Bác sĩ thiên tài

Chương 614: Dì có nói cho cháu biết là nên nhẩy bước đầu tiên như thế nào đâu!


Tần Lạc không biết nhảy. Bất kể vũ điệu nào hắn cũng không biết. Có một lần hắn có nhìn thấy người ta nhảy hiphop ở trên đường phố, trông rất tuyệt. Điệu nhảy đó tuy là có phần phức tạp, nhưng với bản lĩnh cùng với cái nền có sẵn của Tần Lạc thì bắt chước vài động tác có độ khó nhất định cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm.

Nhưng ở một nơi như tối ngày hôm nay đây thì chắc chắn là không hợp cho việc nhảy hiphop rồi. Còn về phần những vũ điệu khác thì Tần Lạc không có đủ tự tin để thử.

Nhưng như thế cũng tốt. Tần Lạc nghĩ, mình cứ giả ngốc thế này còn tốt hơn là mời một người rồi để mặc một người, để rồi lại đắc tội với người ta.

Nhưng, sự tiến triển của sự việc nằm ngoài dự kiến của Tần Lạc.

Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc một cái, rồi lại nhìn người ngồi cạnh Tần Lạc là Văn Nhân Mục Nguyệt, sau đó thở dài một tiếng, nói với Bạch Phá Cục: "Anh Bạch, chúng ta nhảy một điệu đi!"

"Rất lấy làm hân hạnh." Bạch Phá Cục làm một động tác mời của một quý ông lịch sự, sau đó hai người cầm lấy tay nhau bước tới sàn nhảy.

Khi Tần Tung Hoành đang định lên tiếng mời Văn Nhân Mục Nguyệt, thì Văn Nhân Mục Nguyệt lại quay người đi về phía phòng nghỉ ngơi, đến cả một lời chào với mọi người cũng không có.

"Anh chàng đẹp trai, chúng ta cùng nhảy một điệu được không?" Hổ Nữu quay ra nói với Văn Nhân Chiếu. Vừa rồi khi bọn họ còn đang nói chuyện thì nàng vẫn liên tục nhìn trộm Văn Nhân Chiếu. Nói gì thì nói vẫn còn rất nhiều phụ nữ thích những người như Văn Nhân Chiếu đây.

Văn Nhân Chiếu mặc dù có phần không muốn nhưng xuất thân từ một gia đình có giáo dục đàng hoàng thì cậu ta vẫn chấp nhận lời thỉnh cầu không có gì là tốt đẹp này.

Cậu ta khẽ cúi người, sau đó cầm tay Hổ Nữu bước vào đại sảnh đang ngày một náo nhiệt kia.

Lúc này đây, những người bên mình đều đi hết cả, chỉ còn lại hai người Tần Lạc và Tần Tung Hoành.

Cừu Yên Mị đứng từ xa nhìn hai người đàn ông lạc lõng này, nhưng lại không chủ động tiến về phía trước. Khi có người mời nàng khiêu vũ thì nàng liền tiện thể nhận lời.

Hai người đàn ông đó, nàng chẳng muốn đắc tội với người nào cả, vì thế nên nàng chẳng đến mời người nào là hơn hết.

Chuyện này có liên quan đến lòng tự tôn và danh dự của một người đàn ông, cứ để mặc bọn họ ngồi ở đó với nhau đi_____

"Đại thiếu gia, có thể mời anh....nhảy với tôi một điệu được không?" Một cô gái trông rất mực dễ thương chạy đến, khuôn mặt nàng khẽ đỏ ửng lên, hai mắt to tròn đầy khát vọng nhìn vào Tần Tung Hoành nói.

Tần Lạc không thể không thừa nhận, trong tất cả đám đàn ông ở đây thì ngoài bản thân mình ra thì Tần Tung Hoành là có duyên với phụ nữ nhất. Vừa rồi chỉ đứng cùng nhau có một lúc thôi mà đã có không biết bao nhiêu là cặp mắt trộm liếc về phía này_____Tất nhiên là hắn cũng không phủ định đại đa số những cặp mắt này có khả năng là đều đang nhìn mình.

