Bác sĩ thiên tài

Chương 327: Làm đầy nó rồi nói sau


Tần Lạc nhìn thấy Mạnh Kiến Thiết cùng với Lệ Khuynh Thành thì thầm chuyện gì đó, nhưng hắn không nghĩ ngợi gì cả. Dù sao đối với nàng Tần Lạc đã quá hiểu. Nếu nàng không muốn thì không người đàn ông nào đụng được tới nàng. Nhưng nếu nàng tự nguyện, vui vẻ trong cách nói chuyện cô cũng có thể khác đi. Hắn nghĩ rằng một người đàn ông phải cáo già lắm mới có thể dẫn nàng đi.

Đối thủ của Lệ Khuynh Thành phải là Bạch Phá Cục hay Tần Tung Hoành hay những anh hùng tuấn liệt không thể nghĩ là cậu ta làm được.

Tần Lạc tiếp đón mọi người xong và mời họ ngồi xuống, cười giải thích: "Năm ngoái, hứa với mọi người, sẽ mời mọi người đi ăn cơm. Rốt cục lại có nhiều sự việc phát sinh, cho nên kéo dài tới bây giờ. Tôi thật có lỗi với các bạn quá." Tần Lạc giải thích.

"Thần y, anh quá lời rồi, đừng khách sáo như thế, nếu không chúng tôi sẽ áy náy". Một anh chàng mang kính đen, trên cổ buộc cái khăn quàng ô vuông, tươi cười nói.

"Chính vì anh là danh nhân nổi tiếng, anh lên tiếng xin lỗi chúng tôi, cho nên sẽ làm chúng tôi không được tự nhiên."

"Đúng đấy. Chúng tôi biết anh rất bận. Mọi việc diễn ra xung quanh anh, chúng tôi đều tìm hiểu cả. Mấy ngày trước, anh đâu có ở nhà mà phải đi Vân Nam giải quyết một dịch bệnh do siêu virut gây ra. Anh thật giỏi, chúng tôi hết sức ngưỡng mộ anh."

"Sau khi ăn tối xong, chúng ta có thể chụp tấm ảnh làm kỷ niệm được không? Tôi muốn treo trong phòng khách nhà tôi."

Tần Lạc hòa ái thân mật nói chuyện với Tiểu Mẫn và mọi người. Mọi người nói chuyện một cách vui vẻ, thân mật, không khí náo nhiệt hẳn lên. Mạnh Kiến Thiết bước tới tìm cơ hội để nói chuyện với Tần Lạc về vấn đề Lệ Khuynh Thành nhưng chưa có cơ hội để xen vào.

Bởi vậy, hắn thầm nghĩ làm thế nào để dụ Tần Lạc đi ra chỗ khác nói chuyện, không cho nhóm người kia liên quan đến. Bọn người kia không hiểu sao tự dưng đứng hết lên.

Hắn cũng thông minh, hắn lựa chọn vị trí ngồi phía bên phải Lệ Khuynh Thành. Lúc này, nàng mới nhỏ nhẹ nói chuyện, cung cách không cảm thấy thoải mái, bứt rứt trong suốt buổi tiệc.

….

Tiểu Mẫn là sinh viên vừa mới tốt nghiệp trường y, phần lớn bạn bè cô cũng đều là sinh viên trường y. Mặc dù mới gặp lại nhau, nhưng bữa tiệc cũng không tránh khỏi rơi vô hoàn cảnh trầm lắng vì không có nhiều chủ đề để nói.

Tần Lạc là một bác sĩ trung y, nghiên cứu sâu về y học. Tùy theo từng người, tùy từng lĩnh vực và từng vấn đề, hắn cũng có thể giải đáp thắc mắc, hắn cũng là đại diện bán hàng các dược phẩm tại các bệnh viện.

Mạnh Kiến Thiết cuối cùng cũng tìm được cơ hội để lên mặt, hắn nở nụ cười nói: "Cái này tôi muốn nói với anh, từ giá bán buôn đến giá bán lẻ ít nhất nó cũng dao động 10 lần, thậm chí gấp 50 lần. một hộp thuốc xuất xưởng bán với giá 5 đồng, nhưng khi đến bệnh viện có thể sẽ bán 500 đồng. Nhiều người ăn đầu, ăn đuôi, vậy ai sẽ bỏ tiền? Tất nhiên là bệnh nhân phải bỏ tiền."

"Số tiền đó cuối cùng đi vào đâu, tới chỗ nào?" Tần Lạc hỏi.

Mạnh Kiến Thiết liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái. Nói với giọng điệu khinh bỉ: "Anh là bác sĩ, chẳng lẽ không hiểu được nội tình trong đó sao? Ha ha, nói như vậy thật là tệ quá."

Tần Lạc cười hỏi: "Biết hay không biết thì vấn đề này đâu có can sự gì tới tôi tồi tệ hay không tồi tệ?"

