Bác sĩ thiên tài

Chương 1099: Tao không thiếu phụ nữ


Nếu như tới lúc này Tần Lạc vẫn không hiểu ra vấn đề thì đương nhiên chỉ số thông minh của hắn có vấn đề.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Lạc cười hỏi.

"Có lẽ cô ta cảm thấy em đang tranh giành thứ gì đó với cô ta." Vương Cửu Cửu cười hờ hững nói. Mặc dù thái độ của nàng ôn hòa, thoải mái nhưng vì lớn lên trong một gia đình quyền quý, trong xương tủy nàng đã in dấu ấn cao ngạo. Nàng không muốn tranh đoạt gì đó vói người ta. Nàng không cần cái đó. Nàng cũng không muốn giải thích. Đó là sự coi nhẹ của nàng.

"Đàn ông?" Tần Lạc cố ý cau mày.

Vương Cửu Cửu kéo tay Tần Lạc, bĩu môi nói: "Em không tin là anh ghen."

Tần Lạc cười nói: "Nếu như em thực sự thích một người đàn ông khác, đương nhiên anh phải ghen, anh chỉ muốn cho hắn uống mấy chén Hạc Đỉnh Hồng."

"Thật ra em cũng muốn." Vương Cửu Cửu nói. "Có thể làm được như thế mới tốt hơn."

Tần Lạc hiểu rõ tâm sự trong lòng Vương Cửu Cửu, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Một chút tâm tình ấm ức, hậm hực nho nhỏ thoáng cái đã tan thành mây khói. Người đàn ông này rất hiểu nàng.

"Hừ. Lái xe Mercedes thì rất giỏi sao?" Lý Mạn cười nhạt nói: "Không phải mua được do tiền mình làm ra."

"Đúng vậy. Cả ngày bám lấy Du Phi Dương thế mà Du Phi Dương cũng không thèm quan tâm tới cô ta." Trương Ngọc có vẻ cũng không thích cô gái Tần Uyển Như kia.

Vương Cửu Cửu chỉ cười không nói.

Lý Mạn và Trương Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Tần Lạc lén cười. Kỹ xảo châm ngòi trước mặt người khác của Vương Cửu Cửu phải nói là cực kỳ hiệu quả.

Các phòng riêng trong MG chia làm bốn loại, lần lượt được đặt tên là: Mai Lan Trúc Cúc. Phòng chữ Mai là đẳng cấp cao nhất, phòng chữ Cúc là đẳng cấp thấp nhất. Ông chủ khách sạn này có thể nói là lão luyện trong thương trường, biết người có tiền không ngại tiêu tiền, , chỉ sợ mất mặt. Mặc dù chi phí của một phòng chữ Mai gấp mười mấy lần chi phí của phòng chữ Cúc nhưng hàng ngày đều kín chỗ. Người không có quan hệ thực sự không thể lấy được phòng.

Thế nhưng vì hôm nay mấy người bạn học này lại tụ họp trong phòng chữ Mai khiến cho Tần Lạc càng thêm tò mò với người khởi xướng buổi gặp mặt này.

Sau khí Lý Mạn đẩy cánh cửa phòng ra, cười nói: "Hôm nay là bạn học Du Phi Dương mời khách, chúng ta không nên khách khí với ông chủ giàu có này."

Cô gái này nói rất có thâm ý. Mặc dù biểu hiện bề ngoài là kêu gọi mọi người ăn uống khánh kiệt Du Phi Dương nhưng cũng không phải gián tiếp công nhận sự giàu có của Du Phi Dương sao?

Khi nhìn thấy mấy người Lý Mạn, Vương Cửu Cửu đi vào trong phòng, mấy người ngồi trong phòng lập tức đứng dậy đón.

Một thanh niên dáng người cao lớn, anh tuấn, khoảng chừng một mét chín, cười đi tới đón mấy người: "Lý Mạn, biết tửu lượng của bạn rất được, lát nữa tôi và bạn phải uống mấy chén. Lần này không được trốn vào toilet nữa đâu."

"Cho dù vào tôi cũng muốn kéo bạn vào cùng." Lý Mạn ngẩng mặt, quyến rũ nói, thậm chí cô ta còn cố tình ưỡn bộ ngực không được căng tròn lắm của mình.

Khi phụ nữ đã quyết tâm sẽ không biết xấu hổ, lực tấn công cực kỳ khủng khiếp.

Du Phi Dương nhộn nhạo. Mặc dù anh ta không thích cô gái này nhưng cùng với cô ta "đại chiến" một hồi trong phòng vệ sinh cũng không quá tệ.

