Bác sĩ thiên tài

Chương 1181: Mặc kệ bà tin hay không, tôi vẫn tin


Nếu như Phó Phong Tuyết đã nói muốn Hoàng Thiên Trọng trở thành người canh cửa cho mình, đương nhiên Hoàng Thiên Trọng không thể chết.

Bên trong trại an dưỡng Long Tức có viện nghiêm cứu kỹ thuật cao và những thiết bị kiểm tra tiên tiến. Những bác sĩ trong viện nghiên cứu đều là những cao thủ, có lẽ không quá nổi tiếng nhưng về y thuật, những bác sĩ bên ngoài tuyệt đối không thể so được. Khi mấy người Kiều Mộc nâng Hoàng Thiên Trọng tới, lập tức có người kiểm tra, điều trị.

Một ông già dáng người lùn, đầu hói chỉ còn một vòng tóc xung quanh đầu sau khi xem xét xương cánh tay và đùi Hoàng Thiên Trọng một lát, tiếp tục dùng dụng cụ khiểm tra chỗ xương gãy rồi lắc đầu nói: "Không nối được."

"Tại sao lại không nối được? Tại sao lại không nối được?" Lạc Sân nóng ruột hỏi.

"Thủ đoạn của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, cố ý hành động. Kẻ đó đã bóp nát hai đầu xương gãy. Cho dù có dùng đinh để cố định vị trí cũng không được bởi vì căn bản đinh sẽ không có điểm cống đỡ nên không thể trợ giúp cho cậy ấy đứng dậy."

Sắc mặt Lạc Sân cực kỳ khó coi, trán bị thương sưng vù một mảng rất to thế nhưng khí chất của bà có thể nói vô song. Mặc dù vào lúc vô cùng khó khăn này, bà vẫn toát lên một vẻ quyến rũ chết người, chính vì vậy người bác sĩ này có thái độ cực kỳ lễ độ với bà.

Thế nhưng người bác sĩ này tuyệt đối không biết "hung thủ thủ đoạn tàn nhẫn" theo như lời ông ta đó chính là Phó Phong Tuyết.

"Vậy không còn cách nào khác sao?" Sắc mặt Lạc Sân vô cùng lo lắng. Con mình đã trở nên tàn tật. Đây là chuyện bà tuyệt đối không thể chấp nhận được. "Tới bệnh viện khác có nối được không?"

"Bà có thể thử." Người bác sĩ già nói. "Thế nhưng có lẽ chẳng có gì khác biệt so với chỗ chúng tôi. Trình độ y học của chúng tôi đã thuộc vào hàng cao nhất trong nước rồi."

Lạc Sân hoàn toàn biết điều này.

"Bác sĩ, làm phiền ông hãy cứu con tôi." Lạc Sân khẩn cầu. "Nếu như không chữa khỏi cho nó, có lẽ nó sẽ chết."

Đây không phải là lời dọa dẫm suông, đó là sự thật. Với hiểu biết của Lạc Sân đối với Hoàng Thiên Trọng, không chấp nhận sự thật chân tay không còn vẹn toàn.

Nếu chuyện như vậy xảy ra, cho dù Hoàng Thiên Trọng tỉnh lại thì y sẽ một lần nữa tìm cái chết. Lúc nãy Hoàng Thiên Trọng cố tình chọc giận Phó Phong Tuyết, không phải vì muốn tìm cái chết sao?

"Nếu như có thể chữa trị được, sao chúng tôi lại không cố gắng?" Người bác sĩ nói: "Nối xương rất khó. Trước tiên chúng tôi cần nghĩ cách cố định cậu ấu lại nếu không khi cậu ấy tỉnh lại, nhất định cậu ấy sẽ không thể nào chịu được nỗi đau đớn gãy xương cốt này."

"Cám ơn." Giọng nói của Lạc Sân cực kỳ khô khốc.

Người bác sĩ đầu hói lập tức ra lệnh, người trợ thủ bên cạnh liền bắt đầu cởi quần áo của Hoàng Thiên Trọng.

Lạc Sân bị đuổi ra ngoài phòng bệnh. Bà đứng nhìn Hoàng Thiên Trọng bị mấy nhân viên y tế lột bỏ quần áo.

"Mẹ, cha đâu?"

"Cha đi đánh giặc."

"Cha là bộ đội à?"

"Đúng vậy. Cha con là người lính giỏi nhất."

"Có phải cha rất lợi hại không?"

"Rất lợi hại."

"Khi con lớn lên con cũng muốn làm bộ đội. Con cũng muốn lợi hại giống như cha."

"Được, con sẽ là một người lính lợi hại như cha con. Con còn lợi hại hơn cả cha."

Đứa trẻ kiên định gật đầu. Từ đó trong cái đầu nhỏ bé của nó đã xuất hiện một lý tưởng và niềm tin trở thành một người lính.

