Bác sĩ thiên tài

Chương 271: Người có mưu đồ


Chính khí môn cũng có một tiểu viện độc lập, ở ngoài cùng bên trái chỗ ao sen, cách không xe tiểu viện bọn Tần Lạc, Vương Dưỡng Tâm gặp lão Ma ma kia.

Đi tới cầu đá giữa hồ sen kia, Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Nhớ tới tiểu lão thái tính khí nóng nảy kia, trong lòng hai người đều có chút sợ hãi.

Đầu năm nay, sợ nhất là ngang ngược làm càn, chỉ sợ làm càn không còn mạng. Đối mặt lão thái thái vừa ngang ngược lại làm càn này, bọn họ thật đúng là có cảm giác con chuột kéo con rùa, không chỗ bắt tay vào làm.

Đánh không thể đánh, mắng không thể mắng... đương nhiên, Tần Lạc cũng không thấy là hai người bọn họ có thể đánh thắng tiểu lão thái này được. Mà miệng của lão cũng sắc bén giống như công phu của lão, hai người cộng lại đều chưa chắc là đối thủ của lão.

Lại nói, lỡ đánh tiêu đời thì phải làm sao?

May là lần này cũng không đụng "Lão vu bà" kia. Kể từ khi Vương Dưỡng Tâm bị lão ném vào trong nước lạnh, gã vẫn luôn gọi lão như vậy.

Ở sự dẫn dắt của người thuộc Chính khí môn kia, đi qua cổng vòm, xuyên qua hàng lang gấp khúc, rốt cuộc dừng lại ở trước cửa một gian phòng cổ kính.

Cốc Thiên Phàm chững chạc phong độ, vẻ mặt vui cười chờ ở cửa, mang ý cười hiền hòa ấm áp trên mặt, nói: "Tần tiên sinh, Vương tiên sinh, mạo muội mời tới, thật quấy rầy. Có điều hôm nay nhìn thấy Tần tiên sinh diệu thủ nhân thuật, thật sự là ái tài đến sốt ruột. Mới vội bảo người mời như vậy, xin đừng trách".

Chủ một môn tự mình đứng ở cửa tiếp khách, phần hậu lễ này không thể bảo là không nặng được. Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm đều có loại cảm giác được sủng mà kinh.

Đối với trưởng giả đáng tôn trọng, khí kiêu ngạo thẳng thắn trong xương của Tần Lạc sẽ thu liễm sạch, vẻ mặt vui cười nói: "Cốc môn chủ khách khí rồi. Hôm nay nhờ Cốc môn chủ nhiều lần nói hộ vãn bối, Tần Lạc còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn nữa ấy chứ".

"Trời, các người nói xong chưa vậy? Người hiện đại thì không làm, cứ thích học mấy của người xưa. Chua chết đi được". Cốc Tử Lễ đứng ở phía sau, nhướng mày lên nói.

"Cốc Tử Lễ, không được lộn xộn". Cốc Thiên Phàm quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái nói. Xem ra gã cực kỳ yêu thương con gái cưng này, mặc dù quát lớn, nhưng trên mặt cũng không thấy vẻ giận dữ, giọng nói cũng không có bất cứ uy nghiêm nào.

Tần Lạc cũng nhìn cô bé có khuôn mặt đáng yêu nhưng tinh quái này thêm hai lần, cười nói: "Cốc muội muội nói có lý. Cốc môn chủ cứ gọi thẳng tôi là Tần Lạc được rồi. Đối đãi với những vãn bối như chúng tôi, cũng không cần khách khí như thế".

Nếu đứng mặt chính là Âu Dương Mệnh của Quỷ y phái, Tần Lạc dù thế nào cũng không thể nói ra câu "Đối đãi với những vãn bối nhưng chúng tôi không cần khách khí như thế".

"Ha ha. Được. Cậu đã nói như vậy, tôi cũng không ủ giấm. Chúng ta nói chuyện thẳng thắn. Mau, mau vào". Cốc Thiên Phàm cũng là người sảng khoái, lập tức đáp ứng liền.

Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, tự nhiên có người đưa trà lên.

Tần Lạc thấy lá trà trong chén có chút đặc biệt, là từng mảnh lá vàng óng như hình tam giác, cảm thấy rất kỳ quái.

Nhấp một ngụm nhỏ, đầu tiên là hơi chát, cái lưỡi giống như bị gây tê, trong nháy mắt mất đi cảm giác. Loại cảm giác này cực kỳ ngắn ngủi, rất nhanh, khoang miệng đã được nhồi một cỗ mùi thơi lạ lùng đột nhiên ập tới.

Đầu tiên là tê tê, khiến đầu lưỡi mất đi cảm giác. Giống như tất cả tạp vị trong miệng đều được thanh lọc. Tiếp theo, mùi thơm ngào ngạt xộc vào. Cảm quan đột ngột ngắn ngủi này, không ngờ lại mang tới cho người ta cảm giác tuyệt vời như thế.