Thế nhưng Du Phi Dương che giấu rất tốt. Sau đó ánh mắt anh ta chuyển sang Vương Cửu Cửu và Trương Ngọc, nói: "Bạn Trương Ngọc, mau vào ngồi đi. Cửu Cửu, mời bạn mấy lần, cuối cùng cũng nể mặt. Ồ, vị này là?"

Ánh mắt Du Phi Dương dừng lại trên người Tần Lạc, sắc mặt anh ta thoáng cứng đơ.

Thậm chí Du Phi Dương còn thoáng quay đầu nhìn lại sau, liếc mắt nhìn người thanh niên dáng vẻ hào hoa phong nhã đeo kính ngồi trong phòng.

Mặc dù hành động của Du Phi Dương rất không rõ ràng nhưng Tần Lạc đã hiểu ra.

Tần Lạc nhếch môi cười, thầm nghĩ: "Vốn tưởng rằng gã này là tình địch của mình. Không ngờ gã chỉ là một chân chạy bàn cho người ta. Suýt chút nữa mình nhận lầm."

"Là bạn trai tôi, Tần Lạc." Vương Cửu Cửu hồn nhiên giới thiệu. Mặc dù đứng trước mặt bạn học nhưng nàng không có ý bỏ tay Tần Lạc ra.

"Bạn trai?" Mặc dù trong lòng Du Phi Dương đã đoán ra nhưng anh ta vẫn thầm tiếc nuối. Một bông hoa nhài tại sao lại cắm bãi phân trâu? "Cửu Cửu, có bạn trai từ khi nào? Tại sao chưa từng nghe nói nhỉ? Không phải ở cùng học viện quân sự chúng ta chứ?"

"Không phải." Vương Cửu Cửu nói.

Du Phi Dương liếc nhìn Tần Lạc, anh ta cảm thấy Tần Lạc rất quen nhưng hiểu rõ rằng mình và người này chưa tùng gặp mặt qua. Du Phi Dương xuất thân từ gia đình thương nhân, có thể những năng lực khác không tốt nhưng năng lực làm quen, đặt quan hệ thì cực kỳ tốt. Sau một thoáng sửng sốt, Du Phi Dương cười, nắm tay Tần Lạc nói: "Hoan nghêng anh tới làm khách."

"Cám ơn." Tần Lạc cuời nói. Đến ăn cơm chùa đương nhiên phải giữ thể diện cho người ta mà.

Vương Cửu Cửu kéo Tần Lạc ngồi vào trong một góc phòng. Lý Mạn và Trương Ngọc vây quanh nói chuyện với Du Phi Dương. Du Phi Dương này cũng là người tài giỏi, anh ta có thể đối phó được với cả hai người. Thỉnh thoảng hai cô gái ré lên cười thú vị.

Lúc này Tần Lạc mới hiểu vì sao khi ở cửa hai cô gái này cực kỳ có địch ý với nhau. Thì ra cả hai cô gái đều có ý tứ với gã Du Phi Dương này. Trong khi đó các cô này châm ngòi mâu thuẫn giữa Vương Cửu Cửu và Tần Uyển Như đương nhiên là muốn làm ngư ông đắc lợi.

Trước khi mấy người Tần Lạc tới, trong phòng đã có bảy người: bốn nam, ba nữ hơn nữa cộng thêm nhóm người Tần Lạc là mười một người. Thế nhưng khi nhìn thấy chiếc bàn trong căn phòng xa hoa này, có lẽ hôm nay sẽ có chừng mười bảy, mưới tám người tới ăn cơm.

Mời nhiều người tới ăn cơm ở nơi này, quả nhiên chủ nhân của bữa cơm này rất giàu có.

"Nhà anh ta buôn bán sản phẩm điện tử, cực giàu có." Vương Cửu Cửu thì thào giải thích.

"Thảo nào." Tần Lạc gật đầu nói.

Tần Uyển Như đẩy cửa đi vào trong phòng. Khi nhìn thấy Lý Mạn và Trương Ngọc đang vây xung quanh Du Phi Dương, sắc mặt cô ta không khỏi âm trầm nhưng rồi cô ta nhanh chóng khôi vẻ mặt tươi cười, thân thiết. Tần Uyển Như uốn éo mông đi tới, cười hỏi: "Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Sắc mặt Lý Mạn và Trương Ngọc đều có vẻ thất thường khi nhình thấy Tần Uyển Như. Nếu luận khiêu chiến với Tần Uyển Như, cả hai đều không nắm chắc phần thắng. Sở dĩ hai người áp sát chính là hy vọng vào một chút ít cơ hội. Ai mà biết được Du Phi Dương có sở thích đặc biệt nào đó không? Dù gì đi nữa trong hai người Lý Mạn, một người rất tự tin vào bộ ngực của mình, một người rất tự tin vào đôi chân dài của mình.

