Bác sĩ thiên tài

Chương 546: Không phải không thương mà chỉ không nói: cho ngươi tử vong”!!


Tần Lạc sờ tay vào lòng mình, nhận ra là một khối thịt nhỏ, non mềm cuộn tròn lại trong lòng mình.

Tần Lạc mở mắt, thấy đó chính là Bối Bối trong bộ quần áo ngủ màu trắng như sữa đang cuộn tròn như một chú mèo trong lòng hắn. Hai hàng mi dài che khuất đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên dường như bị oan ức gì đó. Vì trong phòng có hệ thống lò sưởi nên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của cô bé hồng hồng trông rất đáng yêu.

Tối hôm qua khi Tần Lạc quay về nhà, Bối Bối đã ngủ cùng với Lâm Hoán Khê. Lâm lão gia lên lầu muốn bế Bối Bối xuống phòng mình ngủ. Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đã rất lâu rồi không có thời gian riêng tư với nhau. Ông nghĩ rằng hai người có rất nhiều tâm tình muốn nói, rất nhiều chuyện thân mật muốn làm.

Nhưng Bối Bối chưa ngủ say. Sau khi cô bé nghe tiếng người nói chuyện thì tỉnh dậy, mở mắt ra. Khi nhìn thấy Tần Lạc quay về, lập tức ôm cổ Tần Lạc không muốn buông tay.

Lâm lão gia khuyên nhủ Bối Bối một lúc lâu nhưng không thể nào khuyên được cô bé. Cuối cùng không còn cách nào khác đành để cô bé ngang ngược đó nằm giữa hai người Tần Lạc và Lâm Hoán Khê.

"Bối Bối, mau dậy đi" Tần Lạc khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối, đánh thức cô bé dậy. Hôm nay không phải là ngày chủ nhật, cô bé còn phải tới lớp.

"Ù" hai bàn tay nhỏ bé của Bối Bối xoa mặt, bóp nặn nó trông giống như một chiếc bánh bao luộc. Khi cô bé mở mắt nhìn thấy Tần Lạc thì lập tức tươi cười bật dậy tung tăng như chim sẻ kêu lên: "Cha, cha quay về lúc nào?"

Ngày hôm qua trong lúc mơ màng cô bé đã gặp Tần Lạc, không ngờ ngay khi tỉnh lại đã quên mất.

"Tối qua khi con ngủ, cha trở về" Nhìn dáng vẻ vui mừng của Bối Bối , trong lòng Tần Lạc rất dễ chịu. Hắn ở bên ngoài đấu trí, đấu dũng với người ta, mỗi giây phút trôi qua đều vô cùng khẩn trương căng thẳng. Lần này bản thân hắn lại bị trọng thương ở Paris. Thân thể và trí óc của hắn sớm đã không thể chịu được gánh nặng này.

Sau khi quay về nhà ôm vợ con ngủ. Ngay khi mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lập tức một cảm giác ấm áp, hạnh phúc xâm chiếm toàn thân hắn.

"Cha quay về hôm qua sao? Tại sao con không thấy cha?" Bối Bối tiếc nuối nói. "Con và mẹ cùng nói sẽ đợi cha quay về. Còn còn muốn mẹ tới sân bay đón cha".

'Cha quay về buổi tối, Bối Bối buồn ngủ nên không cần đi đón cha" Tần Lạc cười an ủi cô bé.

"Ôi, con còn chuẩn bị để mấy chú phóng viên chụp ảnh con" Bối Bối thở dài như là một bà cụ non.

"Các chú phóng viên chụp ảnh sao?' Tần Lạc nghe mà không hiểu ngôn ngữ của trẻ nhỏ. Đi tới sân bay đón người thì có liên quan gì tới chuyện phóng viên chụp ảnh?

