Ba vạn dòng thư tình

Chương 47


Lục Thành nhìn chằm chằm bức tường, đáy mắt run rẩy.

“Không phải là anh đang theo đuổi tôi đó chứ?”

Lãnh đạm, còn có chút khinh thường.

Hắn không cần nhìn cô cũng có thể đoán được lúc cô nói những lời này biểu tình của cô ra sao.

Lục Thành hít sâu, hít sâu hai lần, rốt cuộc dù run rẩy vẫn ung dung nhìn về phía cô.

“Đừng nghĩ nhiều.”

Tạ Thanh cúi thấp mắt, ừ một tiếng, tiếp tục rửa rau.

Lục Thành như nghẹn ở cổ, tâm tình khó có thể nói thành lời.

May mắn bản thân mình không có nói thẳng, bằng không có thể cô sẽ không bình tĩnh được như bây giờ, khả năng chính là liền sẽ bỏ của chạy lấy người.

Nhưng lại cảm thấy mất mát với phản ứng của cô.

Cô một chút cũng không thích hắn sao?

Hắn cho rằng bọn họ không còn gì để nói.

Sau đó lúc hai người nấu cơm đều vô cùng yên tĩnh, không nói chuyện với nhau nhiều lắm, lại có loại ăn ý làm cho người ta không biết là nên xấu hổ hay nên vui sướng.

Cô cắt xong đồ ăn đặt ở bên cạnh, hắn liền đi làm.

Hắn nấu xong canh múc một chén nhỏ đưa đến tầm tay cô, cô liền bưng lên nếm.

Nếm xong gật gật đầu, để nói với hắn đã vừa ăn.

Sau khi làm xong đồ ăn, Lục Thành chuẩn bị nhân sủi cảo.

Dựa theo phong tục của phương Bắc, vào lúc 0 giờ, sủi cảo phải đang ở trong nồi, nhưng bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa vào nửa đêm cũng không quá đói, cũng chỉ làm tượng trưng một ít.

Trầm mặc nấu cơm xong, trầm mặc ăn cơm.

Trầm mặc đến mức Sở Tụng buồn bực thiếu chút nữa muốn viết bản kiểm điểm mà đưa cho hai người.

Sau đó bạn gái gọi video đến, cậu liền nhân cơ hội chuồn đến thư phòng.

Lúc trở ra, tìm một đề tài không gây ra xấu hổ mà đánh vỡ sự im lặng đáng sợ này: “Ai, anh, cái chương trình <Văn thải phong lưu> đang hot trên mạng gần đây là do công ty anh làm à?”

Lục Thành nâng lên mí mắt đang hạ: “Ừ.”

Sở Tụng đầy mặt tươi cười mà ngồi xuống: “Anh thấy Tử Nam thế nào?”

“?” Với đại đa số người chơi hắn chỉ quen biết xã giao, nhất thời hoàn toàn không biết người cậu nói đến ai, “Cái gì Tử Nam?”

Ngược lại, lúc này Tạ Thanh quay sang: “Mộc Tử Nam sao?”

Tươi cười của Sở Tụng càng tăng lên: “Đúng vậy.”

Đầu tiên Tạ Thanh quay qua giải thích với Lục Thành một câu: “Nhóm của em, B Đại hệ Tiếng Trung.”

Lục Thành à một tiếng, tiếp theo nghe được Sở Tụng nói: “Đó chính là bạn gái của em ha ha ha ha!”

“…” Tâm tình của một Lục Thành FA càng thêm phức tạp, cắm đầu ăn cơm, không trả lời.

Tạ Thanh kinh ngạc một chút: “Bạn gái em?” Rồi sau đó khen, “Cô ấy rất thông minh! Vòng đầu tiên nếu không có cô ấy giúp bọn họ có khả năng sẽ làm một bộ huyền huyễn kèm theo kỹ xảo ba xu.”

Sở Tụng có chung vinh dự, vui vẻ mà gửi tin nhắn WeChat nói chuyện này cô bạn gái.

*******

Kể từ đêm Giao thừa, mấy ngày liền Tạ Thanh cùng Lục Thành không gặp lại nhau, ngay cả qua WeChat cũng liên lạc rất ít. Nếu không có gì cần thiết, hai người liền làm như không tồn tại.

Tạ Thanh nghĩ, có khả năng là hắn cố ý tránh cô, cô đã hỏi thẳng như vậy làm cho không khí trở nên xấu hổ.

Lẽ ra cô không nên hỏi.

Nếu chỉ là mong muốn đơn phương, tốt nhất vẫn là nên im lặng.

Ngày 7 tháng 2, bắt đầu ghi hình tập hai.

Phần đầu tiên của tiết mục chính mở công bố kết quả bỏ phiếu các phân đoạn.

