Bá y thiên hạ

Chương 239: Song phương đối trì thần thiệt chiến


- Được lắm, nhà ngươi ngon lắm đó, té ra tất cả là do ngươi giở trò quỷ! Vốn ta tưởng rằng Hứa Đức Lạp bị một vết nứt không gian xuất hiện hút đi, thật không ngờ …! Đoạn Vân, ta muốn biết, tứ đại Hải Vương bây giờ còn sống hay không? Nhưng sao ta không cảm thụ được năng lượng khí tức của họ?

Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc bị Đoạn Vân chọc tức đến nỗi cả râu mép cũng vểnh ngược lên, ánh mắt như tóe lửa căm hờn nhìn Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười cười, nói tiếp:

- Lão gia tử, ngươi yên tâm, mấy người bọn họ vẫn còn sống! Nhưng ta muốn để cho bọn họ sống, thì họ sẽ sống, còn nếu ta muốn cho bọn họ chết thì họ sẽ tiếp tục chết ngay đứ đừ!

- Tiếp tục chết hả? Những lời này của ngươi là ý tứ gì đây? Chẳng lẽ ngươi đã giết họ rồi sao?

Ba Nhĩ Hi Đặc hỏi có chút kích động.

Đoạn Vân nói:

- Yên tâm, họ chưa chết đâu. Ta chỉ tạm thời làm đóng băng hoạt động sinh mạng của họ mà thôi, còn trên thế giới này cũng chỉ có ta mới có thể làm cho hoạt động sinh mạng của họ khôi phục lại được! Nói cách khác, ngươi muốn cứu họ thì phải nghe những chỉ thị của ta!

- Bảo Hải Tộc thần thánh cường đại của ta mà phải nghe chỉ thị của một tên loài người yếu đuối sao? Ha ha, Đoạn Vân ơi là Đoạn Vân, ngươi quả thật không biết trời cao đất rộng là gì rồi! Đoạn Vân, bổn Hoàng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi mau thả cháu gái ta và tứ đại Hải Vương Bắc Hải ra. Bằng không ta nhất định sẽ làm cho tòa Á Cương này của ngươi biến thành bãi đất bằng!

Ba Nhĩ Hi Đặc quả thật sắp bị Đoạn Vân chọc tức đến nổi điên rồi, không thể tưởng tượng được một tên loài người nhìn qua rất nhỏ bé yếu ớt lại dám bắt Hải Tộc cường đại phải nghe chỉ thị của hắn?

- Ha ha, Ba Nhĩ Hi Đặc, cho dù ta giao họ cho ngươi, họ cũng chỉ là những thi thể trong tay ngươi mà thôi! Nhưng, ta đã dám đem bọn người Hải Vương bắt giam đi, thì ta cũng đã sớm tính đến cục diện ngày hôm nay rồi!

Đoạn Vân cười nói.

- Ba Nhĩ Hi Đặc, ngươi cần gì phải nói nhiều với một tên phế vật như hắn chứ? Cứ hạ lệnh tiến công đi, đem toàn bộ chủng tộc ti tiện này đồ lục sạch sẽ, sau đó chúng ta sẽ cẩn thận tìm kiếm. Ta nghĩ, chúng ta có thể tìm được họ thôi!

Tên béo nung núc Đông Hải Sa Ngư Hoàng này xem ra đã không nhịn được nữa nói với Hải Hoàng. Thanh âm của hắn quả là rất hùng hậu, đúng là một nam nhân đúng nghĩa!

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Đông Hải Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương, Đoạn Vân ta hơi khó hiểu đấy. Ngươi là một thế lực ở Đông Hải, ngươi mắc mớ gì lại dây dưa với Bắc Hải làm gì? Nếu ta là ngươi, ta nhất định lợi dụng lúc Bắc Hải tổn thất tứ đại Hải Vương, chính trị hư nhược lỏng lẻo, cử đại quân xâm lấn Bắc Hải. Ta nghĩ với thực lực Đông Hải của ngươi, dưới tình huống Bắc Hải Thất Đại Hải Vương bị thiếu mất bốn người, hẳn là có thể chiếm được không ít Hải vực của Bắc Hải đấy!

