Bà xã! Em không biết ghen sao?

Chương 15


Dư Gia

Sau hai năm miệt mài nổ lực thì Dư Thiển Minh cũng đã nắm vững trong tay tập đoàn Dư Thị, nối nghiệp của cha mình

Lãm Khánh cũng đang trên đà phát triển tập đoàn Lãm Thị của bản thân

Chỉ riêng chàng trai Tiêu Vũ si tình này, luôn hi vọng rằng Dư Thiển Âm sẽ xuất hiện và quay trở về. Vì vậy trong suốt hai năm nay, cậu chưa hề nghĩ đến việc lập gia thất. Cậu muốn chờ đợi người cậu yêu an toàn quay trở về. Tuy vậy. Cậu cũng đã giúp Tiêu Thị chen chân vào một trong số năm tập đoàn lớn và hùng mạnh nhất thế giới

Phía xa xa kia là Dư Phong và gia đình họ Tống. Dư Phong chẳng những không hận gì Tống Nam mà vẫn đối xử tốt với anh như người con trai của mình. Vì sao lại vậy?

- Anh Dư, hai năm qua A Nam nhà tôi đã thay đổi rất nhiều. _ Hà Bối Ni khẽ cười

- Tôi thấy được chứ. Mong là Tiểu Âm trên trời linh thiên, phù hộ A Nam sớm tìm được người con gái tốt _ Dư Phong nhếch mép

Phía xa nữa, một chiếc Cadillac đen dừng lại. Mọi ánh mắt đều tập trung vào chiếc xe đó, ngay cả Tống Nam cũng theo trực giác mà ngước sang nhìn. Bóng dáng một người con gái với gương mặt lạnh lùng bước ra. Đó là Julia. Cô nàng này thay mặt Jerry đến bữa tiệc

- Chủ tịch Dư xin thất lễ. Chủ nhân của tôi vì vừa đáp máy bay nên khá mệt. Vì vậy tôi mới đến thay _ Julia khẽ bắt tay Dư Phong

- Không sao, Chủ tịch Jerry trăm công nghìn việc mà đã bỏ một ít thời gian để về đây tham gia ngày thành lập Dư Thị như thế này cũng đã quá quý rồi _ Dư Phong nghiêm trang nói

- À. Chủ nhân nói, ngài đã sắp xếp một bữa ăn thân mật giành cho bốn công ti nằm trong top đầu thế giới. Mong mọi người bỏ ra thời gian đến tham dự _ Julia mỉm cười

- Được, chúng tôi sẽ đến. Phiền Julia thư kí báo lại! _ Dư Thiển Minh nhan chóng trả lời

Julia khẽ gật đầu, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại. Một nhân vật khác lại bước vào, người này có vẻ khá quen thuộc

- Ngụy An?

- Tổng Giám Đốc David!

Dưới sự ngỡ ngàng của toàn thể tất cả mọi người, Ngụy An lịch lãm bước vào. Julia nhanh chóng đứng sau lưng cậu và cuối thấp đầu xuống tỏ vẻ cung kính vô cùng

Ngụy An bước đến chỗ họ đang đứng, đưa bàn tay của mình ra

- Đã lâu không gặp _ Ngụy An nhếch mép

- Không ngờ cậu lại là Tổng Giám Đốc của JD _ Dư Thiển Minh cười

- Chưa đâu, Chủ tịch mới là người khiến mọi người bất ngờ hơn nữa _ Ngụy An cười ẩn ý

Bọn họ chỉ biết nhìn Ngụy An với cặp mắt khó hiểu. Riêng Tống Nam im lặng nảy giờ nhưng đang nhìn cậu với ánh mắt hình viên kẹo đồng.

