Bác sĩ thiên tài

Chương 275: Lấy đức thu phục người


Trong lòng Âu Dương Mệnh mừng thầm, nghĩ rằng, thằng nhãi này thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Vì muốn chơi nổi, chuyện gì cũng làm được.

Gã nhìn Tần Lạc, vừa cười vừa nói: "Tần Lạc, cậu xác định không cần bắt mạch sao? Nếu không bắt mạch, chúng tôi cũng cần cậu cung cấp tư liệu chẩn đoán bệnh của bệnh nhân. Mà chẩn đoán bệnh của cậu, cũng ghi vào trong thành tích tranh tài các vòng đấy".

"Đúng. Không cần sờ". Tần Lạc nói chắc chắn. "Ba vị trước đều đã chẩn qua. Tôi lại sờ lần nữa cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi".

Thời gian? Thứ Tần Lạc bây giờ thiếu hụt nhất chính là thời gian.

Hắn có nhiều việc cần hoàn thành lắm, hắn có nhiều người cần trị lắm, hắn có nhiều cô gái muốn bồi lắm, hắn thật sự rất bận.

Cũng không phải Tần Lạc thanh cao tự đại, không ai bì nổi, mà là tính tình của hắn như thế, không thích làm một số chuyện không cần thiết.

Nếu hắn giả bộ sờ tay người bệnh chẩn đoán bệnh một hồi, tất cả mọi người sẽ cảm thấy chàng trai này rất bình thường. Nếu không nói chuyện khác người, không làm chuyện khác người, như thế sẽ không phải là kẻ khác người. Tại sao phải vì làm hài lòng người khác mà làm ra chuyện ủy khuất cho mình chứ?

Lông mày Cốc Thiên Phàm khẽ nhíu lại, nhưng không lên tiếng khuyên giải gì cả. Thông qua một phen nói chuyện với Tần Lạc, gã biết rõ nam nhân trẻ tuổi này có ý chí lý tưởng vĩ đại bao la hùng vĩ như thế nào. Gã cũng biết, hắn không phải là người thích gây ầm ĩ để mưu lợi.

Mặc dù hắn thường xuyên nói những lời dễ khiến người khác cảm thấy hắn muốn gây ầm ĩ mưu lợi. Nhưng mà, đó là bản tâm (ý ban đầu) của hắn.

Đây là thời đại kẻ tài hèn sức mọn xuất hiện lớp lớp, nếu anh không muốn trở thành đối tượng người khác không thể chê, anh cũng phải cọ xát mài giũa góc cạnh của mình, mặc dù đau chết đi sống lại, anh vẫn phải cố gắng trở thành một thành viên trong mấy chục trăm triệu kẻ tài hèn sức mọn.

Như vậy, anh mới không bị bọn họ bài xích, bị bọn họ công kích, vũ nhục, nhổ nước miếng.

Nhưng mà, bây giờ xuất hiện một kẻ không muốn mài góc cạnh. Tất nhiên lúc nào cũng sẽ tiếp nhận lấy ánh mắt khác thường của kẻ khác.

Âu Dương Mệnh cũng chỉ là cẩn thận tuân theo chức trách kẻ chủ trì, giả vờ hỏi thăm một câu mà thôi. Gã chỉ sợ Tần Lạc đột nhiên thay đổi chủ ý, lại mặt dày đưa tay bắt mạch cho người ta thôi.

Nghe được câu trả lời chắc chắn của Tần Lạc, trong lòng gã ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Được rồi. Nếu cậu đã kiên trì như thế, vậy, mời cậu viết ra kết quả chẩn đoán bệnh đi".

Khi gã nói xong câu đó mới phát hiện, Tần Lạc đã ghé xuống bàn, cầm bút máy viết cái gì đó trên giấy trắng. Bút như du long, hạ bút như có thần trợ giúp, tiếng ngòi bút viết sột soạt trên giấy, êm tai dễ nghe phi thường.

Rất nhanh, Tần Lạc liền giao kết quả chẩn đoán bệnh của mình ra.

Đương nhiên, hắn vẫn là người nộp kết quả cuối cùng.

Không có biện pháp, hắn vốn chính là thầy thuốc có cơ hội bắt mạch cuối cùng. Cho dù là ban giám khảo trận đấu, cũng sẽ nghĩ đến nhân tố này.

Âu Dương Mệnh thu đủ bốn phương án chẩn đoán bệnh, nói: "Xin ban giám khảo đánh giá".

Vẫn là ba lão già của Chính khí môn đi ra, bọn họ sau khi nhận kết quả chẩn đoán bệnh trong tay Âu Dương Mệnh, liền tụm lại một chỗ im lặng lật xem.

Đợi đến khi bọn họ chia bốn tờ kết quả chẩn đoán bệnh ra xem hết, sau đó liền thảo luận từng bài.

Ngay lúc này, lại phát ra tiếng nghị luận nho nhỏ.

Hơn nữa, bọn họ ở vào lúc thảo luận, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhanh về phía Tần Lạc. Ánh mắt giống khi cô nàng Bồ Tát môn nhìn Tần Lạc vậy, là loại ánh mắt "rất không có hảo ý" này.

