Bác sĩ thiên tài

Chương 342: Tinh quang lấp lánh (Hạ)


Để biểu đạt lòng tôn trọng của mình, Trần Tư Tuyền và Tần Lạc bước tới cửa khách sạn đón khách.

Anh Luân và Trầm Bích Quân đã tới, không ít người đều vây ở cửa khách sạn chờ mong xem mình tinh nào khác nữa sẽ bước vào.

Ngoại trừ ký giả mà Trần Tư Tuyền mời tới, còn có một số ký giả của giới giải trí cũng nhận được tin tức, nhao nhao lao về phía này.

Người xem tụ tập ở cửa càng lúc càng nhiều, khách sạn còn đặc biệt phái thêm bảo vệ tới duy trì hiện trường.

Két!

Một chiếc xe đua màu đen tối tân nhất đi tới trước cửa khách sạn thì dừng lại, sau đó, một cô gái thân mặc váy dạ hội màu đen, đeo kính râm đẩy cửa xe bước ra.

"A!!!!"

"Lưu Nhược Nhược. Đúng là Lưu Nhược Nhược rồi!"

"Tôi sắp ngất, tôi sắp ngất rồi. Lưu Nhược Nhược cũng tới. Nữ thần, nữ thần của tôi.."

Có ký giả xông lên chụp ảnh, có người xem muốn lao lên xin chữ ký, chụp ảnh với minh tinh. May mà bảo vệ của khách sạn kịp thời xuất động, tay nắm tay tạo thành một bức tường người, ngăn cho minh tinh không bị quấn rầy.

Trần Tư Tuyền bước nhanh tới đón, cười nói: "Lưu tiểu thư, hoan nghênh quang lâm. Thật sự rất cảm kích."

"Tư Tuyền, đừng khách khí. Tử An là chị em tốt của tôi mà. Tôi không thể không nể mặt cô ấy được. Ha ha..."

"Tử An đâu?"

"Cô ta còn chưa tới à? Có thể là sắp tới rồi."

"Được rồi. Mời vào. Tôi một lát nữa sẽ vào chiêu đãi cô."

"Đừng khách khí, cô cứ làm việc của mình đi."

...

"Minh Tổ Chân. Trời ơi, đúng là Minh Tổ Chân rồi..."

"Đừng kéo đừng kéo. Tôi đang nhìn ban nhạc BB. Ôi, năm anh chàng đẹp trai. Da thịt của bọn họ mịn quá, tôi muốn sờ một cái."

....

Đây là một buổi tối mà tinh quang lấp lánh, đây mà một tối có thu hoạch bất ngờ, đây là một tối không ngừng có tiếng vỗ tay và tiếng gào thét chói tai. Các minh tinh lần lượt xuất hiện ở cửa khách sạn, thậm chí còn có một số tiền bối đã ở ẩn nhiều năm cũng tới ủng hộ.

Đây là một trường thịnh hội, một trường Hoàng Kim vãn yến.

Két!

Khi một chiếc xe Ferrari bóng lộn màu đó vẽ một đường cong hoàn mỹ rồi dừng lại ở cửa khách sạn, Mễ Tử An đầu đầy bím tóc xuất hiện.

Sự có mặt của cô ta, khiến bầu không khí của hiện trường đi tới cao trào.

"A a a..."

"Mễ Tử An An An..."

"Mễ Tử An, anh yêu em, ha ha ha, đúng là Mễ Tử An rồi. Mễ Tử An không phải là chưa từng tham gia một hoạt động thương nghiệp nào sao?"

----

Mễ Tử An đưa chìa khóa xe có một tiểu đệ của bãi đậu xe, mặt mày lạnh lùng bước tới trước mặt Tần Lạc, hỏi: "Lần này anh đã hài lòng chưa?"

"Không tồi." Tần Lạc gật đầu: "Đa tạ."

"Anh còn biết nói cám ơn à?"

"Tôi không giống như cô. Tôi tuy không học cao, nhưng tôi là một người có tố chất."

"..." Mễ Tử An hung hăng trợn mắt lườm Tần Lạc, sau đó bước vào trong khách sạn.

"Còn có ai tới nữa không?" Trần Tư Tuyền vừa mỉm cười ứng đối với các phóng viên vừa nhỏ giọng nói với Tần Lạc ở bên cạnh.

"Không biết."

"Sao anh không hỏi!"

"Quên!"

"Vậy chúng ta có cần vào không?"

Tần Lạc nghĩ một lát, nói: "Vào đi. Để trợ thủ của cô tiếp đãi ở đây."

Sự có mặt của những minh tinh này, thoáng chốc đã khiến tửu yên vừa rồi còn vắng vẻ trở nên náo nhiệt.

Bọn họ mặc hoa phục, thưởng thức rượu ngon, túm năm tụm bảy nói chuyện, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười khúc khích như chuông bạc.

