Bác sĩ thiên tài

Chương 511: Biểu lộ của yêu tinh!


Không biết bị cái gì kích thích, Lệ Khuynh Thành xuân tình bừng bừng phấn chấn.

Sau khi cái lưỡi thơm tho quấn lấy tại trong khoang miệng của Tần Lạc, nàng còn giơ tay tiến vào trong chăn, đi lục lọi cái mệnh căn của Tần Lạc.

Rất thần kỳ, nàng nhẹ nhàng chạm vào một cái, cái thứ kia vừa rồi còn mềm nhũn nằm úp sấp như là một bắp ngô nướng chín, lập tức liền ngẩng đầu đứng thẳng lên cứng rắn như cái mâu.

Lệ Khuynh Thành hơi ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc, nói: " Còn may. Chỗ này chưa có bị đánh hỏng. Vẫn còn có thể dùng được."

"Không ai đánh qua chỗ này." Tần Lạc nói. Hắn cảm thấy bị Lệ Khuynh Thành chơi đùa như thế, nán lại một chút nữa sợ rằng dục hỏa đốt người sẽ không có cách nào khác giải quyết tốt hậu quả, nữ nhân này đã không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Hắn muốn giơ tay đem tay của Lệ Khuynh Thành từ bên trong của quần lôi ra tới, nhưng mà lại phát hiện hai tay của mình căn bản là không nghe sai khiến.

"Không được cử động." Thấy động tác của Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành vội vàng đưa tay ấn hắn."Tay anh bị thương rất nghiêm trọng, sợ rằng cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian này, cái gì cũng đều không được làm -- cả lái máy bay đều không được."

"... "

Lệ Khuynh Thành thấy Tần Lạc không nói lời nào, vừa cười hi hi vừa nói: "Anh cũng không cần lo lắng như thế, nếu như ngươi thực sự có cái gì nhu cầu mà nói, có thể tìm em mà. Lần trước không phải chúng ta phối hợp rất tốt sao?"

"..." có thể đem việc nam nữ nói thành thản nhiên vô tư mà giải quyết việc chung như thế, cũng chỉ có yêu tinh này mới có phần bản lĩnh này.

"Tình hình bên ngoài thế nào rồi?" Tần Lạc lo lắng hỏi.

"Loạn thành rối tung." Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói. Khuôn mặt tinh xảo quyến rũ kia không bị bất cứ cái thương tổn gì, ngay cả một chút vết tích bị thương cũng không có, Tần Lạc hơi yên lòng.

Nữ nhân này, luôn luôn hiểu được chiếu cố tốt cho chính mình. Mặc dù tại dưới tình huống ác liệt nhất, nàng cũng có thể tìm được cách có cục diện có lợi nhất.

"Làm sao lại thành hỗn loạn? Đám người theo chúng ta biểu tình, bọn họ không có việc gì chứ?" Tần Lạc lo lắng nhất chính là đám đồng bào bị cảnh sát chống bạo động đả thương. Bọn họ là bởi vì mình, bởi vì Trung y mới làm việc này, nếu như bọn họ nguyện ý giống như trước đây, giống như con đà điểu như nhau đem đầu chôn ở trong hạt cát, vậy sẽ gặp phải cảnh ngộ bạo lực đến mức nào?

Chúng ta thường nói :"'Mọi người tự quét tuyết trước cửa, chớ để ý sương trên ngói nhà người khác", bọn họ có thể lựa chọn không tham dự vào.

"Yên tâm đi. Những người bệnh đều được đưa vào bệnh viện rồi." Lệ Khuynh Thành nói."Chuyện ầm ĩ lớn như vậy, chính phủ Pháp khẳng định phải đứng ra hòa giải, đêm qua sau khi anh hôn mê, thị trưởng Paris cũng đi ra, cũng may là hắn xuất hiện đúng lúc, nếu không phải vậy mà nói, anh đã có thể gặp nguy hiểm. Anh cắn đứt cái lỗ tai của tên hỗn đản kia, thuộc hạ của hắn thiếu chút nữa đem anh nghiền nát ... "

"Hắn đã cứu ta?" Tần Lạc hỏi.

Lệ Khuynh Thành khinh thường cười nhạt, nói: "Hắn cũng hại anh. Nếu như không có sự cho phép ngầm của hắ, đám cảnh sát chống bạo động kia thực sự dám ra tay với người biểu tình sao? -- Pháp là một quốc gia dân chủ, năm nào không có mấy lần biểu tình chứ? Lúc người nước Pháp biểu tình, một bên hô khẩu hiệu, một bên cùng cảnh sát phụ trách duy trì trị an nói chuyện phiếm đánh rắm, một chút bầu không khí căng thẳng cũng không có. Vì sao khi chúng ta biểu tình liền gặp phải chuyện như vậy?"

