Bá y thiên hạ

Chương 209: Điên đảo thị phi chích nhân cường


Hai ngày sau, cũng chính là ngày mà đại quân Địa Tinh vây chặt Tạp Tu Tư thành, Đoạn Vân xuất hiện trong đội ngũ đại quân Địa Tinh. Từ khi đại quân Địa Tinh xuất chinh đến giờ cũng đã qua ba mươi ngày rồi. Trong ba mươi ngày đó đã có hai lần đại chiến, mấy lần tiểu chiến, tất cả đều đại thắng, hơn nữa không một người nào dính thương vong, điều này làm cho các thế lực trên đại lục một lần nữa ngả mũ cúi chào Địa Tinh. Kết quả của cuộc chiến như vậy, bất kỳ là ai cũng không thể không thừa nhận. Đến cả Đoạn Vân vốn cũng cho rằng Địa Tinh nhất định sẽ tổn thương không ít, nhưng hắn không ngờ, phương thức tác chiến quỷ dị của đại quân Địa Tinh lần đầu xuất hiện trên đại lục, cộng với phương thức chiến đấu mới làm cho địch quân sợ mặt xanh như đít nhái, không ai còn muốn đánh nữa. Ngươi nghĩ xem, ngươi còn chưa chạm được vào địch quân, ngươi đã chết hơn một nửa rồi, ngươi còn có tự tin vọt tới nữa không chứ? Những binh lính trong cuộc chiến bị chết rất thê thảm, cho dù là ác ma cũng phải xanh mắt ba phần, chứ đừng nói là binh lính loài người bình thường.

- Thiếu gia, quân ta đã vây chặt cả Tạp Tu Tư thành. Bây giờ bên trong thành, quân địch có hai mươi vạn quân, trong đó mười vạn là hoàng gia kỵ sĩ, mười vạn khác là tàn binh sau cuộc chiến Lạc Nhật.

Địa Tinh Đại tướng Mã Khả Ni vừa đưa ống nhòm cho Đoạn Vân vừa giảng giải về tình hình chiến sự.

Buông ống nhòm xuống, hắn cười nói với gã:

- Ha ha, Mã Khả Ni, bây giờ ngươi đã có thanh danh lừng lẫy rồi. Nghe nói hiện nay ở các thành thị của nhân loại, ngươi đã trở thành Địa Tinh chiến thần rồi đó. Ừm, ừm…tốt, tốt! Không phụ là người của Trung Hoa gia tộc.

Đại tướng Mã Khả Ni bối rối như đứa trẻ con, gãi gãi đầu:

- Đều là nhờ vào sự lãnh đạo anh minh của thiếu gia, hì hì… Ta chỉ bảo tướng sĩ thủ hạ phương hướng bắn tên, rồi đến lúc nào khai pháo. Cơ bản không làm gì cả.

Hắn cười khuyến khích:

- Ngươi sai rồi. Hai quân tác chiến, chỉ huy là rất trọng yếu. Ngươi không thẹn là Địa Tinh chiến thần, có phải là ngươi cảm thấy chiến đấu như vậy hơi dễ dàng quá không?

- Đối với Mã Khả Ni… Hả! Thiếu gia … binh lính của nhân loại có thực lực quá yếu, hơn nữa thiếu gia lại muốn chúng ta hạ thủ lưu tình. Đến cả một nửa lực chiến đấu của chúng ta còn chưa phát huy hết, địch nhân đã bị dọa chạy trốn mất rồi. Quả là hơi chán.

Mã Khả Ni vừa nghe hắn nói thế, lập tức lầu bầu thốt lên sự bất mãn của mình với hắn.

Hắn nheo mắt cười:

- Ngươi đã giết mười mấy vạn binh lính loài người rồi, còn tuyên bố hạ thủ lưu tình nữa hả? Nhưng trong chiến đấu, việc lưu tình cho địch nhân là một việc rất không nên làm. Chỉ một sai lầm nhỏ là cả quân đội đã có thể bị tiêu diệt. Do đó, làm một chỉ huy ngươi đã thực hiện rất tốt. Ngươi yên tâm, lần này là chúng ta có những điều đặc thù, trong những cuộc chiến đấu sau này, sẽ không còn cơ hội cho các ngươi hạ thủ lưu tình cho địch nhân nữa đâu. Dù sao trên chiến trường, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với mình. Cố mà lãnh đạo binh lính cho tốt, đảm bảo lực chiến đấu của các ngươi đạt tới một trình độ cao nhất.