Ký giả cầm máy ảnh liên tục đi lại trong hội trường, thỉnh thoảng lại bấm máy.

Đèn đột nhiên tắt hết, chỉ có trên đài chủ tịch là có chút ánh sáng.

Trần Tư Tuyền thân mặc lễ phục, phòng tình tiêu sái bước lên sân khấu, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng. Cô ta nhìn vào những người khách ở dưới đài, sau đó cười nói: "Cám ơn mọi người đã tới tham dự Hoàng Kim tửu yến tối nay. Đối với sự có mặt của các vị, tôi vô cùng kinh hỉ và vinh hạnh. Đặc biệt phải cảm ơn sự nhiệt tình của An tiểu thư. Là nhờ cô ấy đã giúp chúng tôi qua được cửa khó, khiến chúng tôi tố nay không phải tiếc nuối."

Những gì Trần Tư Tuyền nói là sự thực, sự cảm kích của cô ta cũng là phát ra từ nội tâm.

Nếu như không có lời mời của Mễ Tử An thì những người khách này sẽ không tới. Nếu như không phải Mễ Tử An tới giúp đỡ, ngày mai, bọn họ sẽ trở thành trò cười của giới truyền thông.

"Trần Tư Tuyền bị xấu mặt, bị bàn bè trong giới thả bồ câu tập thể."

"Hoàng Kim thịnh yến thành Hoàng Kim lãnh yến, phấn dưỡng gia Kim Dũng không có ai tới ủng hộ."

"Minh tinh vắng mặt tập thể, Trần Tư Tuyền khó chống đỡ được cục diện.

Thậm chí, còn có những suy đoán ác liệt hơn. Tới lúc đó, không chỉ danh dự của Trần Tư Tuyền mất hết, ngay cả sức tiêu thụ của phấn dưỡng da Kim Dũng cũng bị ảnh hưởng.

Phải biết rằng, phấn dưỡng da Kim Dũng chủ yếu là tiêu thụ ở trong những người giàu có, nếu như những người này thấy phấn dưỡng da Kim Dũng mà bọn họ ủng hộ không được những mình tinh tới cổ vũ, vậy thì trong lòng bọn họ có dao động không.?

Còn có thể nói, có phải là loại sản phẩm này có vấn đề về an toàn chất lượng không?

Nghe thấy Trần Tư Tuyền cảm tạ mình, Mễ Tử An đang cầm chén rượu cùng ân sư Trần Bích Quân đứng lên nhìn Tần Lạc, trong lòng thầm nghĩ: "Tôi là bị ép đến, không dẫn theo nhiều bạn bè, hắn không giúp tôi trị bệnh thì biết làm sao đây?"

Tần Lạc tiếp nhận ánh mắt của cô ta, nhưng lại giả vờ như không thấy.

"Hiện tại, xin mời Tần Lạc tiên sinh, người nắm bí phương lên đọc diễn văn." Trần Tư Tuyền đưa tay ra mời.

Tần Lạc lúc trước không nói là muốn phát biểu, Trần Tư Tuyền đây là lâm thời nghĩ ra.

Nhưng, cô ta đã nói ra rồi thì Tần Lạc phải lên sân khấu thôi. Đây là vấn đề tôn trọng người khác.

Tần Lạc quần áo màu đen, khí chất nho nhã, khi cười lên còn lộ ra một chút xấu hổ bước lên bục, sau khi ánh mắt của hắn quét qua toàn trường, cao giọng nói: "Rất vinh hạnh được gặp các vị. Tôi là Tần Lạc, Tần trong Tần Hoàng Hán Vũ, Lạc trong Lạc Thủy. Mọi người có thể nhớ cái tên này của tôi, bởi vì sau này mọi người có thể sẽ nói như thế này : Tần Lạc tiên sinh, rất vinh hạnh được quen anh. Tôi tới Đài Loan không phải là để chào hàng sản phẩm, mà là để giới thiệu sản phẩm cho các vị. Phấn dưỡng da Kim Dũng là thuần phối phương Trung dược, có mấy trăm năm lịch sử. Đây là một xa xỉ phẩm cổ đại có lai lịch nhất, mọi người thử qua là biết."

Thị tuyến của Tần Lạc rơi lên người Mễ Tử An, nói: "Mễ Tử An tiểu thư là một người khách trung thành của phấn dưỡng da Kim Dũng của chúng tôi, đối với sự có mặt của cô ấy, tôi rất lấy làm biết ơn. Hiện giờ, chúng tôi có lời mời Mễ Tử An tiểu thư lên phát biểu."

Phát biểu?

Mễ Tử An trừng mắt. Tôi phát biểu cái gì? Các người có nói là tôi phải phát biểu đâu?

Còn có cái phấn dưỡng da Kim Dũng gì đó? Tôi đã dùng qua bao giờ đâu?

"Xin mời Mễ Tử An tiểu thư." Tần Lạc lại mời một lần nữa, còn vỗ tay đầu tiên, thế là tiếng vỗ tay ở dưới đài vang lên như sấm.

