Ánh trăng sáng thay thế của nam chính cặn bã

Chương 3: Ngày đâu tiên đi làm

Edit: Tiểu Màn Thầu

Công ty giải trí Hạ Hoa cũng không được xem là công ty quá nổi tiếng trong ngành giải trí, chỉ có chút tiếng tăm, nhưng việc tuyển chọn thực tập sinh và diễn viên lại vô cùng chuyên nghiệp, công ty đã bồi dưỡng ra hai nhóm nhạc nam và nữ.

Chỉ là ở trong ngành giải trí này, Hạ Hoa cũng có một cái danh, được gọi là " Lò đào tạo nghệ sĩ sáng giá", ý chỉ nghệ sĩ của công ty thường xuyên bị các công ty khác mời đi, sau khi rời khỏi Hạ Hoa liền chuyển mình, không trở thành nghệ sĩ tài năng, thì cũng sẽ là diễn viên nổi tiếng, tốt hơn so với lúc còn ở Hạ Hoa.

Quả thực nguyên thân Kiều Tịnh cũng là một ví dụ, sau khi nhóm nhạc SJ xảy ra chuyện, nguyên thân lập tực đầu quân sang công ty khác, phát triển song song hai lĩnh vực âm nhạc và diễn xuất. Đại khái Kiều Tịnh cũng đoán ra được, một năm đó đã xảy ra những việc gì. Nhưng trước mắt cô vẫn chỉ là một thần tượng nhỏ nhoi vừa mới ra mắt.

Tiếng giày cao gót giẫm trên nền đất không ngừng vang lên, ở sảnh lễ tân của công ty giải trí Hạ Hoa cửa thang máy vừa mở ra, liền có bảy thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp bước ra.

Các cô mặc đồng phục áo hồng váy trắng, chân dài, eo thon lả lướt, nhưng kiểu tóc của bọn họ không giống nhau, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt ai là ai.

Phong cách của Kiều Tịnh là thần tượng thanh xuân, cho nên tóc của cô được uốn xoăn nhẹ nhìn có vẻ đơn thuần, lại giống như một con búp bê nước ngoài.

Bảy thành viên của nhóm SJ đứng thành một hàng trong đại sảnh, đầu tiên đập vào mắt người khác chính là chân của các cô quá dài. Các thực tập sinh trong ty đều lộ ra ánh mắt đầy hâm mộ.

Nói cách khác, ngày đầu tiên chủ tịch mới đến nhậm chức, tất cả nghệ sĩ trực thuộc công ty đều phải có mặt, nhưng nghệ sĩ có danh tiếng nhất của công ty chỉ có nhóm nhạc nữ SJ và nhóm nhạc nam N cùng một vài nghệ sĩ hạng ba, công có các thực tập sinh vừa được công ty ký hợp đồng.

Công ty giải trí Hạ Hoa còn có hai người nghệ sĩ khá nổi tiếng, bởi vì hôm nay có lịch trình, cho nên không thể quay về tham dự. Đối với trường hợp này chủ tịch có thể thông cảm, bảo rằng không sao, vì vậy tổng giám đốc cũng không tạo áp lực với bọn họ.

Nhóm nhạc nam N đã ra mắt được mấy năm, thành tích cũng không quá xuất sắc, cũng xem như là nhóm nhạc nam hạng hai.

Tuy nhóm nữ SJ vừa mới ra mắt, nhưng các cô đều có một lượng fan nhất định, cho nên khi vừa ra mắt đã thu hút thêm một số người hâm mộ nữa, mức độ nổi tiếng và lưu lượng cũng hơn hẳn nhóm nhạc nam N.

Nhóm nhạc nữ SJ vừa xuất hiện, trong sảnh đã không ngừng vang lên tiếng bàn tán, ánh mắt của bọn họ đều nhìn đến các cô nàng.

Năm nay đối tượng mà công ty tập trung bồi dưỡng đó chính là nhóm nữ SJ, muốn nhân thời cơ này đưa các cô trở thành nhóm nhạc nổi tiếng nhất, vì vậy tổng giám rất coi trọng chuyện này, tài nguyên của nhóm nhạc nữ SJ chỉ có hơn không kém, những người khác cũng phải đỏ mắt mà nhìn.

Một chiếc xe thương vụ ngừng trước cửa công ty, mọi người trong đại sảnh đều tập trung cao độ, không lâu sau, đám người của tổng giám đốc tiến đến đón tiếp một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh ta chính là đại thiếu gia Đường Minh Thiên của tập đoàn Đường Thị, sản nghiệp về ngành giải trí của Đường Thị đều do một tay Đường Minh Thiên quản lý.

