Bà xã về đây anh thương

Chương 54-2: Ngoại Truyện Năm Mới


Vì Tết đã đến nên ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Nhà cửa đã dọn dẹp xong, bây giờ cô hiện đang ở trong bếp nấu đồ ăn

Bên trong thư phòng, Tịch Mộ Thần vừa bàn chuyện làm ăn với khách xong. Chiếc điện thoại vừa cúp máy bỗng từ ngoài có một hình bóng nhỏ nhanh chân chạy vào

" Papa cứu con! "

Tịch Mộ Thần nhìn đứa nhỏ đang ôm chầm lấy chân anh, anh cúi người bế bé con lên

" Con sao thế? Tiểu Lãng lại ức hiếp con ư? "

Anh dịu dàng hỏi, bàn tay đưa lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé

Tịch Nghiên đáng thương gật đầu:

" Papa, caca có con nhện...tiểu Nghiên sợ! "

" Ngoan không khóc, papa sẽ làm chủ giúp con! "

Câu nói anh vừa dứt, ngoài cửa đi vào là một cậu bé

Cậu thản nhiên bước vào như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô bé sau khi nhìn thấy anh mình vào nhanh chóng tố cáo với papa

" Papa, anh ấy cầm nhện! "

" Con không có! "

" Anh nói dối! Mẹ bảo trẻ con nói dối là không tốt, anh không ngoan! "

Tịch Mộ Thần lẳng lặng nhìn hai đứa trẻ cãi qua cãi lại, sau hồi định lên tiếng thì cậu con trai lại nhanh miệng cướp lời

" Nghiên Nghiên ăn kẹo không? Anh có kẹo này, là loại socola em thích nhất đó! "

" Thật sao? "

Tiểu Nghiên nghe tới kẹo socola mắt đột nhiên sáng rực, trong nhà chỉ có cô bé và cô thích ăn đồ ngọt nên khi bé con thích kẹo socola cũng là chuyện thường

" Phải! Anh có này, em ăn không? Không ăn thì anh ăn một mình đó! "

" Ai nói em không ăn! Papa mau thả con xuống, tiểu Nghiên muốn kẹo "

Tịch Mộ Thần cũng theo ý bé con thả xuống đất, tiểu Nghiên sau khi đáp xuống đất liền chạy vui vẻ chạy đến bên anh mình

Tịch Lãng nhếch miệng cười, cậu lấy ra trong túi cái gì đó rồi đặt nó vào lòng bàn tay cô bé

Tịch Nghiên sau khi được anh trai bỏ cái gì đó vào lòng bàn tay liền ngây ngô mở ra

Sau khi nhìn thấy vật trong tay là gì cô bé hoảng sợ làm rơi nó xuống đất rồi chạy tới ôm chặt chân anh, khóe mắt không ngừng chảy nước

" Huhu có nhện...papa tiểu Nghiên sợ...! "

Tịch Mộ Thần bế cô bé lên, tiểu Nghiên đáng thương úp mặt vào vai anh khóc nức nở

Anh không ngừng vuốt lưng vỗ nín cô bé sau đó quay sang nhìn cậu bé

" Lãng không nên chọc em như thế! "

" Nhưng papa cái con đưa em thật sự là kẹo mà! "

Tịch Lãng cúi người nhặt con nhện nhỏ lên, cô bé vẫn cứ ôm chặt anh không buông

" Papa... "

" Ngoan, tiểu Nghiên con quay lại nhìn kỹ nó thử xem coi có phải là nhện hay là kẹo socola hay không "

Cô bé nức lên một tiếng nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh

" Nè! Em nhìn xem, kỹ vào nhé! "

Tịch Lãng nói, cậu đưa con nhện đến trước mặt cô bé. Cô bé sợ hãi quay mặt lại

" Tiểu Nghiên, không được sợ. Dù cho là nhện thật hay giả nó cũng không thể làm con bị thương được "

" Nhưng papa, con vật đó nhiều chân và đáng sợ lắm ". Cô bé đáng thương nhìn anh nói

Anh đặt cô bé xuống đất, đặt bàn tay lên tóc cô bé xoa nhẹ

" Nhện, không phải là thứ đáng sợ nhất trên thế giới. Sau này khi trưởng thành con sẽ biết như thế nào mới là cái đáng sợ nhất "