Đầu óc của Mễ Tử An mông lung, cô ta cảm thấy mình bị tên hỗn đản này lợi dụng rồi. Từ lúc bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, mỗi một bước đi của mình đều bị hắn tính kế.

Tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt, thị tuyến của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô ta.

Cô ta biết mình không lên sân khấu thì không được, hơn nữa, cô ta còn phải hết lời ca ngợi loại sản phấm mà cô ta chưa bao giờ dùng thử này.

Cô ta không biết là mình lên sân khấu như thế nào, muốn cười nhưng lại cười không ra.

"Ừ. Loại sản phẩm này quả thực là không tồi. Tôi đã dùng rất lâu rồi. Hiện tại tôi giới thiệu nó cho mọi người. Hi vọng mọi người cũng thích, Cám ơn." Mễ Tử An nói với vẻ mặt cứng nhắc, sau đó nhanh chóng xuống đài.

"Cám ơn sự giới thiệu của Mễ Tử An tiểu thư." Tần Lạc cười nói. "Chúng tôi đã chuẩn bị đồ dùng thử cho các vị quý khách và bạn bè giới truyền thông. Mọi người có thể tự mình kiểm chứng hiệu quả của nó. Hiện giờ, xin mọi người tận tình sướng ẩm."

Tần Lạc từ trên sân khấu bước xuống, Trần Tư Tuyền bước tới, nói: "Phát biểu hay lắm, có điều, Mễ Tử An tiểu thư đúng là khách hàng trung thành của chúng ta à?"

"Sau này sẽ là như vậy." Tần Lạc cười nói.

Khi hai người đang nói chuyện thì Mễ Tử An tức giận bừng bừng đi tới.

"Tôi đáp ứng anh rằng sẽ phát biểu lúc nào hả? Tôi dùng sản phẩm của các người bao giờ?" Mễ Tử An nhìn chằm chằm vào Tần Lạc. Cô ta cảm thấy, tên đầu sỏ chính là gã nam nhân giảo hoạt này, chứ không liên quan gì đến Trần Tư Tuyền.

"Chỉ là lời nói dối có thiện ý thôi mà." Tần Lạc cười nói. "Hơn nữa, sản phẩm của chúng tôi quả thực là không tồi. Cô có thể dùng thử: "

"Lời nói dối có thiện ý? Anh đây là bảo tôi đi lừa người tiêu dùng thì có." Mễ Tử An tức giận nói.

"Có thể hiểu là như thế này không? Nếu tôi không nói ra bí mật của cô thì có phải là lừa những fan ủng hộ cô không?"

"..."

o0o

Tuy tiết mục trên sân khấu hình chữ T đã biết thành cuộc biểu diễn nhảy nhót, nhưng bầu không khí ở dưới còn náo nhiệt hơn. Còn có một số quan khách trẻ tuổi đứng dậy nhún nhảy theo tiếng nhạc.

Hà Á Vĩ bước nhanh vào trong bao sương, ghé vào tai lão bản Ngôn Thừa Hoan nói mấy câu.

Rầm!

Ngôn Thừa Hoan đấp vỡ chén rượu trong tay, tức giận hét: "Bọn họ sao lại tới chứ? Bọn họ tới đó làm gì? Mễ Tử An không phải là trước giờ chưa từng tham gia hoạt động thương nghiệp ư? Vì sao lại chạy tới ủng hộ bọn họ?"

"Cái này thì tôi cũng không hiểu." Hà Á Vĩ nói với vẻ xấu hổ.

"Không hiểu ư? Không hiểu thì đi tìm đáp án cho tao? Mày ăn cứt mà lớn hả? Còn không mau đi điều tra." Ngôn Thừa Hoan há miệng chửi.

"Vâng, ông chủ, tôi đi điều tra ngay đây." Hà Á Vĩ gật đầu nói.

"Ngôn tổng, có chuyện gì vậy?" Nam nhân mặt kiểm thò đầu ra khỏi ngực nữ nhân, hỏi.

"Mễ Tử An tới tham gia vãn yến của Trần Tư Tuyền." Ngôn Thừa Hoan nói.

"Mễ Tử An?" Nam nhân mặt ngựa hít một hơi lạnh. "Cô ta sao lại tới chứ? Cô ta căn bản là không tham gia hoạt động thương nghiệp cơ mà. Có người ra giá năm trăm vạn tân đài tệ, chỉ là mời cô ta tới hiện trường ra mặt, cô ta còn không đồng ý. Cũng chưa từng nghe thấy là cô ta có quan hệ với Trần Tư Tuyền?"

"Tôi không nuốt trôi được cục tức này." Ngôn Thừa Hoan hung hăng bóp ngực của cô gái ngồi bên cạnh, mặt kệ cô ta kêu lên đau đớn cũng không chịu buông tay ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status