Bác sĩ thiên tài

Chương 231: Vì tao hận mày


Nhìn thấy Ly đột nhiên xuất hiện trước cửa, Tần Lạc cảm động rơi nước mắt.

Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Ly bà cô tổ của tôi, chỉ cần cô xuất hiện muộn một tích tắc nữa thôi, chúng ta chỉ có thể hẹn gặp nhau sau bảy mươi năm nữa ở quán cà phê ở Âm Tào địa phủ.

Tần Minh đã điên rồi. Tần Lạc hoàn toàn không nghi ngờ gã điên đó sẽ tiêm cái loại trứng làm người khác kinh sợ đó vào da đầu mình để nó ăn hết não của hắn.

Tần Lạc lớn tiếng nói với Ly: "Cô đã nói lúc nào cô cũng ở ngay sau lưng tôi, cô chạy đi đâu vậy?"

"Đi giải quyết mấy tên cặn bã giúp anh" Ly vừa nói vừa vất cái cặp da màu đen trong tay xuống dưới chân Tần Lạc.

Đó là cái cặp Tần Lạc dùng để đựng tiền. Cái cặp này vốn bị gã đàn ông có hình xăm xách đi, không ngờ chỉ chưa tới mười phút cái cặp lại được trả lại chủ cũ.

Vấn đề là so với trước trên mặt cái cặp có dính vệt máu đỏ thẫm, vệt máu đó đang chậm rãi lăn trên mặt cặp làm bằng da nhân tạo, chảy xuống đất, giống như một sợi tơ tằm đỏ hồng.

Xem ra mấy tên cặn bã đó lành ít dữ nhiều.

Tần Lạc biết khi Ly không bao giờ hạ thủ lưu tình đối với những người nàng không thích.

Bản thân Tần Lạc đã là một nhân chứng sống sinh động. Hắn đã dùng chính bản thân mình để chứng mình điều này.

"Còn không giúp tôi cởi dây trói ra" Tần Lạc thúc giục. Còn đứng ở cửa làm ra vẻ tàn khốc làm gì? Tần Lạc thầm nghĩ cái chuyện bày đặt tàn khốc này nên làm ở những nơi có đông người qua lại mới phù hợp. Ví dụ như ở trên đường, ở trong lớp học.

Đây là trong hầm ngầm, ở trong chỉ có một người bị trói chặt vào ghế, không nhúc nhích được cùng một người đàn ông bị chặt đứt tay, máu đang chảy như suối, ngoài ra còn một đứa bé đang nằm yên trên giường, dù có tiếng động như thế cũng không tỉnh ngủ. Chơi dao như thế để cho ai xem?

Lúc này Ly mới nện đôi giày da đen phát ra tiếng cồm cộp đi tới. Một dao vung lên, dây trói của Tần Lạc đứt tung ra.

Tần Lạc vội vàng giật dây trói trên người mình ra và nói: "Cô ngốc, tại sao lúc nãy cô không ngầm cho hắn một dao, sao cô phải chờ hắn nổ súng trước làm gì? Nếu cô bị hắn bắn trúng, không phải cả hai chúng ta đều xong đời rồi không? Toàn bộ sự an toàn của tôi đều giao phó cho cô".

Trong thâm tâm của mình Tần Lạc hắn coi hành động đó rất ngu xuẩn.

Trước tiên xông tới đâm cho hắn vài dao, sau đó lăn qua lăn lại xem hắn còn nhúc nhích không, cuối cùng mới nói mấy câu nhàm chán với hắn cũng chưa muộn. Trên đời này còn có đạo lý để người khác nổ súng trước sao?

Tinh thần hiệp sĩ?

Ta thèm vào. Ly chỉ là một cô gái, tuân thủ cái đó để làm gì?

"Thành viên Long Tức không được phép giết người tuỳ tiện" Ly liếc nhìn Tần Minh đang nằm trên nền thờ ơ nói. Cánh tay đứt của Tần Minh rơi trên mặt đất, máu từ tay hắn phun ra như suối. Hình như Ly không có cảm xúc gì trước cảnh máu, thịt, cánh tay cụt của Tần Minh.

Hơn nữa Tần Lạc vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện cô gái này còn đang thổi bong bóng kẹo cao su trong miệng.

"Mấy thằng bên ngoài sao rồi? Tự sát hả?" Tần Lạc hỏi vẻ coi thường.

Tần Lạc không chậm trễ vội chạy tới bên cạnh Tần Minh cầm lấy cái kim tiêm có hỗn hợp trứng Phong Điệp mà hắn vô cùng kiêng kỵ sau đó hắn rút mũi kim tiêm ra và châm vào mấy chỗ trên cánh tay Tần Minh, như vậy hắn có thể giúp Tần Minh làm giảm mất máu.

Lúc này liệu còn ai lo lắng mũi kim tiêm không sạch không? Còn có ai có lòng thương hại với hắn không?

"Là do chúng nổ súng trước" Ly vuốt con dao nhỏ trong tay, thờ ơ nói.