Tần Tung Hoành tủm tìm nhìn cô gái, đầu cô ả ngày càng cúi thấp xuống hơn, hai tay nắm chặt vào nhau, có cảm giác luống cuống không biết làm gì cho phải.

Có thể nhận ra rằng, đây là một cô gái xuất thân từ một gia đình rất tốt, nhưng vừa mới đến tuổi đặt chân vào những bữa tiệc xã giao như thế này. Có lẽ nàng đã sớm nghe được danh tiếng của Tần Tung Hoành từ đám bàn bè chị em ở bên cạnh mình rồi, vì vậy trong lòng mơ hồ đã coi hắn như một thần tượng hay hoàng tử cưỡi bạch mã vậy. Cuối cùng thì nàng cũng lấy hết dũng khí để bước đến đây mời hắn______

"Chị nào mau đến cứu em với." Tần Lạc thầm gọi trong lòng. Đến cả Tần Tung Hoành còn có người đến mời, nếu mà vẫn không có ai đến thì hắn không biết phải chui vào cái hố nào cho đỡ xấu hổ nữa.

"Rất hân hạnh." Tần Lạc nắm bàn tay mềm mại của cô gái, lịch sự nói: "Cô đẹp lắm."

"Cảm ơn anh." Cô gái xúc động nói, trong nháy mắt, nàng ta như có thêm được một nguồn sức mạnh vô biên vậy, ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng long lanh đầy sao.

Tần Tung Hoành liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi nắm tay cô gái bước vào sàn nhảy.

Thế là Tần Lạc đã trở thành người duy nhất một mình ngồi ở đây.

Một người, trông đáng thương hết chỗ nói.

Một người, trông vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ.

Một người.

Tần Lạc thất thần trong giây lát, nhưng sau đó lại nghĩ thầm, dù gì thì mình cũng không biết nhảy, cho dù có đi lên đó thì cũng mất mặt lắm.

"Hay là mình đi tìm Văn Nhân Mục Nguyệt nói chuyện vậy." Hắn tự nói với lòng mình. Nghĩ vậy hắn liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Sao không ra nhảy?" Trong bóng tối, một bóng hình màu bạc gợi cảm xuất hiện trước mặt Tần Lạc.

"Tôi không biết nhảy." Tần Lạc nhìn vào người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình nói. Hắn không ngờ là Lạc Sân lại bước tới đây vào lúc này.

Bà ta mặc một bộ đồ màu bạc sáng lấp lánh, vì vậy mà bên ngoài càng tối bao nhiêu thì bộ đồ của bà càng trở nên chói mắt bấy nhiêu. Một người phụ nữ được một tầng ánh bạc bao bọc xung quanh, nhìn giống như nữ thần bước ra từ trong khu rừng rậm bóng tối vậy, lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ, mê hoặc, huyền ảo.

Xem ra, bà ta đã sớm biết được sẽ màn khiêu vũ này, đây cũng là hiệu quả mà bà ta muốn.

Bà ta khẽ nhếch miệng lên tủm tỉm, có phần ngây thơ, lại có chút đáng yêu, nhưng phần nhiều là sự giảo hoạt của một người phụ nữ đã trưởng thành.

Khi nhìn thấy nụ cười này thì trái tim Tần Lạc dường như co thắt lại, chẳng khác nào bị đánh đến trọng thương.

"Đây chắc chắn là một con yêu tinh." Tần Lạc nghĩ thầm.

"Cậu cũng là một công tử rất có tiếng ở cái đất Yến Kinh này rồi, ngày sau còn phải dự nhiều buổi tiệc kiểu như thế này nữa, sao lại có thể không biết nhảy cơ chứ? Nếu có thời gian, thì phải tìm một giáo viên dạy nhảy đến dạy cho cậu, cha cha, slow vale, tango, samba, những vũ điệu này đều cần phải biết hết đó." Ngừng một lát, người phụ nữ đưa tay ra nói: "Nếu cậu không chê thì tôi rất hân hạnh được làm giáo viên đầu tiên cho cậu."

