Bác sĩ thiên tài

Chương 197: Anh hãy cút xuống địa ngục (3)


Hạ Dương, nhìn không có gì là mạnh mẽ cường tráng chút nào. Ngược lại, bởi vì cái danh tiếng của hắn là "Dương thành Tam Tú", nên tướng mạo của hắn có pha chút nữ tính.

Mắt một mí, đôi môi dày, mái tóc mượt mà, gọn gàng vuốt về phía sau, giống như kiểu tóc bóng lộn vuốt ngược về phía sau của Hứa Văn Cường trong 《Bến Thượng Hải》vậy.

Càng làm cho người ta thấy tức cười hơn đó là, ở dưới sống mũi của hắn còn có một nốt ruồi đen, trên nốt ruồi đó còn có hai sợi lông nữa, có thể thấy rất rõ, không ít nhân vật phản diện trong những bộ phim nhiều tập đều có bộ dạng đó.

Tôn Nhân Diệu ngũ quan đều rất đẹp, dáng người nhỏ nhắn yểu điệu, nếu ví Tôn Nhân Diệu như cô gái với vẻ đẹp của tuổi mười sáu, vậy thì, Hạ Dương giống như một phụ nữ trung niên sắp sửa bước vào thời kỳ mãn kinh.

Nhưng, nếu vì như vậy mà bạn khinh thường hắn, thì bạn đã nhầm to rồi.

Hạ Dương nhẹ nhàng lắc lư chiếc cốc thủy tinh trong tay mình, mạnh dạn ngồi lên chiếc ghế salon, nói: " Ngày trước khi mà bọn mình giẫm đạp, đè đầu cưỡi cổ lên người khác, đi xem trò vui, cậu cũng có muốn đi cùng tham gia đâu. Vậy mà lần này rốt cuộc là ai đã gây nên tội tình gì với cậu mà làm cậu phải đích thân ra tay . Bắt tôi đem người từ Thâm Quyến xa xôi đến cho cậu vậy?"

" Chỉ là một tên cặn bã mà thôi." Tần Lạc cười nói. Trong tay hắn vẫn cầm một cốc trà xanh. Mặc dù Lệ Khuynh Thành đã chứng minh cho hắn biết, uống một chút rượu vang sẽ không có hại gì cho sức khỏe cả, nhưng hắn vẫn cố gắng hạn chế không động đến mấy thứ có cồn đó.

"Mình không có một người ông làm thượng tướng, càng không có một ông bố làm chánh ủy trong quân đội. Nhưng cậu lại khác, cậu giẫm đạp, chèn ép lên người khác thì đằng sau lại có người chống đỡ cho, cuối cùng rồi thì người ta rồi cũng chẳng làm gì được cậu cả. Còn mình, mình mà cũng trà đạp, đánh đập người ta như vậy, thì không bị người ta quay lại cắn chết mới lạ?"

"Ái dà, cậu nói như vậy mình không thích đâu." Hạ Dương đặt cốc rượu xuống nhìn Tần Lạc nói. "Ông mình đã nói rồi, nếu như là lúc khác mình đánh nhau với người ta, thì ông sẽ không tha cho mình. Còn nếu như vì chuyện của cậu mà đánh nhau với người khác, thì chắc chắn là ông sẽ đứng về phía mình. Ông nói cậu làm mọi việc đều rất đáng tin cậy. Lẽ nào mình làm việc không đáng tin cậy sao? Mình còn hoài nghi, liệu mình có phải là cháu ruột của ông không nữa."

" Thành tích hiện nay của cậu rất tốt, ông phải thấy tự hào về cậu mới đúng chứ." Tần Lạc nói.

" Mình cũng nghĩ như thế đấy. Nhưng ông mình lại không nghĩ vậy. Dòng dõi nhà tướng, không bao giờ có kẻ hèn nhát, bất tài cả, vậy mà trong mắt ông, mình chính là tên "hèn nhát, bất tài" đó đấy." Hạ Dương cười khổ nói.

Hạ Dương là cháu đích tôn của nhà họ Hạ, vốn là được kỳ vọng rất nhiều. Mặc dù Hạ Dương rất không bằng lòng, nhưng vẫn bị Hạ lão gia tống vào rèn luyện ở khu quân đội tại Thành Đô.