"Thâm độc" Tần Lạc nói. Cảnh Ly đứng ở trước cửa dụ Tần Minh nổ súng trước giống như một quỷ hồn vậy.

Kẻ nào động tới thành viên Long Tức, chết. Còn nếu không động tới, Ly cũng không tiện ra tay.

Tần Lạc thầm nghĩ xem ra sau khi quay lại Yến Kinh mình cần phải tới gặp Long Vương xin một cái thẻ bài.

Sau này nếu hắn thấy ai đó làm nhiều điều ác, đất trời không dung, hắn sẽ xông tới nhổ nước miếng vào mặt, chỉ cần kẻ đó phản ứng lại hắn có thể dễ dàng xử lý.

"Tuỳ anh muốn nói thế nào thì nói" Con dao nhỏ trong tay Ly dường như có linh tính, nó có thể làm các động tác xoay tròn theo ý của mình. "Nhớ kỹ, anh nợ tôi một mạng".

"Cô nói thế còn không biết xấu hổ sao? Để trị vết thương cho cô, tôi đã phải dùng hết thuốc bột. Thứ thuốc đó là vật báu vô giá. Thôi cứ coi như chúng ta hoà nhau" Tần Lạc phản đối. Hắn không muốn tự nhiên lại thiếu nợ người khác một mạng.

Nếu một ngày nào đó bà cô tổ này tâm tình không tốt, chạy tới tìm và muốn mình chết, lúc đó mình phải làm gì?

Ly bĩu môi, nàng vừa nhai kẹo cao su vừa nói: "Làm gì với hắn bây giờ? Hắn là người rất cực đoan, nguy hiểm".

"Tôi biết" Tần Lạc nói. "Cô có bị thương không?"

"Không phải Hoả Dược đã tặng anh Tiểu Hắc sao?" Trán của Ly nổi gân xanh. "Anh đã đánh mất Tiểu Hắc rồi hả?"

"Không. Đời nào tôi dám thế hả?" Tần Lạc nói: "Tôi sợ khi tôi tới đây bọn chúng sẽ lục soát người tôi nên tôi không mang Tiểu Hắc đi. Nếu chúng lục soát thấy thì sao? Hơn nữa tôi rất tin tưởng cô mà".

Ly rút từ bao da bên hông ra một khẩu súng màu bạc đưa cho Tần Lạc và nói: "Đây là Ngân Ly. Khi nào anh dùng xong nhớ trả lại tôi".

"Tôi biết đây là súng lục dành cho phụ nữ. Cô có tặng cho tôi, tôi cũng không lấy" Tần Lạc nói. Không biết vì nguyên nhân gì sau khi gặp lại Ly sau một thời gian xa cách hắn lại không nhịn được muốn đấu võ mồm với nàng giống như lúc trước khi nàng đi làm nhiệm vụ.

Mặc dù Tần Lạc biết bây giờ không phải là lúc, hắn còn có một chuyện rất quan trọng cần phải xử lý nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Một người đàn ông một khi đã muốn làm điều gì hèn hạ, cho dù là mười năm sau cũng không quên.

Tần Lạc mở chốt an toàn khẩu Ngân Ly, nói với Ly: "Cô quan tâm Bối Bối hộ tôi. Tôi cùng người anh trai này có chuyện cần nói. Hắn mong muốn nói chuyện với tôi. Tôi sẽ làm cho hắn toại nguyện".

"Trẻ con hả?" Ly trợn tròn mắt nhìn chầm chằm vào thân hình bé nhỏ của Bối Bối trên giường, nhíu mày hỏi.

"Trẻ con thì sao? Cô tưởng phải ôm một người lớn ra ngoài sao?" Tần Lạc hỏi.

"Tôi không thích trẻ con" Ly đứng yên nói với Tần Lạc.

"Cô không thích trẻ con ư?" Tần Lạc khá ngạc nhiên. Cô hãy nhìn xem Lâm Hoán Khê, tính tình cao ngạo, lãnh đạm như vậy, nhìn thấy người lớn cũng chẳng buồn nói chuyện thế mà khi nhìn thấy Bối Bối thì gương mặt tràn ngập vẻ yêu thương giống như tình mẫu tử.

"Bởi vì bọn chúng lúc nào cũng khóc sướt mướt, nhìn rất đáng ghét" Ly nói.

"Khi còn bé cô không khóc hả?' Tần Lạc hỏi ngược lại.

"Không".

"Cô, cô đúng là khác người" Tần Lạc nói. từ nhỏ Ly đã được Long Vương huấn luyện, khóc mới là lạ. "Phiền cô hãy trông giúp Bối Bối một lát. Nếu để con bé tỉnh dậy trông thấy những điều mà con trẻ không nên thấy có thể sẽ ảnh hưởng rất xấu tới tâm lý cô bé, một ám ảnh suốt đời".

"Một dao là có thể giải quyết tất cả mọi việc. Tại sao các anh luôn thích làm cho sự việc phiền phức hơn vậy? Nếu như hắn ta sớm nổ súng với anh, tôi cũng đã sớm ra tay. Chính vì tôi không chịu được khi nghe hắn nói nhảm như vậy nên tôi mới chạy ra ngoài nôn, nhân tiện giải quyết mấy tên cặn bã đó" Ly nói.