"Đúng vậy. Lần trước cha quay về có rất nhiều cô chú phóng viên đi theo chụp ảnh cha, còn có rất nhiều người ra sân bay đón cha. Đáng tiếc con không ở đó. Nói cách khác nếu bọn họ nhìn thấy Bối Bối con đáng yêu nhường này, bọn họ nhất định sẽ chụp ảnh con" Bối Bối kiêu ngạo nói.

Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ một lát. Lần trước hắn quay về từ Hàn Quốc, Bối Bối không ra sân bay đón hắn. Tại sao cô bé lại biết việc này?

"Bối Bối, ai nói cho con biết chuyện này?' Tần Lạc hỏi.

"Mẹ" Bối Bối trả lời" Mẹ thích xem phim của cha trên máy tính. Con cũng thích xem cùng với mẹ. Lần trước cái người bại hoại đó đánh cha, con khóc, mẹ không khóc nhưng khi con ngủ mẹ lại khóc".

Trái tim Tần Lạc run rẩy, giống như cánh bướm xinh đẹp nhẹ nhàng múa lượn trên cánh hoa, xuất động đủ loại góc cạnh, màu sắc xinh đẹp động lòng người của cánh bướm, tê dại làm lòng người khoan khoái.

Lâm Hoán Khê lạnh lùng không phải vì nàng không biết quan tâm người khác mà vấn đề là nàng không biết diễn tả thế nào mà thôi.

"Con ngủ mà tại sao biết mẹ khóc?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.

"Cha ngốc vậy" Bối Bối khẽ nhéo mũi Tần Lạc nói: "Con giả vờ ngủ sau đó con nghe thấy tiếng mẹ khóc. Con nghĩ mẹ xấu hổ khi khóc trước mặt con. Dù sao mẹ cũng nhiều hơn con vài tuổi…".

"…" Đầu Tần Lạc như muốn nổ tung. Ngươi ta là mẹ của cô bé mà lại nói chỉ hơn có mấy tuổi sao?

Tần Lạc chống tay ngồi dậy, nói với Bối Bối: "Bối Bối, có thể tự mặc quần áo không?"

"Được" Bối Bối nói: "Con đều tự mình mặc quần áo. Chi có khi đi tất và giày ông và mẹ với giúp con".

"Tại sao khi đi tất và giày cần phải có người hỗ trợ hả?' Tần Lạc cười hỏi. Hắn phát hiện ra, nói chuyện phiếm với trẻ con là một việc cựck kỳ thú vị. Cách nhìn của con trẻ đối với các sự việc rất mới mẻ và độc đáo. Hơn nữa lại còn thường xuyên nói ra chân tướng của sự việc được giấu nhẹm trong cuộc sống.

Ví dụ như bây giờ Tần Lạc mới biết mỗi khi rảnh rỗi Lâm Hoán Khê thường lên Internet nhìn hắn. Một ví dụ nữa khi bản thân hắn bị thương ở Paris, dù Lâm Hoán Khê không ân cần gọi điện hỏi thăm tình hình của hắn nhưng nàng lại lén khóc.

"Bởi vì con không phân biệt được chân trái, chân phải" Bối Bối đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Con cũng không phải là người như vậy. Con có lén hỏi Tiểu Mỹ ngồi cùng bàn với con. Bạn ấy cũng không biết tất nào đi với chân nào".

Tần Lạc lại một lần nữa bị những vấn đề nhỏ bé này làm cảm phục.

Nếu nói là phân biệt giầy với chân, Tần Lạc có thể giải thích được nhưng còn tất nào đi với chân nào, Tần Lạc cũng phải thựa nhận bản thân hắn cũng không biết rõ lắm.

Sau khi Tần Lạc để Bối Bối mặc quần áo xong, hắn lại giúp cô bé đi tất và giày rồi chính hắn cũng khoác một chiếc áo ngủ, cùng Bối Bối đi xuống lầu. Tần Lạc không mặc trường bào vì hai tay hắn bị thương, không thể nào xỏ tay áo được.