Ngày trước Hạ lão gia từng đi bộ đội, nên có không ít thuộc hạ hiện giờ đều là thành viên cấp cao trong quân đội. Dưới sự dìu dắt của Hạ lão gia, Hạ Dương ở trong quân đội tất nhiên sẽ nhận được những sự "quan tâm" đặc biệt.

Không ngờ Hạ Dương cũng là hạng người to gan lớn mật, sau khi chịu đựng được một tháng lẻ ba ngày trong quân đội, cuối cùng cũng không thể chịu nổi công việc khổ cực tại đây. Nên sáu đó, hắn ta đã trốn chạy khỏi đây trong một lần luyện tập, trở thành lính đào ngũ.

Tuy là dựa vào quan hệ của Hạ gia với bên quân đội, cuối cùng việc này cũng chẳng làm lên điều gì to lớn, nhưng, Hạ gia đã bị tên tiểu tử này làm cho mất mặt thảm hại. Hạ lão gia đến giờ còn không muốn gặp mặt tên cháu này nữa, gặp một lần thì bị ăn chửi một lần.

Hiện giờ, mặc dù hắn cố gắng bằng chính năng lực của mình để trở thành một thương nhân. Nhưng thành tích của hắn trong con mắt có phần cổ hủ của Hạ lão gia thì vẫn không có gì đáng bàn đến cả.

Đối với họ mà nói, trở thành quân nhân mới là đứng đắn, nghiêm chỉnh.

Tần Lạc cũng không có cách gì thay đổi suy nghĩ của những người đi trước, cũng không giúp gì được Hạ Dương trong tình cảnh hiện nay. Hắn nói với Hạ Dương: "Cậu cho người canh giữ ở trạm kiểm tra, liệu có gây phiền toái gì cho cậu không?"

"Phiền toái? Có phiền toái gì cơ chứ? Mình đã cho người nhắn trước với trạm kiểm tra bên Thâm Quyến rồi, nói là muốn bắt một tên phạm nhân đang chạy trốn. Cho dù bọn họ có hoài nghi, cũng không nói thêm gì đâu. Vả lại, cậu đã gọi điện đến chỗ tôi thế này, cho dù có phiền phức gì chăng nữa, việc của cậu cũng thành việc của mình. Nếu không ông mình chắc sẽ bắn chết mình mất."

Khi Hạ Dương nói, cái nốt ruồi trên khóe môi cứ nhúc nhích động đậy theo, giống như có một con côn trùng nhỏ nằm ở đó vậy.

" Cậu không biết chứ, cậu rời đi trong nửa năm trở lại đây, ông vẫn thường xuyên nhắc đến cậu. Nói y thuật của cậu giỏi, nhân phẩm tốt, tài đánh cờ hay, còn cân nhắc để gả đứa em gái của mình cho cậu. Tôi còn không thích em gái mình nữa là, chẳng lẽ cậu lại thích được?"

Tần Lạc cười khổ, nói: " Làm gì có ai nói em gái của mình như vậy chứ? Hạ Nguyệt Nguyệt lại chọc giận gì cậu à?"

" Hề hề. Mình bây giờ đã là người có thân phận rồi đấy. Dương thành có một doanh nhân kiệt xuất, là chủ tịch danh dự của mười triệu câu lạc bộ. Tôi lại còn chấp nhặt với trẻ con như vậy sao? Cậu nghĩ xem, con nhóc mới mười ba, mười bốn tuổi thì hiểu gì chuyện yêu đương cơ chứ? Lần trước nó lên mạng ở nhà, mình vô tình nhìn thấy chữ ký trên QQ (một chương trình chat chit như Yahoo, MSN, Zing chat của Việt Nam vậy) của nó, cậu có biết nó viết gì trên đó không?

"Viết gì vậy?" Tần Lạc nheo mắt hỏi. Hạ Dương chẳng giống con cháu nhà quân nhân chút nào, tính tình của cậu ta thường rất nhu hòa, hơn nữa còn nói nhiều nữa, mà tốc độ nói lại cực nhanh, đại đa số là cậu ta phát biểu một mình, người khác đến cả cơ hội chen ngang vào nói cũng không có nữa.

