Ba vạn dòng thư tình

Chương 7


Đi ra khỏi trung tâm thương mại, qua quảng trường nhỏ phía trước, Tạ Thanh quẹo phải.

Phía sau một chùm sáng chiếu tới, Tạ Thanh không để ý, phía sau lại vang lên tiếng còi xe.

Cô quay đầu, Lục Thành mở cửa sổ một bên ra, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô từ xa: "Khí sắc của Tạ tiểu thư không tốt, để tôi đưa cô đi một đoạn đường đi."

“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Tạ Thanh nói xong, môi mỏng hơi hơi nhấp, thái độ lãnh đạm của cô Lục Thành ngẩn người.

Cô xoay người tiếp tục đi về phía trước đi, Lục Thành lấy lại tinh thần, mở cửa xuống xe.

Hắn vòng tới trước mặt cô ngăn cản: “Lên xe.”

Tạ Thanh nhíu mày, muốn tiếp tục cự tuyệt nhưng hắn ung dung bước lên phía trước, bức cô lùi ra phía sau về hướng bên cạnh xe hắn.

Tới vị trí thích hợp, hắn kéo cửa xe.

Không biết có phải sợ cô không yên tâm hay không, cửa hắn mở không phải là ghế phụ mà là ghế sau.

Tạ Thanh đứng ở bên cạnh xe không ngồi vào trong, trắng bệch sắc mặt lộ ra tia bướng bỉnh.

Lục Thành bất mãn, ấn đường nhăn lại: “Lên xe đi. Khí sắc của cô thật sự không tốt, nếu tôi thấy mà còn mặc kệ, nửa đường cô xảy ra chuyện gì, chuyện hợp tác của tôi và văn phòng các người nói thế nào bây giờ?"

Nghiêm mặt ba giây, Tạ Thanh rốt cuộc cũng có phản ứng với những lời này, chịu ngồi vào trong xe.

Lục Thành đóng cửa xe, ngồi trở lại ghế lái. Đèn xe mở lên, ánh mắt hắn vô tình nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn ghế sau mấy lần.

Tạ Thanh nhắm mắt dưỡng thần, qua một lúc, nghe được phía trước nói: “Tạ tiểu thư, tôi mạo muội nói một câu, gõ chữ số lượng lớn cũng phải bảo đảm giấc ngủ."

Mắt Tạ Thanh không mở nổi nữa, giọng nói cũng nhỏ xíu: "Tôi biết, cảm ơn anh."

"Thân thể là vốn liếng quan trọng nhất." Trong giọng của Lục Thành có ý cười.

Nhưng Tạ Thanh đã không còn phản ứng nữa, toàn bộ suy nghĩ của cô rơi vào trong giấc mộng đẹp rồi.

Từ trung tâm thương mại tới tiểu khu của phòng làm việc, tính cả đường trong tiểu khu phải rẽ ngang dọc bảy tám lần nhưng tổng cộng cũng không quá mười lăm phút.

Vậy mà, Tạ Thanh thật sự ngủ một giấc.

Lục Thành dừng xe ở bên ngoài hoa viên nhỏ trước phòng làm việc, nhìn qua gương thấy cô còn ngủ, hắn xuống xe, vòng ra phía sau mở cửa xe, kéo cô ra.

Không nghĩ tới như thế cũng chưa thể làm Tạ Thanh tỉnh dậy hoàn toàn, thân thể lảo đảo đổ ra phía trước, nghiêng ngả một cái mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Lục Thành cũng đồng thời duỗi tay đỡ cô.

“Tới rồi.” Hắn nói.

Tạ Thanh hoảng hốt cũng không có cảm giác xấu hổ, vịn chỗ tựa lưng xuống xe.

Hít sâu một hơi, giấc ngủ ngắn ngủi và không khí lạnh ban đêm làm tinh thần cô tốt hơn rất nhiều, hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn anh."

"Không cần khách khí." Lục Thành vừa nói vừa đưa tay làm dấu mời, ý bảo cô cứ tự nhiên. Tạ Thanh vượt qua xe đi vào cửa tiểu khu.

Lục Thành nhìn chằm chằm bóng lưng cô trong chốc lát, đột nhiên tò mò, tại sao cô lại tới đây làm cái nghề này, hơn nữa còn làm một cách liều mạng như vậy.

Cổng lớn cách biệt thự vài mét đóng lại, bóng lưng Tạ Thanh biến mất. Lục Thành lắc đầu, kéo tinh thần trở về.

