Bác sĩ thiên tài

Chương 156: Bất phụ như lai bất phụ khanh


Nghe thấy Tần lão gia có chuyện muốn tuyên bố trên thọ yến của mình, mỗi ngươi đến thu hết tinh thần để lắng nghe.

Có thể nói ra trong trường hợp đặc biệt này, sự tình khẳng định là không tầm thường.

Tần lão gia ngoắc tay tỏ ý bảo Tần Tung Hoành đứng ở bên cạnh lão, vỗ vỗ vai hắn, cười nói với mọi người: "Người Trung Quốc chúng ta rất coi trọng 'nhi hiền tôn hiếu' (con hiền cháu hiếu), tôi cũng không ngoại lệ. Đây là đứa cháu Tần Tung Hoành của tôi. Nó là đứa cháu ngoan, cũng là người thừa kế xí nghiệp của Tần gia. Chuyện mà tôi muốn tuyên bố chính là: Tần Tung Hoành sẽ tiếp chưởng toàn bộ nghiệp vụ trong nước của Tần gia."

Những người ngồi đây không ai là kẻ ngốc, mỗi người đều hiểu câu ' tiếp chưởng toàn bộ nghiệp vụ trong nước của Tần gia' là có ý gì. Đối với những gia tộc lâu đời như họ mà nói, nghiệp vụ trọng tâm luôn luôn đặt tại trong nước. Tuy quốc ngoại cũng có nghiệp vụ, nhưng chung quy vẫn không có ảnh hưởng thâm căn cố đế như ở trong nước.

Tần Tung Hoành tiếp nhận xí nghiệp quốc nội, cũng chẳng khác nào nắm giữ mạch máu kinh tế của Tần gia.

Vậy là tiếp sau Văn Nhân Mục Nguyệt vừa tròn hai mươi tuổi được Văn Nhân Đình của Văn Nhân gia tộc chọn là người kế thừa gia tộc, lại có một người trẻ tuổi được một gia đình tài phiệt chọn làm người kế thừa.

Năm nay, Tần Tung Hoành gần hai mươi bảy tuổi, chính là lứa tuổi tốt nhất để ý khí phong phát.

Dạng người như bọn họ, một lần tung cánh đơn giản chính là độ cao mà người bình thường cả đời cũng khó mà chạm tới được.

Những người ủng hộ Tần Tung Hoành là có phản ứng trước tiên, tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên rầm rĩ. Tiếp theo, những tân khách khác cũng vỗ tay theo.

Tiếng vỗ tay vang khắp toàn trường, Tần Tung Hoành mặt mày rạng rỡ đứng trên bục, tuy rằng bản thân hắn đã lộ ra thái độ cực kỳ khiêm tốn và nội liễm.

Tần Lạc cũng cười cười vỗ tay. Trong lòng thì đang tính kế, bởi vì kế hoạch tiền dự chi của Lệ Khuynh Thành, tài sản của mình cũng không ít, chắc tầm vài trăm triệu. Nhưng so với tài phú mà Tần Tung Hoành hiện tại đang nắm giữ thì giống như một con dê nhỏ đáng thương đứng cạnh một con hùng sư, căn bản không phải là đối thủ cùng cấp bậc.

Điều này khiến cho tâm tình của Tần Lạc ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, dẫn tới việc trong bữa ăn hắn ăn ít đi hai cái đùi gà.

Không thể không nói, đồng chí Tần Lạc của chúng ta cũng không rộng lượng như vậy. Tuy hắn không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng sau khi Tần Tung Hoành tạo cho hắn một sự uy hiếp từ trên cao nhìn xuống, hắn đối với thằng cha này quả thật không được vừa mắt lắm.

Hơn nữa, bất kể là hắn bằng lòng hay không, vì quan hệ với Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn đã trở thành đối thủ thầm phân cao thấp với Tần Tung Hoành.

Có ai hi vọng đối thủ của mình mạnh hơn mình nhiều không?

"Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực hơn." Tần Lạc thầm nghĩ ở trong lòng.

Tần lão gia tử phất tay ý bảo mọi người ngừng lại, rồi cười nói: "Sau này, Tung Hoành khó tránh khỏi phải quan hệ với các vị ngồi đây. Nó vẫn còn trẻ tuổi, có chỗ nào không chu toàn thì xin các vị nể mặt tôi, lượng thứ cho nó."

Nói xong, Tần lão gia tử không ngờ lại cúi người chín mươi độ về phía dưới bục.

Cái cúi người này của lão rất không tầm thường. Thân phận cao quý, tuổi tác lại cao, lại là thọ linh công hôm nay. Dưới bục tiếng quần áo xoàn xoạt vang lên, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Tuy cảm thấy có chút phiền phức, nhưng không thể không thừa nhận, lão gia tử này trên phương diện đối nhân xử thế thực sự là rất khéo léo.

Lão cúi người như vậy là đã cho những người ở dưới mặt mũi. Mỗi một người đều có cảm giác được yêu quá mà sợ nhưng lại vẫn cảm thấy cả người thư thái.