Màn hình lớn hiện ra một biểu đồ có năm cột, xếp từ cao xuống thấp nhưng không hiển thị thông tin nhóm cũng như con số cụ thể. Nhưng chỉ cần nhìn cao thấp cũng có thể nhìn ra hai phim ngắn xếp cuối có số bình chọn không cao, đều bị vị trí thứ ba bỏ xa một đoạn.

Kết quả này không có gì đáng ngạc nhiên, nhìn từ chất lượng của phim ngắn thành phẩm mà xem, phim của nhóm thứ ba căn bản không nói ra được câu chuyện hoàn toàn không có tính cạnh tranh.

Đến nhóm thứ hai với ‘kỹ xảo 3 xu’, khách mời dựa vào góc độ tình tiết câu chuyện cùng tiết tấu cho điểm khá cao nhưng ở góc độ của người xem, cái trực quan nhất chính là kỹ xảo không được.

Theo sau giọng nói của MC, tên hai nhóm xếp cuối cùng với số phiếu cụ thể công bố ra, quả nhiên chính là hai tổ này.

“Hiện nay chúng ta xem số phiếu cụ thể của vị trí thứ ba -----“

44723 phiếu.

Cao gần gấp đôi vị trí thứ tư.

Tên nhóm cùng tên tác phẩm cũng được hiện lên, nhóm E, <Tổng tài không lạnh mạc>.

Chính là nhóm của Đào Nhiên cùng với tác phẩm vô tuyến văn.

Đúng là cái cảm giác thoải mái sảng khoái một cách đơn giản thô bạo này quả nhiên là có thể đánh vào lòng người.

Chỉ còn hai hai nhóm chưa được công bố.

Biểu đồ của nhóm thứ hai chỉ cao hơn nhóm thứ ba một chút.

Nhưng nhóm dẫn đầu lại cao hơn nhóm thứ hai rất nhiều.

Tâm Tạ Thanh lặng như nước.

Trong rất nhiều việc, cô đều cố gắng hết mức có phần hơi liều lĩnh, nhưng không phải lúc nào cũng muốn giành vị trí đầu tiên. Lúc này, có thể giành được vị trí thứ hai cô cảm thấy đủ rồi, huống chi bộ phim trinh thám kinh dị kia còn có biên kịch chuyên nghiệp ở trong tổ.

Rất nhanh, MC tình cảm mãnh liệt mà công bố số phiếu của vị trí thứ hai.

46892 phiếu.

“Như vậy nhóm giành được vị trí thứ hai là ----“ Giọng nói của MC dừng lại.

Trên màn hình bắn ra một hàng chữ to, ba giây sau thu nhỏ lại, dừng ở dưới biểu đồ.

Nhóm A, <Giáo oán>.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc một chút, kinh ngạc với bộ phim trinh thám kinh dị được khách mời khen ngợi thế kia lại không đạt được vị trí đầu tiên.

MC cũng thực sự nắm bắt được tiết tấu, đúng lúc này cũng công bố luôn vị trí đầu tiên.

Nhóm D, <Vấn đỉnh cung khuyết>, 86374 phiếu.

Lúc này khách mời cũng cảm thấy mông lung.

Nữ sản xuất kinh ngạc cảm thán: “Cao như vậy?”

Các thành viên trong nhóm của Tạ Thanh càng kinh ngạc hơn, Mộc Tử Năm thậm chí còn vô thức hỏi MC: “Có phải là thống kê sai rồi không?”

“Ha ha ha ha bạn học à, em không có lòng tin như vậy sao?” MC trêu ghẹo nói, Mộc Tử Năm mặt đỏ, nhỏ giọng nói: “Không phải… Chỉ là em cảm thấy <Giáo oán> kia cũng rất đẹp.”

MC cười không nói, đem micro đưa tới trước Tạ Thanh người đang đeo mặt nạ kiểu Châu u: “Đến đây, Nhóm trưởng nhóm D, cô cảm thấy <Giáo oán> đẹp hay <Vấn đỉnh cung khuyết> của các bạn đẹp?”

“…” Tạ Thanh quẫn bách, “Tôi không dám xem phim kinh dị…”

Những người chơi một mảnh cười vang, vị biên kịch nhóm A cầm lấy micro: “Tôi biết rồi, lần tới nếu muốn thắng nhóm của các bạn chúng tôi cứ hóa quỷ ban đêm đi nhát ma là được.”

Một tràng cười cùng với tán gẫu là không khí nóng lên, tiếng cười qua đi, MC mời chuyên gia lên tiếng.

Lúc này Giáo sư Trịnh làm đại biểu phát ngôn, tổng kết nói: “Tôi cảm thấy nhóm A có chút đáng tiếc, nhưng mà kết quả này cũng dễ hiểu.”