- Rõ!

Đại tướng Mã Khả Ni hưng phấn vểnh mông chào hắn theo quân lễ.

- Ha ha, ngươi nói họ đầu hàng?

Đoạn Vân nhìn Tạp Tu Tư thành đang bị vậy chặt hỏi gã.

- Thiếu gia, có muốn chúng ta cho chúng nếm vài phát pháo, để cho bọn chúng mau mau đầu hàng không? - Mã Khả Ni đề nghị.

- Báo cáo! Tạp Tu Tư phái ra sứ giả tới, nghe nói là muốn đàm phán. - Lúc này một tên lính Địa Tinh tiến đến bẩm báo.

- À, tốt! Mã Khả Ni, ngươi đàm phán với bọn chúng đi, ta chỉ cần nghe lỏm là được.

Đoạn Vân nói xong, lắc mình một cái biến mất. Kỳ thật hắn rất thích thần bí, hắn chỉ chạy vèo đến một cái trướng bồng (lều bạt) quân dụng, ẩn mình vào bên trong.

Chẳng mấy chốc, ba sứ giả của Tạp Tu Tư đã tới trước dàn tên của Địa Tinh võ sĩ, rồi đi tới trướng bồng của Tinh Đại tướng Mã Khả Ni.

- Đại tướng Mã Khả Ni tướng quân tôn kính, ta là Đại hoàng tử Tạp Tu Tư XXX. Lần này, ta đại biểu cho Tạp Tu Tư Đế Quốc tới đây xin đàm phán với quý quốc, xin được tiến hành hiệp thương. - Vị Đại hoàng tử dẫn đầu đoàn hơi run rẩy nói với gã.

Mã Khả Ni, cả người mặc chiến giáp nhẹ do Địa Tinh đặc chế đưa mắt nhìn người tự xưng là Đại hoàng tử, đại diện đàm phán về cuộc đại chiến Lạc Nhật rồi nhìn nhìn vào hai tùy tùng sau lưng hắn, lắc lắc đầu.

Trong trướng bồng, có trăm Địa Tinh thân vệ mang theo phá ma tiễn đồng thời đứng hộ vệ phía trước và hai bên Mã Khả Ni.

Còn lúc này, một thân vệ thủ hạ nói nhỏ vào tai gã:

- Quân trưởng, theo sự đo đạc của máy thăm dò năng lượng chúng ta, hai tên gia hỏa nhìn qua như hộ vệ tùy tùng đó thực ra là hai Kiếm Thần.

Mã Khả Ni khẽ gật đầu, ra hiệu cho tên thân binh đó lui ra. Kiếm Thần? Nếu dám lộn xộn, cứ một tiễn xuyên thủng lòi phèo như cũ thôi. Hơn nữa thân là người chỉ huy tác chiến cao nhất, trên người gã có mặc một kiện long bì khinh giáp do Địa Tinh và Ải Nhân liên hợp chế tạo ra. Có thể phòng thủ những đòn tấn công thần cấp ma pháp, cho dù là thần cấp đấu khí cũng không thể xuyên thủng được.

- Xem ra các ngươi không có bao nhiêu thành ý nhỉ. Ta thấy không cần nói chuyện nữa, trực tiếp hạ lệnh bắn pháo, san bằng tòa thành thị này là xong chuyện. - Mã Khả Ni cười nhạt nói.

- Đại tướng quân tại sao lại nói lời như vậy? - Đại hoàng tử giật mình hỏi.

Mã Khả Ni cười lạnh một tiếng, lớn tiếng đáp trả:

- Các ngươi được phái tới đàm phán, lại đem theo Kiếm Thần. Ngươi đừng tưởng rằng ngày đó ở trong trận đại chiến Lạc Nhật, do khoảng cách rất xa là ta không thể thấy được hình dáng của Đại hoàng tử. Ngươi chỉ là kẻ giả mạo thôi.

