Bác sĩ thiên tài

Chương 398: Tiểu Y Vương


"Thực sự phải làm nhu vậy sao?". Cốc Thiên Phàm kinh ngạc nhìn Tần Lạc,hỏi. Lão thực sự khó có thể che giấu sự khiếp sợ trong lòng, lãi không ngờ Tần Lạc nhìn nhã nhặn văn hóa lại có thể tàn nhẫn như vậy

"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu. "Đây là cách tốt nhất".

"Hàn y cũng thuộc nhánh của Hán Y. Như vậy đối với sự đả kích của họ không phải quá lớn sao?" Bổ sung cho nhau cùng phát triển ưu thế không phải càng thích hợp sao?".

Tần Lạc cười khổ, nói: "Hội y học Hàn Quốc sẽ công nhận mình là nhánh của Trung Quốc sao? Hơn nữa, bổ sung cùng phát triển ưu thế ở Trung Quốc, cơ hội có tính khả năng kiểu này rất nhỏ. Giữa Trung Quốc và Hàn Quốc, đây dường như là chuyện không thể. Hơn nữa chúng ta là dựa vào năng lực của chính mình để khiêu chiến với bọn họ. Cái này không nằm trong hành vi gian dối, về tình về lí chúng ta đều có thể đứng vững được".

"Tôi tán thành kế hoạch Hoa Đà". Âu Dương Lâm nói.

"Tôi cũng tán thành". Tô Tử nói.

Cốc Thiên Phàm nói: "Được rồi. Nếu mọi người đều đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì. Tranh giành quốc gia, chỉ có thắng thua không có tình nghĩa".

Tần Lạc gật đầu, nói: "Nếu mọi người đều đồng ý, vậy thì cứ thực hiện theo kế hoạch tôi vừa nói. Chính khí môn ở Thiết Châu, Quỷ Y phái đi Tô Châu, Tô Tử đi lại không tiện, thì để Mộc Hương đi thay. Năng lực của cô ấy không tồi, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tôi bảo Tô Xán bố trí cho mỗi người một phiên dịch,nhưng để đạp bể sự việc kiểu này, nhất định phải chú ý an toàn mới được. Tôi sẽ báo cho bên đại sứ quán biết, để họ kín đáo phối hợp".

"Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu". Cốc Thiên Phàm nói: "Chúng tôi đi rồi, cuộc thi với chính phủ làm thế nào?"

"Tôi và các thầy giáo sẽ lưu lại Seoul, chắc không thành vấn đề". Tần Lạc nói.

Cốc Thiên Phàm thở dài nói: "Đông Y thế lực yếu, bị người ta coi thường. Sau khi xuất hiện mới càng hiểu rõ cảm nhận này. Lần này, chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua. Mặc dù tôi cũng không công nhận họ có bao nhiêu y thuật lợi hại nhưng mọi người vẫn phải thật cẩn thận đấy".

"Tôi sẽ cẩn thận" Tần Lạc nghiêm túc gật đầu.

"vậy chuyện bên này giao cho cậu. Bây giờ chúng tôi đi chuẩn bị, sau đó dẫn người xuất phát".

"Được " Tần Lạc nói.

Cốc Thiên Phàm và Âu Dương Mẫn đều từ biệt rời đi, Tô Tử gọi Mộc Hương đến bàn giao xong, Mộc Hương cũng phấn khởi đi ra.

"Lần này có xóa bỏ tính tích cực của họ không".

"Nếu kế hoạch hoa đà thành công, với họ mà nói là một tai họa". Tần Lạc nói: "Anh muốn làm họ đau lúc họ kiêu ngạo nhất"

"Anh là một nhà mưu toan" Tô Tử nhìn Tần Lạc cười khẽ thành tiếng.

" Khi đọc sách lịch sử, thấy chuyện Bạch Khởi hãm hại bốn mươi vạn dân phu nước Triệu. Với nước Triệu mà nói, Bạch Khởi là kẻ hung bạo giết người, nhưng với nước Tần mà nói, Bạch Khởi há chẳng phải anh hùng sao? Bọn họ không phải, người thân của mình có thể ở chiến trường bị họ giết chết. Anh không phải chúa Giessu, anh không yêu người đời như thần thánh được. Chuyện anh làm có thể xứng với nơi anh sinh ra và lớn lên thì không có gì đáng tiếc".

"Em cũng không vĩ đại như thế, em chỉ là một cô gái nhỏ". Tô Tử thu suy nghĩ lại trong tấm thảm ấm áp "Anh nói đúng, điều đó đúng"

Hai người hạnh phúc ngồi nói chuyện với nhau, bỗng vang lên tiếng chuông cửa " kính coong"

Tần Lạc đi ra mở cửa phòng, thấy Park Young Ho cười có ý đứng ở cửa.