Đang muốn lên xe, ánh mắt hắn hạ xuống, lại trông thấy túi đường trắng trên ghế ngồi.

Cô buồn ngủ tới nỗi bỏ quên.

Lục Thành mỉm cười, lấy túi đường trắng ra, bước chân đi tới biệt thự.

*******

Chủ nhật, ngoại trừ Tạ Thanh điên cuồng tăng ca, công việc của tất cả mọi người tương đối nhẹ nhàng.

Bình thường không ai tới phòng khách, lúc này lại cực kỳ nhiều người ngồi đây, nhóm nữ tác giả ăn khô nói chuyện phiếm, nhóm nam tác giả đánh bài.

Lúc Tạ Thanh bước vào cũng là lúc bọn họ vừa đánh xong một ván, Đinh Nhất Phàm ngẩng đầu: "Cô đi ra ngoài sao?"

"Ừ, tôi ra ngoài mua đồ ăn vặt." Tạ Thanh vừa đổi giày đổi nói, bỗng nhiên dừng lại.

Hai tay cô trống trơn, đồ cô mua rơi ở đâu rồi...

Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.

Tạ Thanh vẫn còn đổi giày, Đinh Nhất Phàm chủ động đứng dậy ra mở cửa.

Thấy là Lục Thành, Đinh Nhất Phàm ngẩn ra: "Lục tổng?"

Mọi người trong phòng khách đều tạm dừng hoạt động, nhìn ra cửa ra vào.

"Đều ở đây à." Lục Thành cười cười, Đinh Nhất Phàm vội nói: "Mời anh vào, tôi đi gọi Tống ca."

“Không cần, tôi tới đưa cái này."

Nói xong hắn nhìn về phía Tạ Thanh ở trước giá giày, đưa đường trắng qua: "Cô bỏ quên trên xe."

“…Cảm ơn.” Tạ Thanh có vẻ hơi mất tự nhiên.

Lục Thành phát hiện hôm nay đa số những lời cô nói với hắn đều là cảm ơn.

Hắn nở nụ cười: “Không cần cảm ơn, tôi đi đây.”

Đinh Nhất Phàm cũng đã từng hợp tác với Lục Thành nên tiễn hắn ra ngoài, sau khi trở về đóng cửa lại, rất nhanh ngửi ra bầu không khí quỷ dị trong phòng.

Mọi người ở đều là người trẻ tuổi, có mấy ai không có tình tò mò? Từng ánh mắt trong phòng giao nhau, tràn ngập ý vị anh hiểu tôi, tôi cũng hiểu anh.

Ho nhẹ một tiếng, Trâu Tiểu Doanh thân thiết với Tạ Thanh nhất bước lên phía trước: "... Thanh Thanh."

Cô ấy vỗ vai Tạ Thanh: "Sao cậu rơi thứ đó ở chỗ của Lục Tổng vậy?"

Tất cả mọi người nhìn Tạ Thanh chăm chú, Tạ Thanh cũng đã nhận ra cái nhìn chăm chú này.

Cô cười khúc khích bỏ tay Trâu Tiểu Doanh ra: "Nghĩ gì thế! Tôi tới cửa hàng tiện lợi không mua được đường nên tới siêu thị, vừa khéo gặp anh ta. Anh ta thấy tinh thần tôi không tốt nên cho tôi đi nhờ xe về."

Câu trả lời này hiển nhiên không vừa lòng mọi người.

Trâu Tiểu Doanh nhăn lại mày đẹp nhìn cô chằm chằm, cố gắng bắt được một tia chột dạ trên mặt cô nhưng sắc mặt cô lại bình tĩnh thản nhiên.

Tinh thần cô quả thật không tốt, quầng thâm dưới mắt thoạt nhìn cũng biết là ít nhất vài ngày cô chưa ngủ đủ, sắc mặt cũng nhợt nhạt.

Đinh Nhất Phàm ở bên cạnh im lặng thở phào.

Tạ Thanh cười cười với Trâu Tiểu Doanh: "Tôi đi ngủ đây." Cô ngáp một cái, đi lên cầu thang.

"Tôi cũng đi lên!" Trâu Tiểu Doanh đuổi theo cô. Đinh Nhất Phàm đứng ở cửa chần chừ vài giây, đột nhiên bị một sức lực kỳ quái lôi kéo, cũng bước lên tầng.