"Thế nào?" Cốc Thiên Phàm luôn nhìn chằm chằm Tần Lạc thưởng thức trà, thấy hắn đầy vẻ kinh hỉ, trong giọng nói cũng mang theo vẻ tự hào hỏi.

"Trà ngon. Là loại trà tuyệt vời nhất mà tôi từng uống". Tần Lạc luôn miệng khen ngợi.

Vương Dưỡng Tâm nghe Tần Lạc khen ngợi trà này như thế, cũng vội nhấp một ngụm. Tiếp theo, cũng bị loại mới lạ cổ quái này, rồi hương trà ngào ngạt chinh phục.

"Ha ha, tuyệt vời nhất thì thật không dám nhận. Nhưng mới lạ thì lại là sự thật. Tôi bình sinh uống trà rất nhiều, những cũng chỉ có thể bình hai chữ "Mới lạ" với Long Thiệt Lan này". Cốc Thiên Phàm cười ha hả nói.

"Trà này tên Long Thiệt Lan à? Sao cho tới bây giờ chưa từng nghe người ta nói qua?"

"Tên cây là Long Thiệt, nhưng lá tam giác màu vàng óng này là từ hoa của cây Long Thiệt. Trăm năm nở hoa lần đầu, sau đó thì mỗi năm nở hoa một lần. Hoa nở ba ngày liền rụng, hơn nữa số lượng phi thường ít ỏi. Không chỉ hoa này, cho dù là cây Long Thiệt này, phỏng chừng ở bên ngoài cũng gần tuyệt tích rồi. Cũng may đời trước của Chính khí môn bảo lưu lại giống cây, trong Chính khí môn mới có thể giữ mấy cây sống. Người ngoài căn bản là không biết loại câu, loại trà này, cho nên cũng không có danh tiếng gì cả".

"Thật đáng tiếc". Tần Lạc sắc mặt hơi trầm xuống. "Rất nhiều vật quý hiếm, cứ biến mất không hay không biết như vậy. Người đời sau ngay cả tên cũng không biết. Lại càng không cần nói hưởng thụ những thứ quý giá này".

"Đúng vậy". Cốc Thiên Phàm đồng cảm sâu sắc mà gật đầu. Không chỉ là cây Long Thiệt này, còn có võ thuật, Trung y,... đều sa sút dần dần, sau đó lặng lẽ không một tiếng động mà biết mất trong dòng chảy của lịch sử.

Mãi cho đến lúc cuối cùng, người Trung Quốc đời sau ngay cả tên "Trung y", "Võ thuật truyền thống Trung Quốc" cũng không nhớ nổi.

Cốc Thiên Phàm giống như là nhớ tới chuyện gì đó, nói với con gái: "Cốc Tử Lễ, đi lấy hộp trà của ba tới đây".

Cốc Tử Lễ đáp ứng một tiếng, liền chạy vào trong phòng.

Cốc Thiên Phàm là môn chủ Chính khí môn, gian phòng ở cũng phá lệ lớn hơn một chút. Không chỉ có phòng khách, thư phòng, phòng ngủ, còn có một ban công đẹp có thể đọc sách phẩm trà thư giãn nhìn trời chiều. Điều kiện dừng chân tốt hơn bọn Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm nhiều lắm.

Hai người không khỏi thầm nghĩ trong lòng, cho dù là công chức nay là tư nhân, đều coi trong cấp bậc cao. Nói cách khác, đãi ngộ hưởng thụ liền hoàn toàn khác nhau.

Cốc Tử Lễ rất nhanh liền ôm một hộp gỗ đi ra, Cốc Thiên Phàm nhận lấy hộp gỗ, mở nắp hộp ra cho Tần Lạc thưởng thức.

Long Thiệt Lan đầy hộp kia ánh vàng lòe lòe, giống như từng lá vàng chói mắt dồn lại ở trong không gian nho nhỏ này.

"Long Thiệt Lan đặc tính cổ quái, cần dùng hộp gỗ đựng, mới có thể giữ được hương vị độc đáo của nó". Cốc Thiên Phàm đậy nắp hộp, hai tay đưa cho Tần Lạc, nói: "Chúng ta lần đầu gặp mặt, nhưng tôi và Tần Lạc cậu lại cực kỳ hợp ý. Phần lễ vật nho nhỏ này tặng cho cậu làm lễ ra mắt đi".

Tần Lạc cả kinh, vội từ chối, nói: "Cốc môn chủ, lễ lớn như vậy tôi không dám thu".

Hắn biết rõ, một hộp lá trà màu vàng óng này, sợ là so với một hộp vàng chân chính còn đáng giá hơn nhiều. Ở bên ngoài căn bản là thứ vô giá, có tiền cũng không mua được.

Cốc Thiên Phàm cố ý đưa tới, nói: "Có lẽ ở bên ngoài, thứ này có thể có giá không tệ. Nhưng đây là tự nhà sinh ra, cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Một chút tâm ý, cũng đừng từ chối".