Người và người khác nhau, hiệu quả cúi người cũng khác nhau. Hiệu quả của một cái cúi người của một người bình thường và thủ tướng của một nước há lại có thể giống nhau ư?

"Cái cúi mình này của ta là mặt dày hướng tới các vị xin một cái nhân tình cho đứa cháu. Các vị có thể thản nhiên mà tiếp nhận. Mời ngồi." Tần lão gia tử ha ha cười nói, phất tay ý bảo mọi người ngồi xuống.

"Hiện tại để Tung Hoành nói vài câu đi." Tần lão gia tử đưa microphone cho Tần Tung Hoành, tỏ ý bảo hắn nói mấy câu.

Tần Tung Hoành nhận micro, vặt mặt tôn kính nhìn Tần lão gia tử, nói: "Cám ơn vì tất cả những gì mà gia gia đã làm vì cháu. Cháu nhất định sẽ nỗ lực, không phụ sự kỳ vọng của người."

Tần lão gia tử gật đầu, ra sức vỗ vỗ vai hắn.

Sau đó, hắn lướt nhìn mọi người đang ngồi dưới với ánh mắt ôn hòa, cười nói: "Là bạn bè, tôi hi vọng mọi người có thể vào lúc uống rượu thì nghĩ tới tôi. Làm người hợp tác, tôi hi vọng khi mọi người có thể kiếm được tiền thì nghĩ tới tôi. Đương nhiên, tôi cũng sẽ nỗ lực ở cả hai phương diện sắm vai bạn tốt và người hợp tác tốt của các vị. Mọi người có rượu thì cùng uống, có tiền thì cùng kiếm."

Tần Tung Hoành cũng là một thương nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hắn cũng không nói những lời thừa vô ích, ngoại trừ nói với gia gia của hắn ra, thậm chí một câu cảm ơn cũng không nói với những người ở dưới bục.

Hắn biết cái mà người khác quan tâm là gì. Cái mà bọn họ chỉ quan tâm là anh có coi họ là bạn bè hay không, có cho bọn họ cơ hội kiếm tiền không. Chỉ vậy mà thôi.

Còn những thứ khác, ví dụ như cảm ơn - nói cả vạn lời cảm ơn liệu có thay thế được một cái đơn đặt hàng hay không?

"Một lần nữa cảm ơn mọi người đã tới tham gia thọ yến của gia gia tôi, xin cụng ly vì sự có mặt của các vị, và vì sức khỏe của gia gia tôi: " Tần Tung Hoành nhấc chén hồng tửu trong cái khay mà người phục vụ đang bưng ở phía sau lên, mời mọi người nâng chến.

"Cạn chén vì sức khỏe của Tần lão." Người dưới đài nói.

"Cạn chén vì sức khỏe của Tần lão."

oOo

Thọ yến kết thúc, Trương Nghi Y cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nói: "Cửu Cửu, đừng quá ủy khuất."

"Con biết." Vương Cửu Cửu nhìn về phía Tần Lạc, khẽ gật đầu.

"Nếu ủy khuất thì cứ chửi ra đi. Đừng sợ mất mặt." Trương Nghi Y có chút chua xót, nói. Con gái rơi vào bể khổ tình yêu, người làm mẹ trong lòng cũng rất khó chịu.

Vương Cửu Cửu vỗ vỗ bàn tay của Trương Nghi Y, nói: "Đồng chí Trương Nghi Y, đồng chí yên tâm đi. Một chút đau khổ này có tính là gì? Con gái của đồng chí có thể chịu được."

"Cái con nhóc này, chính cái tính tình quật cường của con mới khiến người mẹ lo lắng đó." Mắt Trương Nghi Y đỏ lên. "Chẳng còn cách nào khác. Điểm này của con rất giống mẹ. Ài, đi thôi. Đi sớm về sớm. Mang theo điện thoại, có gì thì gọi cho mẹ, bất kể là muộn thế nào mẹ cũng vẫn sẽ đến đón con về."

"Con biết rôi." Vương Cửu Cửu gật đầu, đứng lên rồi bước ra ngoài.

Tần Lạc đang chuẩn bị đi nhờ xe của Văn Nhân Mục Nguyệt về thì Vương Cửu Cửu đột nhiên chạy đến trước mặt hắn.

"Thầy Tần, thầy có thời gian không?" "Nhìn Tần Lạc hỏi, khuôn mặt đẹp đầy nét cười.

Đây là một cô gái rất biết giấu diếm tâm sự trước mặt người khác, vào lúc này, mặt cô ta vô cùng vui vẻ, ai cũng không biết được trong lòng cô ta đang khổ sở và dằn vặt như thế nào.

Tần Lạc tất nhiên cũng không biết vì mình và Văn Nhân Mục Nguyệt cùng tới yến hội đã khiến cho rất nhiều người hiểu lầm.

Đương nhiên, hắn cũng biết là có một số người hiểu lầm. Ví dụ như những người mà Văn Nhân Mục Nguyệt đã cự tuyệt. Nhưng, trong những người này không bao gồm cả Vương Cửu Cửu.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.