"Philip vương tử không phải là bạn tốt của thị trưởng Paris sao?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi. Là Philip vương tử đưa tới cho Lệ Khuynh Thành tờ giấy "'Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông phong", bọn họ mới chuẩn bị trận gió to này. Lại không nghĩ rằng, lại đem người một nhà cũng đánh cho bị thương.

Thật khiến người ta hoài nghi, phương diện này có thể có gian xảo gì khác hay không.

Lệ Khuynh Thành nói: "Có thể, Philip cũng bị người đùa giỡn một chút. Hứa hẹn của chính trị gia cùng rắm thối có cái gì khác nhau sao?"

Tần Lạc nhìn chằm chằm vào con mắt của Lệ Khuynh Thành, nói: "Philip cũng là chính trị gia. Làm sao không nghi ngờ hắn cùng thị trưởng Paris cùng nhau hãm hại chúng ta?"

"Thứ nhất, hắn không có cái động cơ này. Thứ hai, cho dù có động cơ, hắn cũng không cần làm rõ ràng như thế. Thứ ba, em tin tưởng vào mị lực của mình." Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói: "Nói như vậy, anh có thể ghen hay không ?"

"Có chút đi." Tần Lạc nói."Em trái lại rất tin tưởng ."

"Em tín nhiệm anh nhất." Lệ Khuynh Thành giơ tay nắm lấy bàn tay quấn đầy băng gạc của Tần Lạc, thâm tình nói."Trên thế giới này, anh là nam nhân duy nhất em nguyện ý tin tưởng."

"Nữ nhân thì sao?"

Lệ Khuynh Thành bĩu môi, nói: "Em không tin bất luận nữ nhân nào."

"-- "

"Em hiểu rõ nữ nhân. Cho nên em sẽ không tin tưởng nữ nhân." Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc, nói: "Vốn em cho rằng mình cũng hiểu rõ nam nhân. Hiểu rõ toàn bộ tất cả nam nhân trên thế giới-- thế nhưng sau khi gặp phải anh, em phát hiện em nhìn không thấu được anh."

"Nhìn không thấu được tôi, còn nguyện ý tín nhiệm tôi sao?"

"Em cũng hiểu được đó là rất kỳ quái." Lệ Khuynh Thành cười khanh khách."Có thể là em thấy anh đẹp trai, em không biết chừng là mê trai cũng nên."

"Em không phải nói Philip vương tử so với anh càng đẹp mắt hơn sao?" Tần Lạc hỏi.

"Chung quy quan trọng là có một thứ tự đến trước và sau mới đúng. Em trước tiên đem tiểu nam nhân anh ăn tươi, rồi sẽ lại suy nghĩ có nên đi ăn hắn hay không đi."

"..." Nữ nhân này, tóm lại có thể nói cho người khác á khẩu không trả lời được.

Dừng lại một chút, Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc nói: "Đây là kịch bản sau khi anh sửa chữa?"

Tần Lạc biết Lệ Khuynh Thành nhất định sẽ hỏi cái này, biểu tình thản nhiên nói: "Đúng vậy. Em cảm thấy thế nào?"

"Không được tốt lắm. Thật sự là cực kỳ thối nát. Em đã thấy sáng kiến *** chó nhất." Lệ Khuynh Thành phê bình công kích không lưu tình chút nào nói:"Anh rõ ràng dự liệu được tất cả điều này. Anh có thể tách ra, anh không cần chịu đòn -- em nghĩ không rõ chính là, vì sao anh phải làm ra sự lựa chọn ngu xuẩn như vậy.Chỉ là một chuyện công tác mà thôi, cũng đem mạng của mình ra đánh bạc. Cái này đáng giá sao?"

"Đáng giá." Tần Lạc gật đầu nói.

Ánh mắt của hai người lần thứ hai đối diện, sau khi giằng co một trận, Lệ Khuynh Thành nói: "Được rồi. Em là một tiểu nữ nhân ích kỷ, không có lòng yêu nước lớn như anh, không nhiệt tình giác ngộ cao giống anh như, em nghĩ không rõ chính là, anh đem mình đặt vào hiểm địa, anh muốn cái gì?"

"Anh muốn tức giận." Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Ai tức giận?" Lệ Khuynh Thành có chút gây sự hỏi.

"Của em. Của anh em Paris. Của đồng bào hải ngoại. Cùng với tất cả đồng bào nước Trung Hoa." Tần Lạc nói:"Chỉ có tức giận mới có thể làm cho bọn họ đoàn kết đứng lên. Chỉ có tức giận, dân tộc này mới có thể vặn thành một sợi thẳng, mới có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất. Nếu không, bọn họ sẽ không quan tâm tới sự sống chết của Trung Y."

"Cho nên, anh làm cho mình bị đánh, anh làm cho tin tức mình bị đánh truyền qua các cơ quan thông tin tới các nơi trên thế giới. Anh muốn đem tất cả tức giận của người ủng hộ anh châm lên, làm cho tất cả người Trung Hoa trong nước đều có thể cùng đứng lên chống lại, làm cho chính phủ cũng phải tỏ ra thái độ cực mạnh mẽ cứng rắn, bên trong cái kịch bản sau khi anh sửa chữa này, nam diễn viên thật đúng là có dã tâm bừng bừng a, đem mọi người đều tính toán vào. Bao gồm cả em, bao quát tất cả người thích anh."