"Cái này______" Trong đầu Tần Lạc đột nhiên hiện ra khuôn mặt phẫn nộ đến kinh khủng của Long Vương. Bà ta là người phụ nữ mà sư phụ mình thích, thì làm sao mình có thể nhảy cùng bà ta được chứ?

"Xem ra là cậu chê tôi phải không?" Nụ cười trên mặt bà ta bỗng nhiên vụt tắt, lại một vẻ nghiêm nghị khiến người ta khó mà hiểu được.

"Ồ, không, không phải____cháu chỉ là_____chỉ là sợ cháu không có thiên phú cho việc khiêu vũ mà thôi." Tần Lạc không biết nên phải nói như thế nào cho phải. Hắn cũng không thể nào nói ra những lo lắng của mình chứ, nói bà là người phụ nữ mà sư phụ mình thích, thì làm sao mình có thể ôm cùng một người phụ nữ với sư phụ của mình được cơ chứ?

"Không sao! Tôi sẽ là một giáo viên tốt!" Người phụ nữ lại một lần nữa giơ tay mình ra.

Thế là Tần Lạc cũng giơ tay ra nắm lấy tay bà ta.

Mềm mại, ấm áp, còn phảng phất mùi hương thơm ngát.

Mặc dù hắn không ngửi thấy mùi này, nhưng hắn cảm nhận thấy mùi đó ở đâu thì nhất định sẽ là ở đó.

Tần Lạc không phải là lần đầu tiên cầm tay phụ nữ, cũng không phải lần đầu tiên sờ tay phụ nữ thế này, lại càng không phải lần đầu tiên bị phụ nữ sờ mó, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy lo lắng, căng thẳng thế này, tựa như một cậu trai tân vậy.

Nhưng ông trời có thể chứng giám, khi hắn bị Lâm Hoán Khê đè thẳng xuống giường xé nát quần áo một cách hung hãn, thô bạo, thì hắn cũng không cảm thấy lo lắng, căng thẳng như bây giờ.

"Đúng là quỷ quái thật." Tần Lạc nghĩ thầm, hắn thấy lòng bàn tay mình bắt đầu toát mồ hôi, hắn lo sợ cái biểu hiện không được khỏe mạnh này sẽ bị lão yêu tinh này cho rằng đây là một biểu hiện của chứng thận suy.

Nếu mình lần sau mà còn ăn hiếp Hoàng Thiên Trọng nữa thì bà ta sẽ an ủi con trai mình là "có gì mà phải uất ức, tủi thân thế chứ? Con sao phải tranh với một thằng thận suy làm gì?" , không biết tên Hoàng Thiên Trọng đó có cười đến bể bụng hay không, nhưng mình chắc chắn sẽ phải chịu oan uổng.

Lạc Sân là một người phụ nữ thông minh, vì vậy mà tất nhiên là bà nhìn ra được Tần Lạc đang rất bối rối.

Bà ta khẽ nhếch mép cười, có cảm giác gì đó rất là thích thú, một cảm giác như thể lâu lắm không gặp nhau vậy.

"Ôm lấy eo của tôi đi." Lạc Sân lại lên tiếng chỉ bảo cho Tần Lạc biết động tác tiếp theo.

Tần Lạc giơ tay lần sờ, đó là một nơi vô cùng trơn chu, mềm mại. Không biết đây là do chất vải hay là do bà ta bảo dưỡng làn da của mình quá tốt nên mới láng mịn như vậy, chẳng khác nào một tấc tơ lụa thuộc vào dạng hảo hạng, chỉ cần nắm vào nó thôi thì tự khắc sẽ rơi tuột luôn xuống.

Cũng vô tình, tay Tần Lạc vốn để ở eo của Lạc Sân, giờ lại trơn tuột xuống dưới mông bà ta, chỗ đó có phần nhô lên, như thể có một vật thể làm trướng ngại vật, nên tay không dễ dàng bị rơi xuống dưới nữa.

Giống như là cảm thấy có gì tê dại vậy, Lạc Sân hơi lắc nhẹ thân mình, và thế là bộ ngực của bà ta liền vô tình chạm nhẹ vào ngực Tần Lạc, chà xát một chút.

