Bà xã, anh chỉ thương em

Chương 7: Đau thương cũng nhớ lại


Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa thủy tinh rọi vào phòng, rơi trên sàn nhà, trên giường, nhuộm lên một mảnh ánh sáng nhàn nhạt, ưu ái bao bọc lấy người đang ngủ trên giường.

Lương Chân Chân “ưm” một tiếng, khẽ cựa mình, phía dưới truyền đến một trận đau nhức tê dại khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, rồi đột nhiên mở to mắt nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt.

Tối hôm qua cô..... Bị một người đàn ông nguy hiểm mua một đêm, sau đó...anh ta điên cuồng đòi hỏi cô cả một đêm, cuối cùng...cô đau đến ngất đi.

Cố gắng ngồi dậy, nhưng không thấy người đàn ông kia đâu, chẳng lẽ anh ta đi rồi? Vậy...Tiền đâu?

Nếu như không lấy được tiền, những gì cô đã làm tối qua chẳng phải là uổng phí hết rồi sao? Lại nhớ đến giờ phút này mẹ Diệp vẫn đang nằm trên giường bệnh chờ tiền làm phẫu thuật, Lương Chân Chân gấp đến độ muốn khóc.

Bác sĩ đã nói bệnh của mẹ Diệp không thể kéo dài thêm được nữa, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu như không có tiền để phẫu thuật, thì sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lương Chân Chân cảm thấy vô cùng tự trách, cô cảm thấy mình đúng là khắc tinh. Năm ấy mẹ bị bệnh rồi qua đời, ký ức ấy vẫn còn nguyên như ở trước mắt, không nghĩ tới bây giờ đến cả mẹ Diệp cũng...

Nhớ tời ngày đó, bên ngoài trời có tuyết lớn, một mình cô, một đứa bé mới 5 tuổi ở nhà xác lạnh run, dường như nước mắt đã cạn rồi, nhưng mẹ vẫn cứ nằm trên giường không nói một câu, cơ thể lạnh như băng, mặc cho cô gào khóc như thế nào mẹ cũng không nói một câu với cô, thế giới bỗng nhiên sụp đổ...

Sau đó, mẹ Diệp ở bên cạnh tốt bụng nhận nuôi cô, còn giúp cô an táng mẹ. Từ đó, cô đã thề với lòng mình phải báo hiếu và chăm sóc mẹ Diệp thật tốt.

Nếu không có mẹ Diệp, chỉ sợ cô đã trở thành một đứa bé mồ côi rồi. Cô cắn môi nhớ lại mười ba năm qua, từng chút từng chút một.

Tuy mẹ Diệp không phải mẹ ruột của cô, nhưng vẫn chăm sóc cô chu đáo, quan tâm có thừa, càng thêm yêu mến, cái gì ngon cũng để dành cho cô, những bạn học trong trường nói cô là cô nhi không cha không mẹ, cũng là mẹ Diệp đến nói cho bọn họ biết, bà là mẹ đẻ của cô.

Vốn nghĩ rằng, người tốt sẽ được báo đáp, không nghĩ đến mấy ngày trước mẹ Diệp đột nhiên ngất đi, sau khi được đưa đến bệnh viện, mới biết bà đã bị ung thư giai đoạn cuối, nếu không làm phẫu thuật kịp thời, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Việc này đối với hai anh em khác gì sấm sét giữa trời quang? Sao lại có thể như vậy được?

Mấy ngày này, hai anh em mới cảm thấy thấm thía thế nào là lòng người lạnh lẽo, tất cả bạn bè và họ hàng thân thích đều dửng dưng không quan tâm đến họ, không tỏ một chút thái độ nào, rõ ràng là không muốn cho vay tiền.

Một khoản tiền lớn như thế, nói là mượn nhưng ai biết đến bao giờ mới trả được?

Trong lòng Lương Chân Chân âm thầm thề, nhất định phải nghĩ biện pháp có được khoản tiền phẫu thuật, nếu không cô sẽ cảm thấy ray rứt, cắn rứt lương tâm cả đời.

Cô nhiều lần hỏi mới biết, bán mình là cách có tiền nhanh nhất, mặc dù do dự, nhưng phần ân tình trong lòng đã khiến cô bất chấp bất cứ giá nào. Chỉ cần có thể cứu sống mẹ Diệp, cô hy sinh đêm đầu tiên của mình thì có là gì?

Xã hội bây giờ cũng thoáng hơn nhiều rồi, cũng sẽ không có nhiều người quan tâm đến cái này đâu.....

Đau một chút cũng không quan trọng, chỉ cần mọi người được bình an... Cô không muốn phải trở thành cô nhi một lần nữa...

Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, đưa Lương Chân Chân trở về hiện tại, vội vàng kéo chăn quấn mình lại cẩn thận, đôi mắt đen cảnh giác nhìn về phía cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status