"Tôi muốn biết nguyên nhân" Tần Lạc cười gượng nói. Cách xử lý của những quân nhân tinh nhuệ như Ly với của những người như hắn rất khác nhau. "Tôi muốn biết nguyên nhân để có thể giải thích với gia đình tôi. Trước đây gia đình tôi vẫn coi hắn là người nhà".

"Tuỳ anh" Ly nhún vài ra vẻ bất cần, nàng đi tới bế Bối Bối lên và đi ra ngoài.

Những người phụ nữ khác khi ôm trẻ con đều vô cùng trìu mến ôm chúng vào lòng. Ly thì hoàn toàn khác. Hai tay nàng duỗi ra giống như đang bưng một nồi trong đó mỡ sôi sùng sục bắn tung toé khắp nơi. Ly cố gắng không để người Bối Bối chạm vào người nàng, giống như trên người Bối Bối có vết dơ, bẩn gì đó.

Tần Lạc tức muốn hộc máu. Hắn thầm nghĩ rồi đợi khi sau này cô có con thì cô sẽ thế nào.

Tần Lạc nghĩ tới chuyện sau này Ly rất có thể bị một gã đàn ông khốn kiếp nào đó hay một người tử tế lừa gạt nàng lên giường, bụng của nàng "phễnh ra", dáng vẻ đi tới đi lui trước mặt hắn, tay vung vẩy con dao làm hắn suýt chút nữa phá lên cười.

Thật sự điều đó đáng chờ mong!

Tần Lạc đợi sau khi Ly bế Bối Bối rời khỏi, hắn cầm súng đi tới trước mặt Tần Minh cười hỏi: "Thế nào? Vẫn còn tỉnh sao?"

"Cô ta là ai?" Gương mặt Tần Minh méo mó, hắn không cam lòng hỏi. Hắn đã sắp đặt một kế hoạch vô cùng chu đáo, không có bất kỳ sơ hở nào, chặt chẽ không chê vào đâu được, vì sao bây giờ hắn lại có kết cục như vậy?

Tại sao nữ thần may mắn luôn lựa chọn đứng về phía Tần Lạc? Tại sao?

"Một người bạn của tôi" Tần Lạc cười nói: "Tôi biết anh vẫn ở bên giám sát nhất cử nhất động của tôi nên tôi mới làm như anh nói không tìm Gay và Hạ Dương nhờ giúp đỡ. Tôi biết nếu tôi tìm bọn họ chắc chắn sẽ bị anh phát hiện, anh cũng sẽ huỷ bỏ cuộc gặp. Thế nhưng cái đó không có nghĩa là tôi sẽ không tìm người khác hỗ trợ".

"Mày đã sớm phát hiện ra tao?" Tần Minh cười nhạt hỏi. Một thiếu niên thiện lương, hoà nhã, hào hoa phong nhã trước đây luôn làm người khác yêu mến đột nhiên lại trở thành một người hoàn toàn khác hẳn làm người khác có cảm giác như nước sông với nước biển.

"Không sai" Tần Lạc gật đầu. "Trước đây chỉ là nghi ngờ. Nếu như hôm nay anh không xuất hiện ở đây tôi vẫn coi anh như một người nhà, một người anh của tôi, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác anh lại làm như vậy?"

"Xem ra anh em chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc với nhau" Tần Minh cười nói.

"Nếu cậu không ngại, tôi có thể ngồi dậy nói không?"

"Đương nhiên, trước khi tôi ra khỏi căn phòng này, anh vẫn là anh trai của tôi" Tần Lạc cười nói. Trong phòng chỉ có một cái ghế duy nhất hắn liền cầm tới để trước mặt Tần Minh.

Tần Minh uể oải ngồi xuống, dù Tần Lạc đã châm vào huyệt đạo của hắn để cầm máu nhưng tay hắn bị cụt, vết thương rất trầm trọng. Tần Lạc không có khả năng phong bế toàn bộ huyết mạch. Mặc dù máu đã chảy chậm hơn nhưng máu trong người hắn vẫn đang không ngừng chảy ra

Bản thân hắn gặp phải vết thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn có thể đứng nói chuỵên với Tần Lạc đã làm người khác phải khâm phục sự cứng cỏi của hắn.

Ngay cả Tần Lạc cũng phải tự hỏi điều gì đã giúp hắn chèo chống, giúp hắn kiên trì nói chuyện với mình.

"Bởi vì tao hận" Tần Minh nói.

Giọng nói không to, cũng không có một vẻ mặt cố ý làm ra vẻ âm trầm, khuủng bố, chỉ giống như một câu nói bình thường nhưng khi âm thanh đó truyền vào tai Tần Lạc, hắn thoáng rùng mình.

Đây mới thứ sự là sự thù hận, nó giống như máu đã lan tràn khắp nơi trong cơ thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status