Bà xã! Em không biết ghen sao?

Chương 10


Sáng hôm sau, Dư Thiển Âm lim dim tỉnh giấc. Bên cạnh vẫn còn hơi ấm của nam nhân, cô ngước mắt lên nhìn... Là hình ảnh của "chồng" cô đang ngủ say. Đôi tay không tự chủ chạm nhẹ lên sống mũi của anh

- Lén lút quá rồi _ Giọng nói trầm ấm vang lên

Dư Thiển Âm giật bắn mình, rụt ngay ngón tay không nghe lời lại. Mặt bắt đầu đỏ lên ngượng ngùng, Dư Thiển Âm lặng lẽ xoay người sang hướng khác, đối lưng với anh

- Bà xã, em ngại gì nữa? Hửm? _ Tống Nam ôm lấy cô

- Buông tôi ra. Anh đừng chạm vào người tôi, thật bẩn thỉu! _ Dư Thiển Âm lạnh nhạt nói

- Anh bẩn thỉu? Sao em lại nói anh bẩn thỉu? _ Tống Nam nhướn mày

- Cơ thể của anh chạm qua bao nhiêu người rồi? Hả? _ Dư Thiển Âm nhếch mép cười nhạt

- Em là lần đầu. Bà xã, anh vẫn còn là "Trinh nam" nha _ Tống Nam ủy khuất nhìn cô

- Trinh nam? Anh lừa ai vậy? Anh xem Dư Thiển Âm này là đứa trẻ lên ba sao? _ Cô vùng vằng đứng dậy, trên người cô hiện tại không còn mảnh vải che thân

Tống Nam nhìn cô đến ngẩn ngơ cả người. Dư Thiển Âm nhận thức được liền tát anh một cái rõ to rồi chạy vào phòng thay đồ. Tống Nam ngạc nhiên nhìn cô, đưa tay sờ lên khuôn mặt đang đỏ lên của mình và trong vẫn thấy có gì đó sai sai thì phải

Dư Thiển Âm khoác cho mình chiếc váy màu xanh lam, từ tốn bước ra. Tống Nam nhìn cô, nhưng ánh mắt của cô không nhìn anh. Dư Thiển Âm chán ghét anh vậy sao?

- Tiểu Âm.... Nghe anh nói _ Tống Nam nắm lấy tay cô

- Nói gì nữa? Còn gì để nói? Hử? _ Dư Thiển Âm gạt tay anh ra

- Anh và cô ta thật sự không có gì cả! _ Tống Nam nhỏ giọng lại

- Không có gì? Không có gì thật sao? Vậy tôi hỏi anh nha.... Đêm tân hôn, hai người làm gì? Những ngày qua... Hai người làm gì? Hả? _ Dư Thiển Âm nhàn nhạt nói

- Bất quá là anh và cô ta ngủ cùng nhau thôi. Không có làm gì hết, tin anh đi mà... Bà xã! _ Tống Nam ôm lấy cô ủy khuất nói

- Buông ra! Biến đi! _ Dư Thiển Âm vùng vằng thoát khỏi cái ôm của anh. Rồi bước xuống nhà

Tống Nam nhìn theo bóng dáng của cô mà lòng anh đau quặng lại. Thật ra mà nói thì....

Lúc trước, gia đình anh và gia đình cô muốn Tống Nam và Dư Thiển Âm lấy nhau. Thật sự mà nói thì anh không yêu cô, mà cô cũng chẳng yêu anh. Vì vậy, Tống Nam đã qua lại với Lệ Thu chủ yếu là muốn đuổi cô đi. Nhưng mà 2 năm rồi, cô không những không đá động tới nên anh lấy làm lạ. Anh cứ nghĩ cô có "Tiểu Bạch Kiểm" nên lòng anh cứ thấy cái gì đó kì kì. Đến khi cô gặp Dư Thiển Minh, Tiêu Vũ và Lãm Khánh thì anh lại bùng nổ sự ghen tị. Anh ghen tị với họ, vì ở bên anh cô chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy. Bất giác, trong tiềm thức anh tự hỏi "Chẳng lẽ bản thân đã yêu cô?". Nghi vấn của anh đã ngày càng lớn. Đến khi cô bị tai nạn.... Thì lập tức anh nhận ra được

Phải anh yêu cô rồi. Cho dù Tống Nam anh yêu một cô gái ngốc thì anh cũng chấp nhận. Cho dù anh yêu một cô vợ "Không biết ghen" anh cũng chấp nhận. Nhưng đừng cho anh ở cùng "Cô vợ không yêu mình" thật sự anh không chấp nhận được.