"Ngài Tần, cô Tô Tử,hội trưởng Park bảo tôi đến mời hai người xuống nhà dùng bữa". Park Young Ho nói.

"Hội trưởng Park Chan Tae và anh có quan hệ gì?" Tần Lạc hỏi. Hắn cảm thấy Park Young Ho và Park Chan Tae mặt mày có nét giống nhau, nhưng vẫn không dám kết luận quan hệ của hai người. Dù sao bạn học Tần Lạc trông thấy người ngoại quốc đều cảm thấy bọn họ rất giống nhau

"Ông ta là chú tôi" Park Young Ho nói.

"Thảo nào" Tần Lạc nói. "Những thành viên khác của chúng tôi đều thông báo chứ".

"Có" Park Young Ho nói: "Nhân viên của chúng tôi đã đi các phòng mời rồi".

"À, Đúng rồi" Tần Lạc như tự nhiên nhớ ra điều gì " Có vài thành viên lần đầu tiên đến Hàn Quốc, muốn đi xung quanh thăm thú một lần, họ không thể tham dự bữa cơm hôm nay rồi, mong thứ lỗi".

"Há, vội thế sao?" Park Young Ho sửng sốt, trong lòng khinh thường những người Trung Quốc chưa thấy việc đời này. "Chúng tôi vốn chuẩn bị sau khi cuộc thi kết thúc, sẽ đưa các anh đi du lịch tham quan cảnh đẹp Hàn Quốc, nếu các anh đã có đội viên đi rồi thì hành trình của chúng ta sẽ phải thanh đổi một chút, vẫn mong các anh chú ý an toàn mới được".

"Xin lỗi, tôi mới biết tin này, nếu không thì đã để họ chờ". Tần Lạc nói "Hàn Quốc không an toàn sao?".

"Trị an của Hàn Quốc thì rất tốt". Park Young Ho nói " chỉ là có một số người nước ngoài ở đây làm những chuyện phạm pháp. Thật khiến người ta ghét".

Tần Lạc cười cười, cũng không đả kích thêm lòng tự trọng mãnh liệt của người đàn ông này, hỏi: "Ăn cơm ở đâu vậy?"

" Quán cơm Tây tầng mười hai. Chúng tôi đã bao cả nhà hàng. Bộ trưởng Shin, hội trưởng Park đều đã đợi ở dưới tầng,có lẽ Han Yuong Min cũng đang trên đường tới". Park Young Ho nói.

"Vậy chúng ta đi thôi" Tần Lạc nói, không đi gọi ma ma đến giúp mà tự mình đẩy Tô Tử ra ngoài.

Thang máy đi thẳng lên tầng mười hai, Tần Lạc đẩy Tô Tử ra ngoài, Park Young Ho dẫn đường, bọn họ đến một nhà hàng sang trọng kiểu Châu Âu.

Cơm trưa là kiểu tiệc búp-phê, giữa phòng bày một bàn rượu nước, có mùi thơm và đủ các loại rượu ngon, thậm chí còn có Mao Đài và rượu Ngũ lương của Trung Quốc. nhân viên phục vụ ăn mặc đẹp đẽ bưng khay giữa đám người, kịp thời đưa rượu, đồ uống, thức ăn mà mọi người muốn.

Trước khi Tần Lạc đến, mấy người Lão Trác, Vương Tu Thân đã đến rồi, đang xúm lại một chỗ nói chuyện, nhìn thấy Tần Lạc tới, tỏ ý nâng ly với hắn.Tô Xán thấy Tần Lạc đến, vội vàng đặt dĩa của mình xuống, theo sau hắn giữ nhiệm vụ phiên dịch.

"Ngài Tần, mời đi bên này" Park Young Ho làm động tác mời.

Tần Lạc đã nhìn thấy chỗ ngồi của hội trưởng Park và bộ trưởng Shin,bèn đẩy Tô Tử qua đó.

Bộ trưởng Shin nhìn thấy Tần Lạc đến, đứng dậy đón tiếp, nói: "Tần tiên sinh, hy vọng đồ ăn hôm nay phù hợp với khẩu vị của anh".

"Nhất định rồi" Tần Lạc cười nói cảm ơn.

Park Chan Tae cũng đứng dậy, gọi phục vụ tới, bảo bọn họ mang lên đồ ăn và đồ uống mà Tần Lạc và Tô Tử muốn.

Tần Lạc đảo mắt một vòng, hỏi: "không phải còn có một nhân vật nữa cần tới sao?".

