Bác sĩ thiên tài

Chương 340: Quỷ đòi nợ


Chuyện là như vầy, Trần Tư Tuyền để làm tốt Hoàng Kim dạ yến này, đã lưu lại tiếng tăm khá tốt ở xã hội thượng lưu và công chúng, không chỉ mời một số ký giả giới truyền thông, còn tự mình gọi điện thoại mời rất nhiều bạn bè trong giới người mẫu, mời bọn họ tối nay tới ủng hộ.

Những người khách mà cô ta mời, đại bộ phận đều là người từng làm cùng công ty với cô ta, cũng có một số bạn bè trong giới người mẫu của công ty khác. Hơn nữa nhân viên gọi tới cũng rất nhiều, lúc trước căn bản là không lo lắng tới tình huống không có ai tới ủng hộ.

Nhưng, khi vãn yến sắp bắt đầu mà không có khách tới thì cô ta mới cảm thấy có chút kỳ quặc. Vội vàng gọi điện cho bạn bè thì biết được, tối nay bọn họ bị an bài đi làm hoạt động cho một trường thương nghiệp, đối phương ra giá rất cao, mà công ty quản lý không cho phép bất kỳ một ai trong số bọn họ được vắng mặt. Cho tới giờ vẫn không có cách nào thoát thân để tới dự tiệc.

Trần Tư Tuyền gọi điện cho công ty quản lý, hỏi có thể mời mấy người bạn tới dự tiệc một lát không, thậm chí còn có thể chi tiền thù lao nhất định cho công ty. Không ngờ công ty quản lý dứt khoát cự tuyệt, còn nói là đã ký hợp đồng diễn xuất với thương gia rồi, nếu như hủy hợp đồng thì sẽ phải bồi thường một số tiền lớn cho người ta.

Những người khác cũng gọi điện thoại tới dùng các loại cớ để cự tuyệt lời mời của Trần Tư Tuyền, tối nay, bọn họ thả bồ câu tập thể Trần Tư Tuyền.

"Là công t của các cô à?" Tần Lạc đứng dậy lau khóe mắt ươn ướt của Trần Tư Tuyền, híp mắt lại hỏi. Nếu như một công ty quản lý có thực lực muốn ước thúc nghệ sĩ dưới trướng mình thì những nghệ sĩ này quả thực không có biện pháp phản kháng.

"Chắc là không phải." Trần Tư Tuyền lắc đầu. "Tôi bởi vì muốn ra khỏi giới người mẫu để làm việc của mình, cho nên có chút xung đột với một vị quản lý cao cấp. Tuy ông ta có thành kiến với tôi, nhưng chắc sẽ không làm như vậy với tôi đâu. Làm nghề này, vẫn cần có mặt mũi. Nếu không sẽ mất lòng người, sau này khó mà lôi kéo được những người mẫu khác."

"Vậy thì có thể la ai?" Tần Lạc gật đầu, hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa rõ." Trần Tư Tuyền nói. "Đoạn thời gian gần đây, luôn có cảm giác rằng có người ở sau lưng ra sức bôi nhọ tôi. Nhưng những chuyện này rất thường thấy trong giới, lại không thể xác định là tôi xui xẻo bị ai hãm hại."

Tần Lạc nhướn đôi mày thanh tú, hỏi: "Có phải là công ty mà những người mẫu đó tới biểu diễn không?"

Trần Tư Tuyền nghĩ một lát, nói: "Có khả năng. Tôi gọi điện thoại hỏi là thương gia nhà nào mời họ tới."

Vừa nói Trần Tư Tuyền vừa ấn số. Rất nhanh, cô ta mặt mày phẫn nộ gác điện thoại.

"Là tập đoàn Thanh Nịnh." Trần Tư Tuyền mặt mày âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, nói.

"Tập đoàn Thanh Nịnh?" Tần Lạc không phải là người Đài Loan, rõ ràng là không quá hiểu về công ty này.

"Lần trước tại Yến Kinh anh đã chạm mặt với bọn họ. Bọn họn mời tôi tới tiếp rượu bị tôi cự tuyệt, Lệ yêu tình còn đánh người của bọn họ nữa." Trần Tư Tuyền nhắc.

"Thì ra là bọn họ." Tần Lạc cười nói. Nếu như vậy thì oan có đầu, nợ có chủ rồi.

Kẻ địch ẩn tàng ở sau lưng là đáng sợ nhất, bởi vì bọn họ có thể tùy thời xuất chiêu, mà anh thì chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu. Hiện tại thân phận của họ đã lộ rồi, báo thù cũng không sợ tìm sai người.

