa. Nhưng còn chưa kịp nói đã thấy trong chăn cộm thành ngọn núi nhỏ, Nam Kiều buồn bực cuộn người bên trong, hiển nhiên là đang ngượng ngùng vì chuyện vừa nãy.

Dịch Gia Ngôn cũng không nghĩ nhiều, anh ngừng lại, bởi vì cô đang thẹn thùng, anh nghĩ rằng bản thân vẫn nên không làm cô thêm ngại thì hơn. Ai biết được còn chưa kịp quay người, anh lại nghe thấy trong chăn truyền tới tiếng cười trộm.

Dịch Gia Ngôn kinh ngạc, quay đầu nhìn ngọn núi nhỏ đang run lên. Cô ở bên trong ôm chăn, lăn qua lăn lại, đối với anh mà nói...

Thực là ngốc hết biết!

Bỗng, Dịch Gia Ngôn nảy ra ý đồ xấu, hắng giọng một cái, đứng ngoài cửa, cố ý gọi tên của cô: "Nam Kiều."

Chỉ 0.01 giây, người trong chăn liền cứng đờ.

Một cái đầu nhỏ ló ra, Nam Kiều bị anh nhìn một cái liền chui tọt trở vào chăn.

Cô cuộn người thành cái bánh chưng, lăn qua lăn lại, giận dỗi la ó: "Anh ra ngoài, ra ngoài đi, không cho phép vào đây!"

Dịch Gia Ngôn đứng ở cửa, từ lông mày đến khoé mắt toàn là ý cười nồng đậm.

Đây là cô gái của anh.

Đáng yêu đến mức trong lòng anh đều yêu thích cô, khó có thể diễn tả, cũng không thể diễn tả.

Buổi chiều, Dịch Gia Ngôn đưa Nam Kiều vừa mới ngủ trưa dậy đi dạo ở khu thành cũ. Những bức tranh bích hoạ cổ xưa trải dài trên hành lang, con hẻm nhỏ hẹp được lát đá, đường dẫn đến quãng trường quanh co khúc khuỷu, không có chỗ nào không phải là mỹ cảnh bên trong truyện cổ tích châu Âu.

Dưới hoàng hôn có đàn bồ câu trắng đang bay.

Trên ban công lộ thiên có giàn hoa hồng đang nở rộ.

Nam Kiều cảm thấy cảnh vật trước mắt thật đẹp, khó lòng mà quên được. Cô vừa muốn nghiêng đầu cảm thán với Dịch Gia Ngôn hai câu, không ngờ anh lại đang nhìn mình, trong mắt lấp lánh.

Nam Kiều sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Anh, anh nhìn em làm gì?"

Dịch Gia Ngôn chỉ cười không đáp.

Nam Kiều đỏ mặt, dời mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Cảnh đẹp không nhìn, đi nhìn em là có ý gì?"

Dịch Gia Ngôn sóng vai đi bên cạnh cô, không có nắm tay, cũng không có quàng vai cô. Có lẽ bởi vì hai người đã ở chung nhiều năm, bỗng nhiên từ anh em trở thành người yêu, cảm giác thật sự không quen, cho nên không có quá nhiều cử chỉ thân mật.

Dịch Gia Ngôn chỉ cười khẽ, nhìn cô từ mặt đến tai đều hồng lên, "Em có cảnh đẹp của em, anh cũng có cảnh đẹp của anh."

Đùng một cái, màu hồng liền biến thành màu đỏ ửng.

Anh lại không nhịn được muốn trêu chọc Nam Kiều, "Uầy, mới nãy còn hồng hào, nhìn mới đẹp, bây giờ đỏ như gan heo thế này sẽ không đẹp nha!"

Nam Kiều trừng mắt nhìn anh, thế nhưng, trừng thì trừng, cô lại không kìm được bật cười với anh.

Sắc trời dần muộn, màn đêm buông xuống. Hai người sánh vai nhau đi rất xa, sau đó chậm rãi trở về.

Dịch Gia Ngôn mua một thỏi chocolate, chia cho cô ăn, anh còn mua một cốc sữa bò nóng, hai người cùng uống. Ngồi trên ghế công viên nghỉ ngơi một lát, hai người chợt thấy một đôi ông bà cụ tóc đã bạc phơ đang dắt tay nhau, đi ngang qua họ, cái bóng dưới mặt đất giống như vẽ cảnh người truy ta đuổi.

Nam Kiều chợt nhớ đến một quyển sách đã từng học qua. Kết thúc của quyển sách rất hay, rất hạnh phúc, cô đã từng đọc đi đọc lại, thuộc đến mức có thể đọc lại dễ như trở bàn tay:

"Ngày hôm đó, chúng ta đi dạo ở hoa viên, cho đến khi tối trời, vì sao đều không thấy nữa, chúng ta ở dưới ánh dương, cùng nhau mỉm cười hạnh phúc.

Vì cả nhà đoàn tụ, có mẹ, có con, có vợ, có chồng, chúng ta vô cùng quý trọng thời gian này, khi thời tiết nhẹ nhàng, sát bên vách, bầu trời tinh tú đang ngắm nhìn chúng ta, còn chúng ta lại ngẩng đầu nhìn chúng, vui cười thoả thích."

Bên cạnh cô là Dịch Gia Ngôn, trái tim của Nam Kiều ngập tràn cảm xúc tươi đẹp. Dịch Gia Ngôn cũng nhận ra điều đó, anh bưng sữa bò, xoay đầu lại đưa cho cô. Anh không nói, nhưng ánh mắt như đang hỏi thăm cô có muốn uống hay không?

Nam Kiều mỉm cười lắc đầu.

Dịch Gia Ngôn đặt sữa bò qua tay bên kia, tay còn lại nắm tay cô, làm cho Nam Kiều rất ấm áp, cũng nở nụ cười với cô.

Giờ khắc này, bồ câu trắng nơi quảng trường và bầu trời tinh tú giống như cũng đang ngắm nhìn bọn họ. Mà Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn lại nhìn nhau cười thành tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status