Nghe Mã Khả Ni nói thế, hai Kiếm thần cùng một lúc đánh về phía gã. Nhưng thân hình họ vừa nhảy lên, phá ma tiểu tiễn của Địa Tinh đã tiếp đón khắp người. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hai Kiếm thần lập tức đã lên đường chầu Diêm vương. Trước mặt phá ma tiễn, cho dù là thân thể cường hãn của ma thú cũng tuyệt đối không chịu nổi một tiễn, chứ đừng nói là thân thể loài người vốn yếu đuối mỏng manh hơn ma thú nhiều.

Còn tên Đại hoàng tử giả mạo lại không bị Địa Tinh công kích, nhưng hắn bị dọa dở sống dở chết. Đó là Kiếm Thần, hai người đó chắc là hai Kiếm thần mà bị tên bắn chết.

- Mịa! Thật sự là phiền toái. Lão tử lấy đâu ra lắm thời gian chờ họ bày hết trò ra. Lại còn dám ám sát nữa? Họ bị động kinh à! - Lúc này, Đoạn Vân xuất hiện bên trong trướng bồng.

- Thiếu gia, chúng ta phải làm sao bây giờ? - Mã Khả Ni quay sang hỏi hắn.

Nhìn tên mạo danh Đại hoàng tử bị dọa đến vãi tè ra quân, hắn thủng thẳng nói:

- Để tên kia trở về báo tin. Nói rằng, nếu chúng không đầu hàng, một giờ đại lục sau, đại quân Địa Tinh sẽ hạ lệnh công thành. Mẹ kiếp, trực tiếp san phẳng cả thành cho ta.

- A, Đoạn Vân đại nhân. Ngài làm sao lại ở chỗ này? - Tên sứ giả kia vừa thấy hắn lập tức giật nảy người lên.

Hắn cười khẩy:

- Tại sao ta không thể ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi không biết Địa Tinh vương quốc còn có tên là Trung Hoa Địa Tinh vương quốc hả? Ngươi trở về nói cho hoàng đế của các ngươi, nói là Đoạn Vân ta muốn họ nhanh chóng đầu hàng lão tử. Bằng không các ngươi sẽ biết hậu quả.

- Dạ dạ dạ, tiểu nhân, tiểu nhân... đi ngay.

Tên sứ giả chưa nói xong đã bị đám Địa Tinh võ sĩ lôi xềnh xệch ra ngoài.

Tin tức về Đoạn Vân đang ở trong quân của Địa Tinh theo đó truyền về thành. Phản ứng của Tạp Tu Tư lại làm cho hắn sửng sốt.

Giới bình dân vừa nghe nói Đoạn vân đã đến, lập tức phóng ra đủ loại pháo ma pháp, ai nấy đều hoan hô nhảy nhót. Còn hoàng tộc và các quan lại của Tạp Tu Tư thì chạy vội ra ngoài hoàng thành, thi nhau quì rạp trước mặt hắn.

Điều này làm cho hắn trợn tròn mắt, đây có còn xem như là chiến tranh nữa không hả trời? Chẳng lẽ lão tử có bá khí vương giả đến thế, hổ vừa ho một cái, các thế lực đã đua nhau tới bái phục? Mẹ ơi!

Quốc chủ Mạch Khắc Hưu Tư của Tạp Tu Tư suất lĩnh quần thần cung nghênh Hồng y chủ giáo Đoạn Vân đại nhân đại giá.

Hoàng đế Tạp Tu Tư Mạch Khắc Hưu Tư cung kính vái lạy hắn theo một lễ thần phục.

Mịa! Dường như lão tử tới đây để thanh tra hắn vậy.

- Tốt lắm! Đứng lên đi. Nhưng cái chức Hồng y chủ giáo thì lạc hậu rồi, thân phận ta bây giờ ở Thần điện là đại Giáo hoàng. - Hắn nói ra vẻ uy nghiêm.

- A! Đại Giáo hoàng?

Nghe Đoạn Vân nói thế, cả đám trọng thần Tạp Tu Tư đều có vẻ mặt khó tin. Đại giáo hoàng vừa nghe qua là biết còn cao hơn cả Giáo hoàng nữa kìa.