Người đàn ông khí chất trầm ổn, ăn mặc trang trọng, thoạt nhìn thuộc dạng đàn ông thành đạt ở độ m tuổi 30, theo như Kiều Tịnh được biết, hiện tại Đường Minh Thiên chưa đến 30 tuổi, nhưng nhìn diện mạo lại khá đứng tuổi, trách sao chỉ có thể đảm nhận vai nam phụ mà thôi, quả thực không có một chút giá trị nhan sắc nào.

Đường Minh Thiên là nam phụ trong tiểu thuyết này, hành xử thành thục lại trầm ổn, quả đúng là dạng tri kỷ lâu năm.

Từ sau khi nữ chính Ôn Thư về nước, anh ta luôn ra sức giúp đỡ Ôn Thư chống lại Thẩm Luân, thừa dịp đó nguyên thân đã rời khỏi công ty giải trí Hạ Hoa mà đến đầu quân nơi khác, nguyên thân vẫn qua lại với Thẩm Luân, còn bị Đường Minh Thiên đăng bài chế nhạo làm cô trở thành trò cười trên mạng xã hội W.

Sau đó nguyên và Đường Minh Thiên từng ở trên mạng W cấu xé lẫn nhau, còn châm chọc đối phương là " Lốp xe dự phòng", " Vật thay thế".

Nói đúng hơn, ai mà không là lớp xe dự phòng đâu, nguyên thân Kiều Tịnh cũng vậy, mà Đường Minh Thiên cũng như thế, một câu nói nhưng lại trúng hai người, chẳng khác nào là đang tự châm chọc chính mình?

Cái tên Đường Minh Thiên này trong tương lai còn vì muốn trút giận thay nữ chính mà ra tay với nguyên thân vô số lần, có thể nói, Kiều Tịnh không có ấn tượng tốt gì với anh ta.

Nhưng hiện giờ Đường Minh Thiên còn là sếp lớn của mình, Kiều Tịnh cũng là người thức thời, yêu ghét không thể hiện ra mặt, cho nên chỉ lạnh nhạt hô một tiếng.

" Xin chào Đường tổng!"

Một đám người nịnh nọt lên tiếng, trên mặt Đường Minh Thiên chỉ là nụ cười hiền lành, hình tượng bên ngoài của anh ta luôn rất phong độ, thân thiện dễ gần.

Anh ta đối với cấp dưới khá nghiêm khắc, nhưng người khác không thể tìm ra khuyết điểm của anh ta, sau khi xong việc anh ta cũng chỉ nói làm tốt lắm, quả thực đây cũng là một loại bản lĩnh.

Đường Minh Thiên thoáng nhìn mọi người đứng trong đại sảnh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người một cô gái trẻ xinh đẹp.

Cô không giống với những người khác, bọn họ luôn ra sức lên tiếng lấy lòng, còn cô thì lại quá nhạt nhẽo, nụ cười trên mặt cũng không giống người khác, không hiểu vì sao Đường Mình Thiên cảm thấy những người đó cười quá mức chuyên nghiệp, ánh mắt cũng không lộ ra chút sơ hở nào.

Kiều Tịnh trơ mắt nhìn Đường Minh Thiên tiến về phía mình, cô đứng ngây ngốc, lúc này Từng Vũ Khê khẽ đẩy cô một cái, cô mới có phản ứng lại, luống cuống nói: " Xin chào chủ tịch!"

Thái độ vụng về của cô có vài phần đáng yêu. Đường Minh Thiên khẽ cười: " Đây là Kiều Tịnh tiểu thư đúng không, em trai của tôi là fans của cô đấy, bản thân tôi cũng rất thích phong cách biểu diễn của cô."

"......"

Một sự bất ngờ thình xuất hiện trong lòng, Kiều Tịnh cũng sửng sốt một lúc.

Ý của anh ta là gì? Chẳng lẽ muốn nói anh ta cũng là fans của mình sao?

Không thể nào, chú à, tương lai chú còn muốn ra tay trừng trị tôi đó!!

Kiều Tịnh thụ sủng nhược kinh, liền cúi người: " Cảm ơn sự yêu thích của chủ tịch."

Hoàng tỷ đỡ trán, vì sao cô có thể ăn nói ngu ngốc thế này. Nhưng ngay từ đầu trong buổi thi tuyển, Kiều Trăn đã dựa vào loại khí chất đơn thuần này mà được lựa chọn, dù sao Đường Minh Thiên vẫn là chủ tịch, Hoàng tỷ không tiện giáo huấn cô trước mặt anh ta, chờ sau khi anh ta rời đi, mình cần phải dạy bảo cô một số quy củ, nếu không cứ để cô với cái đầu óc đơn thuần như vậy, sau này đứng trước mặt truyền thông không biết sẽ nói ra điều gì nữa.

