Bác sĩ thiên tài

Chương 345: Lời mời kỳ quái


"Tiểu thư, máy bay còn mười lăm phút nữa mới hạ cánh xuống sân bay Đào Viên quốc tế của Đài Loan." Mã Duyệt nhìn nhìn biển xanh bao la và hòn đảo giống như một quả trứng ở giữa biển, lên tiếng báo cáo.

Văn Nhân Mục Nguyệt rời mắt khỏi quyên sách tâm lý học mà cô ta đọc suốt đường đi, nghiêng mắt nhìn mảng thế giới xa lạ ở bên dưới.

"Trưởng tử Hà Nhược Ngu của Hà tước sĩ nếu đến đón tiếp thì giờ đã tới sân bay rồi." Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chủ tử, Mã Duyệt tiếp tục báo cáo.

"Hắn cũng đang ở Đài Loan à?" Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi, hỏi rất đột nhiên mà vấn đề cũng khiến người ta mạc danh kỳ diệu.

"Đúng vậy." Mã Duyệt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hơn nữa còn đưa ra đáp án chuẩn xác nhất. Cô ta đã quen với tư duy có tính nhảy cóc của tiểu thư rồi.

Văn Nhân Mục Nguyệt giống như là không nghe thấy đáp án, lại rơi vào trầm tư.

Xuống máy bay, một đoàn người vây quanh Văn Nhân Mục Nguyệt ra khỏi thông đạo của hành khách. Từ xa đã nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc sơ mi màu trắng, anh tuấn phong cách, đeo kính râm đang mỉm cười vẫy tay về phía này, sau đó hắn cúi đầu nói gì đó với nam nhân trung niên ở bên cạnh, một đám vệ sĩ mặc áo đen ở đằng sau hắn lập tức tiến lên, lại bao vây chặt thêm quanh người Văn Nhân Mục Nguyệt.

Hà Nhược Ngu không bước lên trước hàn huyên với Văn Nhân Mục Nguyệt, mà sau khi làm ra động tác mời thì đi trước dẫn đường. Đám người rầm rập bước tới một chiếc xe đỗ ở bên ngoài.

Đành chịu thôi, sân bay là nơi long xà hỗn tạp, mà thân phận của Văn Nhân Mục Nguyệt lại quá mẫn cảm, bọn họ phải thật cẩn thận mới được.

Hơn nữa, nếu như bọn họ không ly khai thật nhanh thì những ký giả nghe tin mà tới sẽ có thể vây kín bọn họ đến một giọt nước cũng không lọt, tới lúc đó muốn đi cũng không được.

Cho tới tận khi đưa Văn Nhân Mục Nguyệt lên một chiếc xe đua có thể chống đạn, Hà Nhược Ngu mới thở phào một hơi, đưa tay ra rồi cười nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: "Cửu ngưỡng mỹ danh "Trung Quốc kinh doanh chi thần" của Văn Nhân tiểu thư, hôm nay được gặp, Nhược Ngu vô cùng vinh hạnh."

Văn Nhân Mục Nguyệt bắt tay hắn, nói: "Cám ơn."

Hà Nhược Ngu sớm đã biết được từ các loại tư liệu lên quan rằng cô gái này tuy thiên tư thông đĩnh, là một người xuất sắc trong lớp người trẻ tuổi của Trung Quốc, cũng là "kinh doanh chi thần" được mọi người tán dương, nhưng tính tình lại lạnh lùng cô độc, không dễ tiếp cận. Ngoại trừ một số tâm phúc bên người cô ta ra, những người khác rất khó tiếp cận được cô ta.

Cho nên, đối với thái độ của Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn cũng không quá để ý.

"Cha tôi tỏ lòng nhiệt liệt hoan ngênh đối với sự có mặt của Văn Nhân tiểu thư, ông ấy cũng rất coi trọng sự hợp tác giữa hai nhà. Vốn là muốn tự mình tới nghênh tiếp, nhưng tuổi tác lớn rồi, ra ngoài không tiện, tôi đành giành lấy vinh dự này. Còn muốn trên đường có thể thảo luận với Văn Nhân tiểu thư về thương nghiệp và đạo kinh doanh." Hà Nhược Ngu cười ha ha, nói. Khuôn mặt anh tuấn, thân hình rắn rỏi, mắt sáng quắc có thần cùng với khí chất quí tộc trong mỗi cái ngẩng đầu nhíu mày, thực sự là một nam tử rất mê người.

Nhưng, Văn Nhân Mục Nguyệt rõ ràng là phớt lờ tất cả những điểm này. Cô ta tiện tay cầm lấy quyển sách tâm lý học đưa cho Hà Nhược Ngu, nói: "Xí nghiệp là vật chết, người là vật sống. Nghiên cứu nhân tâm liền có thể biết được con đường tiếp theo mà họ phải đi. Nhanh hơn người ta một bước thì có thể giành được tiên cơ."