Nghe Đoạn Vân nói thế, người giật mình không phải là Đông Hải Sa Ngư Hoàng Ba Lạp Cương, mà là Bắc Hải Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc.

Ba Nhĩ Hi Đặc chỉ vào Ba Lạp Cương nói vẻ hơi kích động:

- Ba Lạp Cương, có phải ngươi cố ý dẫn bổn Hoàng tới đây không?

Ba Lạp Cương vội vàng giải thích:

- Ba Nhĩ Hi Đặc, ta làm sao lại làm như vậy chứ? Hai thế lực lớn chúng ta sớm đã có kế hoạch hợp lực xâm lấn đại lục rồi mà! Chúng ta không nên nghe tên loài người này xúc xiểm ly gián chúng ta!

- Bổn Hoàng thấy ngươi cũng chẳng có đảm lượng đó!

Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Ba Nhĩ Hi Đặc vẫn có vẻ hơi lo lắng. Sự lo lắng này cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Đoạn Vân.

Đoạn Vân quay về Ba Nhĩ Hi Đặc trên không trung kêu lớn lên:

- Lão gia tử kia, ngươi ngẫm lại mà xem, vì sao Sa Ngư Hoàng phải cùng ngươi đi tới đây? Hơn nữa, ngươi tính thử xem trong nhà ngươi còn lưu lại bao nhiêu chung đoan cấp mười hai là hiểu được thôi! Ta nghĩ, lúc này, võ sĩ Hải Tộc Sa Ngư Hoàng có thể đang phát khởi tiến công đối với Bắc Hải các ngươi! Nên biết rằng, chung đoan của Bắc Hải các ngươi phòng thủ ở nhà chắc không còn nhiều lắm nhỉ!

Nghe Đoạn Vân nói, vẻ lo lắng trên mặt Ba Nhĩ Hi Đặc càng rõ ràng hơn!

Còn lúc này Ba Lạp Cương bực dọc nóng nảy rồi, hắn quay sang Đoạn Vân thét lên:

- Loài người hèn hạ này, đừng có ly gián chúng ta!

Hắn vừa nói vừa phát ra uy áp cuồng dũng ép xuống đám thủ hạ của Đoạn Vân, một lần nữa làm cho đám thủ hạ như được uống thuốc bổ!

Đúng lúc này, Bắc Hải Hải Hoàng nói vẻ uy nghiêm:

- Ba Lạp Cương, ngươi đừng sử dụng uy áp với họ nữa. Những người này cơ hồ đều có thể coi thường uy áp, hơn nữa dường như còn có thể dựa vào uy áp làm tăng thực lực của mình lên! Thật sự là rất quỷ dị! Ta tin ngươi sẽ không gây ra sự tình như vậy! Ta biết nếu ngươi làm như vậy thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm! Dù sao ngươi vẫn chưa đạt tới cấp mười ba, ta có thể dễ dàng bắt giữ ngươi được!

Lập tức Đoạn Vân xen vào nói:

- Ba Lạp Cương, ngươi không phái võ sĩ đi đánh lén họ đó chứ? Ái chà, đáng tiếc! Ngươi làm sao mà không biết suy nghĩ như vậy chứ?

Ba Lạp Cương mắt tóe lửa mũi xì khói nhìn Đoạn Vân quát:

- Ngươi im miệng đi! Nếu lúc này bổn Hoàng xâm lấn Bắc Hải, Đông Hải của ta đây cũng chẳng mấy chốc sẽ bị Nam Hải tà ác thôn phệ hết, chẳng phải tự mình đi tới diệt vong sao?

- À, nguyên lai là như vậy, chẳng trách! Thảo nào ngươi lại quan tâm tới Hải Hoàng Bắc Hải như vậy, lúc đầu ta còn tưởng giữa mấy người bọn họ có bí mật gì đó không thể cho người khác biết! Nguyên lai là như vậy! Ta thấy ngươi lo lắng như vậy làm gì cho khổ? Không tốt cho sức khỏe đâu!

