Bà xã! Em không biết ghen sao?

Chương 12


SÂN BAY

Dư Thiển Âm phi như bay đến sân bay, mọi người cũng biết sân bay khá rộng khiến cô hơi nhướn mày lại. Cô bắt đầu đi tìm người có tên là "Tiểu Hắc".

Đi được một đoạn bỗng nhiên có một bàn tay to lớn nào đó bịt mắt cô lại, theo phản xạ cô sec hét lên nhưng không... Mùi hương trên cơ thể của người này khiến cô có một cảm giác quen thuộc đến lạ kì.

- Tiểu Hắc? _ Dư Thiển Âm khẽ lên tiếng.

- Haha... Tiểu Bạch, cậu thật giỏi. Nhận ra tớ luôn sao? _ Người có tên Tiểu Hắc cười tươi khiến không ít người phải mê mệt.

- Ầy ầy thu ngay nụ cười chói hơn mặt trời của cậu lại đi. Thật là chướng mắt, hoa bướm đến bây giờ! _ Dư Thiển Âm cười nhẹ.

- Nghe lời cậu Tiểu Bạch! _ "Tiểu Hắc" ôm lấy cô.

- Nhớ cậu quá Tiểu Hắc! _ Cô cũng vòng tay ôm lấy cậu.

- Tớ cũng rất nhớ cậu Tiểu Bạch! _ "Tiểu Hắc" mỉm cười.

- Thôi thôi, đi về nhà tớ đi. Mấy hôm nay cha với anh hai đi công tác rồi. Nên tớ ở có một mình à _ Dư Thiển Âm đánh vào vai cậu.

- Đừng có bạo lực vậy chứ! _ "Tiểu Hắc" xoa đầu cô.

- Nè nè... Chúng ta bằng tuổi đừng có xoa đầu tớ như vậy chứ! _ Dư Thiển Âm chu môi hờn dỗi.

- Haha... Được rồi, được rồi. Về nhà cậu trước đã. Ở đây lắm ong bướm! _ "Tiểu Hắc" lại cười.

Dư Thiển Âm gật đầu rồi cùng nhau bước ra xe. Trở về Dư gia.....

[................................................]

DƯ GIA

Dư Thiển Âm và "Tiểu Hắc" vừa bước vào liền gặp được bác quản gia báo tin.

- Cậu Tống đang ở phía trong chờ tiểu thư!

Dư Thiển Âm khó chịu. Nhướn chặt mày lại và bắt đầu tỏa sát khi, anh ta đến đây chắc chắn cô ta cũng đến đây. Vậy thì càng chướng mắt hơn.

- Tiểu Bạch, cậu sao vậy? _ "Tiểu Hắc" nhìn cô có chút lo lắng.

- Tiểu Hắc, cậu đóng giả làm người yêu của tớ nha? Mọi chuyện tớ sẽ giải thích sau! Nha? Tiểu Hắc, giúp tớ đi! _ Dư Thiển Âm lay tay cậu.

"Tiểu Hắc" đã thầm thương trộm nhớ cô lâu như vậy rồi thì hiển nhiên cậu sẽ đồng ý ngay không do dự. Dư Thiển Âm vui vẻ khoác tay cậu bước vào nhà.

Ở sofa phòng khách, Tống Nam khuôn mặt hầm hầm sát khí ngồi một bên, Văn Tịch ôn nhu ngồi im lặng một bên nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy khóe môi của cô ta đang nhếch lên, tuy là rất nhẹ nhưng vẫn thấy được sự khinh bỉ trong đó.

Dư Thiển Âm cùng "Tiểu Hắc" vừa cười vừa nói bước vào. Tống Nam nhanh chóng đứng phăng dậy, nhìn cô bằng cặp mắt kẹo đồng. Văn Tịch một bên ngồi xem kịch

- Ai? _ Tống Nam quát

- Ai gì ở đây? Tại sao anh lại ở đây? _ Dư Thiển Âm khinh bỉ nói

- Hắn ta là ai? _ Tống Nam chỉ tay về phía "Tiểu Hắc"

- Đây là bạn trai của tôi _ Dư Thiển Âm không ngần ngại nói

- Bạn trai? Em vẫn chưa li hôn với tôi đã có bạn trai? Em xem tôi là cái gì? _ Tống Nam nắm chặt quyền

- Là gì à? Là đồ chơi. Anh lấy tôi thì cũng là bị ép buộc, bây giờ đã giải thoát rồi lại muốn gì nữa đây? Hả? _ Dư Thiển Âm quát lớn

- Tôi yêu em. Em biết tôi yêu em rồi. Tại sao? Tại sao lại phản bội tôi? Hả? Em nói tôi nghe đi!! _ Tống Nam như điên dại nắm chặt lấy tay cô

Vì lực đạo của anh dùng khá mạnh nên Dư Thiển Âm nhanh chóng nhướn mày tỏ vẻ đau đớn. "Tiểu Hắc" lo lắng bước đến kéo cô ra khỏi chỗ anh

- Anh điên sao? Cô ấy đau! Buông ra! _ "Tiểu Hắc" quát lên

Như bừng tỉnh, Tống Nam thả lỏng tay cô. "Tiểu Hắc" nhưng cơ hội ôm lấy cô vào lòng tránh đi bàn tay của anh. Tống Nam giống như bị ai đó lấy mất trái tim của bản thân, cảm giác này... Lạ quá... Hình như, trái tim anh đang rất đau