"Đây là biện pháp tốt nhất." Tần Lạc vừa cười vừa nói :"Anh đọc cho em một bài thơ. Là bài thơ khi còn bé ông nội anh thường đọc cho anh nghe. Nhiều năm đã trôi qua như vậy, nhưng anh vẫn còn nhớ kỹ."

"Bài thơ gì?" Lệ Khuynh Thành hỏi. Còn tưởng rằng tên nhà quê này ngoại trừ xem bệnh cứu người, cái thứ gì khác cũng sẽ không biết đó.

"Linh đài vô kế trốn thần thỉ,

Gió táp mưa sa các cố hương

Ký ý hàn tinh thuyên bất sát,

Ta lấy ta máu tiến Hiên Viên."

Trên mặt của Tần Lạc mang theo tiếu ý, nhớ kỹ từng câu một."Lúc đó đọc tới "Ta lấy ta máu tiến Hiên Viên," tim không hiểu sao đập tăng tốc, cảm thấy thân thể có loại cảm giác rất sung mãn rất phong phú, em nói xem, hiện giờ ở thời đại này, còn có người nào nguyện ý "Ta lấy ta máu tiến Hiên Viên" không?"

"Không có." Lệ Khuynh Thành khẳng định nói: "Em dám đánh cuộc, có 80% người trên thế giới không biết bài thơ này. Người biết bài thơ này, 80% lại không hiểu ý tứ của nó."

"Ta nguyện ý." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Ánh mắt trong suốt thẳng thắn thành khẩn, giống như là đang nói một câu bé nhỏ không đáng kể .

"Quá ngốc." Lệ Khuynh Thành thẳng thắn bình luận.

"Đúng vậy." Tần Lạc nghiêm túc gật đầu."Tại trong mắt người khác, anh chính là một thằng cực kỳ ngu ngốc."

"Chẳng lẽ tại trong mắt của anh, anh cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh sao?"

"Không có." Tần Lạc lắc đầu."Anh cũng hiểu được mình là một thằng ngốc."

"Biết sai có thể sửa, chính là đứa trẻ ngoan."

"Anh không định sửa." Tần Lạc nói."Anh biết lời nói của anh, chuyện anh làm sẽ làm cho người chế nhạo, bọn họ khẳng định cũng giống như em, sau lưng chửi anh quá ngu ngốc. "

Lệ Khuynh Thành cắt đứt lời hắn nói, sữa thành đúng nói: "Đừngt đem em cùng bọn họ đặt cùng một chỗ. Em là ngay mặt mà chửi ngu ngốc, còn sau lưng chưa từng có chửi qua."

"Dù sao đều là cùng một cái ý tứ." Tần Lạc nói: "Anh có tiền, không thiếu tiền."

"Anh cũng không thiếu nữ nhân."

"Ngày hôm nay làm sao em lại nhiều như vậy?" Tần Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Khuynh Thành, nói. Cùng Lâm Hoán Khê mà so sánh với, Lệ Khuynh Thành quả thực là một nữ nhân tương đối nhiệt tình sôi nổi. Lúc bọn họ cùng một chỗ, cũng là Lệ Khuynh Thành chiếm vị trí chủ đạoị. Tất cả đề án nội dung cùng đi hướng nào đều là do nàng tới dẫn đường, Tần Lạc là bị động phối hợp.

Nhưng mà , chưa từng có giống như ngày hôm nay như vậy, Tần Lạc nói một câu, nàng liền đáp trả một câu. Có chút cảm giác gấp gáp cùng không kiêng nể gì cả .

"Thật sao?" Lệ Khuynh Thành sửng sốt, hỏi.

"Thật." Tần Lạc khẳng định gật đầu.

"Bởi vì .."Ánh mắt của Lệ Khuynh Thành chuyển dời đến nơi khác, như là đang tự hỏi một cái vấn đề quan trọng lớn gì đó.

Một lúc lâu, nàng mới nói ra : "Có thể cùng anh ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, loại cảm giác này thật tốt."

Nàng giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Tần Lạc, động tác rất cợt nhả, thế nhưng nàng lại rất chăm chú.

"Lúc anh vừa ngã trên mặt đất, em còn tưởng rằng anh đã chết.." Lệ Khuynh Thành nhấp miệng, cười khẽ."Anh nói đi, nếu như đã chết, thế thì em làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Tần Lạc mờ mịt.

Thấy hình dạng không hiểu phong tình mờ mịt của người này, Lệ Khuynh Thành cả giận nói: "Lão nương thật vất vả mới coi trọng một người nam nhân, liền không còn như thế, anh nói em phải làm sao bây giờ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status