"Bối cảnh thực lực của công ty này rất mạnh, chắc chắn là những người đó không nguyện ý đắc tội với họ. Mọi người đều muốn kiếm cơm ăn bằng nghề này, đắc tội với dạng công ty này thì sau này sẽ rất khó làm ăn. Tôi hiểu bọn họ." Trần Tư Tuyền cười khổ.

"Không mời minh tinh thì không được à?" Tần Lạc hỏi.

"Nếu như không mời ký giả thì tùy tiện thế nào cũng được. Nhưng hiện tại ký giả đã tới rồi mà nếu không có bạn bè tới ủng hộ, chúng ta ngày mai sẽ thành trò cười của Đài Loan." Trần Tư Tuyền nói. " Nếu là như vậy, sau này những người có thân phận sẽ không chọn dùng sản phẩm của chúng ta nữa. Bởi vì bọn họ cảm thấy quá mất thân phận. Mục đích của bọn họ cũng chính là như vậy mà."

Tần Lạc nghĩ một chút, nói: "Tôi nghĩ ra biện pháp."

"Anh có biện pháp gì?" Trần Tư Tuyền bất lực nói.

Đột nhiên, mắt cô ta sáng lên, nói: "Anh có phải là chuẩn bị mời cô ta đến không? Nếu cô ta thực sự bằng lòng tới ủng hộ, sản phẩm của chúng ta có thể nổi đình nổi đám. Ảnh hưởng của cô ta không chỉ ở Đài Loan mà còn ở cả Châu Á nữa."

"Để xem cô ta có bằng lòng hay không đã." Tần Lạc cười nói. Hình như cô ta còn thiếu mình một món nhân tình. Cứ dùng trước đi đã.

Mễ Tử An mặc váy ngủ lụa mày đen soi đi soi lại trước gương, tỉnh thoảng còn nhấc tay lên ngửi ngửi nách.

Mẫu thân Giang Ánh Nguyệt của cô ta là một nữ nhân mặt mày đoan trang, lúc này đang cầm khay hoa quả tới, thấy động tác quái dị của con gái mình, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

"An An, ăn hoa quả đi con." Giang Ánh Nguyệt bước tới phòng của con gái, đặt hoa quả lên bàn, cười nói.

"Đợi tí nữa." Mễ Tử An nói. "Mẹ, mẹ tới ngửi đi."

"Ngửi cái gì." Giang Ánh Nguyệt cười hỏi, nhưng vẫn rất phối hợp bước tới sau người con gái. Người khác có thể ghét bỏ con gái của bà ta, nhưng bản thân bà ta thì lại tuyệt không ghét bỏ được.

Trong lòng bà ta, con gái của mình chính là bảo bối hoàn mỹ nhất trên thế giới.

"Ngửi xem trên người con còn có mùi thơm hay không. Con hoài nghi mũi con có phải là điếc rồi không? Sao không ngửi thấy gì?" Mễ Tử An giơ cánh tay của mình ra dưới mũi mẹ, bảo bà ta giúp mình ngửi.

Giang Ánh Nguyệt dùng sức hít hít, thực sự là không còn ngửi thấy cái mùi hôi nồng nặc đó nữa.

"Kỳ lạ? Mẹ cũng không ngửi thấy. Còn có một chút mùi, nhưng không còn nghiêm trọng như trước kia, chẳng lẽ mẹ cũng bị ốm rồi?" Giang Ánh Nguyệt mê mang không hiểu, hỏi.

"Không thể có chuyện cả hai người cùng đồng thời ốm được." Mễ Tử An cười hi hi nói. "Nếu như mẹ cũng không ngửi thấy thì chứng tỏ là quả thật là thằng ôn đó rất lợi hại."

"Thằng ôn nào? Mà thằng ôn đấy là ai?" Giang Ánh Nguyệt hỏi.

"Là một tên quỷ đáng ghét. Mẹ, mẹ đừng hỏi. Mẹ chỉ cần biết rằng, cái bệnh quả quái của con gái mẹ sắp được trị khỏi là được rồi." Mễ Tử An ôm cánh tay của mẹ mình, nói với vẻ vô cùng kích động.

"Hả? Thật vậy ư? Còn gặp được danh y rồi à?" Giang Ánh Nguyệt mặt mày kinh ngạc, thốt lên.

"Vâng. Có lẽ là hắn chỉ biết trị hôi nách thôi." Mễ Tử An chần chờ nói. Nếu không, hắn sao thoáng cái đã ngửi được quái bệnh mà mình che dấu bằng nước hoa được? Hơn nữa, hắn còn trẻ như vậy, không thể cái gì cũng biết được.

"Hắn biết thân phận của con không? Sẽ không lừa bịp tống tiền con chứ? Con phải cẩn thận một chút." Giang Ánh Nguyệt lại bắt đầu lo lắng tới vấn đề này.