Đoạn Vân cười nói.

Nghe mấy câu của Đoạn Vân, Ba Lạp Cương giận điên người. Hắn đang đứng trong không trung nên có thể thấy rõ cả thân thể đã hơi run lên! Nếu không nhờ Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc giữ hắn lại, phỏng chừng hắn đã sớm lao xuống tấn công Đoạn Vân rồi!

- Đoạn Vân, ta cũng không nhiều lời với ngươi nữa! Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi rốt cuộc có chịu thả người không?

Ba Nhĩ Hi Đặc trừng mắt gằn giọng, ánh mắt như núi lửa phun trào!

Lúc này, Đoạn Vân cũng không thèm trêu chọc nữa, hắn nói vẻ mặt rất nghiêm túc:

- Kỳ thật, muốn ta thả người cũng không phải không thể được. Ta muốn một nửa Hải vực Bắc Hải biển sâu các ngươi!

- Cái gì? Ngươi xem ra điên thật rồi! Làm sao ngươi không nói luôn là ngươi muốn lấy cả Bắc Hải đi? Hơn nữa, ngươi là một nhân loại mà lấy Hải vực thì có tác dụng gì chứ?

Ba Nhĩ Hi Đặc gầm lên rất kích động.

- Nếu ngươi nguyện ý suất lĩnh cả Bắc Hải thần phục ta, ta cũng sẽ không có ý kiến gì nữa! Về phần thống lĩnh Hải vực làm gì hay như thế nào, ta nghĩ đó là chuyện của Đoạn Vân ra, do đó không dám phiền đến Ngài phải phí tâm!

Đoạn Vân trả lời.

Suy tư một lát, Hải Hoàng nói:

- Đoạn Vân, nếu ngươi thật sự muốn có vài thế lực ở Hải giới, ta thật ra có thể giao cho ngươi một phần biển cạn được! Hơn nữa, phần đó sẽ được chúng ta bảo vệ!

Đoạn Vân cười nói:

- Ba Nhĩ Hi Đặc, ngươi quả là ấu trĩ buồn cười! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, Hải vực cạn căn bản không phải là thế lực thuộc phạm vi thống lĩnh của ngươi! Hơn nữa, bây giờ Hải vực cạn đã là thế lực của Trung Hoa Gia tộc rồi! Ngươi lấy phạm vi thế lực của ta chia cho ta, vậy có phải là quá buồn cười rồi không?

- Không có khả năng? Một nhân loại làm sao có thể có năng lực thống lĩnh thế lực trên biển được? Chẳng lẽ Thần Long bộ tộc mới quật khởi gần đây chính là thế lực của ngươi?

Ba Nhĩ Hi Đặc nói vẻ giật mình.

Đoạn Vân khẽ gật đầu, nói:

- Thần Long bộ tộc là bá chủ trời sinh của cả đại dương. Việc họ thống lĩnh cả Hải giới chỉ vấn đề thời gian! Nếu các ngươi thức thời, các ngươi có thể sớm quy thuận dưới cờ của Đoạn Vân ta! Đến lúc đó, cũng sẽ không dẫn tới đại chiến Hải giới nữa!

- Ha ha ha, thật sự là quá buồn cười! Ngươi cho rằng một nhân loại chỉ sống trên mặt biển cạn mà có thể cường đại được sao? Lần này, chúng ta san phẳng Á Cương của ngươi thành bình địa, sau đó bổn Hoàng lập tức dẫn quân tiêu diệt nốt Thần Long bộ tộc kia!

Hải Hoàng cười lớn nói.

Còn Sa Ngư Hoàng cũng đứng một bên xen vào:

- Đoạn Vân ơi là Đoạn Vân, thật không ngờ thế lực Thần Long bộ tộc vừa mới quật khởi chính là ngươi! Chẳng trách ngươi dám đứng trước mặt chúng ta mà kiêu ngạo? Bổn Hoàng từng được thủ hạ bẩm báo về Thần Long bộ tộc này, nhưng cái đám côn trùng đó chẳng thể làm bổn Hoàng có lấy nửa điểm hứng thú!