Ông nói: “Thật ra thể loại Trinh thám kinh dị vẫn chỉ hướng đến một nhóm khán giả nhỏ thôi, có thể nhìn ra được từ doanh thu phòng vé của các quốc gia. Xác thật cũng có một vài bộ phim kinh dị đạt được doanh thu phòng vé cao cũng như danh tiếng tốt, nhưng nếu đem so với những thể loại khác mà nói khó mà vượt qua được. Bởi vì thể loại này bản thân nó đã là ngăn trở, những người nhát gan --- như nhóm trưởng nhóm D đây, căn bản không dám xem.”

Tạ Thanh: “…”

Nhóm trưởng nhóm A suy tư gật đầu: “Thầy nói đúng.”

“Mặt khác các bạn còn có một điểm thua thiệt, đó là các bạn đã kể xong câu chuyện.” Giáo sư Trịnh nói tiếp.

Lời này làm cho nhóm A sửng sốt.

Giáo sư Trịnh: “Bốn tổ còn lại căn bản chỉ đưa ra phần mở đầu hoặc một phần của câu chuyện, chỉ có các bạn đã làm xong. Làm như vậy thực ra là hoàn chỉnh nhưng lại không có gì trì hoãn, không giống như phim ngắn của những nhóm khác khiến cho người xem chờ mong.”

Nam sản xuất lúc này mới từ từ chen vào nói: “Nhóm trưởng nhóm A vẫn luôn am hiểu cách làm một phim ngắn hoàn chỉnh cái này tôi biết, nhưng những người trong nhóm khác đều chỉ là tác giả viết truyện dài kỳ, cái này mọi người chắc hẳn trong lòng đều hiểu rõ --- tôi nhìn thấy văn học mạng của các bạn cập nhật chương mới mỗi ngày làm tôi giận không ngừng.”

Nữ sản xuất vui vẻ: “Anh đã bị ‘lọt hố’ rồi sao?”

“Cũng không hẳn, nhưng đó quả thực là kỹ năng nghề nghiệp, bạn hiểu không?” Khuôn mặt nam sản xuất khổ sở, “Mỗi ngày viết ba ngàn chữ, nhất định sẽ dẫn bạn vào một vị trí nửa vời, buộc bạn ngày mai phải tiếp tục vào xem. Về sau tôi liền dặn lòng sẽ không xem cập nhật mỗi người chỉ vỏn vẹn ba ngàn chữ chữ, tôi chờ đến khi có một hai vạn chữ mới xem, còn có kết quả này.”

Ông lại khịt mũi một cái: “Vào thời điểm các bạn viết văn làm sao có thể lãnh khốc vô tình với người đọc như vậy chứ. Vậy sao lúc làm phim quên chiêu này rồi?”

Các người chơi đỏ mặt, có người còn đùa: “Cắt bỏ đoạn này đừng phát sóng nha, ảnh hưởng đến chén cơm của chúng tôi!”

Vòng thứ nhất, nhóm của Tạ Thanh tạm thời dẫn đầu.

Sau đó, lại bắt đầu phân nhóm, một lần nữa ra đề thi.

Dựa vào quy tắc của tiết mục, mỗi một tập đều bắt đầu phân nhóm mới, xếp hạng cuối cùng dựa vào điểm tổng cộng mà mỗi cá nhân đạt được, để tránh khỏi tình trạng có người dựa vào thành viên nhóm lợi hại mà nằm im kiếm điểm.

Lúc này, chuyển thành hai người một tổ, làm phim ngắn trong năm phút.

Đề tài không còn là “Tự chọn” nữa mà chuyển thành rút thăm chọn đề tài.

Bạn chơi được chọn ngẫu nhiên từ hệ thống, lúc nhìn vào kết quả, trong đầu Tạ Thanh hiện lên một câu “Không phải oan gia không gặp gỡ.”

Trên sàn đấu, ngoại trừ cô, tổng cộng có 39 người chơi khác, cô sửng sốt rút được người đã từng có khúc mắc trước đây Đào Nhiên.

Cũng may là Đào Nhiên đã thực sự buông bỏ những thứ lung tung rối loạn, buổi tối nghiêm túc thảo luận trận này làm sao bây giờ.

“Không phải vừa vặn bốc thăm trúng cung đấu hay sao? Tiếp tục viết thiên văn mà cô đã viết vòng trước không tốt sao?” Đào Nhiên nói.

Tạ Thanh cũng nghĩ như vậy.

Nếu <Vấn Đỉnh cung khuyết> đã đạt được tán thành thì tiếp tục làm thêm một kỳ nữa.

Cô cũng suy xét rồi muốn chiếu cố vấn đề tự tôn của Đào Nhiên, cô nói với Đào Nhiên: “Tôi chuẩn bị cốt truyện với nhân thiết, cô viết truyện?”