"Du Phi Dương đang kể chuyện tiếu lâm. Xấu quá mất thôi." Lý Mạn cười khúc khích, thân thể càng dán vào sát người Du Phi Dương.

"Ngườ xấu mà cứ dán sát người vào là sao nhỉ?" Sắc mặt Tần Uyển Như bình thản, cô ta cười tủm tỉm nói nhưng cách nói chẳng khác nào châm chọc người khác.

Đương nhiên Lý Mạn không cam chịu yếu thế, cô ta phản công: "Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu."

"Ôi. Những phụ nữ không có lòng tự trọng, thích người đàn ông xấu. Người yêu mến người đàn ông như vậy chính là người hư hỏng."

Tần Uyển Như nhấn mạnh vào mấy từ "không có lòng tự trọng, hư hỏng" nên không có khả năng Lý Mạn không hiểu được mấy câu này.

"Tần Uyển Như, cô không có tư cách nói câu này. Cô cũng chỉ là phụ nữ." Lý Mạn nghiến răng nói.

Du Phi Dương vội vàng lên tiếng giảng hòa: "Thôi được rồi, được rồi. Tất cả mọi người là bạn học. Không nên vì một chuyện đùa mà mâu thuẫn với nhau. Hôm nay chúng ta còn có khách nữa, không nên làm họ chê cười chúng ta."

Ánh mắt hai cô gái va chạm với nhau trên không trung rồi cả hai cùng tình nguyện tách rời khỏi nhau.

Du Phi Dương đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc, cười nói: "Tôi thấy anh rất quen. Chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào chưa nhỉ?"

"Không." Tần Lạc khẳng định một cách chắc nịch. Anh mày là danh nhân, chỉ có khả năng mày gặp tao, sao tao có thể gặp mặt mày đây?

Nói một cách chân thực gã Du Phi Dương này cực kỳ biết cách ăn nói, giao tiếp, hơn nữa khuôn mặt rất được, thoạt nhìn không gây cho người khác sự ác cảm. Nếu như không nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của Du Phi Dương cùng với người thanh niên đeo kính kia khi Vương Cửu Cửu giới thiệu mình, Tần Lạc thực sự không ngại đàm đạo với anh ta.

Lúc này thì sao? Hừ, để xem hắn muốn làm những gì nào?

"Ha ha, tôi hiểu." Du Phi Dương nhếch miệng cười, lộ hai hàm răng trắng đều như ngọc. "Tần đại ca kinh doanh trong lãnh vực nào?"

"Thầy thuốc."

"Ồ. Thầy thuốc? Sản nghiệp sức khỏe thực sự không tồi." Ngoài mặt Du Phi Dương đang ca ngợi nhưng trên sắc mặt bình tĩnh của anh ta vẫn xuất hiện nét khinh thường. Thầy thuốc thì một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền nào? Một triệu, hai triệu? Còn chưa đủ cho anh ta tiêu vặt.

"Đủ nuôi gia đình. Lợi nhuận chỉ là chút tiền lẽ thôi mà." Tần Lạc cười nói.

Du Phi Dương gật đầu nói: "Mọi người uống trà. Tôi đi chiêu đãi các bạn học. Lát nữa có người mang cơm lên cho chúng ta."

Nói xong Du Phi Dương đứng dậy bỏ đi.

Du Phi Dương nói chuyện với mấy người bạn học một lát, rồi sau đó anh ta tới ngồi bên cạnh người thanh niên đeo kính, cười nói: "Hạc ca, tình hình không ổn. Trước kia chưa từng nghe nói Vương Cửu Cửu có bạn trai. Cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy thân thiết với người đàn ông kia. Hôm nay đột nhiên cô ấy dẫn theo người đàn ông này tới. Chúng ta không thể nào sử dụng hậu chiêu được nữa rồi."

"Nói thế thì đã sao?" Gã thanh niên cúi đầu uống trà, trông có vẻ rất phong nhã nhưng cách nói chuyện cực kỳ kiêu ngạo.

Du Phi Dương xấu hổ nói: "Hay là chúng ta đổi lại mục tiêu đi? Anh xem Lý Mạn thế nào? Ngực Trương Ngọc cũng khá lớn, cảm giác khi vuốt ve nhất định rất phê mà nếu như anh thích Tần Uyển Như, em có thể đóng vai trò trung gian thu xếp cho hai người."

"Du Phi Dương, tao không thiếu phụ nữ." Tên thanh niên đeo kính có vẻ tức giận. "Tao muốn Vương Cửu Cửu, mày hiểu chưa?"

"Hiểu rồi." Du Phi Dương thở dài gật đầu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status