- Tống Tổng, Tiểu Bạch đã đề đơn li hôn rồi. Thì xin anh tha cho cô ấy! _ "Tiểu Hắc" nhẹ giọng trầm xuống

- Cậu không có tư cách nói! Im đi! _ Tống Nam quát lên

- Đủ rồi! Tống Nam, anh thôi đi có được không? _ Dư Thiển Âm lạnh mặt

- Em giỏi lắm. Hắn ta là ai? Có gì hơn tôi? Tại sao em lại chọn hắn không chọn tôi? _ Tống Nam kìm nén cảm xúc của bản thân, lạnh nhạt nói

- Chào anh, Tôi là Ngụy An, là luật sư của Ngụy Thị.... Là tập đoàn sắp hợp tác với Tống Thị, của anh!

"Tiểu Hắc" Tên thật là Ngụy An, cậu với Thiển Âm cũng được xem là "thanh mai trúc mã" từ nhỏ. Chỉ vì khi cậu học xong Cấp 3 thì gia đình liền chuyển sang Mỹ sinh sống và định cư. Vì vậy cậu và cô ít khi liên lạc với nhau. Cậu là Luật sư của Ngụy Thị, còn Chủ tịch hiện tại của Ngụy Thị là Ngụy Luân - Anh trai của Ngụy An.

Tống Nam nhìn cậu khó tin, Văn Tịch bây giờ mới để ý đến Ngụy An. Từ vóc dáng, gia thế, cách nói chuyện đều không thua kém Tống Nam một chút nào, ngoài ra tính cách còn rất tốt và hơn hẳn Tống Nam. Văn Tịch nhìn cậu không chớp mắt khiến Ngụy An khó chịu vô cùng

- Vị tiểu thư kia, xin cô đừng nhìn tôi như vậy _ Ngụy An lên tiếng, ôn nhu vô cùng

Văn Tịch ngại ngùng cúi đầu xuống không giám đối diện với cậu nữa. Tống Nam nhìn thấy Dư Thiển Âm luôn đưa ánh mắt dịu dàng về phía cậu, trong lòng ngọn lửa hờn ghen càng trỗi dậy dữ dội hơn.

- Tiểu Hắc, cậu thật giỏi a! _ Dư Thiển Âm cười tươi rói

Tống Nam bùng nổ tức giận, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo một mạch đi. Nhưng... Do quá bất ngờ với lại anh dùng lực khá mạnh nên Dư Thiển Âm đã vô tình đụng vào khuỷu tay của Văn Tịch, mà phần đụng trúng là bụng cô

Dư Thiển Âm nhướn mày, cơn đau truyền lên khiến cô không thể không kêu lên

- B... Bụng tôi... Đau... Đau quá! _ Cô khó khăn nói

- Tiểu Âm em sao vậy? _ Tống Nam lo lắng ôm lấy cô

- Tiểu Bạch, cậu sao vậy? _ Ngụy An chạy đến xô ngã anh sang một bên, bế lấy cô chạy vào bệnh viện

Tống Nam bị Ngụy An xô ngã liền thấy bản thân vô dụng, ngay đến người phụ nữ của mình mà còn không bảo vệ được. Thì đáng mặt đàn ông sao?

Văn Tịch thấy hoàn cảnh hiện tại có vẻ không ổn, cô nàng liền bước đến an ủi anh

- Anh Nam, anh đừng như vậy. Bây giờ Thiển Âm cần anh, anh mau đến bệnh viện với cô ấy đi! Nhanh lên! _ Văn Tịch vỗ vai anh

Tống Nam nhìn Văn Tịch gật đầu rồi cấp tốc chạy vào bệnh viện

Văn Tịch nhìn bóng dáng Tống Nam chạy nhanh như vậy khiến cô buồn cười. Nhưng là nụ cười buồn

- Anh Nam, em biết chúng ta là anh em họ. Nhưng em lỡ yêu anh rồi, tuy vậy em biết... Anh yêu Thiển Âm, em buông. Chúc anh hạnh phúc, tình đầu của em

Văn Tịch cười rồi cũng đi ra khỏi Dư gia, bắt một chiếc taxi đến sân bay. Có lẽ đây chính là sự lựa chọn của Văn Tịch...

[................................................]

Tại bệnh viện Thiên Hoằng

Ngụy An bế cô chạy nhanh vào phòng cấp cứu. Vừa chạy cậu vừa nói an ủi cô

- Tiểu Bạch, cậu sẽ không sao. Tin tớ, cậu chắc chắn sẽ ổn. Tin tớ, Tiểu Bạch cậu phải cố gắng

- Tiểu... Tiểu Hắc, tớ.... Tớ... Tớ đau. Bụng... Bụng tớ đau lắm... Đau lắm... T... Tô.... Tống... Nam... _ Trước khi mất hết ý thức, cô vẫn gọi tên anh.....

Ngụy An thất thần nhìn cô ngất trên bàn tay mình mà hoảng. Bàn tay cậu nhuốm đầy máu, cậu sợ cô sẽ xảy ra bất trắc....

[................................................]

Hành trình ngược bắt đầu :>
HE hay SE?

Tiếc gì 1 🌟 cho ta nào các nàng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status