“Được.” Đào Nhiên đồng ý đầy hứa hẹn.

Khâu văn bản viết được vô cùng thuận lợi, tuy rằng bình thường Đào Nhiên viết vô tuyến văn với Tạ Thanh người viết truyện có suy luận chặt chẽ, mỗi tình tiết đều có sự tính toán kỹ càng không hợp nhau, nhưng bởi vì cốt truyện đã được viết tốt, cho nên thành phẩm viết ra cũng không quá đi chệch.

Thời điểm hai người đưa ra thành phẩm, các nhóm khác còn chưa viết kịp. Đinh Nhất Phàm nghe hai người viết xong, ôm đầu: “Chúng tôi ngay cả cốt truyện còn chưa quyết định xong! Loại tổ hợp liên thủ cường-cường này cũng thật là đáng sợ.”

Sau khi đã viết xong bản thảo, rất nhanh sẽ kết nối với bên Hoành Điếm.

Lần này là cốt truyện về cuộc sống hàng ngày của nữ chính Hạ Vân Tự sau khi vào cung. Hạ Văn Tự đi bái kiến một vị phi tần được sủng ái, Hứa Chiêu nghi.

Nhưng lần này không phải chỉ là một lần bái kiến tầm thường, không phải kiểu một người mới tỏ ra lấy lòng hoặc quy phục một người quyền cao chức trọng.

Hứa Chiêu nghi từng là nô tỳ hồi môn của Hạ Vân Chước, tỷ tỷ của nữ chính. Trong năm phút này, chủ yếu muốn làm rõ mối quan hệ thiên ti vạn lũ [1] của Hứa Chiêu Nghi cùng với Hạ gia.

[1] 千丝万缕 – Thành ngữ, dùng để chỉ một mối quan hệ chặt chẽ và phức tạp. (Theo Baidu)

Tạ Thanh không muốn trêu chọc Đào Nhiên, trong quá trình làm việc với Hoành Điếm, cô chỉ như không khí ở bên cạnh Đào Nhiên, nhường cô ấy thi triển quyền cước.

Đào Nhiên làm việc rất nghiêm túc, cùng diễn viên giao lưu rất nhiều thứ. Cô ấy còn tiến hành chỉnh sửa nguyên văn rất nhiều thứ dựa vào hiệu quả diễn xuất.

Tối ngày thứ ba, đại khái thành phẩm đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn chờ cắt nối biên tập cùng hậu kỳ.

Hai người ngồi với nhau nhìn qua một lần, sau khi xem xong, cả hai đều trầm tư.

Phim ảnh cùng tiểu thuyết thực sự là hai phương thức kể chuyện khác nhau. Theo cốt truyện này, khi đọc nguyên văn cảm thấy không có vấn đề, hiệu quả diễn xuất cùng nguyên văn cơ bản tương đồng, nhưng lại thiếu đi một chút ấn tượng.

Đào Nhiên cũng nói: “Diễn lên có phải là rất bình…”

“Ừ.” Tạ Thanh gật đầu.

Hạ Văn Tự giống như là chào hỏi Hứa Chiêu Nghi, sau đó hai người cùng nhau nhớ lại tình cảm trong quá khứ.

Phần này chắc chắn có thể phản ánh được thông tin quan trọng bọn họ muốn thể hiện, nhưng lại bình đạm đến mức không thể bình đạm hơn.

Loại tình tiết nói chuyện phiếm này xuất hiện trong tiểu thuyết cũng chỉ khoảng mấy trăm chữ, mỗi cuốn tiểu thuyết không thể tránh khỏi sự xuất hiện của những cuộc trò chuyện bình đạm như vậy, độc giả xem cũng không có bất kỳ dị nghị nào.

Nhưng khi lên phim, chính là năm phút đồng hồ từ đầu đến cuối đều nhạt nhẽo, thực sự không hề có chút thú vị.

Cái sự vô vị này có thể làm cho khán giả nhàm chán không muốn xem.

“Nhưng tôi cảm thấy diễn viên diễn khá tốt.” Đào Nhiên nhíu nhíu mày, suy tư nói, “Nếu không chúng ta làm cảnh trí phô trương một chút, bù đắp lại bằng thị giác?”

Tạ Thanh tự tưởng tượng một chút, lắc đầu: “Không được, Chiêu nghi cũng không tính là phi tần có vị trí đặc biệt cao, nếu làm quá phô trương, phô trương quá có thể ảnh hưởng đến những cái khác.”

“Như vậy làm sao bây giờ.” Đào Nhiên chậc lưỡi, “Chỉ còn mỗi ngày mai, nếu chỉnh sửa quá lớn khẳng định quay phim không kịp, nhiều nhất cũng chỉ thêm thắt những chi tiết nhỏ nhặt thôi.”