Cô bé chớp đôi mắt nhìn cha mình, sau khi hiểu được lời anh nói. Nước mắt cũng không còn rơi, cô bé tự lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ

Tịch Mộ Thần khẽ cười hài lòng nhìn cô con gái của mình, Tịch Lãng đưa con nhện nhỏ một lần nữa trước mặt Tịch Nghiên

" Em mở ra thử xem, nhìn nó tuy giống nhện nhưng không phải. Đây là kẹo socola mang hình dáng con nhện do chú Minh Hạo đưa cho anh! "

" Thật sao? Anh không gạt em lần nữa chứ? "

" Không gạt em! "

Nhìn thấy anh trai kiên định nói như thế cô bé cũng thử tin một lần vậy, dù cho có là thật cũng có papa bên cạnh bảo vệ mình

Tịch Mộ Thần quan sát bé con cầm con nhện từ trên tay Tịch Lãng sau đó mở giấy gói hình con nhện ra. Kết quả sau khi mở ra lại xuất hiện một viên kẹo socola mang hình dáng nhện

Cô bé không còn sợ nữa, trái lại cầm viên kẹo thích thú nhìn cha mình

" Papa, viên kẹo này thật thú vị "

" Con thích là được ". Tịch Mộ Thần xoa đầu cô con gái mình

Mọi chuyện đã được giải quyết, công việc anh cũng đã sắp xếp xong nên khoảng thời gian rảnh bây giờ anh sẽ dành riêng cho gia đình

Cô từ trong bếp đi ra nhìn thấy ba cha con đang ngồi trên ghế sofa cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ

" Em bỏ lỡ gì vui sao? "

Tịch Mộ Thần ôm eo bà xã, anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô

" Không có, ra rất đúng lúc! "

Tiểu Nghiên vui vẻ chạy tới ôm chân cô, nói:

" Mami vừa nãy con mới được ăn viên kẹo socola hình con nhện đó! "

" Vậy sao? Nó ngon chứ? ". Cô mỉm cười ngồi xổm trước mặt cô bé hỏi

" Ưm rất ngon, caca đã cho con đó! Còn nữa, bây giờ con đã hết sợ nhện rồi! "

" Tiểu Nghiên thật giỏi! "

Khen ngợi công chúa nhỏ, cô cũng không quên đặt một nụ hôn lên má cô bé. Cậu con trai nhỏ kế bên dĩ nhiên không thoát khỏi rồi

" Mami! "

Cô bật cười, tiểu Lãng tuy còn nhỏ nhưng cái tính kiêu ngạo kia giống y như cha nó vậy

Cả bốn người đang vui vẻ bỗng từ ngoài đi vào ba con người

" Náo nhiệt vậy? Tụi này không đến trễ chứ? "

Mọi người theo tiếng nói vọng từ ngoài vào nhìn sang, Tịch Nghiên vui vẻ nhìn thấy người quen cô bé liền chạy đến chỗ họ

" Chú Hàn, chú Minh Hạo, cậu Thiên! "

" Ngoan! "

Cô mỉm cười đi tới cùng Tịch Mộ Thần

" Không trễ đâu, tụi em vừa làm xong thôi "

Tiểu Nghiên nghịch ngợm vươn tay trước mặt Tiêu Cảnh Thiên: " Cậu Thiên, bế cháu! "

" Được! ". Tiêu Cảnh Thiên nhẹ giọng, khẽ mỉm cười nhìn cô bé

Tịch Mộ Thần nhàn nhạt nói: " Mọi người vào trong đi! "

Anh vừa nói xong cô liền nhìn sang anh

" Sao thế? "

" Tết rồi, có thể bỏ cái tính kiêu ngạo kia của anh vào một ngày được hay không? "

Lúc này mọi người ai nấy đều đã vào trong hết rồi, bây giờ chỉ còn lại cô và anh

Tịch Mộ Thần nghe cô nói thế liền nhếch môi cười:

" Muốn anh bỏ sao? Được thôi! Vậy thì cũng phải có cái gì đó cho anh chứ nhỉ? "

" Lại muốn gì nữa đây? "

Anh áp sát mặt vào tai cô, khẽ thủ thỉ:

" Đêm nay thôi nhé, được không? "

Nghe anh nói thế cô liền đỏ mặt, nhanh chóng đẩy anh ra lo sợ mọi người sẽ nhìn thấy

" Bà xã? "

" Chỉ...chỉ đêm nay thôi đó! ". Cô thẹn thùng nhỏ giọng đáp ứng anh

" Được! " Cuối cùng thì cũng dụ dỗ được

Không biết đã bao lâu anh không chạm vào cô được rồi nhỉ? Hình như là gần hai tháng rồi...thật lâu! Bây giờ đã dụ dỗ thành công

Đêm nay nhất định anh sẽ phải lấy lại vốn lẫn lời mới được!

