Bác sĩ thiên tài

Chương 333: Bọn họ diễn không tốt như tôi


Trên đường về nhà, Tần Lạc nhận được điện thoại của Tần Lam. Hắn đi ngay vào giờ cao điểm, xe cộ đông như kiến xếp thành hàng dài.

"Sao cô lại gọi gọi con vào giờ này? Chắc giờ bên đó cũng tối rồi đúng không?" Tần Lạc hỏi

"Đúng vậy. Vừa làm xong công việc, uống café nên không ngủ được, gọi điện tâm sự với con". Tiếng Tần Lam hơi yếu, không biết vì do khoảng cách quá xa hay do hệ thống có vấn đề, hay vì nàng quá mệt mỏi.

"Phải chú ý nghĩ ngơi chứ. Không cần phải gắng sức vậy đâu. Nếu thấy mệt thì trở về đi." Tần Lạc an ủi

"Không sao"Tần Lam nói. "Cô không nghĩ sẽ quay về".

"Dù sao vẫn không thể trốn bên ngoài cả đời". Tần Lạc nói."Sự việc đa qua, những người bệnh sũng đã được an bài ổn thỏa. Cô không cần tự trách mình nữa".

Tần Lam nói: "Tần Lạc, con chưa hiểu được" . "Xưa kia, cô nghĩ còn ngây thơ, đã lừa phương thuốc trong tay ông nội con. Cô không phải là người tốt lại càng không xứng đáng làm cô của con_ Cô không dám trở về. Cô sợ đối mặt với mọi người. Mọi người càng tốt với cô, cô lại càng áy náy."

"Con biết. Ông nội cũng biết." Tần Lạc nói. "Không ai trách cô cả. Người sống ai lại không phạm sai lầm đâu chứ? Hơn nữa, mọi thứ đều không có phát sinh?"

"Tần Lạc, con không cần khuyên cô". Tần Lam cười khổ nói. Nơi đó, có nhiều chuyện thương tâm khiến cô ở không yên. Tuy có mệt chút nhưng trong lòng cũng tốt hơn phần nào. Nhưng Bối Bối…"

Nhắc tới con gái mình, tiếng Tần Lam có phần không kiềm chế được.

"Bối Bối rất ngoan.Bây giờ đã bắt đầu đi học. Lâm lão gia cùng Hoán Khê đều rất mến nó." Tần Lạc phần nào hiểu được tâm trạng của cô. Làm mẹ không muốn mẹ con phải xa nhau. "Nếu cô muốn gặp nó, cô có thể gọi điện thoại về."

"Ừ" Tần Lam đáp. "Tần Lạc cảm ơn con đã giúp cô nhiều như vậy."

"Cảm ơn gì ạ? Chúng ta là người một nhà mà."

Bác sỹ Jack, bạn thời đại học của con đã giới thiệu cho cô nhiều công ty và bệnh viện. Bây giờ, thị trường phát triển nhanh quá." Tần Lam cười nói. "Jack còn nói rất mong được gặp lại con. Xem ra, hắn rất quý con."

Tần Lạc cười. Lúc trước khi đoàn đại biểu đến khảo sát thực tế ở trường đại học y khoa, hắn và Phó Đoàn trưởng đã xảy ra mâu thuẫn. Cuối cùng thì bác sỹ Jack và Phó đoàn trưởng lại là bạn tốt của nhau. Vậy coi như là đánh nhau xong mới thành bằng hữu.

Năm sau, khi biết Tần Lam muốn đi Mỹ. Tần Lạc liền cho nàng số điện thoại của Jack. Căn dặn nàng, nếu có chuyện gì thì nhờ Jack giúp đỡ.

Không nghĩ rằng Jack đúng là bạn rất thân, lại giới thiệu cho Tần Lam nhóm mấy nhà hợp tác. Nói như vậy, Tần Lam sẽ không nhờ vào người quen mà cố gắng tìm kiếm.

"Con sẽ gọi điện cảm ơn Jack". Tần Lạc cười nói. Nghĩ thầm, nếu gọi nói những chuyện đã qua có lẽ phải tìm người phiên dịch.

"Ừ. Cô sẽ nói Tần Lạc, con là niềm tự hào của chúng ta." Tần Lam nhỏ nhẹ nói. "Con từ nhỏ đã yếu hơn những đứa trẻ khác, bé đã bệnh. Cô thấy con lớn lên, trưởng thành hơn. Cô rất vui mừng. Cô biết sau này con nhất định sẽ thành công. Nhưng cô không nghĩ rằng con có thể đi từng bước một tiến nhanh như vậy. Ông nội con trên mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng cảm thấy tự hào về con."

"Chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà." Tần Lạc cười nói. "Cô luôn quan tâm đến chuyện trong nước à?"

"Ừ. Mọi người đều ở trong nước, làm sao có thể không quan tâm được chứ? Mấy ngày nay, luôn thấy tin tức của con trên báo chí hôm nay xem đề ục "thần tượng của bạn là ai." xem xong, trong lòng cô có chút xao động." Tần Lam nói.

"Báo chí viết có chút khoa trương."

"Không có." Tần Lam lập tức bác bỏ giải thích. "Chỉ cần con tiếp xúc với người của bọn họ cuối cùng con cũng bị ảnh hưởng. Bác sỹ Jack là như thế, sự việc ấy và những người bệnh bị trúng siêu virut cũng là do Lưu Ngọc làm tác giả. Bác sỹ Jack nói con và đồng sự hắn đánh cược với nhau?"

"Con muốn trong vòng ba năm sẽ làm cho Trung y phát triển thịnh hành Mỹ." Tần Lạc nói.

"Khẩu khí thật không nhỏ." Tần Lam cười khẽ. "Con không có tới nước Mỹ, con không biết Trung y ở nước Mỹ rất khó phát triển. Song, cô vẫn tin tưởng con sẽ thành công."

Tần Lạc khẳng định: "Con sẽ…."

Vừa tắt điện thoại của Tần Lam, di động của Tần Lạc lại vang lên. Hiện lên số của Vương Cửu Cửu.

Tần Lạc chần chừ nhưng vẩn nghe tiếp.

"Cửu Cửu"

"Tôi là mẹ Cửu Cửu." Tần Lạc nói bị giọng nữ yểu điệu ngắt lời. "Cậu là Tần Lạc phải không?"

"Là con." Tần Lạc cười khổ nói. Hắn không ngờ gọi cho hắn là mẹ Vương Cửu Cửu.

"Ừ. Là cậu thì tốt rồi." Trương Nghi Y nói. "Cửu Cửu đi vệ sinh, tôi lén lấy điện thoại của nó gọi cho cậu. Cậu cũng không nên nói cho nó biết."

"Con biết." Tần Lạc đáp. Nghĩ thầm chẳng lẽ Vương Cửu Cửu sẽ không tra lại số điện thoại sao?

"Vậy là tốt rồi. Tần Lạc, tôi hỏi cậu, cậu có nói rõ với con gái tôi chưa?"

"Thế nào? Mắc cỡ? Khà khà, sợ cái gì? Dù sao mọi người rất nhanh cũng là người một nhà. Tôi rất thích cậu, cũng rất ủng hộ cậu vào nhà họ Vương chúng tôi"

….Tần Lạc dở khóc dở cười. Hắn không nghĩ rằng phải tới ở rể.

"Sao không nói lời nào? Rốt cuộc vẫn là không phải hả? Chuyện các anh các chị tôi đã nghe nói. Cậu làm trò số hơn ngàn người biểu lộ đâu.Tiểu tử không tồi, tôi thực thích cậu. Trượng phu mà, dám yêu dám nhận."

"Bác gái, bác gọi cho con có chuyện gì khác không?"

"Không có việc gì. Chính là muốn hỏi cậu, khi nào thì đến nhà tôi dùng cơm? Tôi vừa học món mới."

Tần Lạc có chút xúc động bỏ điện thoại xuống.

"Trương Nghi Y, mẹ tự ý lấy di động của con gọi cho ai đấy?" Tiếng Vương Cửu Cửu vọng đến.

"A? Điện tín của công ty, mẹ giúp con hỏi thử xem trước là cái gì? Nói đóng ba trăm đồng tiền sẽ đưa một thùng dầu an kim Long Ngư?

- Lên bao nhiêu?

- Lên năm đồng?

- Tôi đây giao sáu trăm khối có thể tặng ba bình không?

- Không được? Không được quên đi.

- Bye bye.

Tần Lạc nghe cuộc độc thoại trong loa phát ra, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Lại bắt đầu thấy có chút rối rắm dâng lên trong lòng.

Chuyện này Trương Nghi Y đã biết, lúc ấy chắc chắn bạn bè thân thích của Vương gia đều biết hết. Nói ra sau này sẽ rất phiền phức. Mình sẽ ăn nói thế nào với người nhà Vương Cửu Cửu?