[................................................]

Dư Thiển Âm ở dưới nhà vừa ăn sáng vừa nghĩ ngợi gì đó đến mất hồn. Ngay cả khi có người vào nhà mà cũng không biết...

- Ê.... Ê.... Cô là ăn trộm hay người làm mới vậy? _ giọng nói của một nữ nhân vang lên bên tai cô

Theo hướng phát ra tiếng nói đó, Dư Thiển Âm xoay mặt lại nhìn. Một cô gái xinh đẹp có vẻ ngoài lai Tây, với mái tóc màu vàng óng ánh. Xinh đẹp động lòng người

- Nè... Tôi hỏi cô đó! _ Người con gái đó nhướn mày

- Ơ... Hả... Hỏi tôi? _ Dư Thiển Âm chỉ tay vào mặt mình

- Ơ hay? Cô bị ngốc à? Ở đây có tôi với cô. Không hỏi cô tôi hỏi ai? _ Người con gái đó bực bội

- À.... Tôi....

- Văn Tịnh, em về rồi à?

Chưa để cô nói hết câu, thì Tống Nam từ trên lầu đã vang lên tiếng nói

- Anh Nam!! _ Cô gái có tên Văn Tịnh đó chạy lại ôm lấy cánh tay của anh

Dư Thiển Âm nhìn anh, rồi nhìn cô gái đó. Khẽ gật đầu rồi mặc xác họ, cô tiếp tục ăn sáng. Nhìn biểu hiện của cô khiến Tống Nam không vui lắm, ánh mắt tối sầm lại

- Anh Nam... Cô ta là người làm mới à? _ Cô gái Văn Tịnh mỉm cười

- Đúng vậy. Thiển Âm.... Mau chào hỏi Văn Tịnh _ Tống Nam nhếch mép cười

- Ờ... Chào! _ Dư Thiển Âm lạnh nhạt nói

- Ơ hay? Cô gái này... Làm người hầu mà như bà chủ... Mau đi làm việc đi _ Văn Tịnh quát lớn

- Ờ! _ Dư Thiển Âm nhàn nhạt "ờ" một tiếng rồi cầm luôn đĩa thức ăn đi ra vườn

Văn Tịnh điên tiết lên. Muốn đuổi theo nhưng bị anh nắm tay lại. Tống Nam nhìn cô nàng lắc đầu. Văn Tịnh liếc nhìn cô

[................................................]

Bên ngoài sân, Dư Thiển Âm vẫn nhàn nhã ăn. Nhưng trong lòng cô có cái gì đó lạ lắm, nó nhói nhói, nó đau đau, nó xót xót... Nói chung là nó lạ lắm. Từ trước đến giờ chưa bao giờ cô có cảm giác này....

- Tống Nam.... Tôi sẽ ghi nhận!

Ánh mắt cô hiện lên tia gian ác, rồi vẫn ăn. Cô ăn rất nhiệt tình

Một lúc sau, Tống Nam đưa Văn Tịnh đi mua sắm, Dư Thiển Âm cũng được anh lôi theo. Đôi chân mày của cô nhướn lại cực kì khó coi, Văn Tịnh cứ ôm khư khu cánh tay của anh. Khiến Dư Thiển Âm có chút ghen tị. Nhưng cô đã rất nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi đầu

- Tiểu Âm _ Một giọng nói trầm thấp vang lên

Tống Nam, Văn Tịnh và tất nhiên có cả Dư Thiển Âm đồng loạt xoay người lại nhìn nơi phát ra âm thanh đó.....