"Tôi biết là cậu không cố ý vô lễ với tôi, nhưng_____động tác tiêu chuẩn của khiêu vũ là đặt tay lên eo, không những thế còn phải khẽ dùng lực để đỡ lấy eo." Lạc Sân nói.

"Cháu xin lỗi." Tần Lạc lúc này mới phát hiện ra bàn tay của mình còn chưa được sự cho phép của mình mà đã lén lút đưa xuống phía dưới làm trò bậy bạ rồi, nói xong, hắn liền đưa tay đặt vào eo.

"Ừhm!" Lạc Sân khẽ run nhẹ lên một cái, không khỏi thốt lên một tiếng.

Bà ta bảo Tần Lạc đặt tay vào eo, nhưng không ngờ tay của hắn không dời khỏi thân thể của bà, mà chỉ lướt nhẹ từ mông lên eo, nếu mà như thế này thì không phải là vô tình nữa mà là cố ý đùa giỡn rồi.

Trên thế giới này chỉ có hai người đàn ông biết rằng, thân thể của bà mang theo bảo khí, vô cùng mẫn cảm. Chỉ cần hơi động nhẹ vào thôi là có thể khiến cho thân thể bà có những phản ứng vô cùng mãnh liệt.

Chính cái động tác vô tình của Tần Lạc đã khiến cho bà nảy sinh một niềm khoái cảm tràn đầy tội lỗi.

Đã biết bao nhiêu năm rồi bà không có cái cảm giác đó?

Có lẽ là sau khi chồng bà ra đi cũng nên_____

Trong lòng loạn cào cào, bà trợn trừng mắt nhìn Tần Lạc, tức giận nói: "Đối với người lớn tuổi hơn thì không được vô lễ như vậy."

"Ồ, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!" Tay của Tần Lạc dời khỏi eo của Lạc Sân, đặt ở giữa không trung, nói: "Cháu đã nói rồi, cháu không biết nhảy, dường như là cũng chẳng có thiên phú gì_____hay là hôm nay thôi không học nữa?"

"Chúng ta đứng ở đây cả nửa ngày rồi, lại đột nhiên ai đi đường nấy như thế thì người ta lại tưởng______" Lạc Sân có phần phẫn nộ đối với tên tiểu tử này, không biết là hắn sinh ra đã có suy nghĩ ngu ngốc như vậy hay là đang giả bộ nữa, liền nói tiếp: "Người ta lại cho rằng tôi lòng dạ hẹp hòi không có lòng vị tha, thu nạp người khác. Cậu không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ cần nghe theo khẩu hiệu của tôi là được. Sau khi nhảy được vài bước thì tự khắc cậu sẽ biết nhảy ngay thôi."

"Dễ dàng như vậy sao?"

"Vốn đây cũng không phải là việc khó khăn gì." Lạc Sân nói.

"Thế cũng được." Tần Lạc lại một lần nữa đặt tay vào eo Lạc Sân rồi nói: "Thế bây giờ phải làm thế nào?"

Lạc Sân một tay nắm lấy tay Tần Lạc, còn một tay thì đặt lên vai hắn, sau đó hai người đứng đối xứng nhau, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nói: "Tiến lên nào."

Tần Lạc bước một bước lớn về phía trước______

Phịch!

Thân thể của hai người đụng vào nhau, nếu không phải Tần Lạc ôm lấy eo của bà ta thì hai người đã ngã sóng soài ra đất rồi.

"Không sao chứ?" Tần Lạc quan tâm hỏi.

"Không sao." Lạc Sân xoa xoa bộ ngực vừa bị đụng của mình, nói: "Tôi bảo cậu tiến về phía trước______"

"Cháu tiến về phía trước rồi mà." Tần Lạc nói. Hắn hồi tưởng lại cảnh tượng vừa mới diễn ra, đúng là mình đã tiến về phía trước mà, đâu có lùi lại sau đâu nhỉ?

"Nhưng cậu nên bước chân trái lên trước mới đúng." Lạc Sân nói. Tên này sao lại chẳng hiểu một chút thường thức thế không biết?

"_____ Dì đâu bảo cháu phải bước chân nào lên trước đâu." Tần Lạc oan ức nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status