Tạ Thanh và Trâu Tiểu Doanh không chú ý tới hắn, vào phòng liền đóng cửa lại.

Trâu Tiểu Doanh thần thần bí bí hỏi Tạ Thanh: “Này, cậu không nói tình hình gần đây với Lục tổng sao?"

Tạ Thanh mờ mịt: “Cùng hắn trò chuyện tình hình gì cơ?"

Trâu Tiểu Doanh: “Nói chuyện giá một nghìn chữ của cậu vượt Đào Nhiên đó! Hợp đồng còn chưa ký đâu, cậu nói đi, không chừng cậu chính là người hợp tác với Văn hóa Thành Thư đấy."

Kỳ thật Trâu Tiểu Doanh cũng không có thù riêng gì với Đào Nhiên, chỉ là cô cảm thấy kẻ thù của bạn bè cũng chính là kẻ thù của mình. Nghĩ tới lúc trước Đào Nhiên có ý đồ hại Tạ Thanh, cô muốn có nghĩ muốn xúi giục Tạ Thanh cắn lại cô ta một nhát!

Tạ Thanh nhún vai: “Lần này chỉ là vị đại thần kia nguyện ý cho giá cao mà thôi, không có nghĩa là tôi luôn có thể ở tầm cao như vậy."

Cô dừng một chút: “Hơn nửa, hiện tại tôi là người tổ nam tần, ngộ nhỡ người tôi thay thế không phải Đào Nhiên, là Đinh Nhất Phàm thì sao đây?"

Ngoài cửa, Đinh Nhất Phàm đang do dự có nên vào quan tâm tình trạng sức khỏe Tạ Thanh một chút hay không, hắn nghe được câu nói này, trong nháy mắt hơi thở trở nên hỗn loạn, mặt cũng nóng lên.

Vài giây sau, hắn xoay người bước nhanh xuống tầng, bộ dạng hấp tấp, dường như vừa làm chuyện gì xấu.

Dưới lầu có nam tác giả trông thấy bộ dạng của hắn, cười tò mò: "Tổ trưởng, đêm hôm khuya khoắt vụng trộm cười cái gì vậy, anh nhặt được tiền à?"

... Ai vụng trộm vui vẻ.

Đinh Nhất Phàm không để ý đến bọn họ, trực tiếp trở về phòng.

******

Văn hóa Thành Thư quyết định thứ tư tới phòng làm việc Linh Mặc ký hợp đồng. Thứ hai, Trương Băng báo cáo chuyện này cho Tống Mặc, Tống Mặc lập tức tag tất cả mọi người trong nhóm chat nói, buổi chiều thứ ba mọi người dừng gõ bản thảo, cùng nhau dọn vệ sinh.

"... Còn phải làm tới mức này sao!" Trâu Tiểu Doanh nhận được tin này khi đang ở trong phòng Tạ Thanh làm cá ướp muối, cô ấy bĩu môi, "Không phải ký với hai tác giả thôi sao, làm sao giống như sắp đón tiếp nguyên thủ quốc gia vậy?"

Diệp Văn Văn cùng tổ, mấy hôm nay cũng mắc chứng lười biếng, cùng Trâu Tiểu Doanh làm cá mặn, nghe vậy nói: "Tống ca vẫn luôn coi trọng chuyện này mà, đoán chừng sau này sẽ được chia không ít, hơn nữa còn được bỏ vốn đầu tư. Không phải tống ca luôn muốn tự làm một trang truyện riêng sao, có tiền là có thể làm nha!"

Sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Tạ Thanh, Trâu Tiểu Doanh: “Thanh Thanh, cậu nhớ đọc thông báo xong thì nhắn lại cho Trương tỷ biết nha."

Tạ Thanh vùi đầu múa bút thành văn, bàn tay chạm vào điện thoại một cái.

Trâu Tiểu Doanh và Diệp Văn Văn nhìn vào màn hình thấy dưới một loạt tin nhắn "Đã biết", có thêm một vài tin nữa.

[Nam tần - Tạ Thanh]: 1

[Trợ lý - Trương Băng ]: 1?

[Tổ trưởng tổ nam tần - Đinh Nhất Phàm ]: Ý là nhận được tin nhắn rồi đó!

[Trợ lý - Trương Băng ]: Ha ha ha, tốt tốt, mọi người đừng quên nha, đây là chuyện lớn đó!

Thứ tư, 10 giờ sáng, Lục Thành mang theo trợ lý và nhân viên pháp chế tới đúng giờ.