Nói xong đưa bản thảo cho cô: “Nếu không cô nhìn xem có khả năng thêm vào bản thảo một chút điểm nhấn?”

Tạ Thanh nhận được, nhìn từ đầu đến cuối hai lần: “Để tôi nghĩ xem… Đêm nay liền sửa xong.”

“Được, vậy thì ngày mai lại nói chuyện với bên Hoành Điếm.” Đào Nhiên nói.

Nói xong, hai người liền tính toán về phòng ngủ của mỗi người.

Đã hơn mười một giờ.

Tạ Thanh về phòng nhìn thấy cái giường thôi liền thấy mí mắt đánh nhau, nhưng lúc rửa mặt phát hiện đã hết sữa rửa mặt. Cô không thể không đi ra khỏi cửa thêm chuyến nữa, ra cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh khách sạn mua tạm sữa rửa mặt dùng.

Mua xong khi đi lên lầu, nhìn Mộc Tử Nam đang đứng trước cửa phòng mình gõ cửa.

“Tử Nam?” Tạ Thanh gọi cô nàng một tiếng, Mộc Tử Nam quay đầu: “Chị Thanh.”

Tạ Thanh: “Có việc?” Quét thẻ mở cửa, cô mời Mộc Tử Nam vào phòng.

Mộc Tử Nam lộ ra vẻ mặt thần thần bí bí, hạ giọng hỏi cô: “Chị Thanh, chị có quen biết với biên tập bên Xuất bản Khởi Văn không?”

Tạ Thanh cứng người.

Nhíu nhíu mày, không nói nhiều lời khác: “Có chuyện gì? Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm nay có người đột nhiên đến gặp em hỏi về chị.” Mộc Tử Nam liếm liếm môi, “Hôm nay em đi ăn cơm với mấy tác giả đại đại, có người bước lại hỏi bọn em, ‘Tác giả mang mặt nạ của <Văn thải phong lưu> có phải tên thật là Tạ Thanh không?’.”

Tạ Thanh lập tức khẩn trương, truy hỏi: “Mọi người trả lời thế nào?”

“Tất cả mọi người đều cảm thấy hỏi như vậy quá kỳ quái, liền hàm hồ nói cho qua chuyện.” Mộc Tử Nam dừng lại, “Sau đó hắn gần như còn muốn dụ dỗ bọn em, nói nếu muốn xuất bản sách có thể liên lạc với hắn, còn đưa danh thiếp nữa.”

Nói xong, cô nàng móc ra danh thiếp đưa cho Tạ Thanh.

Tạ Thanh nhận lấy vừa thấy, người này cô không quen viết nhưng xác thật trên danh thiếp là logo nền trắng chữ đen của Xuất bản Khởi Văn.

Bất tri bất giác, trán Tạ Thanh tuôn mồ hôi lạnh.

Cô không biết Khởi Văn muốn làm gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Quả thật, tòa án đã đưa ra phán quyết, thời gian kháng án cũng đã qua, bản án sẽ không thay đổi. Nhưng Khởi Văn bởi vì chuyện này mà bị lăn lộn đến mức thảm hại như vậy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cho cô cảm thấy ghê tởm, những suy luận của cô cũng hợp lý.

Trong nhất thời đầu óc cô cảm thấy trống rỗng, không rảnh lo lắng nhiều, cô gọi video cho Lục Thành.

Hình như cô chưa bao giờ gọi video cho hắn, Lục Thành nhìn đến cuộc gọi video, sửng sốt một chút.

Chính bản thân cô vào khoảnh khắc nhấn nút gọi cũng sửng sốt một chút, không hiểu vì cái gì mình lại gọi điện thoại, mà lại là gọi video.

Nghĩ nghĩ, có lẽ bởi vì hiện tại muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn.

Trong giây lát video kết nối, Lục Thành có điểm mờ mịt: “Tạ Thanh? Có chuyện gì vậy?”

Tiếp theo chú ý đến Mộc Tử Nam ngồi bên cạnh: “A, tôi nghe Sở Tụng nói em là…”

Hai má Mộc Tử Nam đỏ lên, thẹn thùng cúi thấp đầu: “Chào học trưởng.”

Lục Thành cười nhạt, ánh mắt dời về lại trên mặt Tạ Thanh, nhanh chóng nhìn ra biểu tình của Tạ Thanh không đúng.

“Lục Thành…” Tạ Thanh ổn định hơi thở, “Tử Nam nói người của Khởi Văn hỏi thăm tôi.”

Thần sắc Lục Thành chấn động: “Cái gì?”

“Cô ấy nói bọn họ hỏi thăm những người cùng chơi, người đeo mặt nạ có phải tên Tạ Thanh không.” Tạ Thanh càng nói sợ hãi càng nhiều giọng nói không kiềm chế được mà run rẩy.