Hà Nhược Ngu ngây người, sau đó mặt đầy vẻ kinh hỉ nhận lấy quyển sách tâm lý học, nói: "Cám ơn Văn Nhân tiểu thư đã tặng sách. Lời này khiến Nhược Ngu nhận được không ít lợi ích, quay về nhất định sẽ nghiên cứu nghiêm túc."

Mã Duyệt biết tiểu thư không thích nói chuyện, nhưng trong trường hợp này cô ta lại không thể bảo trì trầm mặc được. Thế là liền tiếp tục câu chuyện, hỏi rất trách nhiệm: "Hà tiên sinh, xin hỏi hành trình hai ngày nay an bài thế nào? Chúng ta phải phối hợp ở những phương diện nào?"

Hà Nhược Ngu cười cười, nói: "Chúng tôi đã an bài chỗ ở cho mọi người rồi. Là một nhà riêng của Hà gia, xin Văn Nhân tiểu thư chớ chê là giản lậu. Mọi người trên đường vất vả rồi, buổi chiều Văn Nhân tiểu thư có thể an tâm nghỉ ngơi. Buổi tối sẽ có một bữa tiệc chúc mừng, chúc mừng Văn nhân gia tộc và xí nghiệp Hà gia đạt thành hợp tác đồng minh chiến lược. Tới lúc đó, một số nhân vật của chính giới và nhân vật nổi tiếng của thương giới sẽ tới chứng kiến thời khắc có tính lịch sử này."

"Hà tiên sinh, tiểu thư có một người bạn đang gây dựng sự nghiệp ở Đài Loan, có thể phát thiếp mời cho anh ta không?" Mã Duyệt hiểu rõ tâm tư của Văn Nhân Mục Nguyệt, liền lên tiếng hỏi.

"Bạn của Văn Nhân tiểu thư ư?" Hà Nhược Ngu ngây người, sau đó cười nói: "Đương nhiên là không có vấn đề. Bạn của Văn Nhân tiểu thư cũng là bạn của Hà Nhược Ngu tôi. Chỉ là Nhược Ngu mắt kém, không ngờ lại không biết Văn Nhân tiểu thư có bạn đang ở Đài Loan. Thực là xấu hổ."

"Không sao cả, anh ta cũng vừa mới tới thôi." Khóe miệng của Văn Nhân Mục Nguyệt hơi nhếch lên, nói khẽ.

Cô ta đang cười ư?

Hà Nhược Ngu nhìn cảnh này mà ngây ngốc.

Chẳng lẽ nữ thần cũng biết cười à?

---

Hai tay của Mễ Tử An nắm chặt ga giường, răng cắn chặt, mày lộ ra vẻ thống khổ, khắp đầu và người đều là mồ hôi mang theo quái vị.

Cái áo ngủ mà cô ta mang theo đã ướt đẫm rồi, màu hồng nhạt đáng yêu sạch sẽ lúc ban đầu đã không thấy đâu, biến thành một mảng màu đen ô trọc.

Khi hai tay của Tần Lạc rời khỏi người cô ta, thân thể của cô ta đã thoát lực, mềm oặt nằm đó, không động đậy.

"Được rồi, có thể đi tắm rồi đó." Tần Lạc dùng khăn lau mồ hôi trên trán, cười nói.

"Không động đậy được." Mễ Tử An lười biếng nói.

"Vậy cô nghỉ ngơi một lát đi." Tần Lạc nói. "Là tôi dùng sức mà sao thấy cô còn mệt hơn tôi nhỉ?"

Nghe thấy nghi vấn của Tần Lạc, Mễ Tử An vừa rồi còn như một đống bùn thoáng chốc đã bật dậy, chỉ vào Tần Lạc, mắng: "Tôi vì sao không thể mệt? Chẳng lẽ anh không biết chịu đau cũng là một việc rất phí sức à? Tôi cũng thấy lạ đây, vì sao tình hình của tôi càng lúc càng tốt mà anh thì lại càng ngày càng dùng sức thêm? Anh muốn khiến người ta đau chết hả? Tôi đâu có đắc tội với anh. Anh bảo tôi với vãn yến của anh ủng hộ, tôi tới rồi. Anh bảo tôi khen ngợi cái sản phẩm gì đó mà tôi chưa hề dùng thử, tôi cũng khen rồi. Tôi còn có chỗ nào đắc tội với anh nữa hả?"

"Cô cảm thấy cô đã đỡ rồi?" Tần Lạc cười hỏi.

"Dẫu sao thì tôi cũng không còn ngửi thấy mùi gì nữa." Mễ Tử An nói. "Mẹ tôi cũng không ngửi thấy."