"Có thể đi với em một chút không? Em có một số chuyện muốn nói cùng thầy." Vương Cửu Cửu nói.

Tần Lạc nhìn hoa tuyết đang bay lượn trên trời, cười hỏi: "Em chắc chứ?"

"Chắc." Vương Cửu Cửu nói một cách khẳng định.

"Vậy thì ok." Tần Lạc gật đầu. Hắn quay lại nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: "Các người về trước đi, tôi và Cửu Cửu ra ngoài một chút."

Văn Nhân Mục Nguyệt liếc Vương Cửu Cửu, nói: "Chú ý vết thương nhé!"

Sau đó, liền dắt một đám vệ sĩ chui vào trong xe.

Đây là một trận tuyết lớn nhiều năm rồi chưa thấy, đã rơi cả một đêm rồi, cơ hồ là vẫn chưa muốn dừng lại.

Tuyệt đọng trên đường bị bánh xe cán qua, cót két trượt sang hai bên. Nơi không có người đi qua, những đống tuyết dày lên từng tầng, lấp kín những thực vật ở bên trong, ngay cả đầu cũng không thể nhô ra ngoài. Trên cây treo những chuỗi lăng tuyết, khi được ánh đèn chiếu lên thì lấp lánh sáng như trân châu.

Mùa đông ở Yến kinh vốn rất lạnh, tới buổi tối, nhiệt độ càng hạ xuống thấp hơn. Đi trong tuyết trắng mù trời như thế này, đầu óc của người ta cơ hồ cũng đóng thành băng.

Hơi thở ra ngoài lập tức biến thành sương, sau đó biến mất trong không khí. Tần Lạc và Vương Cửu Cửu sóng vai bước đi, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai bên và tiếng kẹt kẹt của bước chân trên tuyết.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đi lệch khỏi đường chính, bước về phía một con đường nhỏ mà Tần Lạc không quen. Thậm chí, hắn có thể thấy một dòng sông yến tĩnh ở trước mắt, giống như là một con rắn màu bạc đang trườn bò.

Chẳng lẽ đây là sự lựa chọn mà mà nam nữ độc thân đi cùng nhau không nén nổi tình cảm mà làm ra?

Vương Cửu Cửu nói là có chuyện muốn bàn với mình, nhưng đi trên đường lại luôn bảo trì trầm mặc, không có ý định muốn mở miệng.

Tần Lạc cuối cùng cũng nhịn không nổi, nói: "Cửu Cửu, em có lạnh không?"

"Cái gì?" Vương Cửu Cửu đang chìm sâu vào ý cảnh dạo chơi trong đêm tuyết, không nghe thấy nội dung câu nói của Tần Lạc.

"Lạnh không?" Tần Lạc hỏi lại. Cái thời tiết quỷ cái này, nước tiểu phun ra còn chưa rơi xuống đất đã đóng thành băng, thể chất của mình khác người thường, không cần lo lắng sẽ bị cảm lạnh. Nhưng Vương Cửu Cửu lại chỉ mặc ảo mỏng.

Vương Cửu Cửu lúc này mới cảm thấy một luồng khí lạnh len vào trong người, trên áo khoác da của cô dính đầy tuyết, hai bàn chân giống như là mất đi cảm giác, tê đến nỗi như là không còn là một bộ phận trên cơ thể mình. Tay đột nhiên cũng không biết phải đút vào đâu để đỡ lạnh.

"Lạnh." Vương Cửu Cửu nói.

Tần Lạc giang tay ra ôm Vương Cửu Cửu vào lòng, nói: "Thân thể của anh khá ấm, dựa sát vào một chút có thể là có chút hiệu quả."

Hắn lại nói: "Nếu như không có chuyện gì thì chúng ta hay là đi về đi. Thời tiết lạnh thế này sẽ làm em bị cóng đó."

Tần Lạc phát hiện, mỗi lần ở cùng với Vương Cửu Cửu, cô bé này đều đề xuất đi dạo. Điều này tạo cho Tần Lạc một cảm giác rằng chuyện hay nhất mà hai người có thể làm cùng nhau chỉ là đi dạo.

Vương Cửu Cửu ngoan ngoãn dựa sát vào lòng Tần Lạc, sau đó tay cô cũng rất nhanh bị tay Tần Lạc nắm lấy.

Quả nhiên giống như anh ấy nói, ngực của anh ấy thật là ấm áp. Giống như đang ở trong một cái lò sưởi, không thiêu đốt người, nhưng lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời ra. Tay của anh ấy không lớn, nhưng cũng rất ấm áp. Vương Cửu Cửu hi vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối, cứ vậy để anh ấy dắt đi cả cuộc đời.

Hai người ôm nhau và dắt tay như một đôi tình lữ, điều này khiến cho Vương Cửu Cửu có mưu đồ gây rối đối với Tần Lạc tim đập loạn như nai con. Nghe thấy Tần Lạc khuyên cô trở về, vội vàng nói: "Có chuyện mà. Thầy Tần, em có chuyện muốn nói với thầy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status