Trong lòng anh cũng có chút luống cuống.

Hắn không nghĩ tới sẽ có chuyện này xảy ra, vì đảm bảo tập một không xảy ra lỗi, sau khi ghi hình tập một hắn đưa video cho những người quen và người đã gặp qua Tạ Thanh nhưng không biết cô tham gia chương trình giải trí xem qua.

Cô mang mặt nạ che toàn khuôn mặt, giọng nói cũng đã bị biến âm sau khi qua hậu kỳ, hoàn toàn chưa có ai nhận ra cô là ai.

Ngay cả Nhất Sinh Thư cũng không nhận ra được.

Nhất Sinh Thư còn khó hiểu hỏi hắn: “Tôi nghĩ các người làm lớn như vậy là để ‘thổi phồng’ cho Người thần bí?”

Nhưng mà Khởi Văn lại có thể nhìn ra.

Đại khái chỉ có thể là sức mạnh của sự thù hận.

Lục Thành nghĩ nghĩ, trầm giọng: “Em đừng vội, tôi sẽ lập tức yêu cầu bên Pháp vụ soạn ra một thỏa thuận bảo mật, suốt đêm để cho tổ tiết mục yêu cầu tất cả người chơi ký.”

Tạ Thanh bình tĩnh lại hai phần.

Phòng Pháp vụ của Văn hóa Thành Thư đúng là đáng tin cậy, khẳng định có thể soạn ra được một thư thỏa thuận bảo mật đầy đủ, chi tiết.

Nhưng cô vẫn không ngăn được bản thân mà cảm thấy bất an, Lục Thành lại nói: “Buổi ghi hình ngày kia em đừng tham gia.”

“Được.” Tạ Thanh gật đầu.

Cô cũng cảm thấy vậy. Nếu như người của Khởi Văn nhìn chằm chằm cô, cô không cần phải xuất hiện liên tục lắc lư trước mặt bọn họ, để cho bọn họ có cơ hội nhìn thêm rõ ràng như vậy được.

Lại như đêm Giao thừa hôm ấy, Sở Tụng chơi game nhìn Lục Thành điên cuồng hét lên: “Anh, đừng có cho đi như vậy chứ!!!”

******

Vì thế ngày hôm đó tại studio ghi hình, MC thoái thác nói “Cô gái đeo mặt nạ của chúng ta bị bệnh” để cho Đào Nhiên chính mình giới thiệu thành phẩm.

Bản thảo đã được Tạ Thanh sửa qua, trong cuộc gặp gỡ của hai người bỏ thêm một số tình tiết nhỏ, không còn là Hạ Vân Tự sau khi hành lễ xong hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, ấm áp mà ôn lại quá khứ.

Hứa Chiêu nghi yêu cầu cho các cung nhân lui xuống: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Các cung nhân đồng loạt thi lễ, an tĩnh không tiếng động mà cáo lui ra ngoài.

Hứa Chiêu Nghi dựa vào tay vịn đứng lên, buông xuống mi mắt đi về phía Hạ Vân Tự.

Nữ sản xuất nhỏ giọng nói chuyện cùng với nam sản xuất: “Nàng ta sẽ không muốn đánh nữ chính chứ...”

Vừa dứt lời, liền thấy Hứa Chiêu nghi đoan đoan chính chính mà quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Tự: “Tứ tiểu thư vạn phúc.”

Nữ sản xuất sững sờ, lòng hiếu kỳ bị kích động, không hề nói chuyện với nhau nữa, tập trung tinh thần mà quay về phía màn hình.

Hạ Vân Tự gật đầu, thần sắc khiêm tốn ôn hòa, trên tay chỉ là không nóng không vội đưa tay đỡ người: “Chiêu nghi nương nương làm gì vậy? Đây là trong cung, tần thiếp là hướng nương nương thỉnh an.”

Hứa Chiêu nghi đứng dậy: “Trước mặt mọi người, bổn cung là Hứa Chiêu nghi, ngài là Hạ Tài tử, người mới tiến cung; sau lưng mọi người, nô tỳ là nô tỳ của Hạ gia Đại tiểu thư, ngài là Tứ tiểu thư.”

Hạ Vân Tự bình đạm mà cười cười, mắt đẹp khẽ nâng, tầm mắt định ở trên mặt Hứa Chiêu nghi: “Ngồi đi.”

Lúc này Hứa Chiêu nghi mới dám ngồi.

Sau đó, tiến vào nhàn thoại tình tiết chuyện nhà.

Hai người đề cập đến chút bí mật chốn cung đình, nhắc tới cái chết của Quý Phi, nhưng bởi vì chỉ nói mơ mơ hồ hồ, người xem cũng có thể phỏng đoán không ra được cái gì.