"Đương nhiên là có rồi, bởi vì điều trước tiên là làm lợi cho bác sĩ, sau đó mới tới phòng giám đốc, ban lãnh đạo bệnh viện và đại diện công ty đi tiếp thị dược. Mọi thứ đều phản ánh thực tế như thế, lợi nhuận còn chạy đi đâu được nữa?"

Mạnh Kiến Thiết cầm hai chiếc đũa gõ nhẹ nhẹ lên chén đĩa, liếc mắt nhìn Tần Lạc nói: "Không lẽ anh Tần không lấy gì từ những lợi nhuận đó à?"

Nghe hắn nói tới đó, Tiểu Mẫn cau mày. Sắc mặt mấy người khác cũng tỏ vẻ khó chịu.

"Kiến Thiết, sao lại hỏi vấn đề này? Chúng ta vẫn là học trò phải hỏi thầy về những vấn đề học tập mới được chứ." Trần Đình ngồi đối diện Mạnh Kiến Thiết cười hòa giải.

Vì đây là cuộc trò chuyện giữa bạn bè với nhau, điều đó thật dễ hiểu, cũng không chê trách được, dù sao trong một xã hội như thế cũng không thể nghĩ khác được. Nhiều người có học thức, nhưng cuối cùng chỉ là trò cười cho thiên hạ.

Tuy nhiên bọn họ và Tần Lạc dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa mình cũng chưa hiểu nhau. Tần Lạc dù sao cũng là người có cấp bậc cao hơn, cũng lại là danh nhân nổi tiếng, không thể tùy tiện cái gì cũng hỏi.

"Không quan trọng đâu, mọi người chỉ muốn tham khảo chút mà thôi." Mạnh Kiến Thiết tỏ vẻ oai phong với Lưu Giai cười cười nói. "Nói cho cùng, không lẽ các bạn không tò mò sao?"

"Kiến Thiết, nhân phẩm thầy Tần, không phải là hạng người như thế đâu." Tiểu Mẫn cố nén giận nói.

Những người này phần lớn là bạn học của nàng, bọn họ có những biểu hiện gì, tính cách như thế nào, trong mắt họ, ai cũng ngưỡng mộ Tần Lạc. Duy chỉ có Mạnh Kiến Thiết tỏ thái độ quá kém khiến Tần Lạc tức giận, vì hắn mà làm cả nhóm liên lụy vạ lây.

Tuy rằng cô cùng Mạnh Kiến Thiết học chung, nhưng trong lòng lại không ưa người này. Cậu ta luôn tự cao, kiêu ngạo, luôn muốn ra vẻ ta đây, và buộc mọi người phải chú ý. Cho dù đi đến đâu cậu ta cũng muốn mình là nhân vật tiêu điểm.

Lúc trước, cô cũng không có ý định gọi hắn cùng tới, không biết hắn nghe tin tức này từ ai. Hắn gọi điện thoại hỏi sao không mời, và muốn cùng tới xem truyền nhân Thái Ất Thần Châm rốt cục là nhân vật nào.

Là bạn học cùng lớp, Tiểu Mẫn không thể từ chối được. Hơn nữa, chỉ dùng bữa cơm tối mà thôi không cho cậu ta đến, chỉ sợ lại xảy ra sinh sự.

Suy xét cho cùng, thân thế của gia đình cậu ta cũng có tiếng trong sở y tế, sau này cũng có thể giúp đỡ ít nhiều. lại không ngờ rằng cậu ta lại đứng trước mặt Tần Lạc gây chuyện.

Tiểu Mẫn không biết Mạnh Kiến Thiết nói chuyện gì với Lệ Khuynh Thành, càng không biết hắn đang muốn lấy lòng cô Lệ, cho nên trong lòng đang kìm nén tức giận.

"Nhân phẩm?" Lúc này mọi người đều tế nhị nói chuyện Mạnh Kiến Thiết không giữ ý tứ gì cả, xấc xược cười to lên "Không lẽ anh Tần dám nói chính anh chưa từng nhận phong bì?"

Tần Lạc gật đầu mỉm cười nói: "Tôi quả thực chưa từng nhận."

Mạnh Kiến Thiết ngơ người, nói: "Những lời này chính xác chứ?"

"Tôi nói nghiêm chỉnh đấy." Tần Lạc nói.

Mạnh Kiến Thiết sắc mặt tái hẳn đi, một chút ngu ngơ, đột nhiên bật cười lớn, nói: "Tôi quên mất, anh Tần là danh nhân trung y, có rất ít cơ hội làm việc đó. Nói cho cùng, anh Tần phải giảng dạy bên trường học nữa, cũng không thể đi làm tại bệnh viện, tự nhiên tôi mạo muội quá, tôi thật áy náy, xin lỗi anh nhé, làm mọi người phải chê cười rồi."

Ánh mắt Tần Lạc sáng quắc dõi theo câu ta, nhoẻn miệng thích thú nói: "Không phải cậu làm chuyện gì sai làm cho người ta chế giễu, mà vì cậu đang tự chê cười bản thân mình."