- Phú Lâm? _ Dư Thiển Âm ngạc nhiên nhìn anh

- Tiểu Âm, sao em lại ở đây? _ Phú Lâm cười nhìn cô

- Em đi chơi thôi _ Dư Thiển Âm khẽ cười ngượng

- Hừm... Đi theo xách đồ thì nói ra đi. Giấu làm gì! _ Văn Tịnh hống hách nói

- Xách đồ? Tiểu Âm... Em... Em xách đồ? Haha.... _ Phú Lâm cười lớn

Dư Thiển Âm sa sầm mặt. Đưa mắt liếc sang Tống Nam, rồi liếc sang Văn Tịnh. Đường đường là thiên kim đại tiểu thư của Dư gia lại đi xách đồ?

- Cô ta là người hầu, đi theo xách đồ là chuyện đương nhiên _ Văn Tịnh hất mặt

- Nè cô gái, cô nói chuyện dễ nghe một chút. Tiểu Âm đường đường là tiểu thư của Dư gia lại đi làm người hầu? Ha..... Chuyện cười sao? _ Phú Lâm cười nhẹ

- Phú Lâm.... _ Phía xa có một giọng nữ mảnh khảnh vang lên

- Lệ Thu? _ Văn Tịnh và cả Dư Thiển Âm đồng loạt vang lên, rồi nhìn nhau

Lệ Thu bước đến, bước đi của cô nàng đang hết sức dịu dàng. Lệ Thu nhìn hai người họ rồi nở một nụ cười vui vẻ

- Âm Âm... Chào cô _ Lệ Thu cười

- Hellu Lệ Rơi... Ủa nhầm.... Lệ Thu.... Hì hì _ Dư Thiển Âm cười tinh nghịch

- Sao cô lại ở đây? Còn Văn Tịnh nữa.... Sao tôi thấy sai sai _ Lệ Thu nhìn họ

- Sai ở đâu? _ Phú Lâm bước đến ôm eo Lệ Thu

- Bây giờ em thấy sai sai ta ơi! _ Thiển Âm chu môi suy nghĩ

- A.... À... Chuy... Chuyện... Này... Này thì... _ Lệ Thu đỏ mặt

- Haha... Đùa thôi _ Dư Thiển Âm cười

- Tống Nam, sao Thiển Âm lại không khoác tay anh? _ Lệ Thu nhìn anh

- Tại sao phải khoác? _ Văn Tịnh khó hiểu nhìn anh

- Tiểu Âm là vợ của cậu ta mà. À... Cậu lại muốn làm em ấy ghen chứ gì? Tôi nói... Cậu đừng mơ! _ Phú Lâm cười lớn

Tống Nam hơi đỏ mặt, nhưng rất nhanh chóng biến mất. Anh bước đến bên cô thẳng tay bế cô đi mất trước sự ngỡ ngàng của Văn Tịnh. Lệ Thu khẽ vô vai cô nàng

- Chị dâu của cậu đó. Văn Tịnh!

Văn Tịnh ngạc nhiên nhìn. Văn Tịnh chính là em họ của Tống Nam, vì cô nàng đi du học từ nhỏ. Nên ít ai biết đến cô, nhưng tình cảm anh em giữa cô và Tống Nam rất tốt. Phải nói là hảo hảo tốt ~~

[................................................]

Về đến nhà, Tống Nam ném Dư Thiển Âm lên giường. Nằm đè lên người cô

- Nè... Anh muốn làm gì? _ Dư Thiển Âm ra sức đẩy anh ra

- Bà xã... Em không ghen, cũng không sao. Anh ghen!! _ Tống Nam vừa dứt lời liền chiếm lấy cánh môi của cô

Buổi sáng còn dài.... Tình còn dài.... Đời còn dài... Nhưng không biết hạnh phúc có kéo dài?

----------------------///--------------------

Còn......

Tiếc gì 1 🌟 cho ta ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status