Hắn cất giọng uy nghiêm:

- Hoàng tộc Tạp Tu Tư, các ngươi biết tội chưa?

- Đại giáo hoàng đại nhân, chúng ta biết tội rồi, biết tội rồi. Cầu xin Đại giáo hoàng đại nhân đại lượng, tha cho Tạp Tu Tư tiểu quốc.

Mạch Khắc Hưu Tư nghe hắn nói thế, vội vàng lắp bắp trả lời.

- Ngươi nói xem, ngươi đã phạm vào tội gì? - Hắn nghiêm túc hỏi.

- Cái này... Này... Xin đại nhân dạy bảo cho. - Mạch Khắc Hưu Tư ấp úng vẻ cầu khẩn.

- Được, ngươi đã không biết, ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Tạp Tu Tư thành vệ quân của các ngươi vì tham tiền sinh lòng dạ ác độc, giết hại hơn mười tử dân của Địa Tinh vương quốc. Tội danh là mưu tài hại mạng. Còn ngươi thân là hoàng tộc Tạp Tu Tư, lại cực lực che chở cho phạm nhân phạm tội, không chịu nhận sai với Địa Tinh vương quốc. Đây là bao che phạm tội. Còn nữa, các ngươi không muốn bỏ tiền chuộc các tướng lĩnh tù binh của bổn quốc, đây là tôi vô trách nhiệm với dân chúng của mình. Tạp Tu Tư mới bị chết mất mười mấy vạn tướng sĩ, có thể nói đều là sai lầm từ những quyết sách kém cỏi của ngươi. Ngươi nghĩ lại xem, nếu vài thành vệ quân kia không tham lam tiền bạc của đám Địa Tinh rồi sau đó mưu hại họ, nếu là ngươi có thể nhận sai với Địa Tinh bộ tộc. Tự xét lại bản thân, thì làm sao có cuộc chiến tranh này? Làm sao có chuyện mười mấy vạn tướng sĩ hi sinh vô ích? Mười mấy vạn tướng sĩ chứ ít gì. Ma tộc sắp xâm lấn tới nơi rồi, ngươi lại còn để xảy ra những cuộc nội chiến trên đại lục, ta xem ra ngươi cố ý muốn làm giảm thực lực của đại lục, có phải ngươi đã đầu phục Ma tộc không?

Hắn đúng là mồm trơn như bôi mỡ, rõ ràng là hắn phái đại quân Địa Tinh đến Tạp Tu Tư gây chiến, thế mà lúc này đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hoàng tộc Tạp Tu Tư, thật sự là một tên vô sỉ không chịu được.

- A! Đại Giáo hoàng đại nhân, ta không... Ta không có cấu kết với Ma tộc đâu. Lần này chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, là việc ngoài ý muốn thôi.

Mạch Khắc Hưu Tư bị dọa đến nỗi lại sợ hãi quì rạp xuống trước mặt hắn, tội cấu kết với Ma tộc là một tội tày trời. Nhưng hắn nghĩ lại bỗng cảm thấy xem ra có gì đó không ổn, hình như Địa Tinh thừa cơ xâm lấn cơ mà? Còn giết chết mười mấy vạn tướng sĩ của đế quốc cũng là kiệt tác của đại quân Địa Tinh?

Đoạn Vân nói rất uy nghiêm:

- Được, đó đã là một việc ngoài ý muốn, ta đây cũng không nói nhiều nữa. Đại quân Địa Tinh chẳng mấy chốc sẽ triệt thoái, ngươi cũng có thể tiếp tục làm hoàng đế như cũ.

- Cảm ơn ân cứu mạng của Đại giáo hoàng. Cảm ơn ân cứu mạng của Đại Giáo hoàng.

Nghe Đoạn Vân nói thế, Mạch Khắc Hưu Tư và một lũ đại thần đều thở phào nhẹ nhõm. Tạp Tu Tư rốt cục được bảo tồn rồi.

Nhưng những lời kế tiếp của hắn, lại một lần nữa làm cho họ chấn động.

- Tuy nhiên, ta muốn Tạp Tu Tư tiến hành cải tổ! - Hắn nói rất nghiêm túc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status