Kết thúc bữa tiệc đêm của Dư Gia, Ngụy An đứng hóng mát ở sân vườn thì Tống Nam chậm rãi bước đến

- Cậu đã ở đâu suốt hai năm? _ Tống Nam mở lời

- Tiểu Âm cũng đã mất, tôi ở lại làm gì nữa? Tôi về Mỹ phát triển sự nghiệp _ Ngụy An khoanh tay nhìn xa xăm

- Nếu năm đó tôi không bất cẩn chắc sẽ không xảy ra cớ sự này _ Tống Nam cười buồn

- Anh hối hận sao? _ Ngụy An ngạc nhiên nhìn anh

- Hối hận? Cũng muộn rồi. Haizzz... Nếu cô ấy còn sống, cho dù muốn cái mạng hèn này của tôi. Tôi cũng cam tâm tình nguyện _ Tống Nam nói với giọng chán nản

- Anh đã bao giờ nghĩ về Tiểu Âm chưa? _ Ngụy An nhẹ lại giọng, nhưng hình như tim cậu vẫn còn nhoi nhói

- Hai năm qua, tôi chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về cô ấy. Nếu năm đó, tôi không lỗ mãng thì có lẽ bây giờ. Tôi và cô ấy đã hạnh phúc rồi _ Tống Nam ngước lên nhìn bầu trời đầy sao

- Sao anh không tiến thêm bước nữa? _ Ngụy An gặng hỏi

- Không! Tôi chỉ yêu một người và suốt đời chỉ duy nhất là cô ấy. Vợ tôi là Dư Thiển Âm! _ Tống Nam mỉm cười

Ngụy An im lặng vỗ vai anh giống như đang an ủi anh, nhưng sâu trong thâm tâm của cậu là nỗi đau xé lòng.

[................................................]

Ở khách sạn

Hiển nhiên tất cả câu nói của Tống Nam và Ngụy An đều được máy nghe lén mà cô đã cài vào. Từng lời từng chữ mà Tống Nam nói ra như là một nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Đôi tay run rẩy đặt nhẹ lên ngực trái

- Không được mềm lòng. Không được khóc! _ Tuy miệng nói là nói như vậy thôi, nhưng trên hốc mắt của cô đã đỏ hoe. Giọt nước lấp lánh, nóng hỏi từ từ rơi xuống trên gương mặt kiều diễm của cô

Jerry máu lạnh lại bị Dư Thiển Âm đánh bại. Dư Thiển Âm vẫn hoài là Dư Thiển Âm, cho dù có chuyện gì đi nữa thì tình yêu mà Dư Thiển Âm giành cho Tống Nam vẫn là mãi mãi, vẫn là sâu đậm như vậy

- Chủ nhân! _ Juli đưa khăn giấy cho cô

- Juli. Tôi yêu đuối lắm đúng không? _ Dư Thiển Âm nức lên

- Không đâu chủ nhân, trong lòng tôi. Cô rất mạnh mẽ! _ Juli khẽ ôm cô

- Juli, thâm tâm của tôi rất muốn trả thù. Nhưng, trái tim tôi không cho phép. Mỗi lần nhắc đến Tống Nam, tim tôi đau lắm, như muốn nổ tung vậy. _ Dư Thiển Âm khóc lớn hơn

- Vậy đừng trả thù nữa. Chủ nhân, đừng hành hạ bản thân, đừng lừa dối bản thân mình. Chủ nhân yêu anh ta! Không... Phải nói là yêu rất nhiều! _ Juli khẳng định chắc nịch 100%

Dư Thiển Âm ngồi thẳng người dậy, nhắm mắt lại suy nghĩ cái gì đó

- Được. Tôi sẽ suy nghĩ lại, đi nghỉ đi. Ngày mai còn có việc phải xử lí _ Dư Thiển Âm mỉm cười

- Chủ nhân, cô cười lên rất xinh đẹp. Hãy tìm lại sự hồn nhiên đó nhé. Tôi tin cô làm được! _ Juli cũng mỉm cười

Dư Thiển Âm giật mình, nụ cười? Thứ mà hai năm nay cô chưa hề dùng đến, tí nữa thì quên mất, cô cũng biết cười và từng cười rất hạnh phúc, bây giờ cô nên tìm lại sao?

- Tống Nam, anh khiến tôi vừa yêu vừa hận! Tôi phải làm sao?

[................................................]

Dư Thiển Âm phải làm sao?
Cho ta ý kiến ~~
Tiếc gì 1 🌟 cho ta ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status