"Cảm ơn Cốc môn chủ". Tần Lạc chỉ đành phải nhận lấy. Sắc mặt xấu hổ nói: "Lần đầu gặp mặt, liền nhận lễ lớn của Cốc môn chủ như thế. Thật là không có ý tứ".

Cốc Thiên Phàm khoát tay, nói: "Tôi có tâm tặng cậu mấy hạt giống, đáng tiếc lần này cũng không mang theo trên người. Đành phải đợi đến lần gặp sau vậy".

Tần Lạc cùng Vương Dưỡng Tâm liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Cốc môn chủ ưu ái với vãn bối như thế, tôi cảm kích không biết nên nói gì cho phải".

"Tần Lạc, đây là thứ cậu nên được". Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc nói.

"Nên được?" Tần Lạc có chút không rõ những lời này là có ý gì.

"Mặc dù chúng ta lần đầu gặp nhau, nhưng mà, tên của cậu đã nổi tiếng từ lâu. Tôi đã sớm nghe người ta nói qua, có một thanh niên tên Tần Lạc ở bên ngoài có danh tiếng rất lớn, đã làm rất nhiều chuyện cho Trung y. Tôi vốn có tâm kết giao, vừa đúng lúc môn chủ Âu Dương Mệnh gọi điện thoại nhắc việc này với tôi, nói muốn mời cậu tới làm khách quý xem cuộc so tài đấu y của hai môn một phái. Tôi liền dời thời gian gặp mặt này lại mấy ngày".

"Tôi chỉ là làm chuyện mình đủ khả năng". Tần Lạc cười nói.

"Đúng vậy". Cốc Thiên Phàm gật đầu nói. "Nhưng mà, chúng tôi không gánh vác nổi phần trách nhiệm đáng lẽ mình nên gánh vác. Thật sự là thẹn với tiên hiền Trung y".

"Phái chủ Âu Dương Mệnh đã giải thích qua với tôi, nói các người cũng đã cố gắng vì chuyện này". Tần Lạc an ủi nói.

"Không sai. Hắn nói rất đúng sự thật. Nhưng cũng là lấy cớ. Một cái cớ chúng tôi không có làm được". Cốc Thiên Phàm nói. "Chức trách của chúng ta là phát triển Trung y, truyền thừa võ thuật truyền thống Trung Quốc. Nhưng mà, Trung y không thịnh hành, những người như chúng ta vẫn phải chịu trách nhiệm".

"Bây giờ gắng sức đuổi theo cũng không muộn mà". Tần Lạc cười nói.

Cốc Thiên Phàm gật đầu, nói: "Đúng thế. Vào lúc trước cuộc so tài đấu y, tôi đã hiệp thương qua phương diện này với Quỷ y phái và Bồ Tát môn, định sau lần đấu y này, trùng khải công hội Trung y, lại vì chấn hưng Trung y mà phấn đấu một lần nữa".

Con mắt Tần Lạc híp lại, nụ cười trên mặt khựng lại trong một nháy mắt, cười hỏi: "Cốc môn chủ cũng muốn khuyên tôi xác nhập công hội Trung y sao?"

"Không sai". Cốc Thiên Phàm gật đầu. "Lúc trước tôi đúng là nghĩ như vậy. Nhưng mà sau khi gặp câu, tôi liền bỏ ý nghĩ này đi".

"Vì sao?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.

"Cậu rất sắc bén, như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ. Nếu xác nhập hai công hội Trung y lại với nhau, do cậu làm chủ, những người khác không phục, tất nhiên sẽ xảy ra mâu thuẫn. Do cậu làm phụ, cậu tất không cam lòng. Tư tưởng của cậu quá độc lập, đường đi cũng quá hoang dã. Rất khó hòa hợp một thể với những người bảo thủ như chúng tôi". Cốc Thiên Phàm nghiêm nghị nói.

"Nhưng mà, mục tiêu cuối cùng của tôi là cứu vớt Trung y. Mà điểm này, lại giống ngài". Tần Lạc nói.

" Điểm này thì tôi hoàn toàn tin tưởng". Cốc Thiên Phàm nói. Ánh mắt của gã ấm áp, nhưng lại có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm cường đại ẩn dưới vỏ ngụy trang "yếu ớt" bên ngoài. "Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề. Cậu từ chối xác nhập, kiên trì một mình chiến đấu hăng hái, bây giờ cậu đang mưu đồ cái gì?"

Mưu đồ cái gì à?

Tần Lạc cười khổ. Đây là lần đầu tiên có người hỏi mình vấn đề như vậy.

Đúng vậy. Mọi người đầu có sở cầu. Người vô dục vô cầu chính là người chết.

Tần Lạc cúi đầu xuống, dùng bàn tay miết nhẹ hộp gỗ trong tay, nói nhỏ: "Có người ham tiền, có người ham quyền. Hai thứ này, tôi cũng không ước mong quá cao. Thứ tôi mưu cầu là người đời sau khi nhắc tới Trung y, sử dụng Trung y sẽ nghĩ tới, thật lâu thật lâu trước kia, có một người tên Tần Lạc đã làm rất nhiều chuyện vì Trung y".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status