Nghe thế, Đoạn Vân cười lạnh một tiếng, nói:

- Các ngươi muốn tiêu diệt Thần Long bộ tộc ư, vậy phải xem các ngươi hôm nay có thoát khỏi tay ta không cái đã...!

- Đoạn Vân, ngươi không muốn nói với bổn Hoàng là ngươi muốn bằng vào cái mớ Ma thú bát nháo này của ngươi mà giết Hải Tộc chúng ta đó chứ? Bây giờ ta thật sự hơi hoài nghi liệu có phải đầu óc ngươi có chuyện rồi không? Nếu không kiêng kị Vi Nhi còn nằm trong tay ngươi, bổn Hoàng đã sớm ra lệnh hủy diệt mảnh đất Á Cương nhỏ bằng móng tay này rồi!

Hải Hoàng cười nói, còn đám Hải Tộc cũng hòa theo cười vẻ đầy nhạo báng!

- Lão Đại, hôm nay ngươi nói nhảm nhiều thế!

Đạt Nhĩ Ba không nhịn được nói với Đoạn Vân.

- Lão Đại, nếu ngươi còn khua môi múa mỏ nữa, ta trực tiếp tiến lên đó! Mẹ kiếp, ngươi xem bọn chúng kiêu ngạo thành cái dạng gì rồi kia kìa!

Đạt Nhĩ Khắc tính tình vô cùng bạo lực bây giờ càng bất mãn ấm ức hơn!

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Chờ một lát! Thực lực thủ hạ cũng đã được củng cố rồi, ta còn muốn hỏi họ vài vấn đề nữa!

- Lão Đại, ngươi hà tất phải phiền toái như vậy, bắt sạch cả bọn lại rồi đánh cho nhừ xương, vấn đề gì mà hỏi không ra chứ?

Phì Tử cũng có chút bất cần đời nhìn Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười cười, quay sang tên Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc trên không trung nói:

- Lão gia tử, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề!

Thấy Ba Nhĩ Hi Đặc không để ý đến mình, Đoạn Vân cố nói:

- Ta nghe nói hai đại Hải Tộc các ngươi đang chuẩn bị xâm lấn đại lục phải không? Ta nghĩ …

- Từ từ! Đến cả việc này mà ngươi cũng biết sao? Xem ra ngươi quả nhiên không đơn giản! Đúng vậy, chúng ta đích thật là đã quyết định xâm lấn đại lục! Hơn nữa, kế hoạch vốn mới chỉ được quyết định hơn mười ngày trước thôi. Nhưng vì tứ đại Hải Vương Bắc Hải bỗng nhiên biến mất một cách khó hiểu, do đó, kế hoạch này tạm thời bị gác lại!

Ba Nhĩ Hi Đặc hơi giật mình nói.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Lão gia tử, ta biết kế hoạch này có cái gì đó hơi kỳ quái! Chẳng lẽ ngươi đã quên, vừa rồi Sa Ngư Hoàng đại nhân cũng đã nhắc tới cái gì rồi sao? Ta vẫn chưa rõ Hải Tộc các ngươi sao lại tự nhiên xâm lấn đại lục nhỉ?

- Đây là chuyện của Hải giới chúng ta, không cần ngươi quản! Hôm nay ngươi nói nhảm nhiều rồi đó! Muốn chết như thế nào, ngươi tự mình chọn lấy đi!

Ba Nhĩ Hi Đặc nói vẻ uy nghiêm.

Đoạn Vân cười nói:

- Lão gia tử, ta nghĩ đến một phương pháp rất tốt để giải quyết vấn đề của chúng ta!

- Ngoại trừ ngươi thả tứ đại Hải Vương và Vi Nhi của ta, chúng ta không có gì để thương lượng nữa! Chỉ cần ngươi thả họ ra, ta cam đoan sẽ lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi!

Ba Nhĩ Hi Đặc vẫn sắc mặt như trước gằn giọng nói!

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Lão gia tử, trước hết ngươi nghe về phương pháp như thế nào cái đã? Ta đề nghị chúng ta tiến hành... quyết đấu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status