" Chữ ký đó là: Ai mà nói chuyện tình yêu với tôi, tôi sẽ làm cho người đó chết một cách từ từ theo nhiều cảm giác khác lạ." Hạ Dương đáp. "Lúc đó mình rùng hết cả mình, cả buổi chiều hôm đó đều nghĩ đến việc nó lấy đâu ra câu nói ấy cơ chứ. Cái gì gọi là chết một cách từ từ theo nhiều cảm giác khác lạ?"

Tần Lạc cười lớn, nói: "Trẻ con bây giờ lớn sớm lắm. Hạ Nguyệt Nguyệt cũng không ngoại lệ."

"Đúng đấy. So với mình ngày trước thì có tiền đồ hơn nhiều. Ta đến tận mười bảy tuổi mới thoát ly đời trai tân. À đúng rồi, nghe nói lần này cậu đem cả vợ về ăn tết à? Lại còn ở Thiên Hà thành phát sinh sung đột với người ta nữa phải không? Mình vốn định gọi điện hỏi thăm tình hình xem thế nào, nhưng thằng ái nam ái nữ ấy đã nhúng tay vào rồi, nên mình cũng không muốn hỏi nữa."

"Cái chuyện vặt vãnh đó giữa hai người vẫn chưa được giải quyết sao?" Tần Lạc cười hỏi.

"Giải quyết? Giải quyết thế nào đây? Ta dẫn người đến làm thịt hắn, hay là để hắn cho người đến đập lại ta. Nể mặt cậu, nên thôi, không ai động đến ai là tốt nhất." Hạ Dương sầm mặt nói.

Tần Lạc biết đây chính là khúc mắc trong lòng của Hạ Dương, một chốc một lát cũng không thể giải quyết được, nên không nhắc đến những chuyện đó nữa. Hắn liền hỏi: "Khoảng khi nào thì đến nơi?"

Hạ Dương nhìn chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin trên cổ tay mình, rồi nói: " Sắp rồi. Vừa nãy họ gọi điện đến báo cáo, nói là cá đã bị mắc lưới rồi. Cả hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi, có lẽ bây giờ xe đã vào trong thành phố Dương thành rồi cũng nên. Mình thật sự cảm thấy tò mò, không biết tên ranh đó đã phạm lỗi gì, mà cậu lại ra tay nhe vậy?"

"Có một số chuyện, mình có thể giả bộ như không biết. Nhưng, hắn ta đã đi quá giới hạn mà mình đã đặt ra." Tần Lạc nhẹ nhàng mân mê tách trà trong tay, nói.

**********************************.

Suốt cả đoạn đường Lý Quốc Tân đều nghĩ không ra, vì sao mà tổ thanh tra tội phạm hình sự lại tìm tới hắn? Nhưng nhìn điệu bộ của mấy người này, thì đây rõ ràng là một đơn vị lừa đảo. Hai cái điện thoại di động của hắn đều bị tịch thu rồi, muốn gọi hỏi bạn một để nắm vững tình hình, hiện trạng của hắn lúc này cũng không thể nữa.

Qủa nhiên, hắn không hề bị đưa đến phòng làm việc của tổ thanh tra tội phạm hình sự, mà lại bị đưa tới một câu lạc bộ tư nhân nằm kế bên bờ biển.

Bởi vì hắn bị đưa vào từ cửa sau, nên suốt cả dọc đường đều không đụng phải bất kỳ ai. Có điều, từ trên tấm biển treo ở trước cổng vào có thể thấy rằng, cái câu lạc bộ này có tên là "Đôn Hoàng"

Một cái tên nghe vô cùng tao nhã, từ phong cách kiến trúc ở bên ngoài có thể thấy được đây là phong cách cổ phong cổ vận của mấy ngôi nhà cổ. Đúng là cũng có chút gì đó đôn hậu, mộc mạc của sa mạc Đôn Hoàng.

Lý Quốc Tân phát hiện ra một điều, bọn chúng đã xác định đưa mình đến một nơi bảo mật như thế này, tại sao chúng lại không bịt mắt mình lại chứ?

Nếu mà như vậy, lẽ nào bọn chúng không sợ sau khi sự việc bị bại lộ mình sẽ đi tố giác chúng sao?