Kiều Tịnh có được ký ức của nguyên thân, lại biết được cốt truyện, cũng phần nào hiểu rõ tính cách của nguyên thân, cho nên vừa rồi là tuỳ cơ hành sự, diễn xuất 9 phần, còn 1 phần là ngoài ý muốn.

Vì sao Đường Minh Thiên lại chú ý đến cô? Chuyện này cũng thật thú vị.

Được rồi, cô cũng không thể trông mong tương lai Đường Minh Thiên sẽ trừng phạt cô nhẹ tay một chút, còn chừa cho cô ít mặt mũi.

Chỉ là Kiều Tịnh vẫn cảm thấy, về việc thể diện, không chừng tương lai cô cũng không cần đến nó, thậm chí cũng không còn có thể diện nữa là khác.

Trước khi Đường Minh Thiên rời đi còn nói một câu cố lên, sau đó dẫn theo đám người của tổng giám đốc đi vào thang máy.

Khi trở lại tầng 6, biên đạo Chuyên Chúc cùng nhóm nhạc nữ SJ vào phòng vũ đạo luyện tập, Hoàng tỷ bảo Kiều Tịnh đi ra ngoài, giáo huấn gần nửa tiếng đồng hồ.

Hoàng tỷ chỉ đơn giản dạy bảo cô, khi đứng trước mặt truyền thông cố gắng nói ít lời lại, chuyên tâm làm búp bê sứ, cho dù có muốn nói cũng phải báo với công ty một tiếng, để công ty chuẩn bị sẵn kịch bản.

Buổi tối, Đường Mình Thiên cùng đám người của tổng giám đốc mời tất cả nhân viên đi liên hoan, nhóm nghệ sĩ cùng các cổ đông đi đến nhà hàng trong khách sạn dùng bữa, vốn dĩ còn muốn đi KTV ca hát, nhưng các nghệ sĩ đã một ngày tập luyện vũ đạo cho MV, sớm đã mệt mỏi, có mấy người xin phép về trước.

Kiều Tịnh cũng muốn trở về, cô ngồi xe bảo mẫu của công ty quay về nhà, trên đường về cô mở điên thoại lên, nhìn thấy trên màn hình thông báo ba cuộc gọi nhỡ.

Trong đó có một cuộc gọi của bà ngoại, hai cái còn lại là của Thẩm Luân. Nhìn thời gian gọi nhỡ, thì Thẩm Luân đã gọi cách đây 1 tiếng rưỡi trước, hẳn là muốn hỏi xem cô có muốn cùng nhau dùng cơm tối hay không, hoặc là gọi điện thoại vấn tội chuyện đêm qua.

Bởi vì không có khả năng anh ngủ đến buổi tối mới tỉnh dậy, hẳn là ban ngày đã phát hiện dấu tay trên mặt?

Cả ngày không gọi tìm cô, đến tối mới gọi, chắc hẳn là đã nén giận khá lâu có đúng không?

Bất thình Kiều Tịnh chợt rùng mình. Đầu tiên cô gọi lại cho bà ngoại, biết được bà ngoại đã trở về nhà an toàn, trò chuyện vài câu, cô liền cúp máy.

Lúc này, xe đã ngừng trước cửa tiểu khu, tài xế không có giấy thông hành, bảo vệ không cho vào trong, Kiều Tịnh mở cửa bước xuống xe, bảo tài xế trở về, cô sẽ đi bộ về nhà. Sau đó đưa giấy chứng nhận, bảo vệ để cho cô vào trong.

Nơi này có không ít nghệ sĩ ở, ra vào cửa tiểu khu đều mang kính râm, bảo vệ cũng đã quen với việc này, chỉ cảm thấy Kiều Tịnh có vài phần quen mắt, lại không nhớ ra cô là ai.

Kiều Tịnh đi bộ khoảng hai mươi phút, vừa đi vừa ngắm cảnh rồi mới vào nhà, mở cửa nhà ra, nhìn thấy ở huyền quan có một đôi giày da đắc tiền, được đặt ngay ngắn trên thảm, Kiều Tịnh có thể tưởng tượng được sắc mặt nghiêm túc lạnh nhạt của chủ nhân đôi giày này giống như một lá bài Poker.

Trong nhà sáng đèn, âm thanh của TV truyền đến, Thẩm Luân đang ngồi ở ghế sô pha xem máy tính. Trong không khí có một cổ áp suất thấp tràn ngập nơi đây.

Kiều Tịnh đặt túi xách lên ghế sô pha, ngồi xuống rót một ly nước, cô phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng nói: " Đêm nay anh sẽ ở đây à."