"Được rồi, cô đã cảm thấy như vậy thì chúng ta sẽ không trị nữa. Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô không cần tới nữa." Tần Lạc nhìn khuôn mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng của cô ta, nói.

"..."

"Sao? Không nguyện ý à?" Tần Lạc nói với vẻ rất hứng thú.

"Tôi rốt cuộc là đỡ hay chưa? Còn phải bị anh dày vò như vầy bao nhiêu lần nữa?" Mễ Tử An phát tiết một hồi, nộ khí do nỗi đau kịch liệt của thân thể mang tới cũng tiêu tán đi không ít, khí thế nói chuyện cũng yếu đi nhiều.

"Chỉ là sự thuyên giảm của tính lừa gạt thôi." Tần Lạc cười nói. "Quả thực cô hiện tại đã không còn ngửi thấy cỗ quái vị đó nữa rồi. Nhưng, đây là thân thể của cô lừa cô. Tạo cho cô dấu hiệu giả."

"Là sao?"

"Loại bệnh này là do từ trong ra ngoài, bởi vì khí huyết thân thể không thông, kinh mạch ách tắc, cho nên ở lớp ngoài thân thể mới có loại mùi này. Mà thân thể của cô hiện tại không có mùi, cũng chỉ là chứng tỏ khí huyết của cô tạm thời lưu thông. Muốn trị tận gốc còn phải đi từ từ. Còn phải xoa bóp, phải châm cứu, phải dùng Trung dược trong một tháng, bảo trì thói quen ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có thể trị dứt được bệnh." Tần Lạc giải thích.

Mễ Tử An vô lực nằm trên giường, nói: "Còn phải lâu như vậy à. Vậy thì tôi sẽ chết mất."

"Thân thể là của cô, cô có thể cự tuyệt nhận trị liệu." Tần Lạc gợi ý cho cô ta.

Mễ Tử An trừng mắt nhìn hắn, nói: "Anh nghĩ hay nhỉ. Chuyện anh bảo tôi làm tôi đã làm rồi, hiện tại cũng là anh hoàn thành lời hứa của mình. Anh nói dẫn theo một minh tinh thì giúp tôi trị liệu một lần, anh tự mình tính xem có bao nhiêu minh tinh tới dự đi? Ban nhạc BB và ban nhạc Lựu Đạn đều có chín người đấy?"

"..."

Mễ Tử An lại trợn mắt lên lườm Tần Lạc, giống như là khách hàng thích soi mói đang quan sát thương phẩm, nói: "Giới truyền thông không phải là rất ủng hộ anh sao? Nụ cười khuynh thành? Khách nhân của hòn đảo ngọc? Nhân vật làm cảm động Đài Loan? Bọn họ vẫn hiểu quả ít về anh."

"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu. "Giới truyền thông chỉ hiểu những gì mà chúng ta biểu hiện ra bên ngoài thôi. Thứ mà chúng ta không muốn để giới truyền thông biết thì chúng ta dùng hoa tươi và nước hoa che lại."

"Khốn nạn, tôi liều mạng với anh."

---

Khi Trần Tư Tuyền ấn chuông cửa, Mễ Tử An đang cầm gối truy sát Tần Lạc. Trong phòng hỗn loãn, chén uống trà vỡ mấy cái.

Tên khốn nạn này, lúc nào cũng thích xỉa xói như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết như vậy là chạm đúng tới dây thần kinh mẫn cảm của người ta à?

Tần Lạc sau khi nghe thấy chuông reng, đưa ra thỉnh cầu đình chiến, nói: "Dừng, có khách tới rồi. Nếu cô không muốn để truyền thông viếc loạn một mạch thì tốt nhất là ngoan ngoãn đi tắm đi."

Mễ Tử An ném gối vào Tần Lạc, sau đó xách túi đi vào phòng tắm.

Tần Lạc nhìn qua lỗ cửa thấy Trần Tư Tuyền đứng bên ngoài, lúc này mới yên tâm mở cửa.

"Anh đang làm gì đấy?" Trần Tư Tuyền nhìn vẻ bừa bộn trong phòng, kinh ngạc hỏi.

"Vừa trị liệu cho Mễ Tử An." Tần Lạc nói.

"Trị bệnh này phải kịch liệt như vậy à." Trần Tư Tuyền bĩu môi, nói. "Hôm nay không cần phải đi mua đồ lót à?"

"Không cần. Cô ta tự mang tới." Tần Lạc xấu hổ nào.

"Ồ. Tôi còn muốn hỏi là có cần tôi làm thay không?" Trần Tư Tuyền trêu.

"Chúng tôi không phải như cô nghĩ."

"Tôi nghĩ cái gì?"

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status