Phần còn lại nói đến những chủ đề không liên quan, đơn giản là nói về nhà họ Hạ, nói về chuyện trong cung bây giờ.

Nhưng sau khi phim ngắn kết thúc, trên sân khấu vẫn im lặng trong chốc lát.

MC không thể không mở miệng nhắc nhở: “Ba vị lão sư? Mời các vị nhận xét.”

Người nói đầu tiên là nữ sản xuất có phản ứng một chút, bật cười: “Thật xin lỗi, tôi vẫn còn dư vị ở tình tiết phần mở đầu đoạn phim… Phi tần là do Hoàng đế sắc phong, Chiêu nghi so với nữ chính địa vị cao hơn nhiều như vậy. Thế nhưng lại còn phải hướng đến nữ chính hành lễ, tôi liền suy nghĩ có phải là bị nữ chính áp chế không.”

Giáo sư Trinh nói chen vào: “Ít nhất là trong nhà nữ chính áp chế rất tốt.”

“Đúng, đúng.” Nữ sản xuất gật gật đầu, “Câu chuyện của các bạn làm cho tôi thực sự thực sự tò mò…” Nói xong chắp tay trước ngực, “Thật muốn yêu cầu các vị tuyển thủ sau này cho dù ai ở chung nhóm với cô gái đeo mặt nạ đều tiếp tục kể câu chuyện này.”

MC cười rộ lên: “Ha ha ha ha cái khả năng này không được rồi, bọn họ không thể vòng nào cũng có khả năng bắt được cung đấu.”

Nữ sản xuất nghiêm mặt: “Cái tiết mục này không thể mờ ám một chút được à.”

Không khí sôi động lên, kế tiếp nam sản xuất lên tiếng: “Điểm chú ý của tôi cũng không sai biệt lắm, cảm thấy giả thiết này đặc biệt có ý tứ.”

Dừng một chút, ông nói tiếp: “Bởi vì cái giả thuyết thị nữ bên người phi tần được sủng ái thành phi tần thường thấy trong cung đấu, đối với nguyên chủ vẫn trung thành cũng có, nhưng xử lý thành mức độ như Hứa Chiêu nghi tôi cũng chưa từng gặp. Tôi liền rất tò mò…Nàng ta hoặc là bằng mặt không bằng lòng, hay thật sự là liên minh đặc biệt kiên cố? Mặt khác, giống như Dương lão sư vừa rồi có nói có vẻ nữ chính đã áp chế cũng là một chút, xem qua liền cảm thấy phỏng chừng sức chiến đấu của nữ chính rất cường.”

Giáo sư Trịnh lại nhắc đến một điểm bất đồng: “Tôi nghĩ không biết Hứa Chiêu nghi với cái chết của Quý Phi có phải là có liên quan không.”

Ông cúi đầu xem bản thảo trong tay: “Có chút tình tiết trong phim ngắn không quá rõ ràng nhưng khi đọc nguyên văn lại đặc biệt có ý tứ. Lúc hai người nói chuyện về Quý Phi, thần sắc đều có chút vi diệu biến hóa, tôi cảm thấy cái này có phải là một điểm nhấn.”

“Ba vị khách mời.” MC cười nói: “Các vị đem tiết mục giải trí biến thành tra án rồi.”

Ba người hơi có vẻ bứt rứt cười một trận, nữ sản xuất xua tay: “Các cô ấy cho ra quá nhiều nghi vấn.”

Trên sân khấu, Đào Nhiên không dấu vết mà hít sâu vài hơi.

Chất lượng của phim thành phẩm không tồi, có thể sẽ lấy được điểm cao.

Mỗi phân đoạn đều dựa vào sự chăm chút của cô, bản thảo cũng do cô viết, phần góp sức của Tạ Thanh cũng hữu hạn.

Nhưng cái mọi người chú ý vào, đều là chỗ Tạ Thanh chỉnh sửa.

Cô ta khổ sở trong lòng, khổ sở như bị dao cắt.

Mỗi câu của khách mời đều trở nên bén nhọn chói tai, đều như là nói cho cô ta, cô ta chính là tài nghệ không bằng người.

Mặc dù cô ta đã đã được thành công thuộc về chính mình.

Vẫn là tài nghệ của cô ta không bằng người.

*******

Trận này, Tạ Thanh cùng Đào Nhiên nhận được điểm cao nhất 92,5 điểm. Phân đoạn bỏ phiếu trên internet cũng không quá bất ngờ.

Mấy năm tới, cho dù là văn học mạng hay phim truyền hình, cung đấu vẫn là một cái đề tài có độ nóng không hề giảm sút ---- nhưng đề tài hot lâu không có nghĩ sẽ không bị vùi dập giữa chợ, nhưng ít ra có nghĩa là miễn bạn vượt qua được tiêu chuẩn căn bản, dễ dàng đạt được thành tích tốt.