Thanh âm của cô có chút sợ hãi, cũng mang theo vài phần vui mừng, nhìn đến Thẩm Luân. Trước kia, Thẩm Luân không bao giờ qua đêm ở đây.

Kiều Tịnh càng khẳng định anh đang rất tức giận. Nào đến đây, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Thẩm Luân ngẩng đầu lên: " Đêm qua, em....."

" Xin lỗi!" Kiều Tịnh lập tức đứng dậy, cúi người 90 độ trước mặt anh.

Thẩm Luân: "......."

Ánh mắt giấu trong gọng kiếng chứa một sự kinh ngạc cùng một thứ cảm xúc không rõ ràng, còn lại chỉ là sự lạnh nhạt.

" Thực sự rất xin lỗi, đêm qua em tưởng có trộm, cho nên đã xuống tay không nhẹ, vì để bù đắp sai lầm, em đã chăm sóc anh một đêm. Cả ngày hôm nay tâm trạng cũng không yên ổn, sợ anh trách em, thực xin lỗi! Thực sự rất xin lỗi!" Cô ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn đến Thẩm Luân.

Trước đó hệ thông cảnh báo đã phát tín hiệu cảnh cáo hành vi sai phạm, vì vậy Kiều Tịnh phải chuộc lỗi, bằng cách lấy lòng Thẩm Luân, làm anh nguôi giận.

Nhưng Kiều Tịnh lo trái nghĩ phải hơn hai mươi phút, bởi vì cô chỉ là thế thân, cô cùng nữ chính đều được Thẩm Luân bao nuôi.

Nhưng nguyên thân Kiều Tịnh là một cô gái luôn tỏ ra nũng nịu trước mặt Thẩm Luân, chỉ là trong mắt của anh chỉ coi cô là thế thân của ánh trăng sáng trong lòng mình mà thôi.

Thẩm Luân vẫn luôn nhíu mày, anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt đưa đám này của cô, điều này làm anh cảm thấy không thoải mái, sẽ khiến anh nhớ đến một người khác.

" Nuốt nước mắt trở vào cho anh." Ngữ khí của Thẩm Luân lạnh nhạt: " Anh không đến đây để nhìn thấy em khóc lóc."

" Vâng ạ." Kiều Tịnh uỷ khuất lau nước mắt. Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng anh một người đàn ông vừa đẹp trai lại nhiều tiền, còn thuộc cấp bậc đại thần, quả thực khi nói ra những lời nói này quả đúng là một người tốt tính.

Nhưng trong mắt anh chỉ nghĩ về người khác, bề ngoài Kiều Tịnh tỏ vẻ đáng thương uỷ khuất, bất quá trong lòng lẳng lặng đưa ngón tay giữa lên.

Tên cặn bã hãy mau chết đi!

Tối hôm qua anh ngủ say thật là an tĩnh, ánh mắt đơn thuần khiến người khác yêu mến, nhưng trước đó và bây giờ, quả thực như hai người khác nhau.

E rằng hiện giờ trong lòng Thẩm Luân đang nhớ đến người khác. Kiều Tịnh thầm suy nghĩ, coi như đêm qua cô cũng chiếm được một chút tiện nghi có phải không?

Thì ra bá đạo tổng tài vẫn có một mặt ngượng ngùng không muốn người ta biết đến? Thực sự có chút buồn cười.

Chỉ là trên mặt, Kiều Tịnh vẫn còn lau nước mắt, thể hiện biểu tình khiêm tốn và biết sai.

Thẩm Luân nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của cô càng thấy trong lòng phiền muộn, đóng máy tính lại, khoác áo vest vào, đứng dậy đi đến huyền quan.

Anh mang giày vào, vừa bước ra cửa, nghiêng đầu nói: " Đúng rồi, lần sau bà ngoại em có đến Ma Đô, nhớ báo với anh một tiếng, anh sẽ tiếp đãi bà của em thật chu đáo." Lời nói này tràn đầy sự trào phúng.

Kiều Tịnh làm sao không rõ ý tứ trong lời nói này, Thẩm Luân đang biểu đạt sự bất mãn, hơn nữa còn thể hiện sự cảnh cáo.

Đột nhiên sau lưng cô liền phát lạnh, thân thể cứng đờ. Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ chứa vài phần lạnh lùng vang lên, cùng âm thanh cửa đóng.

" Phanh" một tiếng!

Kiều Tịnh bắt lấy cái gối trên ghế sô pha ném về phía cửa nhà cho hả giận.

——————-//——//——————

Editor: Thực sự cũng muốn lên tiếng mắng anh nam chính mà không được, thôi đợi ngày anh bị nghiệp quật!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status