Ba ngày yêu

Chương 22


Kiều Thanh vui mừng khi thấy ánh mắt Tuấn hướng về phía mình, cô gọi lớn..

- Giám đốc Tuấn.. tốt quá, tôi gặp được anh rồi..

Đối tác của anh:

- anh quen cô gái đó à?

Tuấn lắc đầu..

- không.. chúng ta vào việc chính đi.

Nói xong anh bước đi với đối tác đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

Bảo vệ:

- mời cô đi khỏi cho, giám đốc chúng tôi còn không thèm để ý tới cô kìa..

Kiều Thanh tức giận.

- tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh ta.

- Việt Nam này cũng bao nhiêu cô gái muốn nói với anh ấy như cô vậy đấy..

- không được, tôi sẽ ngồi đây chờ anh ta.

- cô điên hay sao hả? Đây là công ty, là chỗ người ta làm ăn..

Bảo vệ khác:

- chắc cô ta từ trại nào ra đấy, anh nhìn xem dáng người cô ta thật tiều tụy.. nói nhiều làm gì, thẳng tay lôi cô ta đi..

Hai người đàn ông tiến tới kéo tay cô đi khỏi..

- này.. các người mau buông tôi ra, các người biết tôi là ai không hả?

Mọi người đi ngang qua, ai nấy đều nhìn cô đầy kỳ thị.. cô ngồi xuống ven đường, lấy tay che mặt.

- thiệt tình, xấu hổ muốn chết..

- các người nhìn gì mà nhìn, bộ chưa thấy người đẹp hay sao hả?

- cô ta điên rồi..

Cô tức giận quăng mạnh chiếc túi xách vào gốc cây..

- các người chờ đấy, rồi tôi sẽ tính sổ từng người một..

Ngước nhìn lên tập đoàn Thiên An 48 tầng, cô thở dài.

- Giám đốc Tuấn, anh chờ đấy, hôm nay không gặp tôi sẽ là sai lầm lớn đối với anh..

Hàn Quốc 8 giờ tối..

Cô từ trong phòng tắm bước ra, vừa đi vừa lau khô mái tóc..

- này Dũng..

Không thấy tiếng ai trả lời, cô ngước nhìn căn phòng lẫn ngoài ban công một lượt.

- đi đâu rồi ta?

Cô với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, định bụng là gọi cho anh..

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..

- thiệt tình, con khỉ này đi đâu không biết nữa..

Liếc nhìn trên bàn, có một mẩu giấy..

- Vợ à, em hãy nhẹ nhàng mở cửa ban công ra, xoay 90 độ sang bên trái, em sẽ thấy thế giới của em đang ở đây..

Cô bật cười..

- con khỉ này định làm gì thế nhỉ? Chữ chủ tịch gì mà xấu thế không biết nữa..

Đôi bàn chân nhẹ nhàng bước ra ngoài ban công, hướng về bên trái, quả nhiên có một chiếc du thuyền thắp sáng một vùng trời tối tăm..

Cô từng bước một tiến về phía cửa, tiến xuống sảnh chính của khách sạn.. cúi xuống nhìn hướng cô đang đi, tất cả đều được trải những cánh hoa hồng, cô men theo con đường hoa ấy.. trước mắt cô chính là chiếc du thuyền rộng lớn, anh mặc chiếc áo sơ mi đen, quần tây đen, bên ngoài khoác choàng theo chiếc áo dạ màu trắng, anh cười tươi giữa ánh đèn lung linh huyền ảo..Dũng của cô lúc nào cũng vậy, mỗi khi anh xuất hiện đều khiến cô mất vài phút ngắm nhìn người đàn ông phong độ, lịch lãm ấy.. cái cách anh dành cho cô đều ấm áp vô cùng..anh đưa tay dơ trước mặt cô.

- vợ à.. lên đây với anh đi..

Cô mỉm cười nắm lấy tay anh bước lên chiếc du thuyền..

- anh thật biết cách làm người ta bất ngờ đấy..

Anh cười kéo ghế cho cô ngồi xuống..

- anh không ngại làm bất kỳ việc gì cả, anh chỉ cần người đó là em thôi..

Cô cười tươi đưa ly rượu vang cho anh.

- chúng ta sẽ uống chứ?

Anh đưa tay nắm chặt lấy tay cô rồi lắc đầu..

- tất cả những thứ này chỉ là trang trí để tạo không khí lãng mạn thôi.. rượu ở đây nhưng em không được phép uống nữa, từ nay về sau em có uống rượu cũng phải thông qua anh, thực chất rượu rất có hại cho sức khoẻ..sức khỏe của em chính là mạng sống của anh..

- Dũng à..

Anh đưa lên chiếc khăn trắng lau giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi của cô.

- phụ nữ các em kỳ thật đấy, buồn hay vui đều có thể khóc được.. anh thật sự không muốn em khóc một chút nào, anh muốn vợ anh trên môi luôn nở ra nụ cười chứ không phải giọt nước mắt..

- anh có biết giọt nước mắt ấy bắt nguồn từ đâu không?

Anh bất ngờ hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào đầy mãnh liệt..