Sau khi xuống lầu nhìn thấy Lâm Thanh Nguyên đang ngồi đọc báo, uống trà trong phòng khách. Lâm lão gia hiểu rất rõ thuật dưỡng sinh. Hàng ngày ông dậy từ sáu giờ, tập Thái Cực quyền cùng với Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm mà Tần Lạc truyền thụ cho ông sau đó ngồi đọc báo uống trà chờ bữa sáng. Ngày mưa gió cũng không cản trở công việc của ông.

Thức ăn đã bày trên bàn ăn. Rau cải xào, nộm dưa chuột, trứng sốt cà chua, trứng rán, cháo gạo cùng bánh bao. Lâm Hoán Khê đeo tạp dề bận rộn trong bếp nhưng thật ra nàng chỉ là trợ thủ cho chị Lý.

"Tần Lạc, dậy rồi sao? Tại sao không ngủ thêm chút nữa?" Lâm Thanh Nguyên cười ha hả hỏi Tần Lạc. Ông vẫn cực kỳ hài lòng với việc lựa chọn người cháu rể này của mình.

"Cháu ngủ rất ngon" Tần Lạc cười nói.

"Tay của cháu thế nào? Có cần tới bệnh viện của ông kiểm tra không?' Lâm Thanh Nguyên nhìn cánh tay quấn băng gạc của Tần Lạc hỏi.

Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi từ chối. Lần này hắn lặng lẽ về nước, không để dân chúng và giới truyền thông biết. Nếu bây giờ hắn lại tới bệnh viện kiểm tra, nhất định sẽ gây náo động với mọi người.

Hắn muốn để Lâm Hoán Khê đi lấy một ít thuốc mỡ, hắn ở nhà tự mình chữa trị. Sáng sớm hôm nay hắn mới chỉ nói chuyện phiếm mấy câu với Bối Bối càng củng cố thêm suy nghĩ về mấy ngày nghỉ ngơi yên tĩnh của hắn.

"Ăn cơm nào" Lâm Hoán Khê vừa cởi tạp dề vừa đi ra nói.

Tối hôm qua khi nhìn thấy Tần Lạc, Lâm Hoán Khê vẫn mang vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh như thường lệ, thậm chí không có chút kinh ngạc nào cả.

Thế nhưng nàng không biết rằng Bối Bối đã bán đứng nàng.

"Em khổ cực quá" Tần Lạc cười nói.

Lâm Hoán Khê thầm hoảng hốt không hiểu gì, nàng cảm thấy nụ cười của Tần Lạc rất quỷ dị nhưng gương mặt nàng vẫn hông hiện ra biểu hiện gì, nàng chỉ nói: "Đương nhiên".

Lâm Thanh Nguyên đang bế Bối Bối nhìn hai người nói: "Hai người các cháu cũng thật là. Mặc dù có câu vợ chồng người Trung Quốc tương kính như tân nhưng hai cháu cũng khách sáo quá, giống như hai người ngoài vậy".

"Em lấy kem đánh răng cho anh" Lâm Hoán Khê không giải thích gì, nàng quay người bước đi.

Tần Lạc cười nói: "Hoán Khuê chỉ có vẻ bề ngoài lãnh đạm một chút".

"Đúnh vậy. ông biết tính tình cháu gái của mình. Nha đầu này, ngoài lạnh, tâm nóng. Tần Lạc, cháu là đàn ông cũng nên chủ động một chút" Lâm Thanh Nguyên dạy Tần Lạc một chiêu.

"Ông, cháu biết nên làm thế nào" Tần Lạc nói.

Trên bàn ăn, Tần Lạc kể lại cho mấy người chuyện xảy ra ở Paris. Đương nhiên hắn cũng cố gắng nói về ảnh hưởng của Lệ Khuynh Thành đối với chuyện lần này để làm nhạt đi chuyện của hắn và Lệ Khuynh Thành.