Tống Mặc và Trương Băng mời bọn họ vào văn phòng, cửa đóng lại xong không thấy mở ra.

Tuy rằng điều khoản và phân chia về cơ bản đã quyết định rồi, nhưng năm người bọn họ vẫn nghiêm túc "mổ xẻ" các chi tiết điều khoản và quy tắc trong hợp đồng cả một buổi sáng, sau đó mới ra ngoài ăn bữa cơm.

Cơm nước xong trở về lại là một buổi giằng co.

Cho tới khi lên đèn, cuối cùng cũng bổ sung xong các thỏa thuận và ký hợp đồng.

Lục Thành thở phào nói với Tống Mặc: “Nhân viên pháp vụ trở về sẽ đóng dấu, hoàn tất thủ tục là có thể chuyển khoản, yên tâm đi."

"Cảm ơn cảm ơn!" Tinh thần Tống Mặc sảng khoái, "Đi, chúng ta đi ăn thịt xiên thôi, tôi mời!"

"Một hợp đồng bảy trăm vạn, chỉ dùng mấy xiên thịt đuổi tôi đi?" Lục Thành nhướng mày, Tống Mặc cười ha ha, đẩy Lục Thành ra ngoài, "Thịt xiên nhà kia ăn ngon."

Lục Thành: "Ăn không ngon thì không đóng dấu hợp đồng nữa."

"Thật sự ăn ngon, tôi đảm bảo là ngon!" Tống Mặc vô cùng có lòng tin với quán nướng gần đây.

Hai người đi trước nói giỡn, ba người trợ lý và nhân viên pháp vụ đều là nữ đi ở phía sau cũng có đề tài trò chuyện riêng.

Lúc xuống cầu thang, mấy người nghe được một tràng tiếng gõ cửa, cực kỳ dồn dập nhưng nhất thời cũng không chú ý.

Xuống tới tầng hai, tiếng đập cửa càng dồn dập hơn, còn có tiếng gọi: "Thanh Thanh? Thanh Thanh! Cậu nghe thấy không?"

Vì muốn có tầm nhìn rộng rãi, sau khi Tống Mặc mua ba căn nhà thì đã sửa sang lại, chính giữa tầng hai và tầng ba có giếng trời rất lớn, trần nhà treo chùm đèn thủy tinh lớn chiếu sáng phòng khách trong tầng một.

Hai cầu thang đối diện nhau, tầng hai bên này là từ tầng hai lên tầng ba, đối diện giếng trời là từ tầng hai xuống tầng một, phòng Tạ Thanh ở ngay cầu cầu thang.

Năm người nhìn nhau, cùng đi qua, Tống Mặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Trâu Tiểu Doanh không nghe được tiếng người đáp lại, nóng ruột tới nỗi vành mắt phiếm hồng: "Tôi không biết... Tôi ở sát vách đột nhiên nghe thấy một hồi vang ở phòng bên cạnh, sợ là cô ấy ngã vào cái gì nên qua gõ cửa nhưng gõ cả buổi cũng không có động tĩnh."

Cách một cánh cửa, ai cũng không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, vì không biết nên dễ dàng làm cho người ta càng thêm sợ hãi.

Huống hồ, chuyện chết đột ngột ở trong ngành công nghiệp này không tính là hiếm, năm nào cũng có một hai vụ như vậy.

Tống Mặc lạnh cả người, xoay người đẩy Trương Băng: "Nhanh đi! Nhanh tìm chìa khóa dự phòng qua đây!"

Trương Băng cũng luống cuống, lùi hai bước mới hoàn hồn, lảo đảo chạy lên tầng: “Tôi đi ngay đây!"

"Cô ấy có bệnh tim sao?"

Giữa một mảnh kinh hoảng, ai cũng im lặng, đột nhiên có giọng nói nhẹ nhàng truyền tới nói một câu như vậy.

Trâu Tiểu Doanh hơi giật mình: “Cái gì?” Cô ấy phản ứng lại một chút, mới phát hiện người hỏi chuyện là Lục Thành.

“Không có việc gì.” Lục Thành lắc đầu, môi mỏng mím lại, hít sâu, loại bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu.

Hắn lùi hai bước, xoay người đá ngang.

“Cạch!”

Cách cửa đập vào mặt tường bật trở lại, Trâu Tiểu Doanh kịp thời thò tay đẩy cửa ra: "Thanh Thanh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status