- kỳ thật.. anh vẫn chưa trả lời em mà..

- được rồi.. anh sẽ nói, anh và em ngày hôm nay ở đây, anh muốn dành cho em những điều tuyệt vời nhất để bù lại những giọt nước mắt em đã rơi vì anh.. anh đã từng để em thấy được anh không phải người đàn ông tốt, anh đã từng khiến em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân của chúng ta.. anh thừa nhận anh không phải người đàn ông hoàn hảo nhưng anh sẽ yêu em một cách hoàn hảo của trái tim anh.. anh thừa nhận chưa có người phụ nữ nào khiến anh mê mẩn như thế, có lẽ bây giờ em sẽ nghĩ, thiên hạ nói rằng tình yêu nào bắt đầu chẳng đẹp, anh đứng đây không phải để biện minh cho bản thân anh, anh đã từng bắt đầu một tình yêu, cái cảm giác khi ấy khác với em hoàn toàn Phương ạ.. anh đứng đây để xác nhận lại với em một điều, anh yêu em, yêu em rất nhiều...

Không gian lãng mạn xung quanh thật khiến người ta điên đảo, từng câu từng chữ anh nói đều thấm dần trong tâm trí cô, thậm chí cô đã cảm giác đầu óc mình đang bị tê liệt hoàn toàn..gió thổi khẽ bay mái tóc cô trong gió, anh nhẹ nhàng đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh ấy, nụ hôn đến với nhau thật nhẹ nhàng, tay cô ôm chặt vào hai bên eo của anh..cô và anh hoà quyện vào nhau, tâm trí lâng lâng như đang tận chín tầng mây..hai hàng my dần khép lại theo giai điệu hạnh phúc..đôi bàn tay anh xiết chặt lấy hai bên hông của cô, từng hơi thở phà ra thật khiến người ta đê mê không muốn rời..anh nhấc bổng cô lên đi vào sâu trong khoang thuyền, nơi đó đã có một chiếc giường ấm êm đợi chờ hai người.. anh nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới, thành thạo cởi bỏ chiếc áo choàng và chiếc váy cô đang mặc.. đôi bàn tay anh nhẹ nhàng luồn vào bầu ngực căng tròn của cô khiến cô như bị cuốn theo từng hơi thở ấm áp mà không cách nào dứt ra được... tấm lưng trần của cô từ từ ngả xuống giường trong ánh đèn vàng ấm áp cùng tiếng sóng biển vỗ xô bờ.. ánh trăng mờ mờ rọi những tia sáng yếu ớt qua khe cửa sổ.. khắp căn phòng, mùi hương trên cơ thể anh thật khiến cô say mê không cách nào thoát ra khỏi..khuôn mặt cô bắt đầu trở nên ửng đỏ, đôi môi anh bắt đầu tiến sâu xuống bầu ngực trắng như tuyết của cô mà hô hấp dần đều..anh chống tay nở nụ cười nằm bên trên người cô, đôi chân dài trắng nõn của cô tạo thành hình chữ N, khu vực bí ẩn non mềm đang bị tấn công bởi con rồng đang vùng vẫy ma sát mãnh liệt.. nín nhịn sướng lúc giờ, cổ họng cô đã không tự chủ được mà phát ra tiếng rên khe khẽ càng kích thích dục vọng và ham muốn của anh.. tiết tấu mỗi lúc mạnh dần hơn như muốn đâm thủng cô.. anh mỉm cười nhìn khuôn mặt thoả mãn của cô, cô xấu hổ lấy vội chiếc gối che mặt..

- đáng ghét..

Anh cúi xuống cắn nhẹ lên bầu ngực và vành tai của cô như để lại dấu vết.. cô kêu “ a” lên một tiếng như chú mèo hen nhỏ thật đáng yêu... trải qua những lần ân ái cùng anh, cuối cùng cô cũng biết Dũng của cô không chỉ đẹp trai, tài giỏi mà ngay cả làm tình cũng giỏi, lần nào lâm trận cũng khiến cô đau khắp người tựa không còn sức...

Anh nhẹ nhàng lấy chiếc chăn mỏng đắp ngang người anh và cô.. cả hai mỉm cười ôm nhau ngủ đi vào giấc ngủ thật sâu, tựa như thế giới này chỉ tồn tại sắc hồng...

Ngày thứ 3 trên đảo JeJu..

Mỗi sớm mai khi thức dậy, chỉ nhìn thấy nụ cười ai đó chắc hẳn sẽ là ngày hạnh phúc..chiếc xe mui trần màu đỏ của hai người băng trên những con đường trải đầy cánh hoa anh đào, đi qua những cánh đồng hoa cải mộng mơ..

- anh.. ở kia người ta đang chơi trò chơi gì kìa..

Anh dừng xe lại ven đường liếc nhìn đám đông một lượt..

- mình ra xem thử đi Dũng..

Anh gật đầu mỉm cười mở cửa xe, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon dài của cô bước xuống xe...khi khoảng cách hai người càng đến gần đám đông, để ý mới thấy dường như mọi con mắt đều liếc nhìn anh, cô nheo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình.. phải rồi, anh mặc bộ tây trang màu đen đầy lịch lãm cứ như chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích, khôg nhìn sao cho được..