Lâm Hoán Khê là một phụ nữ cực kỳ mẫn cảm. Nàng tuyệt đối đã cảm nhậnn được mối quan hệ hoàn toàn không bình thường giữa Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành.

Lâm Thanh Nguyên tức giận đập tay xuống bàn mắng người Pháp là dã man vô sỉ, chốc chốc lại cười to. Ông nói chỉ cần người Trung Quốc đoàn kết một lòng, không chuyện gì là không làm được. Chỉ cần Trung y dược mở toang cánh cửa Paris, chính phủ Trung Quốc tất có biện pháp mở rộng sang các nước Châu Âu khác.

Dù sao đã có tiền lệ. Paris có thể dùng Trung y, tại sao các người lại lấy cớ từ chối Trung y? Chẳng lẽ các người cũng muốn chúng tôi ban hành một lệnh cấm đặc biệt với các tập đoàn y dược của quý quốc sao?

Lâm Hoán Khê vẫn yên lặng, gắp thức ăn cho Lâm Thanh Nguyên và Tần Lạc, nàng còn cố ý yêu cầu Tần Lạc dùng một đôi đũa giống như của Bối Bối để ăn cơm, thực sự ra dáng một bà chủ.

"Ông, hôm nay ông không cần đưa cháu đi học" Bối Bối nói với Lâm Thanh Nguyên.

"Tại sao?" Lâm Thanh Nguyên hỏi.

"Cháu muốn cha đưa cháu đi học" Bối Bối nhìn Tần Lạc hỏi: "Cha, có được không?'

Tần Lạc gật đầu nói: "Được, ăn cơm xong cha đưa con đi học".

"Dạ" Bối Bối vui mừng vỗ tay nói.

Lâm Thanh Nguyên ấn vào mũi Bối Bối mắng: "Cháu đúng là tiểu gián điệp, khi Tần Lạc không ở nhà, suốt ngày cháu cầm tay ông nói nào là ông tốt, ông là người thân thiết nhất. Bây giờ Tần Lạc quay về cháu lại phản ông ngay".

"Ông, ông vốn vẫn làn người tốt. Cháu vốn vẫn thân thiết với ông" Bối Bối nói: "Nhưng bạn của cháu ở lớp đều nói cháu không có cha. Cháu muốn chứng minh cho các bạn ấy".

Mấy người nhìn nhau, trong lòng ai cũng ê ẩm.

Con cái của những gia đình không nguyên vẹn cuối cùng vẫn khác với những đứa trẻ khác. Dù mọi người rất thân thiết với Bối Bối nhưng vẫn không có cách nào bù đắp sự thiếu hụt tình cảm cha mẹ trong lòng cô bé.

Sau khi ăn sáng, Bối Bối đeo túi sách đứng đợi ở bên dưới, Tần Lạc và Lâm Hoán Khê lên lầu thay quần áo.

Lâm Hoán Khê lấy ra một chiếc trường bào màu trắng, nàng run run cửoi cúc áo rồi cẩn thận mặc giúp Tần Lạc.

"Anh chưa bao giờ mặc áo trường bào màu này" Tần Lạc nói: "Em mới mua hả?"

"Ừ" Lâm Hoán Khê cúi đầu trước ngực Tần Lạc, nàng cẩn thận cài cúc áo cho hắn.

"Gần đây trong nhà có chuyện gì không?'

"Không có chuyện gì".

"Vậy hiệp hội Trung y?"

"Rất tốt".

"Còn em?'

Lâm Hoán Khê ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tần Lạc.

Đột nhiên Tần Lạc mở rộng vòng tay mình, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng.

Sau đó hắn cúi đầu tìm đôi môi nàng, hôn nàng.

"Anh yêu em" Giọng nói mơ hồ của Tần Lạc vang lên.

Lâm Hoán Khê vẫn nghe thấy, cũng chỉ có nàng mới nghe thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status