Tịch Mộ Thần đặt nụ hôn lên môi cô, nụ hôn vừa dứt từ bên trong bếp đã vang lên giọng nói của Lục Minh Hạo

" Này! Sao hai cậu lâu thế? Đói chết chúng tôi rồi "

Tịch Mộ Thần không nói gì, anh nắm lấy bàn tay cô

" Mình đi...! "

Đêm đó sau khi cùng nhau ăn một bữa tối vui vẻ và tràn đầy tiếng cười lẫn hạnh phúc. Vào thời điểm mười hai giờ tất cả mọi người ai nấy đều ra ngoài ngồi chờ pháo bông chuẩn bị bắn

Lục Minh Hạo đứng cạnh Phong Hàn, tay anh đang bế tiểu Nghiên

Không nhìn thấy cặp vợ chồng kia đâu liền thắc mắc hỏi:

" Ủa? Mộ Thần và Tiểu Tịch đâu rồi? "

" Không biết, chắc là đến chỗ nào đó riêng tư rồi! ". Phong Hàn tiện miệng nên trả lời lại anh

Tiếp theo Phong Hàn là Tịch Lãng:

" Papa đi " ăn nhẹ " rồi. Mọi người đừng lo! "

Mọi người: " … "

Ở trong một căn phòng, màn đêm bao phủ tất cả nhưng chiếc cửa sổ vẫn là mở để ánh trăng chiếu vào bên trong

Trên chiếc giường lớn đang có cặp nam nữ không ngừng quấn lấy nhau tạo ra những âm thanh đầy ám muội

" Ưm...Mộ Thần nhẹ thôi! "

Đôi chân xinh đẹp của cô quấn chặt vào hông anh, mười ngón tay đan vào ngón tay anh

Tịch Mộ Thần trán đầm đìa mồ hôi nhìn người phụ nữ bên dưới thân, anh khẽ cười rồi đặt nụ hôn lên trán và môi cô

Lúc xong khúc cao trào nhanh chóng đến, Tịch Mộ Thần ra vào mãnh liệt bên trong cô khiến khoái cảm ập đến nhiều lần

Đỉnh điểm, anh gầm nhẹ sau đó phóng thích tất cả mầm mống mình vào bên trong cô

Cả hai mệt mỏi ôm lấy nhau nằm xuống chiếc giường lớn

Ầm ầm...từ bên ngoài bỗng bắt đầu bắn những pháo sáng đủ hình dạng đẹp mắt cùng với những tiếng pháo nổ ầm ầm vang từ xa

Ở chỗ này thật không ngờ cô cũng vẫn có thể nhìn thấy pháo bông

" Đẹp quá! "

Tịch Mộ Thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những pháo sáng lên tục bắn lên đủ mọi hình dáng và màu sắc sau đó anh nhìn sang cô gái bên cạnh

Cô đang nằm trong lòng anh, đôi môi nở nụ cười khi nhìn thấy những pháo sáng ấy bắn lên. Dù cho ánh trăng, ngôi sao hay thậm chí là những pháo sáng ấy bắn lên với đủ mọi hình dạng đẹp thế nào

Trong đêm nay, cái đẹp nhất anh vẫn luôn thích ngắm mãi chính là nụ cười của cô

" Oa Mộ Thần anh xem kìa, thật đẹp! "

Tịch Mộ Thần cúi đầu đặt nụ hôn yêu thương lên tóc cô:

" Phải, rất đẹp...nhưng trong mắt anh em vẫn là đẹp nhất "

Nghe anh nói thế cô ngẩn đầu mỉm cười nhìn anh:

" Mộ Thần, năm mới vui vẻ! "

" Năm mới vui vẻ! "

Anh cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô

--------------------

- Chúc mọi người năm mới vui vẻ <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status