- anh ấy đẹp trai quá..

- anh ấy như nam thần ấy nhỉ?

- tôi nhìn anh ấy rất quen, hình như nhà tài phiệt nổi tiếng ấy..

- cô gái bên cạnh anh ấy là ai nhỉ? Hai người thật đẹp đôi.. ghen tỵ quá à..

Anh nắm chặt lấy tay cô, cái cách anh nhìn cô giống như anh đã vất khỏi thế giới ra khỏi tầm nhìn.. rất chân thành và ấm áp...

Mc hướng về phía hai người và nói..

- này đôi trai tài gái sắc, hai người có muốn tham gia không?

- sao chứ?

Mc cười tươi..

- hôm nay là ngày hội cô dâu chú rể, chú rể sẽ bế cô dâu trên tay và hai người sẽ hôn một nụ hôn thật lâu, đôi nào càng trụ được lâu thời gian sẽ dành chiến thắng.. phần quà sẽ là một cặp áo đôi và nhẫn đôi..

Anh liếc nhìn cô, nhìn ánh mắt háo hức của cô..

- này vợ.. em có muốn tham gia không?

Cô nhìn anh đầy bất ngờ..

- tham gia? Anh đồng ý chứ?

- miễn em thích là được..

Cô nói to.

- vậy cho chúng tôi tham gia nữa nhé..

Mọi người xung quanh vỗ tay thật to..

- tuyệt quá.!

Mc ra hiệu:

- tất cả đã sẵn sàng chưa.. cùng hô to lên nào.

Mọi người cùng đồng thanh..

- sẵn sàng...sẵn sàng!!

Anh mỉm cười..

- Lương Minh Phương.. em chết với tôi, hôn em là sở trường của tôi đấy..

- để xem..xem anh có đủ sức giật giải không đã..

Mc:

- 1...2...3.. bắt đầu..

Anh cúi xuống hôn lên môi cô...cô mỉm cười hai tay quàng qua cổ anh...trải qua 15p đồng hồ, đa số mọi người hôn thì vẫn có thể hôn được nhưng tiếc lại chẳng thể còn sức mà trụ nổi..10 cặp đôi lúc này chỉ còn vẻn vẹn 3 đôi, trong đó có anh và cô..

Mc:

- thật tuyệt vời.. dường như đôi số 3 vẫn rất tốt, đôi số 1 đã sắp không trụ nổi...ôi không, số 1 đã từ bỏ nhường chiến thắng cho số 3 và 7...ôi số 7 cố lên nào, nếu cố quá không được cũng có thể nhường chiến thắng cho số 3..

Mọi người vỗ tay.

- số 3 cố lên.. cố lên..

- số 7.. rất tiếc bạn đã bỏ cuộc.. và xin chúc mừng số 3, hai bạn rất tuyệt..

Đôi môi anh từ từ buông khỏi đôi môi cô, cô mỉm cười hạnh phúc..

- chúng ta đã thắng rồi...

Anh gật đầu...

- thắng rồi..

Mc:

- mời hai nhân vật chính đã chiến thắng của chúng ta ra phát biểu vài lời..

Cô cười thật tươi cúi đầu chào mọi người.

- chúg tôi thật sự rất vui, cảm ơn ban tổ chức đã đưa ra một trò chơu mang tính giải trí cao như vậy..cảm ơn tất cả mọi người..

Mc:

- cô gái, cô nghĩ sao về chồng mình?

- có lẽ là rất tuyệt ạ..

- wow.. cảm ơn hai bạn đã tham gia.. bây giờ sẽ là phần trao giải và chụp ảnh lưu niệm..

Anh nhíu mày, sở dĩ anh khôg thích đông người.. chỉ vì cô anh mới bất đắc dĩ tham gia..cô véo mạnh vào tay anh..

- cười nào...

Hai người đứng trước máy ảnh, cô mỉm cười hôn lên má anh...từng khoảnh khắc đã được ghi trọn trên tấm hình, đó sẽ là kỷ niệm đi theo suốt cuộc đời mỗi người..

Cầm phần thưởng trên tay, khóe môi cô không ngừng nở ra nụ cười, hai tay anh xỏ túi quần đi theo sau cô..

- này.. Lương Minh Phương, em như bị quên mất chồng mình rồi đấy..

Cô quay lại nhìn anh..

- con khỉ, đi nhanh lên..

- chỉ là phần quà nhỏ thôi mà, em cứ như đạt huy chương vàng thế giới ấy..

- món quà nhỏ nhưng hạnh phúc to là được.. đưa tay anh đây.

- em định đeo chúng thật chứ?

- anh tưởng em nói chơi..thôi được, em đeo một mình..

Anh bất ngờ nắm lấy tay cô.

- khôg được, dù sao nhờ có anh, em mới có chúg, chúng ta chia đều. Người đâu mà ăn tham thế chứ?

Anh cùng cô nắm tay nhau đi tới ngọn đồi gần đó, cùng tựa vai nhau nhìn toàn cảnh một vòng

- jeju thật tuyêt.. hẹn ngày gặp lại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status