Nó đã cố gắng từng bước đi một, mỗi một cố gắng, càng khiến nó gần hơn với giấc mộng của mình. Khi rất gần rồi thì nó lại bị Long Tức đá văng ra khỏi cửa. Ẩn cư mấy năm cuối cùng cũng có cơ hội rời khỏi núi, không ngờ kết quả lần này con bi kịch hơn lần trước, trở thành một người tàn tật, gãy chân tay.

Nhũng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Lạc Sân khẽ thở dài, lúc này những khí chất tao nhã, ưu tú đều biến mất.

Lạc Sân chỉ muốn khóc, khóc vì đứa con trai của mình.

Sau khi đứng nhìn một lúc, Lạc Sân đi vào trong toilet rửa mặt rồi bà đi nhanh ra bên ngoài.

"Phó Phong Tuyết." Lạc Sân đdẩy cánh cổng biệt thự Long Vương, gào lên. Người trong Long Tức dám cả gan gọi thằng tên Phó Phong Tuyết, chỉ có bà, một người bạn, người chị dâu.

Phó Phong Tuyết đang ngồi trong sân, nhàn nhã thưởng trà.

Lạc Sân nhìn thấy Phó Phong Tuyết, người vừa mới ra tay đánh chính con mình thành người tàn phế lúc này đang thoải mái ngồi thưởng trà, ngắm trăng, lửa giận trong lòng ngùn ngụt tăng lên thêm mấy phần.

Lạc Sân vọt tới trước mặt Phó Phong Tuyết, một tay vơ chiếc ấm trà, tách trà ném thẳng vào tường.

Choang.

Bộ ấm trả vỡ toang gây ra những âm thanh đổ vỡ chói tai.

"Có việc gì?" Phó Phong Tuyết ngẩng đầu nhìn Lạc Sân hỏi. Ánh mắt đùng đục, ánh mắt thâm thúy, cái nhìn thờ ơ khiến người ta có một cảm giác quang minh chính đại, cực kỳ vô tư, không vụ lợi.

Lạc Sân bị ánh mắt này chăm chú nhìn khiến giọng nói của bà cũng trở nên yếu ớt. Bá chất vấn: "Tại sao ông lại đối xử với Thiên Trọng như vậy hả? Tại sao ông lại ra tay hạ độc thủ tàn nhẫn với nó? Nó đã phải rời khỏi Long Tức, ông còn đánh nó thành như vậy. Vì sao ông phải làm vậy? Cho dù ông không niệm tình huynh đệ, ông cũng phải thấy mẹ góa con côi chúng tôi đáng thương chứ."

"Bà cảm thấy tôi không nên làm như vậy sao?" Phó Phong Tuyết hỏi ngược lại.

"Trẻ con không hiểu chuyện chỉ cần giáo dục là được. Cho dù ông thật sự tức giận, đánh nó mất bạt tai giáo dục tôi cũng không nói gì. Cha nó không còn, ông chính là trưởng bối, là chú của nó nhưng sao ông lại đánh nó thành như vậy? Bác sĩ nói không thể nối xương gãy. Ông muốn nó phải sống cả đời này tàn tật sao?"

"Nó sẽ là người canh cửa cho tôi." Phó Phong Tuyết hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Phó Phong Tuyết, ông." Lạc Sân vốn nghĩ Phó Phong Tuyết nói để Hoàng Thiên Trọng làm người canh cửa chỉ là câu nói chơi, không ngờ lúc này một lần nữa Phó Phong Tuyết lập lại câu này. Nói như vậy Phó Phong Tuyết hoàn toàn nghiêm túc.

Bắt một người bị chính mình đánh gãy chân tay tới làm người canh cửa cho mình thật sự rất tàn nhẫn. Sao Phó Phong Tuyết có thể làm chuyện kinh khủng như thế này?

Hơn nữa Hoàng Thiên Trọng là thái tử ngạo mạng, kiêu ngạo, là đội trưởng Long Tức, bây giờ thành người tàn tật, trở thành người canh cửa. Hai con người khác biệt giống như trên trời và dưới đất, giống như một người ở trên chín tầng mây, một người ở dưới mười tám tầng địa ngục. Tốt hơn hết là dùng một đao lấy tính mạng cho xong.

Lac Sân cầu xin mấy lần, cuối cùng bà cũng không tới mức tức giận quá. Lạc Sân biết lúc này chọc giận Phó Phong Tuyết không có gì hay ho.

"Phong Tuyết, tôi van cầu ông. Coi như ông nể mặt Thiên Minh, ông vì mẹ góa con côi chúng tôi đáng thương, hãy bỏ qua cho Thiên Trọng lần này. Cho dù nó đã làm điều gì, tôi thay mặt nó xin lỗi ông. Tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người." Lạc Sân rưng rưng nước mắt khóc nói.