"À, người anh nói là Han Yuong Min phải không?" bộ trưởng Shin cười nói: "Cậu ấy đang trên đường rồi".

"Young Min gần đây lại đổi bạn gái à? Lần trước gặp mặt hình như là tiểu thư Lee Sung Huyn hay là Lee Sung Chan?" Park Chan Tae rất thân thiết nói chuyện thời sự xung quanh Han Yuong Min

"Chan Tae, chúng ta nói chuyện tai tiếng của Young Min trước mặt khách, cậu ta sẽ tức giận đấy". bộ trưởng Shin nói.

"Sợ cái gì? Young Min mới gọi là không để ý những thứ này , hơn nữa, cứ coi như chúng ta không nói, thì báo chí ngày mai cũng sẽ đăng Shin, chuyện thế này cũng chẳng giấu được khách".

Tô Xán tâm tính trẻ con, thế mà cũng dịch hết từng ấy câu họ nói cho Tần Lạc nghe.

Tần Lạc thầm giật mình

Hai người đang ngồi, một người là quan chức cấp cao của chính phủ Hàn Quốc, một người là nhân vật quan trọng của hiệp hội y học Hàn Quốc,hai người bọn họ lại cùng lấy giọng điệu đùa cợt để bàn tán chuyện gối chăn phong lưu của một thanh niên.Điều nói nói lên cái gì? Nói ra quan hệ giữa chàng thanh niên này và bọn họ rất thân thiết.

Nếu chỉ dựa vào quan hệ của cha hắn, hẳn không có được sức hấp dẫn như vậy. người thanh niên chưa từng gặp mặt này thật không thể xem thường.Biết đâu , hắn sẽ mang lại một số rắc rối cho hành trình đến Hàn Quốc của mình

"Chú Shin, chú Park, các chú đang nói xấu tôi đúng không? Tôi quen rồi". một giọng nói rõ ràng bỗng vang lên phía sau mọi người.

Tần Lạc quay đầu lại, nhìn thấy một người con trai tuấn tú khôi ngô hơi có phần quá mức ở chỗ bậc thang bên cạnh không xa

Thật đúng là đẹp trai, rất giống tổng hợp diễn viên Hàn Quốc, khuôn mặt tuấn lãng, mắt sáng có thần, lông mày rậm, môi mỏng, còn có nụ cười rất tươi, thực sự là một người con trai vạn người mê.

Hắn và Văn Nhân Chiếu đều thuộc mỹ nam bịp bợm, chỉ là sự kết hợp giữa hình tượng lãng tử và vẻ trưởng thành đó được hoan nghênh hơn nhiều so với vẻ mặt của công tử bột Văn Nhân Chiếu

Bên cạnh hắn là một cô gái cũng rất xinh đẹp, cao ráo mảnh mai, khí chất xuất chúng, người rất nở nang, làn da của cô gái ấy rất đẹp, vừa trắng vừa mềm, vẻ mặt e thẹn đứng cạnh người con trai , khiến người ta cảm thấy một kiểu trai tài gái sắc.

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến" bộ trưởng Shin cười lớn: "Young Min, đây chính là Tần Lạc tiên sinh mà cậu bao ngày muốn gặp".

Ánh mắt Han Yuong Min quan sát Tần Lạc , bởi mặt hắn có nụ cười hiền lành, nhìn kỹ thế cũng không khiến người ta khó chấp nhận

"Tần Lạc?" Han Yuong Min không chủ động đưa tay bắt tay Tần Lạc , hắn nói: "Tôi sớm đã biết anh rồi".

"Tôi rất vinh hạnh". Tần Lạc cười nói, hắn không ngờ anh chàng đẹp trai này lại có thể nói tiếng Trung một hơi lưu loát như vậy. giống như khẩu âm của người miền nam Trung Quốc, thậm chí còn chuẩn hơn khá nhiều người ở đó.

"Phải nói, được biết anh, tôi rất vinh hạnh". Han Yuong Min nói: "Tôi đã tìm hiểu kỹ về anh, không, là tìm hiểu kỹ tư liệu về anh. Bắt đầu từ lúc anh vào Yên Kinh, mọi chuyện anh làm, tôi còn biết anh có rất nhiều hồng nhan tri kỷ. Nói như vậy, người đẹp bên cạnh không có ý kiến chứ?".

"Không". Tô Tử lắc đầu cười.

"Tần Lạc ,tôi biết anh là người thế nào, tôi cũng biết anh muốn làm gì". Han Yuong Min ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Lạc, nói: "Nhưng, có tôi ở đây, anh sẽ không thành công được".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status