Thấy vẻ mặt ba vị Chính khí môn này, mọi người biết rõ, lại sắp xuất hiện tin tức gì đó ở trên người Tần Lạc.

Vì vậy, người đứng xem cũng nhỏ giọng bàn tán theo. Đặc biệt là đám nữ nhân của Bồ Tát môn, bàn tán náo nhiệt vô cùng. Hình như còn có ai đó lấy Tần Lạc ra bắt đầu đùa giỡn, giỡn qua giỡn lại. Lúc các nàng nhìn chằm chằm Tần Lạc thì mắt chớp chớp, giống như đám nữ lưu manh.

Đại hội đấu y trước kia, mặc dù mọi người vì tranh đoạt vinh dự, cũng rất cố hết sức phấn đấu, cạnh tranh. Nhưng mà, cho tới bây giờ vẫn chẳng có chuyện vui mừng đặc biệt gì xảy ra. Suốt cả quá trình, có một loại cảm giác rất nặng nề buồn bực, mốc meo.

Đại hội đấu y lần này sau khi xuất hiện dị số Tần Lạc, mỗi một vòng đấu đều có thể gây cho mọi người một chút cảm giác không giống nhau. Có kinh hỉ, có kinh ngạc, còn có kinh hãi. Nhưng dù sao chuyện hắn làm ra luôn có thể khiến mọi người bị "kinh".

Bây giờ, mọi người cũng không bài xích hắn nữa. Trái lại còn có chút yêu thích người trẻ tuổi tuấn tú có thể phá tan sự trầm muộn này.

Đương nhiên, những người của Quỷ y phái là ngoại lệ.

Bọn họ chẳng những không thấy Tần Lạc mang lại không khí sinh động, mà còn cảm thấy hắn là tên đáng chết cố ý nhắm vào Quỷ y phái bới móc!

Thời gian thảo luận lần này tương đối lâu, đại khái khoảng chừng mười phút, ba vị cao nhân cuối cùng mới thống nhất ý kiến.

Vẫn là do Phong Hà đứng ra công bố kết quả. Lão sau khi nhìn về phía Tần Lạc, nói: "Mạch hư dây trầm, vừa nóng vừa lạnh, khí đoản, trong bức rức, đi tiểu ra đỏ vàng. Triệu chứng chính là mạch gan không thông, gan có tổn hại. Đồng thời, người bệnh còn có bệnh đau đầu lâm râm. Đại biểu bốn phương đều chẩn đoán ra chứng bệnh của bệnh nhân. Bao gồm cả Tần Lạc tiên sinh không hề bắt mạch".

"Phương án giải quyết mà đại biểu Chính khí môn đưa ra là Nhuyễn can thang (canh gan mềm), điều phối các loại dược vật quả đại hoàng, đào nhân, ba ba và bạch thuật, đảng sâm. Quỷ y phái đưa ra là Miết giáp thang (canh móng ba ba), dùng thuốc càng mạnh, hiệu quả càng nhanh. Bố Tát môn là Hòa khí thang, trước tiên dùng thuốc lưu thông khí huyết, rồi lại nở gan. Để trị bệnh đau đầu, lại bỏ thêm bên trong phương thuốc các loại tế dược Kinh giới và Phong phong, bột Kim giáp trùng. Công chính bình thản, coi như là phương thuốc tốt. Mà phương thuốc Tần Lạc tiên sinh đưa ra là Thân dân thang, giống Bồ Tát môn, trước tiên dùng thuốc lưu thông khí huyết, rồi lại nở gan".

Âu Dương Mệnh đợi đến khi Phong Hà đánh giá xong, cười hỏi: "Ba vị nếu đã tìm ra được ưu khuyết điểm bốn phương thuốc, vậy, thứ hạng nhất định cũng đã xếp xong rồi phải không?"

Phong Hà nhẹ gật đầu, nói: "Trải qua quyết nghị của ban giám khảo, người đứng nhất vòng này là Tần Lạc tiên sinh".

Xôn xao!

Toàn trường lại lần nữa khiếp đảm!

Không bắt mạch mà lại đạt được thắng lợi vòng hai ư? Người này, chẳng lẽ là một thiên tài sao?

Vương Dưỡng Tâm lại lần nữa đè nén vui sướng trong lòng, chỉ ở thầm siết chặt nắm đấm của mình.

Âu Dương Mệnh cũng có chút không tiếp nhận được kết quả bình xét này. Một người ngoài, trải qua đồng ý của bọn hắn mới có tư cách tham gia cuộc so tài đấu y này. Nhưng mà hắn liên tục thắng lợi, điều này khiến mặt mũi ba danh môn Trung y lớn còn đặt chỗ nào?

"Phong Hà tiên sinh, tôi nghĩ tất cả mọi người rất muốn biết, ban giám khảo sao lại lựa chọn Tần Lạc là người đứng nhất? Tôi cảm thấy, ba người kia cũng rất được. Rất khó tìm ra khuyết điểm gì". Âu Dương Mệnh là phái chủ của Quỷ y phái, y thuật rất cao, tất nhiên có tư cách nói ra những lời này.