"Tôi không nể tình huynh đệ, nó đã chết rồi. Tôi không nể mẹ góa con côi đáng thương, nó đã chết lâu rồi." Phó Phong Tuyết lạnh nhạt nói.

"Nhưng tôi chỉ muốn hỏi dựa vào cái gì mà nó phải đáng chết lâu rồi? Rốt cuộc nó đã làm gì hả?" Lạc Sân Tức giận hỏi. Bà không phải là người của Long Tức, có rất nhiều chuyện bà chỉ biết qua loa. Ví dụ như chuyện lần trước Hoàng Thiên Trọng bị Long Thiên Trượng đuổi ra khỏi Long Tức. Ban đầu Long Thiên Trượng lấy lý do Hoàng Thiên Trọng không hòa thuận, gây mất đoàn kết, hơn nữa còn có dã tâm rất lớn. Trong khi đó cái cớ này đã không ngăn được miệng lưỡi thế gian, có rất nhiều người cho rằng Long Thiên Trượng đang "dùng việc công báo thù riêng". Vì chuyện này mà Long Thiên Trượng phải nhận rất nhiều chê trách.

Thế nhưng dù Long Thiên Trượng phải nhận rất nhiều chê trách như vậy nhưng ông nhất quyết không chịu nói chân tướng sự việc. Lạc Sân có tra hỏi Hoàng Thiên Trọng. Hoàng Thiên Trọng chỉ nghiến răng nghiến lợi nói Long Thiên Trượng oán hận và đố kỵ. Từ nay về sau Long Thiên Trượng là kẻ thù số một của y.

Lần này Phó Phong Tuyết gây bão tố, Lạc Sân cũng không hiểu rõ tình hình. Bà không biết Hoàng Thiên Trọng đã gây ra chuyện đại nghịch bất đạo nào nữa.

"Ngay cả làm tổn hại hai viên đại tướng Long Tức của tôi, chết cũng không đủ." Nghĩ tới Long Tức rơi vào cục diện khó khăn, không có tướng để dùng, nét tàn nhẫn chợt lóe lên trong ánh mắt Phó Phong Tuyết rồi biến mất. "Nó có thể tranh, có thể đoạt, có thể chơi trò hai mặt, có thể dùng âm mưu quỷ kế nhưng nhất định không được hy sinh chiến hữu của mình để mình bay lên bởi vì bọn họ tin tưởng nó, giao lưng mình cho nó nhưng đây không phải là cơ hội cho nó ra tay."

"Ông có chứng cớ gì không? Không có chứng cớ thì ông dựa vào cái gì mà nói như vậy?" Khi Lạc Sân hỏi những câu này, giọng nói của bà run run. Bà rất muốn cố gắng che dấu nên cố gắng nói to nhưng điều này càng làm cho giọng nói của bà thêm yếu đuối mà thôi.

Lạc Sân biết con trai bà quả thật có thể làm loại chuyện đó.

Trong mắt Hoàng Thiên Trọng không có người thân, không có tình thân, không có bạn bè, không có tình cảm. Trong Hoàng Thiên Trọng chỉ có một cái đích leo lên cao mà thôi.

Đây chính là con quái vật do chính tay bà nuôi dưỡng, cũng chính bà đã mở ***g thả nó ra ngoài.

"Tôi không cần chứng cớ." Phó Phong Tuyết nói. "Có một vài việc không cần chứng cớ thế nhưng không có nghĩa là kẻ ác có thể thoát khỏi được sự trừng phạt."

"Có lẽ mọi người đã hiểu lầm Thiên Trọng. Nó tuyệt đối không có khả năng làm chuyện đó. Mặc dù tính tình nó cố chấp nhưng nó vẫn biết nặng nhẹ." Lạc Sân chỉ biết nghiến răng nói Hoàng Thiên Trọng bị oan uổng. Nên nhớ rằng chuyện đó rất nghiêm trọng. Nếu đúng Hoàng Thiên Trọng làm những chuyện như Phó Phong Tuyết nói, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng, có lẽ nó sẽ phải ra tòa án binh, chịu tội tử hình.

Nếu sự thật đúng là như vậy, việc Phó Phong Tuyết đánh gãy chân tay của Hoàng Thiên Trọng chính là giữ lại mạng sống của y.

"Cho dù bà có tin hay không, tôi vẫn tin." Phó Phong Tuyết nói. "Ý nghĩa tồn tại của Long Tức là bảo vệ đất nước. Tôi có thể đưa bọn họ ra chiến trường, đưa bọn họ đi tìm cái chết nhưng tôi không để bọn họ bị người nhà làm hại. Máu của tướng sĩ không thể chảy vô ích. Vinh quang của anh hùng không thể bị làm nhục."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status