Có lẽ chỉ có một nguyên nhân duy nhất để bọn chúng không làm vậy, đó là chúng sẽ giết người diệt khẩu, vì thế mà bọn chúng mới trắng trợn đến thế chứ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng buộc phải trấn tĩnh của Lý Quốc Tân bắt đầu trở nên rối loạn, bắp chân dưới dường như bị nhũn ra.

"Rốt cuộc thì các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu? Tôi đã phạm phải tội gì chứ? Tôi muốn tìm luật sư của tôi." Lý Quốc Tân hét lên.

"Huỵch!" Một tiếng khô khốc

Có người dùng khuỷu tay cho Lý Quốc Tân một phát vào lưng, làm hắn đau đến độ rên lên từng hồi, trán toát mồ hôi lạnh. Toàn thân lảo đảo lao về phía trước, được hai người mặc áo đen kéo lại, nếu không hắn đã lao thẳng xuống đất rồi.

"Câm miệng." Một âm thanh lạnh lùng của một người đàn ông từ phía sau truyền tới.

Lý Quốc Tân không dám quay đầu lại, nhưng hắn ta biết rất rõ, người tấn công hắn từ phía sau chính là người đàn ông trung niên dùng súng chĩa vào đầu hắn, nói chúng là cái gì mà tổ thanh tra tội phạm hình sự. Ông ta là người cầm đầu ở đây, là một người rất nham hiểm và tàn ác.

Sau khi bị một phát vào lưng, Lý Quốc Tân càng chắc chắn rằng, bọn chúng muốn đùa giỡn mình cho đến chết. Nếu không thì làm sao mà dễ dàng động thủ đánh người đến vậy? Những vết thương trên người sau này sẽ thành chứng cớ mang lại phiền toái cho chúng.

"Ta không cần biết các người là ai. Nếu trong vòng nửa tiếng đồng hồ không thả ta ra thì bạn của ta sẽ báo cảnh sát." Lý Quốc Tân nghiến răng nói. Hắn cũng không còn cách nào khác, vì nếu hắn không nói những lời này để dằn mặt chúng, thì chúng không biết kiêng nể ai là gì.

Qủa nhiên, hắn lại bị thêm một đòn bằng đùi trỏ nữa từ phía sau.

Lý Quốc Tân mơ mơ màng màng không rõ mình đã đi được bao nhiêu đoạn đường, vòng qua bao nhiêu hành lang mới đến được một căn phòng rồi dừng lại trước cửa căn phòng đó.

Người đàn ông trung niên từ phía sau hạ độc thủ hắn bước lên phía trước, nhẹ nhàng gõ vào cái cửa gỗ.

"Vào đi." Giọng một người đàn ông từ trong truyền ra.

Cửa vừa được mở ra, Lý Quốc Tân liền bị đẩn vào bên trong. Ngay lập tức, cửa phòng liền bị đóng sầm lại, chỉ có người đàn ông trung niên bước vào cùng, còn những người mặc đồ đen khác đều biến mất không một tiếng động.

Lý Quốc Tân ngẩng đầu lên nhìn hai người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, khi hắn ta nhìn ra người đàn ông ngồi ở chiếc ghế salon đặt trong góc nhà đang chăm chú nhìn mình cười đầy ẩn ý kia chính là tên phế nhân họ Tần, thì hắn kinh hãi vô cùng.

Nhưng, khuôn mặt hắn ta đầy ngụ ý, hắn cười nói: " Là Tần Lạc phải không? Nhiều năm không gặp, không ngờ cậu đã lớn thế này rồi sao. Nhìn sắc mặt của cậu không tồi, bệnh của cậu khỏi hoàn toàn rồi sao? Hai năm về trước tôi vẫn lo lắng cho cậu lắm đấy."

Lý Quốc Tân là con rể của Tần gia, tự khắc biết rằng Tần gia có một tên xui xẻo từ bé đã mắc phải bệnh nan y hết thuốc chữa.

Tần Lạc giơ ngón tay ra lắc qua lắc lại, nói: " Tao có thể cười với mày, nhưng tốt nhất là mày đừng có cười với tao. Tao ghét nhất cái bộ dạng của mày khi mày cười. Qúa ư là giả tạo. Nhiều năm về trước tao đã nói với mày điều này rồi phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status