Phong Hà nhẹ gật đầu, nói: "Không sai. Bốn tuyển thủ này đều chẩn đoán ra tình huống thân thể người bệnh, Cũng đưa ra phương thuốc rất tinh diệu. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi rất khó quyết định ra ai là người đứng nhất".

"Phương thuốc của Chính khí môn không tệ, nếu kiên trì dùng, nửa tháng có thể khỏi bệnh. Nhưng mà, thuốc hắn dùng trong đó thật rất quý. Có mấy vị thuốc cực kỳ trân quý. Không phải một gia đình bình thường có thể mua được. Phương thuốc là phương thuốc tốt, nhưng cũng là phương thuốc dành cho quý nhân. Phương thuốc của Quỷ y phái đi vào đề, nếu kiên trì dùng, một tháng có thể khỏi bệnh. Nhưng mà, quá mức tham công, với thân thể người bệnh cũng có tổn hại. Phương thuốc của Bố Tát môn ngược lại công chính bình thản, dùng thuốc cũng không quý, nhưng mà, khuyết điểm ở chỗ nàng vì trị bệnh đau đầu mà thêm cái loại thuốc phụ trợ này. Trong đó Kim giáp trùng vô cùng khó tìm, thuốc có thể chờ, nhưng bệnh không thể chờ".

"Mà Tần Lạc tiên sinh lại đưa ra phương thuốc không có chỗ nào không phải là dược liệu thông thường, nếu kiên trì dùng, ba tháng sẽ khỏi hẳn, mặc dù hiệu quả chậm, nhưng mà, chúng tôi vẫm cảm thấy, phương thuốc này mới là phương thuốc tốt".

"Dù sao, vừa rồi Âu Dương phái chủ đã đọc lên một số tình hình cơ bản của người bệnh. Người bệnh tuổi già, thể chất không bền bỉ có thể đứt đoạn. Không thể dùng thuốc quá mạnh, Người bệnh ở trong Huyền vũ thành, mà trong Huyền Vũ thành là khu lão thành ở Yến Kinh, ngõ Tây Từ lại là khu cư dân bình thường. Có thể đoán, điều kiện gia đình bệnh nhân chỉ bình thường".

"Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng mà, tôi vẫn phải nói, phương thuốc của Chính khí môn, Quỷ y phái và Bồ Tát môn có hoa không quả, người bệnh căn bản không cách nào mua được. Nếu không mua được, phương thuốc dù có khá hơn nữa, dược hiệu mau hơn nữa, cũng có ích gì?"

Phong Hà nhẹ nhàng thở dài, nói: "Hai môn một phái chúng ta an nhàn quá lâu. Đã quên sứ mạng của mình từ lâu, đã quên sự khó khăn dân gian toàn dân dùng thuốc Trung y, lại quên cả sự phát triển của Trung y. Nếu Trung y chỉ ham chữa cho kẻ có tiền, vậy, cách diệt vong cũng không còn xa. Hy vọng mọi người cẩn thận".

Nghe xong mấy câu cảm thán sau cùng của Phong Hà, người hai môn một phái á khẩu không trả lời gì được.

Đúng vậy. Bọn họ chỉ xem trận đấu là tranh tài, chỉ nghĩ dùng một thân sở học của mình đi giành thứ hạng, về phần giá tiền cùng độ trân quý của dược vật trong phương thuốc, bọn họ căn bản không hề nghĩ tới.

Cho nên hắn lại lần nữa thắng lợi. Mà nguyên nhân thắng nghe lại có chút vớ vẩn: Dùng thuốc rẻ.

Gã ria mép của Chính khí môn đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, tới trước mặt Tần Lạc, sau đó gập người chín mươi độ cúi chào hắn, vẻ mặt thành khẩn nói: "Đã thụ giáo".

Trong đôi mắt của cô gái Bồ Tát môn cũng rất nhanh có thể vắt ra nước, hai má hồng hồng phấn phấn xinh đẹp đáng yêu, nhìn Tần Lạc nói: "Cảm ơn sự dạy dỗ của anh, chúng tôi đã biết khiếm khuyết lớn nhất của mình là ở đâu rồi".

Mà ngay cả gã mặt cương thi của Quỷ y phái kia cũng tới trước mặt Tần Lạc, vái chào sát, sau đó trầm mặc đi vào trong đội ngũ môn phái mình.

Trên mặt Tần Lạc vẫn giữa nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại nhớ tới một lời thoại mà ai đó đã từng nói: Tôi đã đoán được kết cục như vậy, nhưng lại không đoán được quá trình này.

Hắn vốn là muốn dùng kỹ thuật thủ thắng, nhưng không ngờ, thứ giúp hắn đạt được thắng lợi chính là nhân phẩm.

"Ta lấy đức thu phục người" Tần Lạc thầm nghĩ.

Nhưng Phong Hà không có lập tức xuống bục, mà lại nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc tiên sinh, tôi còn có một chuyện không rõ. Tôi muốn biết, cậu rõ ràng không bắt mạch, làm sao cũng có kết quả chẩn bệnh chính xác vậy? Trong chuyện này có huyền cơ gì không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status