Lên xe đi, Tần Lạc trở lại biệt thự Lâm gia, lúc ấy đã bảy giờ tối. Lúc này, quang cảnh bị bóng đêm phủ mờ, rực rỡ lên đèn.

Tần Lạc thấy cổng biệt thự vẫn còn mở, mấy chiếc xe nhìn biển số không quen, hình như trong nhà có khách.

Mở cửa sắt ra, vừa đi vào phòng khách, mấy người nam nữ trung niên liền tới vui vẻ bắt tay với Tần Lạc.

Thầy Tần Lạc, tôi là Sở Nam Hoa , tôi đến đây muốn bàn với thầy một chút về chuyện hợp tác giữa điện ảnh và truyền hình."

"Thầy Tần, tôi là Ngô Việt ở công ty xuất bản Yến Kinh. Nếu thuận tiện, tôi muốn cùng thầy nói chuyện trên phương diện hợp tác xuất bản sách."

"Chào thầy Tần Lạc, tôi là người phụ trách chuyên mục dưỡng sinh của tờ "Yến Kinh đô thị báo". Tôi muốn mời thầy giúp chúng tôi mở một chuyên mục dưỡng sinh đặc biệt, mang những phương pháp quen thuộc của mình giúp chúng tôi giới thiệu đến người đọc."

Tần Lạc bắt tay cùng đám bọn họ, đầu có chút quay lại nhưng lại vòng ra sau.

"Làm sao tìm được nhiều người tài giỏi khắp nơi về đến đây?"

Ông Lâm vui vẻ, chính cháu mình đạt được những thành tựu như vậy cũng làm cho bậc cha chú vui theo.

"Tần Lạc. Những người này đến đây tìm con để bàn công việc. Ban nãy còn một nhóm đã trở về. Con nói chuyện với họ? Vừa rồi ông nói chuyện với họ, cảm nhận được thành ý của họ." Lâm Thanh Nguyên hớn hở nói.

"Tốt." Tần Lạc gật đầu nói. Sau đó quay sang ba người nam và hai người nữ nói: "Mời anh chị ngồi. Vừa rồi Tần Lạc vẫn còn hơi bất ngờ, xin anh chị giới thiệu lại một chút."

Những người này mang theo mục đích mà đến, đều muốn cùng Tần Lạc hợp tác điện ảnh và truyền hình, lấy việc hắn giải quyết trị siêu virut Moritquito sửa chữa tình tiết của bản gốc tác phẩm, để chuyên tâm làm ra phiên bản mới. Nhà xuất bản Ma Thiết muốn cùng Tần Lạc nói về sách báo bao gồm cả tác phẩm cá nhân về dưỡng sinh, cả về phương diện sách chuyên môn, còn mấy phóng viên là muốn mời Tần Lạc đồng ý phỏng vấn để viết lên chuyên mục dưỡng sinh.

Khứu giác thương nhân rất nhạy bén, họ thấy Tần Lạc trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng trong xa hội, người đàm phán hòa bình, liền phía sau đề tài nhạy cảm, từ đó phát hiện cơ hội đến rồi. Thế là một đám liền tìm tới cửa.

"Anh Tần, xin hãy hiểu thành ý của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho một giá hợp lý hơn nữa hình tượng thầy Tần Lạc không tồi, nếu người đồng ý, chúng tôi có thể mời người giữ vai nam diễn viên chính bộ phịm nhựa này." Phó tổng giám đốc đài truyền hình điện ảnh Hoa Đô cười nói.

"Tôi không đóng kịch." Tần Lạc lắc đầu.

"Việc này không thành vấn đề. Chúng tôi có thể tìm nam diễn viên trong nước có thực lực nhất đảm nhận vai diễn này." Sở Nam cam đoan nói: "Nếu anh không tham gia diễn xuất nói, chúng tôi có thể tìm thần tượng khác đến thử sức vai diễn này."

"Hắn diễn không như tôi."

"Ha ha, không sao. Còn có người khác có thể chọn. Thực lực diễn viên Lạc Kiệt Bân trên giới ảnh đế kim vũ cũng không tệ. Tôi sẽ thương lượng với họ. Chỉ cần có cơ hội, chắc chắn họ sẽ không từ chối."

Không nghĩ tới nữa, Tần Lạc cũng từ chối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status