"Anh ……." Mạnh Kiến Thiết không ngờ Tần Lạc đột nhiên thay đổi như thế, chỉ cần buông một câu nói thôi, giống như nhát dao xuyên tim. Cậu ta phẫn nộ quát: "Nhìn bề ngoài lịch sự, sáng sủa, nề nếp, mọi người đều khen ngợi, ca tụng anh là thần y? Tôi thì cảm thấy kinh thường."

Tần Lạc không giận mà cười hỏi: "Vậy cậu nghĩ dạng người nào? Những người như thế nào mới xứng đáng gọi là thần y?"

Thần y? Thần y là cái thá gì chứ? Anh sống không phải cũng vì những thứ này sao? Tất cả đều sống vì tiền mà thôi. Trên đời này không ai cao thượng với ai cả. Nói cho cùng, thần y có gì đáng nói đâu cũng chỉ là người bình thường. Mấu chốt ở đây, hôm nay tôi cho anh là thần y, ngày mai cũng có thể biến anh thành kẻ ăn mày nhục như một con chó. Anh tin có như thế không?"

Tần Lạc lắc đầu nói: "Tôi không tin, hiện tại tôi là thần y và trong tương lai tôi vẫn luôn là như thế."

"Thật là quá ngây thơ." Mạnh Kiến Thiết cười lạnh. "Trong tương lai. anh không thể biết anh thê nào, cứ chờ mà xem."

Tần Lạc biết, hắn nói như vậy chủ yếu mà muốn gây chuyện với mình. Những người luôn được coi là cậu ấm, cô chiêu, được gia đình cưng chiều, Tần Lạc đã quá quen vì bây giờ báo chí đưa tin quá nhiều, nhưng khi gây chuyện lại lặn mất tăm như một con chuột chui dưới cống.

"Tôi không vì tiền giống họ." Tần Lạc nói.

"Có cái gì mà không giống đâu? Tới một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra điểm giống nhau." Mạnh Kiến Thiết cười ha hả nói.

"Còn có một việc tôi muốn nói cho anh một tiếng. Tôi sẽ để cho tiểu thư xinh đẹp đứng kế bên một công việc tại sở y tế. Anh nên tìm một thư ký khác đi nha."

Tần Lạc ngạc nhiên nhìn Lệ Khuynh Thành. Cô gái liếc mắt về phía Tần Lạc một cách tinh quái, Tần Lạc mỉm cười, nói "Được thôi, cậu đưa nàng đi cùng đi, chỉ sợ cậu nuôi nàng không nổi."

"Đó không phải là vấn đề anh quan tâm." Mạnh Kiến Thiết cười nhạt nhẽo. Hắn đẩy chiếc ghế dựa đứng lên đối diện với Lệ Khuynh Thành khoác vai cô nói: "Em yêu, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé, ở đây đông người quá."

Lệ Khuynh Thành ngẩng lên, khuôn mặt thanh tú của nàng có chút ngượng ngùng nói "Có thật anh sẽ đưa tôi vào làm trong sở y tế chứ?"

"Đương nhiên là thật rồi." Mạnh Kiến Thiết nói quả quyết một lần nữa. Nghĩ đến, tối nay, hắn có thể ôm người đẹp vào ngực, hắn khích động, cả hồn và thân thể run lên vì vui sướng.

"Làm thế nào tôi có thể để tin tưởng anh?" Lệ Khuynh Thành hỏi.

"Điều này……Anh sẽ trả lời liền sau khi hỏi bố anh, em đừng lo, chỉ cần bố anh chịu mở miệng là mọi chuyện yên ổn cả mà." Mạnh Kiến Thiết kiên nhẫn nói thêm. Đàn ông như hắn một khi muốn lên giường cùng phụ nữ, hắn luôn tìm đủ cách kể cả phải kiên nhẫn đợi chờ.

"Nhưng có một cái….. tôi lưu luyến ông chủ lắm, làm sao bây giờ?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc trìu mếm, nói nhẹ nhàng bên tai Mạnh Kiến Thiết: "Cậu ta thể hiện đẳng cấp trên giường rất tốt."

"……"

Mạnh Kiến Thiết nhìn lại Tần Lạc một lần nữa để đánh giá thể trạng nói: "Anh nhất định là đẳng cấp hơn cậu ta là cái chắc."

"Thật không?" Lệ Khuynh Thành mắt ngước lên bắt đầu long lanh.

"Thật đó." Mạnh Kiến Thiết gật đầu khẳng định.

"Em có thể kiểm tra không?"

"Tất nhiên là được chứ cưng." Mạnh Kiến Thiết tim như muốn nhảy cả ra khỏi lồng ngực.

Hắn sao có thể từ chối yêu cầu này? Rõ ràng là không thể từ chối.

Lệ Khuynh Thành cầm chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn sau đó nhét vào tay cậu ta, sau đó chỉ tay vào phòng vệ sinh, nói: "Trước tiên, anh đi vào đó làm đầy nó lên rồi nói sau."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status