Nếu bản thân có trình độ ưu tú, khả năng ‘bùng nổ’ gần trong gang tấc.

Sau khi tập thứ hai phát sóng, Weibo thậm chí còn xuất hiện chủ đề #Muốn xem <Vấn Đỉnh cung khuyết>#.

Không biết những khán giả nhiệt tâm tiến hành thảo luận ở đâu, nhưng rất nhất trí mà spam Weibo:

[Nữ vương vấn đỉnh, thiên hạ đã thành!

Ngồi yên cung khuyết, tứ hải đều bình!]

- -- Một bộ ngay cả sách lẫn phim đều chưa có nhưng thế mà lại có slogan của fan.

Ngay cả Cố Văn người vào vai Hạ Vân Tự cũng vì vậy mà nổi tiếng một phen.

Trước đây, cô ấy cũng diễn qua hai ba bộ phim cổ trang, nhưng không tạo ra được bất kỳ hiệu ứng gì, nhưng lúc này đây lại vì đóng một đoạn phim ngắn chỉ 20 phút mà lên hot search Weibo, Cố Văn có chút hoảng hốt.

Cô nói với Tạ Thanh: “Tôi sẽ mời cô đi ăn tối!!”

******

Lại qua thêm bảy tám ngày, chính là buổi ghi hình tập 3.

Ngày đầu tiên, vẫn là sẽ quay tại studio công bố thành tích của tập trước.

Lần này Tạ Thanh cũng như cũng không lên sân khấu mà ngồi ở hậu đài cắn hạt dưa, cầm tới vị trí thứ nhất theo như dự kiến.

Tập trước trong quá trình bỏ phiếu trên internet, ngay cả giao diện bỏ phiếu cô cũng không dám xem. Lần này tâm lặng như nước mà vào nhìn vài lần, mỗi lần nhìn đến đều thấy số phiếu của mình lại dần dần dẫn đầu.

Lần này có tổng cộng hai mươi nhóm, công bố thành tích từ nhóm cuối cùng, công bố đến nhóm đầu tiên thực sự tốn chút thời gian.

Nhưng trong khoảnh khắc công bố, khách mời cùng những người chơi khác đều vẫn thực nể tình mà vỗ tay.

Đào Nhiên bước lên sân khấu từ chỗ ngồi của người chơi, MC đưa micro tới trước mặt cô: “Tập một tôi nhớ xếp hạng của cô không cao, lần này giành vị trí đầu tiên, có vui không?”

Ở hậu trường Tạ Thanh nhìn vào màn hình thấy khuôn mặt hơi đơ một chút, tiếp nhận micro: “Vui chứ khẳng định là vui, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục làm cộng sự của cô ấy, thành tích sẽ càng tốt. Nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, tôi còn có một quyết định làm một chuyện quan trọng.”

Cái này không có trong kịch bản.

MC chần chừ một chút, vẫn là hỏi: “Chuyện gì?”

Đào Nhiên móc di động ra, vừa mở Weibo vừa nói: “Liên quan đến vấn đề đạo đức nghề nghiệp. Thật ra từ trước khi bắt đầu tập hôm nay tôi đã chia sẻ một Weibo cho mọi người biết, hiện tại đứng đây chính là muốn nói cho các vị lão sư cùng các người chơi khác một chuyện.”

Dứt lời, cô nhìn về phía hậu trường, nơi đó có một máy quay:

“Tạ Thanh, cô gái đeo mặt nạ của chúng ta, ‘Người thần bí của Văn hóa Thành Thư’, cô chính là tác giả đạo văn mà phải rút lui khỏi ngành Ngọc Ly đúng không?”

Lập tức tất cả người chơi đều ồn ào nghị luận.

Ba vị khách mới cũng lộ ra ngạc nhiên, Giáo sư Trịnh cũng nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Ngọc Ly nào?”

Nữ sản xuất cũng nhỏ giọng: “Một tác giả, trước kia nổi tiếng. Tác phẩm tiêu biểu là <Thanh Châu Lục>, có khả năng ngài đã nghe qua.”

Giáo sư Trịnh gật gật đầu.

Đào Nhiên hướng về hậu trường, lại hỏi một lần nữa: “Có phải không?”

“Cô có có phải là tác giả bị nghi ngờ liên quan đến đạo văn trong <Xích Ngọc Lục> không, Ngọc Ly?”

Ngồi trong hậu trường, Tạ Thanh đờ đẫn nhìn màn hình tiếp sóng gần trong gang tấc.

Màn hình Đào Nhiên phảng phất cũng có thể nhìn thấy cô, mắt sáng như đuốc mà nhìn màn ảnh.

Chính nghĩa lẫm nhiên [1] như vậy.

[1] 正义凛然 – Thành ngữ, thái độ chính nghĩa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status