"Yên tâm đi. Hắn sẽ không như vậy đâu." Mễ Tử An khẳng định "Xem ra hắn không phải là loại người đó."

"Tri nhân tri diện bất tri tâm. Con còn nhỏ, sự hiểm ác ở bên ngoài con còn chưa có cơ hội thể hội. Có điều, nếu hắn thực sự là một người tốt, chúng ta cũng phải cảm tạ hắn thật tốt. Bởi vì căn bệnh này mà con đã phải chịu biết bao ủy khuất."

Giang Ánh Nguyệt nói xong, vành mắt bắt đầu ươn ướt.

Khi mười hai tuổi, Mễ Tử An bị bác sĩ chẩn đoán ra quái bệnh này. Để không bị bạn học chê cười, mỗi lần trước khi cô ta đi học đều phải phun nước hoa thật nặng mùi lên người.

Có một ngày vừa ngủ dậy, vội vàng chạy đi học. Kết quả hôm đó lại vừa hay có tiết thể dục, quần áo của cô ta bị mồ hôi thấm đẫm, sau đó bị bạn gái cùng bàn ngửi thấy mùi hôi.

Bạn gái đó bình thường đã khó chịu Mễ Tử An, cảm thấy cô ta quá xinh đẹp, tính tình lại thanh cao, không thích nói chuyện với người khác, khi thi còn cố ý dùng tay che bài. Bạn gái đó giống như là nhìn thấy rắn trên bàn, thốt lên: "Ối trời ơi, Lục Vũ Thần, sao người cậu thối thế, có phải là ỉa đùn không đó?"

Lúc ấy, tên của Mễ Tử An là Lục Vũ Thần. Lúc đó, cô ta vẫn không sống ở Đài Bắc. Lo lắng bị bạn học phát hiện chân tướng, Mễ Tử An lập tức vội vàng chạy ra khỏi phòng học, sau đó không xuất hiện nữa.

Từ đó về sau, quái tật này chính là tâm bệnh lớn nhất của cô ta. Lo lắng bị người ta nhìn ra, sự cô độc, kiên ngạo, ngược lại đã hình thành nên phong cách đặc biệt của riêng mình. Cũng trở thành Thiên Hậu R & B của châu Á.

Tuy cô ta bởi vì duyên cố của thân phận này mà không có được bao nhiêu bạn bè, nhưng cô ta vẫn vô cùng cẩn thận, không dám tiếp xúc quá nhiều với bọn họ. Bởi vì một khi bị bọn họ phát hiện ra bí mật này thì có thể bị truyền ra rồi ai ai cũng biết.

Một Thiên Hậu bị hôi nách, liệu còn có ai thích cô nữa không.

Cho dù là thích thì Thiên Hậu sau này còn có dũng khí mà đứng trên sân khấu không?

Khi vô số nhiếp ảnh gia chĩa máy vào cô, hàng đống cái miệng ở trước mặt hỏi: Mễ tiểu thư, cô có phải là bị hôi nách thật không? Mễ tiểu thư, bệnh hôi nách của cô không thể trị dứt được ư? Mễ tiểu thư, cô có thử đi quảng cáo cho sản phẩm "thuốc trị hôi nách" không?

Phải có nội tâm cường đại và thần kinh thép như thế nào thì mới có thể đối diện với cuộc sống như vậy?

Thậm chí, bởi vì quái bệnh này mà cô ta ngay cả ban trai cũng không có, cũng từng bị một số người trong giới truyền thông chỉ trích cô ta bị les.

Nhớ tới trạng thái sinh hoạt chua sót và thấp thỏm không yên mấy năm nay, Mễ Tử An cũng cảm thấy khó chịu đựng nổi sự ủy khuất trong lòng. Cô ta kéo tay mẫu thân, vành mắt đỏ ửng, nói: "Mẹ, sau này thì tốt rồi. Sau này còn không cần phải dùng loại nước hoa khó ngửi đó nữa. Cũng không sợ bị người khác ngửi thấy quái vị trên người, chúng ta có thể sinh hoạt bình thường rồi."

Khi hai mẹ con nắm tay nhau tâm sự thì điện thoại đặt trên bàn của Mễ Tử An đột nhiên reo chuông.

Giang Ánh Nguyệt bước tới lấy điện thoại cho con gái, thấy trên màn hình hiện lên cái tên "gã đầu heo", còn có một đầu một con heo lớn đeo hoa hồng đang nháy mắt đưa tình, hỏi: "An An, gã đầu heo này là ai vậy?"

"Là một con quỷ đòi nợi." Mễ Tử An hung hăng nói. Sau đó nhận điện thoại từ tay mẫu thân.

Vừa rồi còn nói nhắc với mẹ về tên này, hiện tại hắn đã tìm tới cửa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status